“Sao không thấy nhóm Trịnh Phi đâu?” – Đinh Đinh hỏi Ôn Tĩnh Hàn.
“Khu Tây xảy ra chuyện, phân cục nhờ trợ giúp nên Trịnh Phi, Kiều Vũ và Cố Tương qua bên đó rồi.”
Trước đó trường học đã thông báo đóng cửa tòa nhà thực nghiệm vào cuối tuần để kiểm tra an toàn và tu sửa nên sinh viên và giáo viên sẽ không được phép vào đây. Ôn Tĩnh Hàn mang theo vài cảnh sát và ‘tiểu đội nằm vùng’ cùng bước vào phòng thí nghiệm.
“Chúng ta sẽ thử tái hiện lại hiện trường. Trước khi hỏi những người khác, chủ động làm việc vẫn hơn.” Ôn Tĩnh Hàn quan sát phòng thí nghiệm chứa đầy các loại dụng cụ thực hành hóa học.
“Tái hiện thế nào?” Đây không phải lần đầu tiên Quan Cẩm nghe thấy từ này, nhưng vẫn không hiểu rõ lắm.
“Đây không phải dạng hiện trường truyền thống, không có dấu đạn hay vết máu để tham khảo. Chúng ta chỉ có thể dựa vào ảnh chụp hiện trường lúc ấy, tình trạng tử vong của nạn nhân để suy đoán hoạt động tâm lý và hành động của người đó.”
“Tiểu Bạch, bây giờ cậu sẽ là Thành Kiều Kiều.” Ôn Tĩnh Hàn chỉ tay, Lâm Bạch ngoan ngoãn đi đến chỗ được đánh dấu bằng phấn trắng, nằm xuống giả chết.
“Không đúng lắm, chân trái của cô ấy co lên trước, đùi phải duỗi ra sau, tay trái ôm cổ, tay phải vươn ra phía trước, ngón tay co lại.” Quan Cẩm vừa đối chiếu với ảnh chụp hiện trường vừa chỉ huy Lâm Bạch.
“… Cậu có chắc đây là tư thế của một người sắp chết không?” Lâm Bạch nằm trên mặt đất cố bày tư thế với vẻ mặt rối rắm.
Bị cả đám người vây quanh nhìn ngó, Lâm Bạch tỏ vẻ áp lực của mình rất lớn.
“Nhìn thế này cứ như cô ấy đang cố trườn về phía trước.” – Đinh Đinh nói.
“Trong biên bản khám nghiệm hiện trường có ghi lại, quần của cô ấy có dấu vết bị mài mòn rất nhỏ ở vi trí đầu gối, còn dính cả bụi bẩn. Sàn nhà ở đây trải qua nhiều năm đã trở nên thô ráp, nếu cô ấy thật sự trườn về phía trước thì sẽ tạo thành dấu vết như vậy.” Ôn Tĩnh Hàn đồng ý với ý kiến của Đinh Đinh.
“Bàn thí nghiệm ở đối diện, bình đựng khí phosgene bị đổ, cô ấy lại chạy sang bên này rồi ngã xuống. Nhìn vị trí và hướng ngã, hẳn là mặt cô ấy hướng về cửa, cố bò từ trong góc ra. Khí độc đã phát tán rồi, cô ấy còn ngồi im trong góc làm gì? Cái gì đã kìm hãm cô ấy?” Quan Cẩm đi đến quan sát góc tứ phương.
“Có lẽ giống như chúng ta đã phân tích từ trước, cô ấy trốn ở đây để tránh mặt người nào đó.” Đinh Đinh bảo Lâm Bạch đứng lên, chuẩn bị diễn lại. “Giả sử có một người là A, anh ta hoặc cô ta vì một lý do gì đó mà vào phòng thí nghiệm.” Đinh Đinh đi từ cửa vào, Lâm Bạch nhanh chóng trốn vào góc phòng, ngồi xổm xuống. Nhờ có bồn rửa che chắn, nếu không đi qua thì khó mà phát hiện trong đó có người.
“Sau đó,” Đinh Đinh di chuyển đến bên bàn thí nghiệm, cố ý đánh đổ bình đựng khí, đi quanh phòng thí nghiệm vài vòng rồi rời khỏi đó.
“Nếu A ở lại trong thời gian dài, Thành Kiều Kiều cũng trúng độc, thì tại sao A lại không làm sao? Cho dù A xuất hiện trong phòng thí nghiệm, chẳng lẽ Thành Kiều Kiều thà chết cũng không muốn bị phát hiện? Điều này không phù hợp với bản năng cầu sinh của con người.” Ôn Tĩnh Hàn không đồng ý.
