• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng mười dặm phía tây bên ngoài vương đô có một đồng cỏ nhấp nhô kéo dài, một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua, bên kia bờ sông là một cánh rừng rậm.

Vì cảnh sắc đẹp đẽ, tĩnh mịch, lại không xa kinh thành nên xưa nay đây vẫn là nơi các công tử quý gia du ngoạn, đua ngựa hoặc luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung.

Tiếng vó ngựa dồn dập, hai con ngựa phi nhanh một trước một sau dọc theo bờ sông. Ngựa như rồng, người như gấm, dây cương trắng bạc, yên ngựa chạm trổ, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa cũng rất cao siêu. Người chạy trước hình như chưa đã, quay đầu ngựa chạy thẳng xuống sông, nước bắn tung tóe ướt cả giày và y phục.

“Cảnh Duệ! Ngươi đừng nghịch nữa, bây giờ là mùa đông, ngươi mau đi lên cho ta!” Người trên bờ ghim chặt cưong ngựa, lớn tiếng kêu lên.

Kỵ sĩ dưới sông dường như không nghe thấy, để mặc con tuấn mã tiếp tục chạy, nước đã sâu đến gần bụng ngựa.

“Được!” Người trên bờ cũng không chịu thua kém. “Ngươi không chịu lên đúng không? Vậy ta xuống, cùng lắm nhiễm lạnh rồi ốm một trận giống như lần trước chứ gì…”

Nói xong câu này, người trên bờ không hề đắn đo chạy xuống sông. Người dưới nước rốt cuộc cũng có phản ứng, quay ngựa chạy tới ngăn cản. Hai con ngựa chạy song song lên bờ, vượt qua một con dốc nhỏ. Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên ghìm chặt dây cương, nhảy xuống ngựa, chạy nhanh về phía trước, thoáng cái đã ngã sấp xuống, vùi đầu vào đám cỏ dại um tùm.

Ngôn Dự Tân lắc đầu, cũng nhảy xuống ngựa, đi tới khẽ đá một cái vào sườn gã bằng hữu. “Này, giả chết à?”

Người đang nằm không hề nhúc nhích cũng chẳng nói gì, mái tóc đen xõa xuống hai má, cùng với cỏ dại che mặt hắn kín mít.

“Đúng là hết cách với ngươi rồi.” Ngôn Dự Tân ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay vặt một nhánh cỏ ngậm vào miệng. “Không phải từ nhỏ ngươi đã thích nhất trò giả bộ rộng lượng sao? Ai không biết Tiêu đại công tử bao dung độ lượng, tính tình hòa nhã, là một người khiêm tốn hiếm thấy chứ? Chuyện này thì có gì mà phải khó chịu? Tô huynh cũng chưa nói gì, sao ngươi đã tức giận như vậy?”

Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên lật người, mặt mày cau có, hai mắt mở trừng trừng, nhìn thẳng lên không trung.

“Phơi xong lưng chuyển sang phơi bụng à?” Ngôn Dự Tân cười hì hì, nằm bò xuống bên cạnh hắn, cầm nhánh cỏ chọc tai hắn. “Giày tất đều ướt hết rồi đúng không? Cởi ra cùng phơi nào.”

“Tránh ra, đừng làm phiền ta!” Tiêu Cảnh Duệ gạt tay hắn ra.

Ngôn Dự Tân lập tức cau mày. “Này! Ngươi thấy rõ chưa? Là ta, ta không phải nơi ngươi trút giận. Ngươi bị lạnh nhạt ở chỗ người khác nhưng không được giận cá chém thớt, ta không có thói quen làm bị bông cho người khác trút giận.”

Tiêu Cảnh Duệ xoay người ngồi dậy, tức giận trợn mắt nhìn hắn. “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi trợn mắt nhìn ta thì ta sợ ngươi chắc?” Ngôn Dự Tân trợn mắt nhìn lại, giọng ngày càng cao. “Chính vì cảm thấy bị lạnh nhạt nên ngươi mới tức giận. Từ lúc Tô huynh nói với ngươi rằng: “Cảnh Duệ, ngươi đừng hỏi nữa, chuyện này không liên quan đến ngươi” là trong lòng ngươi cũng đã bắt đầu không thoải mái rồi, đúng không?”

“Ta không...”

“Đừng có làm bộ trước mặt ta.” Ngôn Dự Tân lập tức chặn họng hắn. “Sau đó ra khỏi cung, huynh ấy không muốn ngồi xe ngựa, nói muốn đi bộ một mình vì có chuyện cần suy nghĩ cho kĩ, ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của ngươi lúc đó như thế nào đâu... Sau đó lại đuổi theo đòi đi cùng huynh ấy, kết quả là bị từ chối đúng không? Đó không phải khách sáo, là từ chối, là biểu thị rõ ràng không muốn để ngươi đi cùng, tại sao ngươi còn không rõ?”

“Ta hiểu rõ mà!”

“Rõ rồi thì ngươi còn giận dỗi cái gì? Câu ngươi nói khi đó đúng là không khác gì trẻ con, cái gì mà: “Thế thì huynh đi đi, ta đi đánh mã cầu”, ngươi trông chờ huynh ấy trả lời ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nghe huynh ấy nói: “Cảnh Duệ, tại sao ngươi lại như vậy, ta đang ốm mà ngươi còn bỏ ta lại để đi chơi” à? Thôi đi, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Tô huynh nói không sai, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải nói với huynh ấy. Đây chẳng qua chỉ là lời nói thật, ngươi cũng không cần phải tức giận đến mức xoay người đi luôn chứ?”

“Nhưng bọn ta là bằng hữu mà.” Tiêu Cảnh Duệ cắn môi. “Là bằng hữu chẳng lẽ không nên quan tâm lẫn nhau?”

Ngôn Dự Tân nhún vai, bĩu môi, nói: “Ngươi còn nói mình đã hiểu rõ rồi? Ta nói cho ngươi biết, Tô huynh nói như vậy không phải để từ chối sự quan tâm của ngươi, huynh ấy nói thật, huynh ấy quả thật muốn đi bộ về một mình, còn vì sao huynh ấy muốn đi bộ một mình thì ta còn chưa nghĩ ra. Vốn ta còn định lén đi theo xem, nhưng thằng đần nhà ngươi lại quay người đi luôn nên ta đành phải đuổi theo ngươi.”

“Người nào ở đó nghe trộm?” Ngôn Dự Tân nhướng mày, cao giọng quát.

