Ban đêm, Điền Thanh Lâm lặng lẽ xuống khoang thuyền, đi đến phòng lạnh, gọi khẽ: “Tôi ở đây. Cậu đến chưa?”
“Này, tôi ở đây …”
Một bóng người bước từ sau ống dẫn ra, đứng phía sau Điền Thanh Lâm, một tay giơ cao cái ống.
Điền Thanh Lâm cảm thấy đằng sau như có tiếng gió, quay phắt đầu lại. “A¬——!”
…
Elena tắt đèn bàn, chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai thế? Muộn thế này rồi.” Cô khoác áo ngủ, đi ra mở cửa.
“Là cô à, vào đi. Có phải có chuyện gì không?” Elena nghiêng người, để Phương Lâm vẻ mặt bần thần bước vào.
…
Một nhân viên phục vụ nửa đêm không ngủ được nên dậy đi dạo. Ngẩng đầu lên thấy chỗ lan can tầng hai mơ hồ có ánh sáng. Anh ta giật mình, rón rén bước lên cầu thang, lặng lẽ đi tới chỗ có ánh sáng.
Hành lang trải thảm dày nên anh ta không gây ra tiếng động gì lớn.
Lại gần, hình như có người đang ngồi xổm, trên sàn để thứ gì đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhân viên phục vụ bắt đầu hối hận, anh ta không nên hành động một mình. Vì thế, anh ta chuẩn bị âm thầm rút lui. Nhưng, có vẻ người đó phát hiện ra anh, đứng dậy nhìn về phía anh.
Nhân viên phục vụ sửng sốt: “Ra là ngài. Muộn thế này rồi, ngài có cần tôi giúp gì không?”
Người kia cười cười: “Đang cần đây.” Vừa đi vừa nói, “Tôi bị mất đồ rồi.”
Nhân viên phục vụ nhìn người nọ lấy tốc độc cực nhanh lao đến chỗ mình, theo bản năng xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc, anh ta nhận ra nguy hiểm quá muộn. Người kia bóp cổ anh, đè anh lên lan can thành tàu.
Sắp … sắp chết … không thở được …
Đúng lúc đó, căn phòng bên cạnh có tiếng động, hình như có người đi lên. Người kia nhướn mày, đơn giản vặn gãy cổ nhân viên phục vụ, đẩy xuống.
…
Mẫn Ngôn đè chặt cái dạ dày thỉnh thoảng lại nôn nao cồn cào của mình, muốn rót ít nước ấm để uống. Đột nhiên, hắn dừng lại, nghiêng tai lắng nghe. Hình như có tiếng cái gì đó rơi. Cẩn thận nghe tiếp, lại chỉ có tiếng rẽ sóng mơ hồ.
Chẳng lẽ nghe nhầm. Hắn đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, bước lên hành lang. Không có âm thanh nào. Dường như mọi người đều đang chìm trong mộng đẹp, ngoại trừ tên say tàu xui xẻo là hắn. Theo bàn năng nhìn lướt xuống, dưới ánh đèn mờ của boong tàu, có bóng người gục ở đó.
Quả nhiên không nghe nhầm. Mẫn Ngôn nhếch môi cười. Con thuyền này ẩn chứa nhiều bí mật thật.
Các nhân viên phục vụ khác đi đến, nhìn đồng nghiệp của mình, không khỏi kinh hãi: “Sao có thể như vậy?”
Quan Cẩm mặt mày sa sầm vì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa lúc nửa đêm. Từ lúc lên thuyền chưa được giấc ngủ nào yên ổn. “Anh ta ngã từ tầng hai xuống?”
“Có vẻ là vậy. Tôi nghe có tiếng bịch, như có vật nặng rơi xuống đất vậy.” Mẫn Ngôn đáng thương vẫn ôm bụng.
