Trước khi ngủ, Quan Cẩm theo thường lệ trừng mắt nhìn Lục Vân Dương, ý muôn biểu đạt cũng rất đơn giản: ‘Lúc ngủ đừng có mà giở trò!’. Lục Vân Dương thành thật chui vào trong chăn, nằm ở một bên không động đậy. Sau đó, anh chậm rãi mở mắt ra nhìn Quan Cẩm đã chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày nay, anh vẫn luôn suy nghĩ. Suy nghĩ về một sự thật khiến anh không khỏi kinh ngạc. Anh vậy mà lại ghen với một người nhìn không thấy sờ không được qua điện thoại. Đơn giản chỉ là giọng điệu nói chuyện với người đó của Quan Cẩm khác với bình thường thôi, thế nhưng anh lại làm một chuyện mà chính bản thân mình còn khinh bỉ, nói ra chỉ sợ sẽ khiến người trố mắt kinh ngạc, đó là nhìn trộm di động của Quan Cẩm …
Lục Vân Dương là kiểu người không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Đối với những điều nảy sinh đột ngột, anh yêu cầu phải có một lời giải thích hợp lý. Vì thế, anh cẩn thận điểm lại từng sự việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây. Ban đầu, anh tiếp cận Quan Cẩm là vì được bạn nhờ khai thông đầu óc cho một cậu cảnh sát mất trí nhớ, tự ti và hướng nội. Nhưng, sau khi tiếp xúc, anh phát hiện cậu cảnh sát này chẳng những không tự ti hướng nội, mà còn lãnh đạm, lý trí, gặp biến không sợ hãi, thân thủ bất phàm, luôn tản ra hơi thở lạnh lẽo ‘người lạ chớ gần’, lại không có cách nào từ chối sự tiếp cận mang thiện ý, rõ ràng tò mò với nhiều chuyện nhưng lại cưỡng ép bản thân làm ra vẻ thờ ơ. Ở cậu ta thật lắm mâu thuẫn, nhưng chính vì thế mà mình bị cuốn hút, không ngừng tìm tòi nghiên cứu về con người cậu ta, rồi càng lún càng sâu. Vốn dĩ muốn cậu ấy tiếp nhận mình, lâu rồi lại thành thói quen quấn lấy cậu ấy, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Dáng vẻ Quan Cẩm dùng những lời lẽ cay độc để công kích mình, dáng vẻ mất tự nhiên mỗi lần nhận đồ mình cho, lúc bị mình chọc giận thì tức xì khói nhưng lại buồn bực vì không có chỗ phát tiết, thỉnh thoảng lại để lộ vẻ đơn thuần, tất cả dường như đã trở thành yếu tố làm mình sung sướng nhất cuộc đời. [Thật ra cậu là S đúng không = =]
Đến tận khi cú điện thoại nọ dẫn đến ‘thảm án nhìn trộm’, anh mới ý thức được sự thay đổi trong tình cảm của mình. Động lòng, tới thật đột ngột. Mặc dù thứ tình cảm này có phần ngoài dự đoán làm anh ngỡ ngàng, Lục Vân Dương vẫn chuẩn bị để nghênh đón nó. Trốn tránh hay phủ nhận là việc chỉ kẻ yếu mới làm, anh chưa bao giờ hành động như thế cả.
Chỉ dùng hai ngày để thu xếp tâm tư tình cảm của mình, Lục Vân Dương lại thấy lòng mình rộng mở. Về Quan Cẩm, khả năng sẽ có chút trở ngại để khiến cậu ấy tiếp nhận mình, nhưng đây không phải vấn đề gì to tát cả. Kẻ địch mạnh duy nhất trong mắt Lục Vân Dương là bản thân mình, chỉ cần vượt qua được chính mình, những thứ còn lại đều có thể xử lý. ╮(╯_╰)╭
Phải rồi, cái tên duy nhất trong chiếc di động đó của Quan Cẩm là … Lông Vàng. Mặc dù cậu ấy để tên như vậy, nhưng Lục Vân Dương đương nhiên sẽ không cho rằng người đó thật ra là một con chó săn lông vàng. Vậy chỉ có thể giải thích rằng đó là nickname. Bất kể thế nào, cái tên Lông Vàng này đã trở thành vật cản đầu tiên mình cần loại bỏ trên con đường tiến tới tình yêu. Đây chẳng phải khát vọng độc chiếm biến thái gì cả, Lục Vân Dương quy kết chuyện này là vì ý thức lãnh địa và vật sở hữu của giống đực.
Quan Cẩm còn đang bận dạy A Qua nhà mình phải ra oai với con mèo chết tiệt kia thế nào trong mơ, hoàn toàn không biết mình đã trở thành một vật phẩm trọng yếu thuộc lãnh địa của tên giống đực nọ, mà tên đó còn đơn phương xử lý chuyện tương lai và … hôn nhân.