“Ta đến trước, các ngươi đến sau, sao có thể nói là nghe trộm?” Một giọng nói bình tĩnh vang lên. “Ta đã cố để không quấy rầy các ngươi, nhưng có một hòn đá từ trên trời rơi xuống thì phải cho phép ta tránh một chút chứ?”

Cùng với tiếng nói trong trẻo này, một người chậm rãi đứng lên trước mặt hai quý công tử.

Người đó mặc một chiếc trường sam bằng tơ tằm màu ngó sen, thân hình dong dỏng, một mái tóc dài nửa buộc nửa buông, hai mắt sâu lắng, như cười như không. Gương mặt rõ ràng rất trẻ trung, tuấn tú nhưng trước trán lại có mấy sợi tóc bạc thấp thoáng khiến khí chất của người đó thêm vài phần âm nhu.

Sau khi thấy rõ người xuất hiện trước mặt, Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ nhìn nhau, hai người đồng thời lui lại một bước, chụm đầu nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là ai?”

“Ta nghĩ là ca ca...”

“Vạn nhất là tỷ tỷ thì sao?”

“Tỷ tỷ mới đi được bao lâu? Nhanh như vậy đã về sao được? Chẳng phải cần tra xét cẩn thận sao?”

“Nói vậy cũng đúng, xa như vậy cơ mà...”

Người nọ mỉm cười nhìn hai người bọn họ, tươi cười, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tân, ta bây giờ đứng cách xa để mặc các ngươi bàn bạc, không hề có ý lao tới, chẳng lẽ còn không biết ta là ai sao?”

Ngôn Dự Tân chớp chớp mắt, quan sát tỷ mỉ từ trên xuống dưới một lần nữa, rốt cuộc cũng yên lòng, trên gương mặt lộ ra nụ cười tươi rói, vui mừng chạy tới ôm chặt cổ người nọ kêu lên: “Hạ Thu ca ca, ca ca về rồi! Đông hải có vui không?”

Khóe miệng người nọ lộ ra một nụ cười tà ác, chậm rãi thu hai cánh tay ôm Ngôn Dự Tân vào lòng.

Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến chân, tất cả lông tơ trên lưng dựng đứng, không tự chủ được lui lại hai bước, quát to một tiếng: “Dự Tân chạy mau, đó là Hạ Đông tỷ tỷ!”

Đáng tiếc là lời cảnh báo này đã quá muộn, Ngôn Dự Tân toàn thân cứng đờ, lúc định vùng vẫy thì hai cánh tay đã bị vặn ngược. Hạ Đông dùng một tay giữ hai tay hắn sau lưng, còn hắn trơ mắt nhìn bàn tay còn lại của nàng ta đưa lên một cách thong thả, đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.

“Cảnh Duệ...” Ngôn Dự Tân run rẩy gọi. “Ngươi là đồ không có nghĩa khí, còn không mau tới cứu ta...”

“Cứu ngươi?” Ánh mắt Hạ Đông nhìn tới, dịu dàng hỏi. “Tiểu Duệ, ngươi có lại đây cứu hắn không?”

Tiêu Cảnh Duệ lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Tiểu Tân, ngươi hỏi ta Đông hải có vui không đúng không? Đáng tiếc là ta không biết, bởi vì ta chưa bao giờ đến dó.” Ngón tay Hạ Đông đột nhiên phát lực, hung ác vặn một cái trên mặt Ngôn Dự Tân, vết ngón tay in rõ trên mặt hắn, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ nhìn thấy cũng phải rùng mình. “Ngươi có biết ta tới nơi nào không? Tới Tân Châu, chỗ đó đúng là một nơi vừa nghèo khổ vừa hoang vắng, chuyện cần điều tra cũng phiền phức, ta phải tốn rất nhiều công sức mới điều tra được... Công việc nhức đầu như vậy là ai đưa tới cho ta? Để ta nghĩ lại xem nào...”

“Cứu mạng...” Ngôn Dự Tân chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, kêu thảm thiết. “Không phải đệ cố ý... Ai biết Hoàng thượng lại phái tỷ đi...”

“Ngươi kêu cứu mạng có tác dụng sao?” Hạ Đông cười lạnh lẽo. “Hạ Thu đã đến Đông hải, Hạ Xuân đến Thanh Giang Châu đón thê tử của hắn, ta xem ai có thể tới cứu ngươi. Tên tiểu tử ngươi không nghe lời, ra ngoài chơi còn mang rắc rối về cho ta, sợ Hạ Đông tỷ tỷ của ngươi quá nhàn hạ đúng không? Nếu ta thật sự không có chuyện gì làm thì cũng có thể giúp các ngươi rèn luyện mà. Có phải ngươi lớn rồi, cứng cáp rồi nên đã quên hết đau khổ trước kia không?”

Nghe thấy hai chữ rèn luyện, chân hai quý công tử cùng nhũn ra.

Nghe nói có một lý thuyết huấn luyện chó là bất kể loài chó hung dữ đến mức nào cũng không bao giờ dám phản kháng chủ nhân, chính là bởi vì khi nó còn rất nhỏ, mỗi lần phản kháng đều bị chủ nhân dùng gậy gỗ đánh một trận tàn nhẫn. Vì quá nhỏ nên nó không bao giờ thắng được. Bị đánh nhiều lần, trong đầu nó liền hình thành tâm lý cho rằng người này tuyệt đối không thể phản kháng. Cho dù sau này nó đã lớn, sức mạnh và hàm răng đều hơn xa ngày trước nhưng vừa nhìn thấy chủ nhân từng huấn luyện nó là nó lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân chính là hai trong một đám chó con năm đó, còn Hạ Đông thì đương nhiên chính là người huấn luyện chó.

Bên cạnh các đời Hoàng đế Đại Lương đều có một tổ chức tên là Huyền Kính ti.

Thành viên của Huyền Kính ti được gọi là Huyền Kính sứ, đời đời tiếp nối bằng hình thức thầy trò truyền thụ, vô cùng trung thành với quân chủ, luôn luôn chỉ phụng mệnh của Hoàng đế để làm việc, chuyên điều tra những sự kiện quan trọng nhất, bí ẩn nhất.

Thủ lĩnh Huyền Kính ti đời trước là Hạ Giang có ba đồ đệ, Hạ Thu và Hạ Đông là huynh muội song sinh, Hạ Xuân thì không có quan hệ huyết thống với bọn họ.

Ba người tính cách khác hẳn nhau, nhưng cũng giống như các bậc tiền bối của Huyền Kính ti, tình cảm giữa bọn họ cực kỳ sâu sắc.