Quan Cẩm mặt hầm hầm nhìn hắn: Gõ cửa phòng ai không gõ, chạy đến phòng tôi làm cái gì. Mình vừa mở cửa ra, chưa kịp nói gì, Lục Vân Dương đã khoác áo ngủ từ đằng sau đi tới, lại còn hỏi kiểu mờ ám: ‘Em yêu, ai gõ cửa thế?’. Giờ thì hay rồi, mình có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng rửa không sạch! [Đã rửa không sạch từ lâu rồi, cậu không biết sao?]
Ôn Tĩnh Hàn kiểm tra một lúc rồi kết luận: “Gãy cổ. Hết đường cứu chữa.”
Quan Cẩm lại nghĩ đến một vấn đề khác, hỏi nhỏ Mẫn Ngôn: “Anh lên gọi Ôn Tĩnh Hàn dậy à?”
Mẫn Ngôn đắc ý gật đầu, như thể đang kể công.
Quan Cẩm giơ ngón cái: Giỏi thật, thế mà không bị ngài công tước ném xuống biển.
Mẫn Ngôn híp mắt, vui vẻ nhận lời khen.
Lục Vân Dương đột nhiên xen vào giữa Quan Cẩm và Mẫn Ngôn: “Đang yên đang lành anh ta xuất hiện ở tầng hai lúc nửa đêm làm gì, còn ngã xuống dưới.”
“Là chỗ này.” Tần Tiếu nói vọng từ tầng hai xuống. “Thảm trải chỗ này có nếp nhăn, như bị ai đó dùng chân chà mạnh vậy.”
“Chỗ đó là phòng của ai?” Lục Vân Dương ngửa đầu lên hỏi.
“À … hình như gần nhất là phòng của ngài Mẫn.”
Mẫn Ngôn nhún vai: “Thế nên tôi mới nghe thấy tiếng động.” Ngừng một chút lại bổ sung thêm một câu, “Tôi không có sở thích nửa đêm tỉnh dậy đẩy người ta xuống lầu.”
Tiếng bước chân dồn dập đến gần. Một thuyền viên hoảng hốt chạy từ khoang đáy lên, hét lớn: “Không hay rồi, không hay rồi! Ngài … ngài Điền chết trong phòng lạnh!”
Chờ thi thể được nâng lên boong thuyền, Tần Sắt lại đi lên kiểm tra: “Cũng bị chết đuối, thời điểm tử vong vào khoảng gần hai tiếng trước. Thi thể ướt nước. Nhưng trên đầu có vết thương do bị vật nặng đập vào, không phải vết thương trí mạng.”
“Trong phòng lạnh có một cái ao. Nước bắn tung tóe trên sàn. Chắc là ở đó.” Ôn Tĩnh Hàn đi xem hiện trường trở về nói.
Những người khác đứng vây quanh đã hoảng sợ đến chết lặng.
Phương Sâm thoáng cái như già đi nhiều tuổi, hào hển nói: “Chuyện đến nước này là tôi suy xét không chu toàn, không để ý kịp thời. Hai anh cảnh sát, các anh có kinh nghiệm phong phú, tôi xin giao nơi này lại cho các anh toàn quyền xử lý. Có bất kỳ yêu cầu gì tôi đều sẽ phối hợp.”
Ôn Tĩnh Hàn nhìn Quan Cẩm. Dường như cậu ta không quan tâm đến Điền Thanh Lâm lắm, chỉ nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ đã chết.
“Với hành trình hiện nay, đến Hawaii hay về nước đều tốn một khoảng thời gian tương đương nhau. Vậy thì nhờ thuyền trưởng liên hệ với ngành hàng hải. Chúng ta quay lại điểm xuất phát.”
“Nhưng hung thủ đe dọa là …”
“Hắn đẩy nhanh tiến độ gây án rồi. Có vẻ hắn uy hiếp không được trở về điểm xuất phát không phải vì muốn chạy trốn đến Hawaii, mà là vì vấn đề thời gian. Bây giờ đi hay về đều tốn khoảng thời gian như nhau, chúng ta có trở lại điểm xuất phát cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Nhưng tạm thời đừng liên hệ với phi cơ trực thăng, nếu không có khả năng hắn sẽ chó cùng rứt giậu.” – Ôn Tĩnh Hàn nói – “Hung thủ nằm ngay trong số chúng ta, chắc mọi người đều biết rõ. Để đảm bảo an toàn … mọi người đừng hành động một mình, buổi tối về phòng khóa kín cửa chính cửa sổ, ai gọi cũng không mở. Ban ngày cố gắng hoạt động ở nơi đông người. Tôi không bắt ép, nhưng vì tính mạng và sự an toàn của bản thân, mọi người không nên sơ xuất.”