Bởi vì nửa đêm cứ mơ thấy có người rình coi mình, Quan Cẩm ngủ không ngon, kết quả là sáng hôm sau ngồi ngáp trong phòng học.
Tần Tiếu ngồi bên cạnh thấy hắn đang vẽ rất nhiều hình: “Chậc, cậu đúng là nghiện thật rồi, đang vẽ hình không gian ba chiều của tòa nhà thực nghiệm đúng không. Cậu không định làm thám tử đi điều tra những cái chết ngoài ý muốn xảy ra ở đó chứ? Việc này cứ giao cho cảnh sát thì tốt hơn, cẩn thận kẻo lại bị cuốn vào.”
Quan Cẩm quay sang nhìn cậu ta: “Làm sao cậu biết đây là tòa nhà thực nghiệm?”
Tần Tiếu chống tay lên tay vịn ghế: “Trước đây tôi thấy rất hứng thú với nơi đó, nhiều truyền thuyết về quỷ hồn thần quái mà. Tôi từng nghiên cứu về nó, mặc dù sau đó bị dừng hoạt động, nhưng tôi vẫn còn nhớ đôi chút.”
“Hoạt động gì?”
“Hoạt động câu lạc bộ, tên là thần quái gì đó. Lúc ấy có mấy người cảm thấy hứng thú với chuyện ma quái đã tự tổ chức một cuộc thám hiểm tòa nhà thực nghiệm vào ban đêm.”
“Tôi thấy hiếu kỳ rồi đó, cậu kể rõ hơn xem nào.” Quan Cẩm nheo mắt lại.
…
“Tôi biết những người này có mối liên hệ gì rồi.” Lúc Quan Cẩm gọi điện đến, Lâm Bạch và Đinh Đinh đang ngồi trong một quán ăn nhỏ phân tích lại các manh mối.
“Lớp tôi có một sinh viên tên Tần Tiếu đã từng tham gia một câu lạc bộ tên là quái đàm gì đó, cậu ta không nhớ rõ. Lúc ấy, câu lạc bộ này tập hợp những người có cùng sở thích với nhau trên mạng, bọn họ lập ra một kế hoạch, đó là thám hiểm tòa nhà thực nghiệm vào ban đêm. Tần Tiếu nói cậu ta gia nhập sau vì có một thành viên đi du học, cậu ta vào thế chỗ, không kịp tham dự kế hoạch lần đó. Bọn họ liên lạc với nhau qua mạng, cậu ta là người mới nên chưa từng gặp các thành viên khác, cũng không biết tên thật của họ là gì. Tuy nhiên, cậu ta biết cuộc thám hiểm được tiến hành vào cuối tháng 10. Kể từ lúc đó, câu lạc bộ này đột nhiên bốc hơi, các thành viên không còn phản hồi nữa, cuối cùng topic đó cũng biến mất luôn. Tôi đã hỏi Trịnh Phi rồi, Cao Vân được phát hiện gặp tai nạn ở tòa nhà thực nghiệm vào sáng sớm mùng 1 tháng 11 năm ngoái, thời gian trùng khớp.”
“Cậu nghi ngờ nạn nhân đều là thành viên của câu lạc bộ đó?” Đinh Đinh có chút kích động.
“Chỉ là nghi ngờ, nhưng cũng xem như một hướng điều tra.”
Lâm Bạch đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Khoan đã, hình như tôi từng nhìn thấy topic đó, cái gì mà ‘câu lạc bộ quái đàm chính thức được thành lập từ ngày hôm nay’.” Cậu gõ lạch cạch một lát rồi nói: “Ra rồi! Chính là bài này, ‘Chúc mừng câu lạc bộ quái đàm Long Chi Tử chính thức được thành lập kể từ ngày hôm nay’. Topic này bị xóa ngày 12 tháng 11 năm ngoái.”
“Được lắm! Sao lúc trước không để ý đến?” Đinh Đinh gõ đầu cậu ta.
Lâm Bạch xoắn tay ra vẻ tội nghiệp: “Làm sao tôi biết được. Tôi cứ nghĩ đây là câu lạc bộ chính thức của trường, chẳng phải người trong cục đều điều tra cả rồi sao?”
“Vậy có thể xác nhận ai đã từng tham gia không?” – Quan Cẩm hỏi.
“Đơn giản thôi. Do đây là mạng cục bộ của trường nên yêu cầu sinh viên phải nhập mã số sinh viên mới được sử dụng. Chúng ta chỉ cần tra xem mã số của những ID đó là gì, rồi đối chiếu với cơ sở dữ liệu của trường là ra.”
“Giao cho cậu.”
…
“Câu lạc bộ quái đàm Long Chi Tử? Sở thích của học sinh đúng là phong phú.” Lục Vân Dương nghe xong tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Những câu lạc bộ không chính thức thế này muốn tìm ra đúng là chỉ có thể nhờ vào vận may, có khi cả đời cũng chẳng tra được cái gì.”