Chức trách của Huyền Kính sứ vốn không bao hàm việc “huấn luyện chó” này, nhưng không ngờ một ngày của mười bảy năm trước, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cảm thấy con em thế gia được nuông chiều, có nhiều kẻ không nên thân, không phải là chuyện tốt đối với triều đình. Cho nên Hoàng đế dành ra một góc trong hoàng cung, đặt tên là Thụ Nhân viện, tất cả con trai các quan tam phẩm trở lên ở kinh đô trong độ tuổi từ năm đến mười một đều phải đưa vào Thụ Nhân viện để Huyền Kính sứ giúp rèn luyện gân cốt.

Tính cách Hạ Xuân và Hạ Thu tương đối hòa nhã, mặc dù giám sát nghiêm khắc nhưng ít nhất cũng nghĩ đến khả năng chịu đựng của đám tiểu bảo bối này, chỉ có Hạ Đông năm đó hai mươi tuổi, vừa xuất sư, vì có một bầu máu nóng đền đáp hoàng gia nên đã mang nguyên phương pháp sư phụ dạy dỗ ra để huấn luyện đám chó con non nớt, yếu đuối này, ngày nào cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt trong Thụ Nhân viện.

Ngôn Dự Tân đáng thương khi đó vừa đầy năm tuổi, trắng mũm mĩm như châu như ngọc, vốn là một nhóc con kiêu hãnh, chỉ vài ngày sau khi huấn luyện, cứ nhìn thấy Hạ Đông tỷ tỷ, hắn đã tự động co rúm người. Cho tới bây giờ, căn bệnh này vẫn không hề thuyên giảm.

“Tỷ... Hạ Đông tỷ tỷ...” Bởi vì thời gian bị “hành hạ” ngắn nên triệu chứng của Tiêu Cảnh Duệ nhẹ hơn Ngôn Dự Tân một chút, hắn lấy can đảm nói: “Dự Tân thật sự không phải cố ý, bọn đệ gặp phu thê nhà đó đi cáo trạng, dù sao cũng không thể không can thiệp...”

Hạ Đông “hừ” một tiếng, vẫn vặn tay Ngôn Dự Tân, lại đưa mặt tới gần hơn một chút.

Thực ra, riêng về tướng mạo, mặc dù từ nhỏ Hạ Đông đã khó phân biệt là nam hay nữ nhưng cũng có thể coi là rất tuấn mĩ, do có nội công thâm hậu nên trông trẻ hơn tuổi thực rất nhiều.

Nhưng đối với Ngôn Dự Tân chỉ toàn kí ức đau đớn thì gương mặt đẹp đẽ này lại không khác gì chiếc mặt nạ quỷ, mắt thấy nó từ từ áp tới gần, vị công tử quốc cữu này chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn, dường như không kìm được sắp hét lên.

“Tiểu Tân, không được nói chuyện, dìu ta đi ra đường lớn...” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve chợt lọt vào tai Ngôn Dự Tân, thân thể dựa vào người hắn đột nhiên trở nên nặng nề, mùi máu tanh cũng đồng thời chui vào mũi.

Tim Ngôn Dự Tân thót lại, nhưng hắn nhanh chóng ổn dịnh vẻ mặt, khéo léo điều chỉnh góc đứng, chống đỡ thân thể đã không còn đứng vững của Hạ Đông, ngoài miệng vẫn nói với giọng điệu xin tha: “Hạ Đông tỷ tỷ đừng giận mà, đợi tỷ về kinh bẩm báo xong thì muốn phạt đệ thế nào cũng được.” Vừa nói, hắn vừa rút một tay ra nắm chặt khuỷu tay Hạ Đông, hơi nghiêng người, nhân tiện nháy mắt với Tiêu Cảnh Duệ.

Tiêu Cảnh Duệ thoáng ngẩn người, nhưng dù sao hắn cũng đã từng va vấp giang hồ nên lập tức phát hiện sự khác thường. Dù vẫn giữ nguyên tư thế và vẻ mặt nhưng ánh mắt hắn đã nhanh chóng liếc qua khu vực trước mặt rồi lại nín thở cảm nhận xung quanh, quả nhiên phát hiện có một luồng sát khí mơ hồ quanh đây.

“Thằng nhóc này từ nhỏ đã khéo ăn khéo nói.” Hạ Đông nhoẻn miệng cười, khuôn mặt lập tức lộ vẻ dễ thương nữ tính. “Ngươi cho rằng có thể dùng kế hoãn binh sao? Bị ta bắt được thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, cùng đi với ta!”

“Được, được, đệ có bao giờ dám không nghe lời Hạ Đông tỷ tỷ đâu?” Ngôn Dự Tân cười hì hì, lại hạ thấp giọng, hỏi: “Tỷ tỷ thế nào? Có thể cưỡi ngựa không?”

Hạ Đông cười, cốc đầu hắn, môi khẽ mấp máy: “Cứ đi thế này, chỉ cần ta không ngã xuống thì bọn chúng sẽ không dám đi ra.”

Lúc này Tiêu Cảnh Duệ cũng dắt ngựa tới gần, ánh mắt đầy vẻ ân cần, lại không dám tùy tiện nói chuyện.

“Yên tâm, ở khoảng cách này chỉ cần nói nhỏ một chút là bọn chúng sẽ không nghe thấy.” Hạ Đông vẫn nhỏ giọng nói. “Bọn chúng không muốn để ta vào thành, rất có thể sẽ được ăn cả ngã về không... Các ngươi cũng chuẩn bị đi, dưới sông và trong rừng cây bờ bên kia đều có người...”

Hai người ngầm đề chân khí, một người vẫn làm bộ bị vặn tay đỡ Hạ Đông đi trước, người kia dắt ngựa cố ý đi chậm lại vài bước chặn hậu cho bọn họ, ba người chậm rãi đi về phía đường lớn, nhìn từ xa giống như đang thoải mái cười đùa ầm ĩ, không hề có cảm giác căng thẳng.

Nhưng hơi thở ngày càng rối loạn và bước chân dần trở nên nặng nề của Hạ Đông cho thấy tình hình đang chuyển biến xấu. Tiêu Cảnh Duệ nhìn vết chân dính máu mà hai người phía trước để lại, trong lòng đã biết không ổn, chỉ có thể cố gắng làm cho vó ngựa giẫm đổ những cây cỏ dính vết máu, hy vọng những sát thủ ẩn thân phía sau không phát hiện.

