Editor: Nguyệt
Những ngày chán đến chết lại bắt đầu.
Con người là thế, lúc bận rộn thì chỉ tay lên trời thề rằng thà mỗi ngày ngồi ngẩn người cũng không muốn làm việc, khi rảnh rỗi lại thấy cả người khó chịu vì không có việc gì làm. Nếu thật sự phải ngồi ngẩn người cả ngày, thì thể nào cũng đứng ngồi không yên như thể có đinh dưới mông. Khoảng thời gian này, cả Ôn Tĩnh Hàn cũng lười biếng. Tiết trời nóng nực, anh ta chẳng còn hơi sức đâu đi chèn ép mọi người.
Tổ chuyên án lúc bận rộn thì chịu áp lực lớn hơn cả, lúc nhàn rỗi lại thành tai họa của cả cục cảnh sát, bị các phòng ban ghét bỏ đến độ cấm vào uống trà tán gẫu cắn hạt dưa. Anh không có việc gì, nhưng chúng tôi có!
Cuối tháng tám, các trường đại học lục tục khai giảng, Lục Vân Dương cũng phải về trường. Nghe nói năm nay anh mở một khóa tâm lý học nhỏ làm môn tự chọn. Danh sách đăng ký dài dằng dặc, không thể không đổi khóa nhỏ thành khóa lớn. Bởi vậy, anh đành tận chức tận trách trở về soạn giáo án.
Quan Cẩm thấy kim đồng hồ đã chỉ đúng sáu giờ, phi như bay ra khỏi tòa nhà của cục cảnh sát. Thật sự không thể chịu thêm một giây nào nữa, còn hơn cả ngồi tù!
Ngay khi hắn chuẩn bị tìm chỗ nào đó an ủi tâm hồn phải chịu khổ của mình, đánh chén một bữa no nê, di động lại đổ chuông.
“Alô.”
“Ngày mai cuối tuần có rảnh không?” Giọng nói quen thuộc lại vô sỉ vang lên. [‘vô sỉ’ chỉ là Quan Cẩm áp đặt một cách chủ quan.]
“Làm gì?” Giọng điệu lãnh đạm phiền chán.
“Cách trường tôi không xa có một quán đồ ăn Việt chính cống, muốn đi ăn thử không? Lần trước đã đến làm phiền nhà cậu, tôi cũng nên đáp lễ cái gì đó.”
Anh còn dám nhắc đến lần trước? Sát khí lại len lỏi, Quan Cẩm bắt đầu hối hận vì không xử lý anh ta ngay lúc ấy, kết quả là để lại vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời. Nhưng chuyện này không sao nói rõ được, thành thử hắn muốn giải tỏa mà không có chỗ, nghẹn đến nội thương, tim gan phế phổi đều đau.
“Đồ ăn Việt? Chua không ra chua, ngọt không ra ngọt, cay không ra cay, có gì ngon chứ!” Cố ý gây sự.
Nguyệt: Em biết anh đang ngạo kiều, nhưng có cần chê bai đồ ăn Việt Nam thậm tệ thế không? = =
“Vậy cậu muốn ăn gì? Có đề xuất gì không?”
Quan Cẩm đảo mắt vài vòng: “Trên đường Hải Nam có một nhà hàng Pháp, nghe đồn bếp trưởng ở đó là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia Pháp.” Không giết được anh, chẳng lẽ lại không ăn cho chết anh?
“Hình như nhà hàng đó hữu danh vô thực mà.” Lục Vân Dương do dự.
“Không sao, tôi vẫn luôn chú ý khi dùng bữa, không mong tốt nhất, nhưng mong đắt nhất.”
“… Câu này nghe quen quen. Được, cậu thích cái gì thì chúng ta đi ăn cái đó.” Trong giọng nói của Lục Vân Dương mang theo sự dung túng mà chính anh cũng không phát hiện. Đáng tiếc, Quan Cẩm đang đắm chìm trong thế giới làm thế nào để làm thịt anh, hoàn toàn không biết ơn.