“Đào Vũ, hay chúng ta dọn đến ở chung đi?” Phương Mạch sắc mặt khó coi, nhìn hồi lâu rồi hướng đến Đào Vũ.
Đào Vũ mặt không biểu cảm nói: “Tôi không có thói quen ở cùng người khác.”
“…” Phương Mạch bị từ chối, mặt hết đỏ lại trắng.
“Em Tần, còn hai ta lạc lõng này. Hay là ở chung?” Mẫn Ngôn đột nhiên nói với Tần Tiếu.
Tần Tiếu ngạc nhiên, cười nói: “Ngại quá, tôi ở cùng phòng với anh rể.”
Mẫn Ngôn tội nghiệp nói: “Tôi cũng bị từ chối sao. Người anh em Phương Mạch, hay chúng ta ở chung đi?”
Phương Mạch thụ sủng nhược kinh, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không dám quấy rầy chủ tịch Mẫn.” Ở cùng nhân vật thế này chỉ có mất ngủ thôi.
“Vậy để Phương Lâm ở với tôi đi.” Elena nói với Phương Sâm, “Như vậy ngài Phương cũng yên tâm. Đúng không?”
“Vậy thì tốt quá.”
Phương Lâm không nói gì, xem ra không có ý kiến.
“Mọi người giải tán. Cho dù phát hiện điều gì đáng ngờ cũng không được tự tiện hành động, tới tìm tôi.” Ôn Tĩnh Hàn nói sau cùng.
Quan Cẩm cau mày trở về phòng. Lục Vân Dương nhìn bóng lưng hắn, lát sau duỗi tay túm lấy Lục Vân Trì mắt lim dim buồn ngủ đi ngang qua mình: “Đến phòng em đi.”
“Dạ? Anh à, trăng mờ gió to, tốt nhất nên về đi ngủ …”
“Đừng lắm lời!”
“Hầy, em đến suy nhược thần kinh mất thôi.”
Đến nửa đêm Lục Vân Dương vẫn chưa về. Quan Cẩm thế mà mất ngủ. Đương nhiên không phải vì Lục Vân Dương, mà vì tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm tình hình càng thêm mịt mùng khó đoán, bản thân lại suy nghĩ quá độ. Có điều, đây chỉ là ý nghĩ của Quan Cẩm thôi.
Ngủ không đủ giấc sẽ dẫn đến kết quả là dễ nổi nóng, tinh thần ủ rũ. Quan Cẩm ăn qua loa vài miếng bữa sáng rồi đi lòng vòng trong phòng. Cuối cùng, hắn đưa ra quyết định, giấu khẩu súng lắp đầy đạn trong người, bước ra khỏi phòng.
Trên thuyền tràn ngập bầu không khí âm u quỷ dị. Các nhân viên phục vụ đi qua đi lại vẻ mặt bần thần đờ đẫn. Quan Cẩm xuyên qua boong thuyền, đi vào một căn phòng nhỏ.
Người bên trong thấy có người vào thì giật mình kinh hãi, đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Quan Cẩm thuận tay đóng cửa lại, khóa chốt tự động bên trong.
“Cậu …” Đào Vũ nhìn hành động của hắn, lùi lại đằng sau một bước.
“Tôi biết cậu là ai, cũng biết mục đích của cậu. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn bàn chuyện hợp tác.” Quan Cẩm tiến lên hai bước, ngồi xuống một cái ghế khác.
Vẻ mặt Đào Vũ thay đổi mấy lần. Cuối cùng, bình tĩnh lại hỏi: “Có ý gì? Tôi không hiểu.”