Đáng tiếc sự nhạy cảm của sát thủ luôn cao hơn người bình thường, trong khi bọn họ vẫn không hề có bất cứ sơ hở nào, đột nhiên một tiếng sáo lanh lảnh vang lên từ trong khu rừng rậm bên kia sông, ngay sau đó cành lá rung động, mấy bóng người màu xám nhạt bay vút ra ngoài.

Cùng lúc đó, mặt sông đang tĩnh lặng đột nhiên nước bắn tung tóe, khoảng gần mười tên sát thủ tay cầm phân thủy thích(*) phóng vụt lên.

(*) Tên một loại vũ khí.

Hai đám người hợp lại, lập tức xếp thành hình quạt lao thẳng về phía ba người.

Không ai nói một câu một chữ, ác chiến lập tức nổ ra.

Chiêu số của đám sát thủ không hề hoa mĩ, tư thế cũng không hề đẹp đẽ nhưng lại rất đơn giản, hữu hiệu. Xông, đâm, bổ, chém, mỗi một hành động đều không rườm rà, chỉ có mục đích duy nhất là lấy mạng người.

Cho dù đã từng trải giang hồ nhưng Tiêu Cảnh Duệ cũng tạm thời bị sát ý đậm đặc chấn nhiếp, thân pháp trở nên ngưng trệ, còn Ngôn Dự Tân mới chỉ được thấy các cuộc tỷ thí thì đương nhiên càng khó mà thích ứng.

Hơn nữa hai người đều không có binh khí trong tay, tay không ứng phó cuộc tấn công tàn nhẫn của đám sát thủ liều mạng, lập tức rơi xuống thế hạ phong. Nếu không phải mục đích chủ yếu của đối phương là Hạ Đông thì e là bọn họ đã bị thương từ lâu rồi.

So với hai người này, Hạ Đông thân là Huyền Kính sứ đương nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Nàng ta hoàn toàn không chuyển động bước chân, không biết trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm sáng như tuyết từ khi nào, lấy đơn giản chống đơn giản, lấy tốc độ chống tốc độ, đám người vây công nàng ta nhất thời không đến gần được.

Nhưng vì trên người đã bị thương, một lát sau Hạ Đông bắt đầu xuống sức. Sau khi liên tiếp chặn lại mấy đòn chém mạnh, hai chân nàng ta không đứng vững được nữa, thân thể lắc lư mấy cái rồi ngã xuống, dù vẫn có thể chống chịu nhưng tình thế cực kỳ nguy hiểm.

May mà sau khi trải qua đợt tấn công ban đầu, Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đã bình tĩnh lại.

Vì biết những kẻ dám đuổi giết cả Huyền Kính sứ cũng sẽ không cố kỵ thân phận của mình, huống hồ đối phương chưa chắc đã biết thân phận của hai người, cho nên sau khi hạ quyết tâm, cả hai chuyên tâm chiến đấu, hành động lưu loát hơn rất nhiều.

Hai người bọn họ một người là truyền nhân của Thiên Tuyền sơn trang, một người tập luyện tâm pháp Càn môn, võ công tuyệt đối có thể coi là những người xuất sắc. Hơn nữa đang phải đối mặt với sinh tử, cho dù không vì chính mình thì cũng phải mở được một con đường sống cho hảo bằng hữu, cho nên hai người đều dốc hết sức, không hề giữ lại nửa phần dư lực.

Sau khi ổn định lại thế trận, hai người sánh vai cùng bảo vệ phía trước Hạ Đông, công thủ phối hợp, tuy khó tránh vài vết thương nhẹ nhưng dần dần đã lấy lại được thế cân bằng, cuối cùng còn đoạt được hai thanh phân thủy thích.

Kiếm pháp của Thiên Tuyền sơn trang lừng danh giang hồ, gần như có thể tranh phong với Hoa Sơn, Tiêu Cảnh Duệ lấy phân thủy thích làm kiếm, dù không vừa tay lắm nhưng uy lực đã tăng nhiều. Hơn nữa, thân pháp của Ngôn Dự Tân làm đối thủ hoa mắt, Hạ Đông xuất chiêu quỷ quyệt, trong nháy mắt cục diện đã thay đổi, song phương lại đấu ngang sức ngang tài.

Đám sát thủ dù sao cũng chuyên làm chuyện đen tối, cảnh giới chí cao là một chiêu đắc thủ, để bị dây dưa đương nhiên là không ổn, huống hồ nơi đây dù sao cũng là ngoại ô kinh thành, thời gian càng lâu thì khả năng bị người qua đường nhìn thấy lại càng lớn.

Thế là tiếng sáo trong rừng rậm lại vang lên, vừa gấp vừa ngắn, ba người cảm thấy rõ ràng mục tiêu tấn công đã thay đổi, đám sát thủ bắt đầu tập trung tấn công hai người trẻ tuổi.

Hạ Đông nhân cơ hội thở dốc, sau khi vuốt ngực liền lui lại mấy bước, rời khỏi vòng chiến, điều tức cầm máu.

Mặc dù áp lực tăng lên, lại không còn Hạ Đông bên cạnh để bổ sung chỗ sơ hở bất cứ lúc nào, nhưng sự phối hợp giữa Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đã dần ăn ý, càng chiến càng mạnh. Mũi phân thủy thích loáng lên, đã có vài tên sát thủ lảo đảo lui lại, chỉ có điều, đối phương đông người, lập tức lại có kẻ tiến lên thay thế.

Lúc này tiếng sáo lại vang lên, âm cuối kéo dài, năm tên sát thủ cùng lao lên, đúng là đấu pháp kiểu tự sát.

Lúc này, tên chỉ huy trong rừng rậm cũng hiện thân, chân khẽ đạp mặt nước bay nhanh qua con sông hẹp, thân pháp trong nháy mắt đã xuất hiện trong vòng chiến. Hắn dẫn tất cả các sát thủ còn lại, bao gồm cả những kẻ bị thương ngã dưới đất, toàn bộ vu hồi thọc sườn, vòng qua hai bên Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân tiến về phía Hạ Đông.

“Hạ Đông tỷ tỷ cẩn thận!” Ngôn Dự Tân vội cao giọng kêu lên, cùng Tiêu Cảnh Duệ nhanh chóng lui lại, cố gắng chạy tới bên cạnh Hạ Đông.

Tuy nhiên, cả hai đang bị năm tên sát thủ liều lĩnh tấn công, đâu thể thoát đi dễ dàng như vậy? Hai người trơ mắt nhìn mấy bóng xám vượt qua chỗ mình, mũi kiếm lạnh như băng đâm về phía Hạ Đông không chút lưu tình.