Đại học Nam Hoa là một ngôi trường có lịch sử gần trăm năm nổi tiếng xa gần, chỉ nhìn những hàng cây lớn xanh um tươi tốt, bao trùm cả không trung cũng biết nó đã có từ lâu đời. Thời tiết vẫn nóng bức khó chịu, nhưng đi dưới tán cây cổ thụ lại rất thoải mái.
Quan Cẩm mặt ngoài không biểu hiện gì, thật ra ánh mắt lại kìm không được nhìn ngó khắp nơi. Đại học, nơi không có duyên với hắn cả kiếp trước lẫn kiếp này. Nhìn từng đám sinh viên trẻ tuổi bồng bột, tinh thần phấn chấn đi đi lại lại, lòng cũng gợn sóng. Không phải hâm mộ, không phải khao khát, mà là cảm khái, con người từ bé đã được định trước sẽ đi lên những con đường khác nhau. Cuộc đời này ai có thể nói ai hạnh phúc hơn ai, ai biết ai bất lực, đau khổ hơn ai? Đây là một câu trong bài hát mà nữ tu sĩ của một giáo đường nào đó không nhớ nữa dạy cho bọn trẻ con, nhưng giờ phút này lại hiện lên thật rõ ràng.
Quan Cẩm lắc mạnh đầu, gần đây hơi tí là lại nổi máu văn nghệ. Lâm Bạch nói, một thanh niên bình thường ra vẻ văn nghệ là một thành niên ngố, mà mình thì vẫn kiên trì theo hướng thanh niên bình thường mà. Còn cái tên kia, bày đặt cái gì, ăn một bữa cơm thôi mà cũng bắt mình đến trường chờ anh ta, bảo là ra ngoài hoạt động một chút sẽ tốt hơn. Kỳ cục, đây là thái độ mời người khác ăn cơm hả? Phải lái xe thể thao xa xỉ, đến dưới lầu cung kính đón người ta đi mới đúng.
Hơn nữa, chỉ là một trường học thôi xây lớn thế làm gì, mà ngay cái bảng hướng dẫn cũng không có. Loanh quanh hai vòng, Quan Cẩm nóng nảy, rốt cuộc quyết định đi hỏi đường. Đây là một trong những ít lần đếm được trên đầu ngón tay hắn đi hỏi đường, đương nhiên là vì cái tên thầy bói chết tiệt kia rồi. Được lắm, hắn sẽ nhớ kỹ thù này.
“Này bạn, bạn có cần giúp gì không?”
Quan Cẩm nghiêng đầu nhìn chàng trai đang đi về phía mình, mặt mũi trông rất tuấn tú, kiểu con trai tính tình sáng sủa tựa ánh mặt trời như trong phim thần tượng học đường.
“Không có gì.” Hừ, không dưng cao thế làm gì, muốn làm cột chống trời chắc?
“Chắc bạn không phải sinh viên trường tôi?”
“Vì sao?”
“Bởi vì trông bạn không giống tân sinh viên, dường như cũng không quen thuộc đường đi lối lại trong trường. Hơn nữa, truyền thống của trường là tất cả mọi người đều phải đeo huy hiệu trường trong tuần đầu tiên của học kỳ mới.” Cậu ta cười, chỉ vào một cái huy hiệu nhỏ màu lam sẫm đeo bên ngực trái của mình.
“Cảm ơn.” Quan Cẩm đút tay túi quần, tiếp tục đi.
“Vừa hay tôi cũng muốn tới thư viện, để tôi đưa cậu qua đó.” Chàng trai rất nhiệt tình.
“Không cần, tôi biết phân biệt trái phải.” Quan Cẩm không thèm để ý đến một thằng nhóc.
“Dù sao cũng tiện đường.” Chàng trai chẳng hề bị lời cự tuyệt lạnh như băng của Quan Cẩm đả động. “Phải rồi, tôi tên Tần Tiếu, còn cậu?”