“Vậy chỉ có một khả năng duy nhất, người bên ngoài còn khiến cô ấy sợ hãi hơn cả việc trúng độc.” Quan Cẩm chuyển mắt sang nhìn góc phòng.
“Phosgene không phải loại độc cấp tính, hít phải vẫn còn khả năng sống sót. Vậy có nghĩa là, nếu cô ấy bị lộ thì sẽ có nguy cơ phải chịu đau đớn trực tiếp, hoặc thậm chí là tử vong.” – Lục Vân Dương nói – “Thử nghĩ xem, cái gì có thể uy hiếp cô ấy nghiêm trọng như thế?”
“Người ở bên ngoài cầm dao hay gì đó, muốn dồn cô ấy vào chỗ chết?” Đinh Đinh nhíu mày, bản thân nghĩ lại cũng thấy điều này không hợp lý, lập tức phủ định ý nghĩ đó. “Một nữ sinh sao có thể gặp phải phiền phức lớn như thế. Mà phòng thí nghiệm này rất rộng, có người muốn giết cô ấy thật thì cũng không dễ dàng tìm ra.”
“Nếu như A không định tự tay giết cô ấy, mà cố tình để cô ấy trốn đi, phải chịu đau đớn do trúng độc đến chết thì sao?” – Lục Vân Dương đột nhiên hỏi.
“Như thế thì ác quá …” Lâm Bạch rùng mình.
“Làm lại lần nữa.” Đinh Đinh giả vờ như đang cầm gì đó trong tay, đẩy cửa đi vào.
Lâm Bạch nghe tiếng động lập tức trốn vào góc phòng, sau đó trộm ló đầu ra nhìn, thấy Đinh Đinh cầm hung khí, sợ hãi rụt vào trong.
Đinh Đinh cố ý làm đổ bình khí, sau đó đứng yên trong phòng. Lâm Bạch chỉ có thể che miệng ngồi im tại chỗ.
“A …” Lâm Bạch dần cảm thấy khó chịu, vì thế cố hết sức lết từ trong góc phòng ra.
“A ha ha ha ha ” Đinh Đinh cười phá lên, đứng giữa phòng nhìn Lâm Bạch bò được một nửa thì nghẹo đầu sang bên, over.
Ôn Tĩnh Hàn vỗ tay bốp bốp: “Diễn xuất khá lắm, nhưng có cảm giác là lạ. Chẳng lẽ A mang theo mặt nạ phòng độc?”
Lục Vân Dương đột nhiên hỏi: “Thành Kiều Kiều là người thế nào?”
“Theo kết quả điều tra, Thành Kiều Kiều là người tương đối độc lập, giàu tình cảm, thích du lịch, kiểu khách ba lô điển hình. Cô ấy chọn chuyên ngành Sinh vật biển là vì thích biển cả và thám hiểm.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.
Lục Vân Dương phân tích: “Người như thế khi phải chịu áp lực nặng nề sẽ không lùi bước, ngược lại có xu hướng liều lĩnh. Thử nghĩ xem, một khi cảm thấy khó chịu, cô ấy sẽ biết rằng mình đã bị ngộ độc khí, một lúc sau chắc chắn phải chết. Khi đó cô ấy sẽ nghĩ thế này, ‘đằng nào cũng chết, không bằng liều một phen, may ra còn có đường sống’, chứ không phải ngồi yên chờ chết. Trong chuyện này nhất định còn có điều gì đó mà chúng ta đã bỏ qua hoặc không biết đến.”
“Cái này yêu cầu phải đi sâu vào tìm hiểu Thành Kiều Kiều và một loạt những sự kiện liên quan đến vụ án.” Ôn Tĩnh Hàn phất tay, “Chúng ta qua phòng kho nhìn xem sao.”
Từ khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, phòng kho đã bị khóa cửa, không còn sử dụng nữa. Cửa mở ra, đồ đạc bên trong phủ đầy bụi. Một bên là tủ đứng rất cao kê sát tường, một bên khác là các thùng giấy chất chồng lên nhau, thiết bị, sách vở … Nhân viên khám nghiệm hiện trường trước đó đã làm rào chắn quanh khoảng trống giữa các thùng giấy ở góc trong cùng bên phải, cạnh cái tủ đứng.