“Hạ Đông tỷ tỷ...” Trong tiếng kêu lo lắng của hai người, Hạ Đông vốn đã kiệt lực đột nhiên ngẩng đầu, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt, thân hình bay lên như gió lốc cuốn thành vòng xoáy đoạt mạng. Ánh sáng xanh đến đâu, hoa máu nở ra đến đó, mấy bóng người chạy tới đầu tiên đã bay ngược ra ngoài.

Tình hình này không chỉ khiến hai quý công tử kinh ngạc mà ngay cả đám sát thủ cũng thoáng sững người.

Tuy nhiên chuyện này còn chưa kết thúc, thân pháp linh động của Hạ Đông không hề dừng lại, giống như kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, một chiêu đoạt mạng. Trong nháy mắt, bàn tay nàng ta đã đánh lên ngực một kẻ trong đám sát thủ rồi thuận thế vuốt lên, gọn gàng tháo khớp cằm hắn rồi đẩy hắn ngã xuống đất, đưa chân giẫm lên.

Lúc này, thế trận của đám sát thủ đã loạn, thấy mục đích ám sát không thể hoàn thành, chúng tới tấp lui lại, vượt qua con sông nhỏ chạy vào khu rừng rậm.

Hai người thanh niên chỉ đuổi đến bờ sông liền dừng bước, cùng quay lại trợn mắt nhìn Hạ Đông.

Nữ Huyền Kính sứ tuấn mĩ ngẩng mặt cười to ba tiếng, dùng mũi chân chọc chọc tên tù binh dưới chân, mái tóc dài buông xuống hai vai bay phất phơ theo gió, sóng mắt lưu chuyển, thần thái ngạo nghễ, giọng nói cũng hết sức trong trẻo: “Đa tạ các ngươi xuất hiện ở đây hỗ trợ, nếu không ta không thể bắt sống tên đầu lĩnh co đầu rụt đuôi này... Người này võ công chẳng ra gì nhưng khinh công lại thật sự không tồi, trên đường đi luôn giữ khoảng cách với ta, đúng là rất khó bắt được... Ha ha ha...”

Trên đời này luôn có một số kẻ dù họ làm gì ngươi, ngươi cũng không thể kêu ca phàn nàn. Mà đối với Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân thì Hạ Đông chính là một người như vậy. Cho nên dù hai người đều sầm mặt lộ rõ vẻ không vui nhưng vẫn không dám lên tiếng oán trách một câu.

“Nào, để ta xem xem thuốc độc ngươi dùng để tự sát được giấu ở đâu?” Hạ Đông ngồi xuống, tóm tên thủ lĩnh đám sát thủ nằm dưới đất lên, bóp mạnh quai hàm đã bị tháo khớp của hắn. Hắn đau đến mức hai chân đạp lung tung, sắc mặt trắng bệch như nến. “Chậc, chậc, rõ ràng vẫn giấu trong kẽ răng, đúng là chẳng có gì mới mẻ, không đổi sang chỗ khác được à?”

Mặc dù ngữ điệu của nàng ta rất thoải mái nhưng hai người đứng nghe lại không khỏi chấn động, đưa mắt nhìn nhau.

Sát thủ một khi thất thủ lập tức tự sát chính là tử sĩ cao cấp nhất trong nghề này, không những khó tìm mà giá tiền cũng cực cao. Rốt cuộc Hạ Đông đã điều tra được thông tin gì ở Tân Châu mà bọn chúng phải chó cùng dứt giậu đến bước này?

“Thế này thì không thể hỏi được, vẫn phải lấy bọc độc ra mới được.” Hạ Đông không thèm quan tâm đến hai người vừa biến sắc mặt ở bên cạnh, bắt đầu tìm cách lấy bọc chứa thuốc độc rất nhỏ từ kẽ răng sát thủ ra để nắn lại khớp hàm, tiến hành thẩm vấn.

Phần lớn nữ nhân thích sạch sẽ, cho dù là Hạ Đông thường xuyên bị người khác tưởng nhầm là mỹ nam tử cũng không phải ngoại lệ. Nàng ta vặn cằm người nọ nhìn một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra phải làm thế nào để không cần cho tay vào mồm hắn mà vẫn lấy được bọc độc ra, cuối cùng không kiên nhẫn nữa, vung tay lên, đánh một quyền vào bên hàm có túi độc của người nọ. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, sát thủ phun ra một ngụm máu tươi, mấy cái răng và một cái bọc rất nhỏ bằng da mỏng cũng bị phun ra theo.

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân liếc nhìn nhau lần thứ hai, sắc mặt càng thêm tái mét.

Quả nhiên vẫn là bản sắc nữ ma đầu, thủ đoạn độc ác không hề thua kém năm đó...

Hạ Đông điềm nhiên như không, lau mu bàn tay vào áo, chỉ nghe thấy hai tiếng khực khực, khớp hàm sát thủ đã được nắn lại. Hạ Đông lại không vội hỏi mà trước hết cầm cổ tay người nọ bóp mạnh, lập tức khớp cổ tay nát vụn, gân cốt đứt từng khúc. Đối phương đau đến mức không kêu thành tiếng được, chỉ có thể há to miệng thở hổn hển như cá sắp chết, thân thể rúm ró co giật, ánh mắt oán độc.

“Còn dám nhìn ta như vậy?” Hạ Đông cười lạnh một tiếng, lại túm lấy cổ tay còn lại của người nọ. Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vang lên không ngừng, cổ tay hắn lại mềm ra như bùn. Hắn kêu một tiếng thảm thiết ngất đi, nhưng chẳng bao lâu sau lại tỉnh lại vì quá đau.

“Hạ Đông tỷ tỷ!” Mặc dù biết rõ đối phương là ác nhân giết người không chớp mắt nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn không nỡ nhìn tiếp. “Dừng tay một chút đã, làm thế thật sự quá... Hơn nữa tỷ tỷ còn phải thẩm vấn mà, hành hạ đến chết thì sao thẩm vấn được nữa...”

“Đúng vậy, ngươi không nói thì suýt nữa ta quên mất.” Hạ Đông cười lạnh, túm tóc tên sát thủ kéo đầu hắn lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói đầy sát khí. “Thực ra ta thích tra tấn hơn là thẩm vấn, ngươi nhất định không được trả lời quá thật thà khiến ta không được hưởng niềm vui tra tấn nữa...”