Cậu có tên là Tần Khóc tôi cũng không quan tâm.
“Cậu học trường nào? Chuyên ngành tâm lý học à? Cậu … này, rẽ bên trái chứ.”
“Tôi quyết định rẽ sang phải đi dạo một chút, vậy nên chúng ta khác đường rồi.” Quan Cẩm bỏ lại nụ cười tươi cứng ngắc trên gương mặt chàng trai, lập tức rẽ bên phải.
Nhìn bóng Quan Cẩm đi xa, chàng trai thu lại vẻ mặt tươi cười, nhún vai tiếc nuối: người thú vị như thế, đáng tiếc lại không học trường này.
Chỉ cần biết phương hướng, Quan Cẩm tùy tiện vòng vài cái là tìm được khu giảng đường. Hắn bước vào tòa nhà, không cần tìm cũng thấy được áp-phích tuyên truyền to đùng: Ứng dụng tổ chức hành vi trong tâm lý học – giáo sư trẻ nổi danh Lục Vân Dương. Quan Cẩm cố nén xúc động muốn đi lên đạp vài cái, đi đến hội trường theo chỉ dẫn trên tờ áp-phích. Hai cánh cửa gỗ khắc hoa đóng chặt, Quan Cẩm dùng sức đẩy mà không si nhê gì. Chẳng lẽ là khóa? Đang lúc hắn xoay người định đi, cửa bất chợt mở toang ra. Lúc này hắn mới thấy, không phải cửa khóa, mà là người bên trong chèn đến độ cửa không mở được.
Cái tọa đàm lừa gạt này mà cũng đông người đến xem như thế. Quan Cẩm bĩu môi khinh thường, lách người qua khe cửa. Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc anh lừa gạt đám nhóc này kiểu gì.
Trên bục giảng, Lục Vân Dương vẫn đeo cặp kính không gọng, mặc một bộ sơ mi thoải mái mà thanh lịch, gương mặt mang ý cười ôn hòa thân thiết: “Tâm lý học được hình thành dựa trên cơ sở của sự quan sát, thực nghiệm và phân tích là chính, là những kết luận mang tính khoa học được kiểm nghiệm thực tế một cách hết sức nghiêm ngặt. Nó có thể ứng dụng vào nhiều lĩnh vực, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi các phán đoán chủ quan của người ứng dụng. Con người có một hệ thống tư tưởng và hành vi vô cùng phức tạp, khó có thể tiên đoán một cách chuẩn xác … năm 1876 …”
Quan Cẩm nghe anh nói chậm rãi, nhìn đám sinh viên đứng xung quanh đang nhìn chằm chằm lên bục giảng như bị thôi miên, hai mắt sáng rực, thầm phỉ nhổ trong lòng. Mấy người mà biết bản chất đen tối của hắn thì chắc sẽ không sùng bái thế này đâu. Những kẻ làm nghề tâm lý học đều là sói đội lốt cừu, bụng dạ đen thùi từ trong ra ngoài.
“Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến tham dự. Xin chân thành cảm ơn!”
Cái gì? Hết rồi? Quan Cẩm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bao phủ bởi những tràng pháo tay như sấm dậy. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Vân Dương trên bục giảng đang định chạy ra cửa trước, chưa kịp nhấc chân lên đã bị biển người đẩy ra cửa sau, đẩy đến tận ngoài hành lang.
Quan Cẩm chật vật mãi mới lách ra khỏi đám người, đi ngược trở lại, giầy bị giẫm biết bao nhiêu lần, sự chờ mong đối với bữa cơm tối đã giảm xuống giá trị âm. Mắt thấy sắp tới gần Lục Vân Dương, anh ta lại nhanh chóng bị một đám nữ sinh vây quanh như hổ đói vồ mồi.