“Là cái thang này à?” Quan Cẩm đẩy cái thang trượt ở cạnh cửa ra vào, rất giống loại thường dùng trong thư viện.
“Rất chắc chắn.” Đinh Đinh tiến đến xem xét.
Quan Cẩm đẩy thang, kết quả chỉ đẩy đi được hai bước. Lục Vân Dương nhanh nhẹn bước đến nắm lấy đầu bên kia, kéo tới cạnh tủ.
Quan Cẩm liếc anh một cái, chậm rãi leo lên thang, tới ngăn tủ cao nhất. Hắn mở cửa tủ ra, bên trong đặt bừa bãi đủ loại dụng cụ bằng thủy tinh. Hắn lại cúi đầu nhìn xuống, bên phải đúng là khu vực được phân cách.
“Tại sao Vương Thiên Bằng lại ngã xuống? Cho dù là trượt chân đi chăng nữa, làm sao biết chắc rằng cậu ta sẽ ngã sang phải?” Đinh Đinh đi vòng quanh cây thang. “Chuyện này không thể nào sắp đặt được, hẳn là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Vậy một sinh viên khoa Lý như Vương Thiên Bằng chạy đến kho đựng dụng cụ thí nghiệm hóa học để tìm cái gì? Hơn nữa, Phương Vũ Thiên lén lút tới đây, ý đồ mở trộm khóa phòng kho rốt cuộc là vì lý do gì?” Lâm Bạch thấy lạ, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý: “Hay là ở đây có cất giấu bản đồ kho báu? Câu lạc bộ quái đàm của bọn họ có khi là đi tìm kho báu, giữa chừng lại xảy ra mâu thuẫn nội bộ …”
“Cậu đọc mấy cái tiểu thuyết rẻ tiền đó nhiều quá rồi đấy.” Ôn Tĩnh Hàn thẳng thừng phủ định suy đoán của cậu. “Nhưng có thể là bọn họ đến đây để tìm một thứ gì đó rất quan trọng.”
Quan Cẩm trèo xuống, phủi bụi trên tay: “Trên đó chỉ có dụng cụ thí nghiệm thôi, không còn gì khác cả.”
Không có tiến triển gì, mọi người đều cảm thấy uể oải. Ôn Tĩnh Hàn chỉ để lại hai viên cảnh sát kiểm tra đồ đạc để trong kho.
Lâm Bạch không cam lòng, đá vào thùng giấy bên cạnh.
“Á!” Cậu nhảy lên người Ôn Tĩnh Hàn, ôm chặt như con gấu Koala. “Có gián!”
“Đi xuống.” – Ôn Tĩnh Hàn bình tĩnh nói.
Hu hu hu, tổ trưởng thật đáng sợ, nhưng mà gián càng đáng sợ hơn!!! Lâm Bạch cân nhắc một hồi, không sợ chết tiếp tục ôm chặt.
“Nhìn thấy không, có thể lúc đó Thành Kiều Kiều đã gặp người nào đó hoặc việc gì đấy khiến cô ấy cực kỳ sợ hãi, làm cô ấy trở nên thất thường, ngay cả chuyện mình bị ngộ độc khí cũng quên mất.” Lục Vân Dương dường như đã nắm được điều gì đó. “Nhưng mà cô ấy không sợ đi dã ngoại, cũng không sợ ma quỷ, vậy thì rốt cuộc là cái gì?”
Quan Cẩm thản nhiên liếc sang nhìn Lục Vân Dương: “Tôi cảm thấy người còn đáng sợ hơn ma nhiều.”
…
“Ngày mai Ôn Tĩnh Hàn định mang người đi chính thức điều tra, chờ xem bên anh ta có tiến triển gì không.” Lục Vân Dương gắp một con tôm để vào đĩa của Quan Cẩm. “Ăn cơm trước đã.”
Quan Cẩm nhìn con tôm rồi gắp trả lại anh: “Phiền phức.”
Lục Vân Dương cầm lấy con tôm, tự mình lột vỏ: “Cậu cảm thấy bây giờ thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Thì đó, cùng phân tích vụ án, tối về nhà nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, nghỉ ngơi, sau đó lại làm việc.” Lục Vân Dương nói rất nhẹ nhàng, bình thản.
Quan Cẩm cảm thấy anh có gì đó là lạ, nhưng ăn cơm của người ta nên không thể quá đáng, miễn cưỡng trả lời: “Nếu có hai cái giường thì tốt.”