“Hạ Đông tỷ tỷ…” Tiêu Cảnh Duệ còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Ngôn Dự Tân kéo sang một bên.

“Ngươi đừng xen vào, Huyền Kính sứ có phương pháp riêng của mình, chúng ta không can thiệp được.”

“Tra khảo như vậy có hữu hiệu không?”

“Đối phương là sát thủ lấy mạng đổi mạng, không tàn nhẫn với hắn thì e là nửa chữ cũng không hỏi được. Ngươi không quen nhìn thì đừng nhìn nữa là được. Trên đời này sao có thể toàn là chuyện hợp ý ngươi được?” Ngôn Dự Tân quay lại, thoáng nhìn rồi thở dài, nói: “Xem ra vụ án Khánh quốc công này không đơn giản như vậy, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió.”

“Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.” Tiêu Cảnh Duệ cau mày, nói. “Ai cũng biết Huyền Kính sứ không phải dễ chọc, thay vì bỏ ra bao nhiêu tâm sức đi đối phó Hạ Đông tỷ tỷ thế này thì tại sao lúc đầu không ra sức ngăn cản nguyên cáo vào kinh? Nếu như lúc đầu đã phái sát thủ đuổi theo giết phu thê lão Hồ thì họ làm gì còn mạng để mà trốn vào địa phận Giang Tả… Giờ đây cáo trạng đã đến tay Hoàng đế, Huyền Kính sứ cũng đã phụng mật chỉ hành động, lúc này mới có người vội vã muốn diệt khẩu, đây không phải bỏ dễ tìm khó sao?”

“Nói không chừng lúc đầu Khánh quốc công không hề biết…” Ngôn Dự Tân suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: ''Có thể người ở Tân Châu cho rằng bọn họ vẫn nghĩ cách xử lý được nên đã không thông báo cho người cần thông báo, không ngờ trên đường lại có chúng ta nhúng tay giúp đỡ khiến nguyên cáo vào kinh thuận lợi. Lúc này, người dính dáng vào vụ kiện mới bắt đầu cuống lên...”

Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, nói: “Nếu lúc đầu Khánh quốc công không biết rõ thì cùng lắm cũng chỉ là tội danh dung túng thân tộc, cần gì phải đuổi giết Huyền Kính sứ vì tội nhỏ này?”

“Có lẽ Hạ Đông tỷ tỷ tra được chuyện khác ở Tân Châu, có lẽ người đuổi giết tỷ ấy vốn không có quan hệ với Khánh quốc công, có lẽ với tính tình của tỷ ấy thì vừa ra cửa đã có thêm kẻ thù mới rồi.” Ngôn Dự Tân nhún vai, nói. “Có quá nhiều khả năng, ta không thích suy xét những chuyện này, rất phiền phức, cứ để Hạ Đông tỷ tỷ tự đi mà lo nghĩ. Sau khi tỷ ấy tra rõ, chúng ta đến hỏi đáp án là được, cần gì phải ở đây đoán già đoán non?”

“A!” Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Ngôn Dự Tân giật nảy, quay lại nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Hạ Đông ném thân thể đã mềm nhũn của sát thủ đó xuống đất như ném một con chó chết, lấy một chiếc khăn lụa từ trong người ra lau tay, hai hàng lông mày cong như trăng non gần chạm vào nhau.

“Làm sao vậy?” Ngôn Dự Tân hỏi.

Thần sắc Tiêu Cảnh Duệ hơi nặng nề, chậm rãi đáp hai chữ: “Chết rồi!”

“Nhãn lực của Tiểu Duệ không tồi.” Ánh mắt Hạ Đông tà tà phóng tới. “Đúng là chết rồi. Thật đáng tiếc, uổng công ta mất bao công sức mới bắt được hắn, không ngờ phía dưới môi hắn cũng bôi kịch độc, chỉ đưa lưỡi ra liếm đã chết rồi. Đáng ghét, hắn cũng không sợ lúc không muốn chết lại sơ ý liếm phải à...”

“Vậy có hỏi được chuyện gì không?” Ngôn Dự Tân đi mấy bước đến gần, thoáng nhìn khuôn mặt bầm tím đáng sợ của xác chết nằm dưới đất rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt qua chỗ khác. “Hắn tốt xấu gì cũng là kẻ cầm đầu, ít nhất cũng phải có chút manh mối.”

“Hắn chỉ nói bốn chữ...” Hạ Đông bình thản nói. “Còn chưa kết thúc.”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là chuyện này còn chưa kết thúc.” Hạ Đông tung một cước đá xác chết bay ra xa mấy trượng, chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp, hắn còn phải nói với ta là chuyện còn chưa kết thức nữa à? Bọn chúng trêu chọc ta suốt đường về, cho dù bọn chúng muốn kết thúc thì ta cũng không muốn!”

“Hạ Đông tỷ tỷ...” Ngôn Dự Tân lau mồ hôi lạnh. “Tỷ là nữ nhân, không được chửi bậy như thế, thật chẳng nhã nhặn chút nào...”

“A!” Hạ Đông cười duyên ghé tới, đầu mày khóe mắt đều là vẻ phong tình quyến rũ. “Tiểu Ngôn công tử đã lớn rồi, biết nữ nhân là gì rồi. Lại đây nói với tỷ tỷ, nữ nhân thường nói chuyện với ngươi thế nào?”

Ngôn Dự Tần lùi lại mấy bước, trốn ra phía sau Tiêu Cảnh Duệ, cực kỳ hối hận vì vừa rồi tự nhiên lại lắm miệng, vội cười làm lành. “Đâu có, Hạ Đông tỷ tỷ xinh đẹp, thông minh, lại tài giỏi, là nữ nhân tuyệt vời nhất Đại Lương.”

Hạ Đông cười lạnh vài tiếng, nói: “Ta đâu được coi là tuyệt vời nhất, nghe nói nữ nhân tuyệt vời nhất rốt cuộc cũng sắp thành thân rồi? Bây giờ tình hình như thế nào? Đã kén được chồng chưa?”

Ngôn Dự Tân nhất thời kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Duệ, vẻ mặt Tiêu Cảnh Duệ cũng rất kinh ngạc.

Kỳ thực, từ sau khi rời khỏi Thụ Nhân viện hai người ít có cơ hội gặp mặt Hạ Đông nên cũng không hề biết thái độ của nàng ta đối với quận chúa Nghê Hoàng thế nào.