Lục Vân Dương giơ tay lên: “Xin lỗi các bạn, học kỳ này tôi có mở một khóa học tự chọn, mọi người có vấn đề gì đến lúc đó có thể liên hệ với tôi. Hôm nay tôi có hẹn, không thể ở đây giải đáp hết cho mọi người được.” Anh mỉm cười thoát thân khỏi đám nữ sinh. Các cô gái vô cùng thất vọng, chỉ đành để anh đi. Trong số đó có một nữ sinh tóc dài mặc bộ áo liền váy màu tím cắn môi, sắc mặt hơi tái.
Vừa rồi hình như có nhìn thấy Quan Cẩm, sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Lục Vân Dương hoài nghi liệu mình có bị hoa mắt không.
Biết mà, sao mình có thể nhìn nhầm được? Lục Vân Dương nhìn người nào đó đứng dưới tán cây ngoài tòa nhà thở phì phò, cong cong khóe môi.
“Cậu tới nghe tọa đàm của tôi?”
Quan Cẩm vừa tự nhủ “giết anh ta sẽ không có ai coi tiền như rác”, vừa cố gắng nặn ra một ‘nụ cười’ tương đối có tính sát thương: “Không, tôi vẫn chờ ở ngoài này. Tọa đàm của anh thì có gì hay đâu?”
Lục Vân Dương gật đầu ra chiều đã hiểu, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Cổ áo sơ mi của cậu bị lệch rồi, đôi giày trắng cũng có mấy dấu chân khá mới.”
Quan Cẩm: “…”
“Nhưng mà …” Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm vẻ tán thưởng: “Cậu mặc thế này trông thật thoải mái, thanh lịch, tựa như một cơn gió mát mùa hè.”
Một trận gió nóng nhẹ nhàng thổi qua.
“Vậy anh cứ ở đó mà mát mẻ.” Quan Cẩm xoay người bỏ đi.
“Ấy, rời khỏi cậu sao tôi mát mẻ được? Hôm nay chúng ta đi ăn cơm Pháp, cậu không định đổi một bộ trang phục sang trọng hơn sao?”
“Tôi đi ăn cơm, không phải đi trình diễn thời trang.”
“Giờ vẫn còn sớm, hay đi uống trà chiều kiểu Anh trước?”
“5 giờ rồi, uống trà cái em gái anh ấy.”
“Em gái tôi gần đây nhớ cậu lắm, có rảnh thì ghé qua nhà tôi chơi.”
Quan Cẩm dừng bước, chậm rãi xoay người lại: “Tôi biết là không có chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống mà. Anh cả ngày tốn tiền mời tôi ăn tiệc, thật ra trong lòng thấy khó chịu phải không? Cho nên mới cố ý chọc giận tôi, để tôi bỏ ý định ăn cớm với anh chứ gì.”
Lục Vân Dương kinh ngạc trừng lớn mắt, một lúc lâu sau đột nhiên cười phá lên: “Ha ha ha, Tiểu Cẩm, tư duy của cậu thật đáng yêu. Cứ phỏng đoán người khác vòng vo như vậy chắc là mệt lắm.”
Quan Cẩm mặt không đổi sắc, không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.
“Khụ khụ,” Lục Vân Dương nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi thật lòng muốn mời cậu dùng cơm, cậu đồng ý làm tôi rất vinh hạnh. Trời cao sẽ có bánh nhân thịt rơi xuống, mà còn là một cái bánh rất to. Cậu cứ yên tâm đón lấy là …” Lục Vân Dương còn chưa nói hết thì chợt khựng lại.
Quan Cẩm đứng đối diện anh chợt thấy da đầu tê rần, định ngẩng đầu lên theo bản năng, chợt nghe một tiếng bịch. Sau lưng Lục Vân Dương, một bóng đen rơi từ trên trời xuống, đập mạnh xuống bãi cỏ ngoài tòa nhà.
Không phải bánh nhân thịt, là một người.
“A!!!!” Sau vài giây im ắng, vô số tiếng kêu sợ hãi bật thốt lên.