“Chúng ta cùng là một loại người. Mặc dù tôi thấy lạ là tại sao không ngửi được mùi đồng loại trên người cậu. Có lẽ xuất phát điểm của chúng ta không giống nhau. Whatever, trăm sông đổ về một biển, mục đích của chúng ta giống nhau cả.”
“Mục đích gì?”
“Giết người.”
Đào Vũ mặt biến sắc: “Cậu đừng có nói lung tung!”
“Lẽ ra cậu không phải người thích lòng vòng thế này mới đúng. Chúng ta nên nói thẳng ra đi.” Quan Cẩm hơi mất kiên nhẫn.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Nếu cậu nghi ngờ tôi giết người thì đưa bằng chứng ra đây, dụ tôi mắc câu thế này chỉ phí thời gian thôi.” Đào Vũ nói với vẻ khinh thường.
Quan Cẩm nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, nhận thấy vẻ ngoài bình tĩnh của Đào Vũ có dấu hiệu rạn nứt. Ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy.
Nếu không phải cậu ta diễn quá tốt, thì là … Quan Cẩm đột nhiên thấy phiền muộn, nóng máu rút súng từ ngực ra, chĩa thẳng vào Đào Vũ: “Tôi hỏi lại lần cuối cùng. Lúc này còn diễn kịch không phải sự lựa chọn khôn ngoan đâu.”
Đào Vũ sợ tới mức lùi lại đằng sau một bước: “Cậu … cậu muốn làm gì? Cậu điên rồi sao?”
“Hôm qua tôi ngủ không ngon. Ngủ không ngon nên tâm trạng rất tồi tệ.”
“Không. Cậu không thể bắn tôi. Tôi không thể chết được, không thể chết được …” Đào Vũ lùi dần vào góc tường, miệng máy móc lặp đi lặp lại.
“Không có ai là không thể chết được.” Quan Cẩm tức đến nghiến răng nghiến lợi, càng xác nhận suy nghĩ trong đầu. Chết tiệt, mình làm trò cười rồi, Lục Vân Dương mà biết chắc chắn sẽ chế giễu mình.
Cơn giận không có chỗ trút, Quan Cẩm mở chốt an toàn, miệng chửi thầm một tiếng, bóp cò.
Phụp. Viên đạn sượt qua mặt Đào Vũ ghim vào tường. Cùng lúc đó, cửa bị mở bật ra. Lục Vân Dương nhìn tình cảnh trong phòng, không tỏ vẻ gì kinh ngạc, nhanh chóng đóng cửa lại.
Quan Cẩm không buồn để tâm đến Đào Vũ ngồi thụp dưới đất, quay đầu nhìn Lục Vân Dương: “Anh đã sớm biết cậu ta là hung thủ?”
“Vừa mới biết. Ôn Tĩnh Hàn vừa nói suy luận của mình cho tôi.” Lục Vân Dương giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội.
“Nhưng anh đã sớm nhận định cậu ta không phải Spider!”
“Tôi khuyên em đừng nên kích động rồi mà.”
“Nhưng anh không cho tôi biết suy đoán của mình! Nếu xác định cậu ta không phải Spider, sao anh không nói?” Quan Cẩm thấy khó chịu vô cùng. Cái gì mà tin tưởng chứ, anh chỉ đang đùa bỡn tôi.
“Tôi quả thật không có căn cứ chính xác, chỉ biết phán đoán chút tính cách và một loại trực giác hay giác quan thứ sáu nào đó không thể nói rõ.” Lục Vân Dương vội vàng vuốt lông, “Thật ra bản thân em cũng có cảm giác cậu ta không phải sát thủ mà, đúng không. Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi. Với lại, em nóng lòng muốn trả thù, xem nhẹ trực giác của mình, lựa chọn tin vào suy luận.”
Quan Cẩm hơi hòa hoãn một chút.
“Thật ra dùng suy luận để phán xét thực tế không phải lúc nào cũng chính xác, cho nên mới có cái gọi là biến cố. Em đừng sốt ruột. Đối tượng đang bị loại trừ dần. Nhanh thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Quan Cẩm thu súng, quay sang nhìn Đào Vũ. Cậu ta ngây ra nhìn hai người, như thể chưa dứt ra khỏi cuộc đối thoại của họ.