Nhưng dù thế nào thì Nghê Hoàng cũng là quận chúa cao quý, phẩm hạnh thanh cao mọi người đều biết. Hạ Đông thân là Huyền Kính sứ, cũng xem như là một triều thần, thật sự không nên dùng giọng điệu đùa cợt như vậy để nói về Nghê Hoàng.

“Sao? Hạ Đông tỷ tỷ không thích quận chúa Nghê Hoàng à?” Tiêu Cảnh Duệ không kìm được hỏi.

“Ta lại còn phải nói thích hay không thích nữa à?” Giọng nói của Hạ Đông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không biết tại sao người nghe lại cảm thấy bi thương. “Nàng là một nữ nhân, nên thành thân từ lâu rồi. Mười năm trước khi ta đến trong quân trợ trận đã nói với nàng ta, chỉ cần nàng thành thân, ta sẽ coi nàng là hảo bằng hữu.”

Hai người càng nghe càng không hiểu, quả thực không biết thái độ của Hạ Đông đối với quận chúa Nghê Hoàng rốt cuộc là thế nào. Ngẩn ra hồi lâu, Ngôn Dự Tân mới thấp giọng hỏi: “Vậy ý của Hạ Đông tỷ tỷ là ngày nào quận chúa chưa thành thân thì ngày đó tỷ không phải hảo bằng hữu của quận chúa?”

“Không sai.”

“Vì sao lại thế? Chẳng lẽ nữ giới kết làm bằng hữu còn phải xem người kia đã thành thân hay chưa à?”

Ánh mắt Hạ Đông như băng, lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người, nói: “Các ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện các ngươi không biết. Dù sao cũng không có quan hệ gì với các ngươi, đừng hỏi nữa.”

“Bọn đệ quá nhỏ?” Ngôn Dự Tân kêu lên. “Quận chúa thì lớn hơn bọn đệ được mấy tuổi?”

“Biến cố thường xảy ra trong nháy mắt, có lúc một năm có thể dài như một đời.” Hạ Đông nhìn thẳng về phía trước, bên má trắng xanh, vài sợi tóc dính vào cổ, mặc dù vẻ mặt không thay đổi nhưng đột nhiên lại tăng thêm vài phần yếu đuối. “Thực ra chuyện năm đó nàng ta cũng không biết rõ lắm, chỉ có điều nàng là đương sự, cho nên không thể thoát được. Nhưng các ngươi thì khác, các ngươi hoàn toàn đứng bên ngoài chuyện đó, chuyện quá khứ giống như hang núi bị tuyết dày phủ kín, người ngoài sẽ rất khó đi vào. Các ngươi cần gì phải truy cứu chỉ vì cảm thấy tò mò?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẫn không hiểu, nhưng người ta đã bảo đừng hỏi nên cũng không tiện vặn hỏi đến cùng. Huống chi người đứng trước mặt là nữ ma đầu của Thụ Nhân viện, hai người trước nay vốn đã không dám chọc giận người này.

“Các ngươi vẫn còn chưa nói, rốt cuộc quận chúa đã kén được chồng hay chưa?” Hạ Đông lắc đầu, lọn tóc bạc lấp lánh chói mắt giữa mái tóc đen, dường như đã gạt bỏ những kí ức vừa thoáng qua trong lòng. “Luận võ quy mô lớn như vậy thì kiểu gì cũng chọn ra được mấy người kha khá đúng không?”

“Chưa xác định được. Ngày mai còn có một vòng thi văn.” Ngôn Dự Tân thở dài, nói. “Hơn nữa còn phải tỷ thí với quận chúa Nghê Hoàng, nếu thua thì vẫn không có hy vọng. Đệ thấy tất cả mười người này đều không có ai là đối thủ của quận chúa, cũng không biết quận chúa thích ai, xem ra lần này quận chúa vẫn không có ý định thành thân.”

Hạ Đông hơi nhếch môi, trêu chọc: “Có vẻ ngươi không phục?”

“Thì đúng là thế mà.” Ngôn Dự Tân ngẩng lên “Ta có gì không tốt? Vì sao quận chúa không suy nghĩ nghiêm túc một chút?”

“Thực ra ngươi rất tốt...” Chẳng mấy khi Hạ Đông không hắt nước lạnh vào hắn. “Có điều, đối với Nghê Hoàng thì ngươi dù sao vẫn còn nhỏ, nàng ta đã là thống soái tam quân, một mình đảm đương một cõi, cho nên sẽ chỉ để ý đến người từng trải hơn nàng.”

Ngôn Dự Tân thở dài một hơi rất khoa trương, cảm khái nói một câu đầy vẻ chua xót: “Nàng sinh ta chưa sinh, ta sinh nàng đã già...”

“Này.” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười đá hắn một cước. “Đừng ngâm thơ lung tung nữa, ngươi nói ai già hả?”

“Aaa.” Ngôn Dự Tân vội che miệng lại. “Nói sai rồi, nói sai rồi, nên đánh. Có điều mọi người đều biết rõ ý ta là tiếc nuối mình không sinh ra sớm mấy năm mà... Nếu ta bằng tuổi Tô Triết bây giờ thì quận chúa cũng sẽ không thể coi ta như tiểu đệ đệ được...”

“Ngươi đừng nói đến Tô huynh.” Tiêu Cảnh Duệ trừng mắt nhìn hắn. “Tô huynh thành thục, chín chắn hơn ngươi vô số lần, đâu chỉ có hơn ngươi tuổi tác chứ?”

“Ờ, trong mắt ngươi đương nhiên ai cũng thua kém Tô huynh. Có điều thái độ của Tô huynh đối với quận chúa rốt cuộc là thế nào? Ngoài tán thưởng còn có ý khác hay không? Ta không nhìn ra được chuyện này...” Ngôn Dự Tân vốn còn định nhân tiện cảm thán một chút chuyện trên điện Vũ Anh hôm nay, chợt nhớ ra Hạ Đỏng là Huyên Kính sứ, chuyện này dính dáng đến cung đình, huống hồ Mai Trường Tô vẫn không chịu giải thích thêm, chỉ nói ngày mai tự nhiên sẽ có tin tức truyền ra cho mọi người biết, có lẽ chuyện này phải giữ bí mật cho nên không nhắc đến trước mặt Hạ Đông là hơn.