Đinh Đinh vừa phụ họa vừa ngó trộm vào phòng ngủ trong nhà trọ. Quan Cẩm bảo cậu ta đang ở tạm chỗ này, nhưng hình như Lục Vân Dương cũng ở đây, mà lại chỉ có một cái giường …
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Lục Vân Dương đi ra mở cửa, Lâm Bạch chạy vọt vào trong: “Đã điều tra xong! Ra hết luôn.”
“Đừng có kích động, cậu muốn để mọi người trong tòa nhà này nghe thấy hết à? Chỗ này cách âm không tốt đâu.”
“Khụ khụ, tôi có hơi phấn khích.” Lâm Bạch ngồi xuống, hai mắt sáng rực, nói: “Biết thành viên gồm những ai không? Cao Vân, Vương Thiên Bằng, Thành Kiều Kiều, Lục Mẫn Mẫn, Đường Tử Du, Lý Cường, Trần Tiến, Phương Vũ Thiên vàVăn Văn.”
“Quả nhiên là những người này. Nhưng mà, đã có Trần Tiến thì tại sao lại không có nạn nhân nhảy lầu Đổng Bình? Chẳng lẽ cái chết của Đổng Bình không liên quan đến những vụ án mạng trước đó? Nếu thế, Trần Tiến cũng không liên quan gì đến việc Đổng Bình chết.” Quan Cẩm đột nhiên thấy hơi loạn. “Còn Phương Vũ Thiên và Văn Văn là ai?”
“Phương Vũ Thiên chính là người lén lút ở cửa kho hôm nọ tôi nhìn thấy.” Lâm Bạch mở máy tính ra, chỉ vào một bức ảnh trên đó: “Tuy tôi chỉ nhìn nghiêng thôi, nhưng chắc chắn chính là cậu ta, sinh viên năm thứ ba khoa Công nghệ thông tin. Còn Văn Văn, cậu ta ở Học viện Quản lý, cuối năm ngoái đi du học bên Anh, bây giờ vẫn chưa về nước.”
“Là người đi du học mà Tần Tiếu nói đúng không?” Đinh Đinh nhớ lại, “Vậy Tần Tiếu thì sao, cậu ta thật sự không liên quan gì à? Hơn nữa, câu lạc bộ này chỉ có ngần ấy thành viên? Biết đâu Đổng Bình cũng tham gia, chẳng qua không phản hồi topic kia thôi.”
“Khoan đã.” Lục Vân Dương như nghĩ ra điều gì đó: “Tần Tiếu nói cậu ta gia nhập là vì thế chỗ Văn Văn đi du học đúng không?”
Quan Cẩm gật đầu.
“Một câu lạc bộ thiếu hay thừa một người liệu có quan trọng không? Tại sao một người rời đi lại cần một người vào thay thế?” Lục Vân Dương nhìn bọn họ.
“Chuyện này trọng yếu lắm sao?” Đinh Đinh không hiểu.
“Câu lạc bộ này lấy tên là Long Chi Tử, các cậu có biết đó có nghĩa là gì không?”
“Không phải là con của rồng sao?” Lâm Bạch lại càng không hiểu.
“Tôi biết rồi!” Vốn thích xem nhiều sách, Đinh Đinh giơ tay lên nói: “Rồng có chín người con, gồm: Bị Hí, Li Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao Thiết, Công Phúc, Nhai Xế, Toan Nghê, Tiêu Đồ. Tuy nhiên, có nhiều phiên bản khác nhau về thành phần chín người con của rồng.”
“Không tồi. Thành phần cụ thể không quan trọng, quan trọng là rồng có chín người con. Các cậu xem tổng số thành viên của câu lạc bộ này là bao nhiêu?”
“Chín.” Quan Cẩm không cần đếm cũng biết.
“Đặt tên là Long Chi Tử, gồm có chín thành viên. Nếu bọn họ đã thích những chuyện ma quái ly kỳ, thì việc đặt tên theo truyền thuyết cũng không có gì kỳ quái. Cho nên, một người rút lui cần phải có một người vào thay thế.”
“Giả sử đúng như những gì anh nói, tạm thời gác Đổng Bình sang một bên, ba nạn nhân chết trước đó đều là thành viên của câu lạc bộ quái đàm, nếu bảo đó là ngoài ý muốn thì xác suất gần như bằng không.” Quan Cẩm tiếp tục nói: “Những người này chắc chắn đều có liên quan. Lục Mẫn Mẫn, Đường Tử Du, Lý Cường, Trần Tiến, Phương Vũ Thiên và Tần Tiếu chính là nghi phạm của loạt án lần này.”
“Buổi tối ngày 31 tháng 10 năm ngoài, bọn họ tiến hành hoạt động thám hiểm tòa nhà thực nghiệm, trong quá trình đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra tất cả đều khởi nguồn từ cái chết của Cao Vân.”