“Đừng sợ.” Lục Vân Dương ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi biết cậu đã làm điều mình muốn làm. Vậy là đủ rồi, đủ rồi …”
“Tôi muốn làm …” Đào Vũ mắt dại ra, lẩm bẩm.
“Đúng. Cậu đã làm được. Mọi chuyện đã kết thúc … Đủ rồi.”
“Đủ.”
“Phải, đủ rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đi nói hết cho mọi người nghe. Mọi chuyện trong căn phòng này đều chưa từng xảy ra. Cậu chưa từng đến đây, chưa từng thấy em ấy, chưa từng gặp tôi, cũng không nhìn thấy súng. Được không?” Giọng Lục Vân Dương ôn hòa dịu dàng, lại mang theo cảm giác mê hoặc, rất đáng tin cậy.
“… Được.”
“Ngoan. Giờ cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ đưa cậu ra ngoài. Khi tôi nói ngủ đi, cậu sẽ chìm vào giấc ngủ. Chờ tôi bảo cậu tỉnh lại, cậu sẽ lại mở mắt ra. Ngủ đi …” Vừa dứt lời, Đào Vũ liền khép hờ mắt, dần dần gục đầu xuống.
Lục Vân Dương chậm rãi đứng lên, chợp mắt một cái, quay đầu cười nói: “Tốt rồi, cậu ta sẽ không –“
Quan Cẩm trợn mắt há hốc mồm chỉ vào anh: “Anh quả nhiên là đồ thầy bói!”
“Tôi chỉ thôi miên cậu ấy thôi mà.” Lục Vân Dương dở khóc dở cười.
“Thôi miên? Không phải thôi miên cần mở nhạc, lấy cái đồng hồ quả quýt gì đó lắc qua lắc lại trước mắt, sau đó đánh tách một cái làm ám hiệu à?” Quan Cẩm không tin.
“Có thể thôi miên thông qua kích thích thị giác hoặc ám chỉ ngôn ngữ.”
“Tùy tiện nói hai câu là thôi miên được rồi?”
“Tôi sử dụng kết hợp nhiều biện pháp thôi miên, đột phá phòng tuyến tâm lý của cậu ấy, sau đó dùng cách thức phụ trợ ra lệnh cho cậu ấy nghe theo lời tôi. Quan trọng nhất là cậu ta đã bị em dọa sợ rồi, đang ở trong trạng thái khủng hoảng, nên tôi mới tận dụng cơ hội.”
Quan Cẩm đột nhiên lại gần anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Trong mắt anh có lắp thiết bị công nghệ cao gì không?”
Lục Vân Dương không kìm được cười rộ lên, ôm eo Quan Cẩm: “Sao em lại đáng yêu thế chứ?”
“Xuống địa ngục đi!” Quan Cẩm đẩy anh ra. “Bây giờ làm thế nào đây?”
“Mang cậu ta sang phòng bên cạnh, tránh để cậu ta tỉnh dậy bị kích thích thị giác rồi nhớ lại chuyện vừa rồi. Ôn Tĩnh Hàn tìm được manh mối rồi, đang chờ mở hội phá án.”
“Viên đạn trên tường …”
“Tôi sẽ bảo bọn Vân Trì nghĩ cách xử lý.”
Quan Cẩm bấy giờ mới cảm thấy phát đạn hôm nay của mình thật tùy tiện, suýt thì phá hỏng việc lớn. Chân chà nhẹ mặt đất, trong ngoài bất nhất, ra vẻ ngạo kiều nói: “Sau này có ý kiến gì không được giấu, phải nói cho tôi biết! Hại tôi đi một chuyến tay không …”
“Vâng vâng, là lỗi của tôi. Là tôi không làm tròn chức cố vấn.” Lục Vân Dương kiên quyết noi theo truyền thống tốt đẹp của nhà họ Lục: vợ không bao giờ sai, có sai cũng là chồng không làm tròn trách nhiệm.