“Vậy sao?” Lục Vân Dương bỏ con tôm đã được bóc hết vỏ vào bát Quan Cẩm. “Như bây giờ cũng rất tốt.”
Quan Cẩm gắp tôm chấm nước tương rồi bỏ vào miệng, tùy tiện đáp: “Tàm tạm.”
Lục Vân Dương ra vẻ hài lòng tiếp tục bóc vỏ tôm. Đánh giá ‘tàm tạm’ này của Quan Cẩm đã xem như rất tốt rồi. Chuyện phân giường thì cứ từ từ đã, rồi cậu ấy sẽ quen thôi. Dù sao anh cũng cảm thấy sống chung với nhau thế này không tồi chút nào. [Này! Anh làm thế là dụ dỗ đó!]
Cơm tối vừa xong, điện thoại lại tới.
Quan Cẩm đi đến phòng ngủ nhận điện thoại: “Anh làm cái gì đấy? Sao cứ gọi suốt thế.”
“Ấy ấy, tôi chỉ tận chức tận trách báo tin thôi mà. Sao cậu lại đối xử với tôi như thế.” Tony ra vẻ đáng thương.
“Có chuyện gì nói mau.”
“Cậu muốn ăn dưa hấu lạnh hay thường?” Lục Vân Dương đột nhiên hỏi với vào trong phòng.
“Lạnh.” – Quan Cẩm trả lời.
“Chờ chút, tôi nghe được gì thế này! Trong nhà cậu có người? Đàn ông? Chúa ơi, Ethan, tôi cảm thương thay cho cậu. Thi cốt cậu chưa lạnh mà tiểu tình nhân đã bò lên giường người khác rồi …”
“… Sau này anh không cần liên hệ với tôi nữa, bye bye!”
“Alô alô, đừng cúp máy! Tôi đùa một chút thôi mà, thật chẳng có tí hài hước nào cả.”
“Rốt cuộc anh có nói chuyện đứng đắn không?”
“Có! Spider đến thành phố S rồi.”
Quan Cẩm ngạc nhiên, hạ giọng hỏi: “Vậy anh có tin tức của Hermes không? Chẳng lẽ hắn cũng đến thành phố S rồi? Spider sẽ không bỏ qua con mồi của mình để chạy đến đây.”
“Tôi nào dám hỏi thăm tin tức của vị kia, bọn họ mới là chuyên gia tình báo đó. Làm không tốt sẽ tự bại lộ mình, mất nhiều hơn được. Cậu kiềm chế một chút, Hermes đến đây không phải tin tức tốt gì đâu, cậu có đến gần hắn cũng không giết được …”
Tony lại lảm nhảm một hồi, Quan Cẩm cũng không nghe vào tai. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để trả món nợ máu này, tuyệt đối không.
…
Ôn Tĩnh Hàn chỉ huy nhóm người áo đen dỗ A Ngốc và A Qua đi ngủ rồi mới về phòng.
“Cận vệ của tôi đều thành bảo mẫu hết rồi.” Người đàn ông để văn kiện trong tay xuống.
“Bọn họ rất tốt, mười hạng toàn năng, không hổ là vệ sĩ của nhân vật lớn.” Ôn Tĩnh Hàn chẳng có tí cảm giác áy náy nào.
“Gần đây em đang tra vụ án gì vậy?”
“Ồ, anh mà cũng quan tâm đến công việc của tôi?” Ôn Tĩnh Hàn kinh ngạc.
“Gần đây có một vài con cá nhỏ lọt vào thành phố S, tôi không hy vọng bọn chúng sẽ gây phiền phức cho em.” Tay người đàn ông lại bắt đầu không thành thật.
“Tình hình thế nào?” Ôn Tĩnh Hàn dùng khuỷu tay chọc chọc người đàn ông: “Chia sẻ chút đi, đại ca.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn chia sẻ em.” Người đàn ông xoay người chặn Ôn Tĩnh Hàn lại.
“Một người thì không phải chia sẻ, mà là ăn mảnh.”
“Tôi rất thích ăn mảnh, nhất là ăn em.”
“Anh nói chính sự trước có được không.” Ôn Tĩnh Hàn đẩy hắn.
“Em không cần biết. Nếu có ai dám gây rối trong thành phố này, hại em phải tăng ca không thể về nhà đúng giờ, tôi sẽ khiến hắn không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau nữa.”
“Nghe anh nói kìa, phải chăng tôi nên bắt phần tử nguy hiểm như anh trước?”
“Tôi vẫn luôn là tù binh của em.”