“Ngươi đừng nghĩ linh tinh rồi nói hàm hồ nữa.” Tiêu Cảnh Duệ dù sao vẫn rất kính trọng Mai Trường Tô như người huynh trưởng tri kỷ, không muốn bất kỳ ai thảo luận sau lưng chàng, lại lo lắng Ngôn Dự Tân nói đến chỗ cao hứng rồi nói luôn cả chuyện hôm nay ra, tạo thêm phiền phức cho Mai Trường Tô, cho nên lập tức chặn câu chuyện của hắn lại. “Hạ Đông tỷ tỷ vừa về, ngươi nói những chuyện đứng đắn đi, nói về mười người vào vòng trong không được sao?”

“Ta không thấy hứng thú với những kẻ nhất định sẽ bị loại.” Hạ Đông thản nhiên nói. “Ngược lại, gã Tô Triết này lại rất đáng chú ý đấy. Lúc ta nằm trên bãi cỏ đã nghe thấy hai người các ngươi không ngừng thì thầm về hắn, hình như cũng là một nhân vật tài ba. Thế nào? Có phải người này có vài phần tài hoa cho nên mang theo dã tâm đến kinh thành chuẩn bị truy danh đuổi lợi?”

“Tô huynh không phải loại người đó!” Tiêu Cảnh Duệ rất không vui. “Hạ Đông tỷ tỷ không biết huynh ấy, làm sao có thể đoán bừa được.”

“Xem ra ngươi rất kính trọng hắn.” Ánh mắt sắc bén của Hạ Đông đột nhiên trở nên lạnh băng. “Không biết thì đã sao chứ? Ta sẽ đi gặp hắn xem sao. Cái gì mà Thái tử và Dự vương đều tranh nhau lôi kéo? Nghe có vẻ còn cao giá hơn cả quận chúa Nghê Hoàng. Có một nhân vật như vậy xuất hiện ở kinh thành, thân là Huyền Kính sứ, làm sao ta có thể không tìm hiểu kĩ càng một chút chứ?”

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân căng thẳng nhìn nhau vài lần, dùng ánh mắt trao đổi sơ qua, cuối cùng công tử quốc cữu tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: “Hạ Đông tỷ tỷ đã nhắc tới chuyện này thì bọn đệ cũng phải giải thích một chút. Vừa rồi, những lời tỷ nghe thấy phần lớn là phỏng đoán của bọn đệ, một phần trong đó còn là những lời giận dỗi giữa bằng hữu với nhau khi không vui. Tô huynh là bằng hữu của hai người bọn đệ, sau khi vào kinh cũng không gây rối, mong Hạ Đông tỷ tỷ đừng có thành kiến với huynh ấy chỉ vì nghe những lời bọn đệ nói chuyện phiếm với nhau…”

“Yên tâm!” Hạ Đông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người trẻ tuổi trước mặt, không khỏi mỉm cười. “Hiển nhiên là phải điều tra trước. Ta cũng sẽ không nói tất cả những chuyện chỉ là nghe đồn với Hoàng thượng, các ngươi cho rằng Huyền Kính sứ là những kẻ lưu truyền tin đồn chắc?”

Câu trả lời này đương nhiên vẫn không thể làm hai người hài lòng, nhưng nếu còn tiếp tục nhiều lời thì sợ rằng Hạ Đông sẽ càng thêm hứng thú với Mai Trường Tô. Huống hồ tất cả những chuyện nên nghe và không nên nghe đều đã để người ta nghe thấy hết rồi, chỉ có thể tự trách mình không cảnh giác chứ không thể trách người ta nghe xong lại thấy nghi ngờ.

“Xem ra hôm nay sẽ không còn có khách không mời mà đến nữa.” Hạ Đông thấy rõ vẻ mặt của hai người, lại có vẻ không hề để ý, chỉ tiện tay chỉnh lại y phục, nói. “Cùng vào thành thôi. Ta cưỡi ngựa của Tiểu Ngôn, hai người các ngươi cưỡi ngựa của Tiểu Duệ.”

“Ơ.” Ngôn Dự Tân kêu khổ. “Bọn đệ là nam nhân sao có thể cưỡi chung một con ngựa...”

“Vậy qua đây cưỡi ngựa với ta cũng được.” Hạ Đông nhẹ nhàng cười, nói. “Đứa nào qua?”

Hai chàng tái mặt, cùng lắc đầu thật mạnh.

“Vậy thì các ngươi đành phải chịu khó một chút vậy. Tiểu Duệ, mau dẫn ngựa lại đây!”

Tiêu Cảnh Duệ nghe lời, dắt con ngựa đang cúi đầu ung dung ăn cỏ đến, vừa đưa dây cương cho Hạ Đông vừa nhỏ giọng nói: “Hạ Đông tỷ tỷ, có cần băng bó sơ qua vết thương trước không? Hình như vẫn còn chảy máu…”

“Rốt cuộc vẫn là ngươi quan tâm tới ta.” Hạ Đông mỉm cười. “Không sao, sau khi vào thành ta sẽ xử lý cẩn thận.”

“Hạ Đông tỷ tỷ bị thương thật à?” Ngôn Dự Tân ân cần thò đầu nhìn. “Bị thương ở đâu?”

Hạ Đông dùng ngón tay búng vào thái dương hắn. “Tiểu tử, ngươi không hiểu gì à? Đám sát thủ này không phải hạng vừa, hơn nữa không để bọn chúng thấy máu thì làm sao có thể dễ dàng lôi được tên thủ lĩnh luôn co đầu rụt cổ này ra?”

Tiêu Cảnh Duệ thoáng nhìn thi thể cách đó mấy trượng, cau mày, nói: “Người này cứ mặc kệ à?”

“Một người chết không thể mở miệng cũng giống một thanh đao hỏng bị chủ nhân vứt bỏ, mang về làm gì?” Giọng nói của Hạ Đông rất lạnh lùng. “Về bảo phủ doãn phủ Kinh Triệu phái người kéo đi chôn là xong, cứ để đây đúng là làm xấu cả phong cảnh.”

“Cũng chỉ có thể làm như vậy, chắc chắn sẽ không tra được đầu mối gì từ xác tên sát thủ này đâu. Chúng ta đi thôi.” Ngôn Dự Tân bám yên cương, xoay người lên ngựa. Tiêu Cảnh Duệ cũng nhảy lên theo, ngồi phía sau hắn. Ngôn Dự Tân mừng rỡ ném dây cương về phía sau rồi mặc kệ Tiêu Cảnh Duệ.

“Này, cái tên lười kia, ngươi thoải mái nhỉ?” Tiêu Cảnh Duệ cười mắng một câu, cũng không so đo gì thêm.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, ba người hai ngựa đổ bóng dài trên mặt đường, đi thẳng đến cổng kinh thành trong tiếng ngựa hí vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK