• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười nhìn hắn nhưng cũng đành đứng dậy.

Nhìn thấy hai người bọn họ đứng đối diện, ôm quyền chào nhau, trong số những người ở đây, vài người không khỏi bật cười. Hai tên nhóc này đánh nhau từ nhỏ đến lớn, còn chưa biết đi đã biết lưu dấu răng trên mặt đối phương rồi, nhưng nếu nói đánh nhau đàng hoàng thì quả thật là chưa ai nhìn thấy.

Tuy nhiên, sau khi tập trung xem đấu võ với ánh mắt tràn ngập chờ mong, mới xem được mấy chiêu đầu tiên, tất cả mọi người người đều không nhịn được sự khinh thường.

Đây mà là một cuộc đối chiến quan trọng? Rõ ràng chỉ là một trận đấu biểu diễn.

Tiêu Cảnh Duệ thì còn đỡ, hắn đã quen lối đấu chính quy, nhưng Ngôn Dự Tân thì đang quyết tâm khoe khoang, hắn lôi hết tất cả những chiêu hoa mỹ nhất, dễ coi nhất của mình ra, giống như một cánh bướm hoa bay lượn khắp trong điện. Có lúc thế công của Tiêu Cảnh Duệ không cẩn thận làm vướng víu chiêu thức biểu diễn tiếp theo của hắn, hắn còn trợn mắt nhìn người ta, hơn nữa còn không quên thỉnh thoảng lựa chọn góc độ để nở nụ cười mê người với quận chúa, hại quận chúa Nghê Hoàng cười không ngồi thẳng dậy được, vừa thở hổn hển vừa xua tay, nói: “Tiểu... Tiểu Tân... Đủ rồi, đủ rồi... Ta biết từ nhỏ ngươi đã đẹp trai nhất rồi...”

Sau trận tỷ thí mở màn như vậy, bầu không khí trên đại điện tự nhiên trở nên hết sức thoải mái. Nhanh chóng có người đứng ra khiêu chiến, nhất thời các màn so tài đặc sắc diễn ra không ngừng, mà mọi người cũng quả thật có thân thủ phi phàm, ai cũng có sở trường của mình.

Sau khoảng bốn, năm trận, gã ngựa ô Bách Lý Kỳ rốt cuộc đứng lên ôm quyền với một thí sinh Đại Lương đã thắng một trận nhưng cũng đã được nghỉ ngơi một trận. Trong trường hợp này không ai được phép do dự, đương nhiên đối phương lập tức đứng dậy.

“Người này không phải người ở kinh thành, ngươi có biết hắn không?” Ngôn Dự Tân ghé sát vào tai hảo bằng hữu, hỏi.

“Lý Tiêu là đệ tử kiệt xuất nhất của Võ Đang bây giờ, cha ta thường xuyên khen ngợi hắn, nội công rất vững, cũng coi như là một đối thủ của Bách Lý Kỳ.” Tiêu Cảnh Duệ nhỏ giọng nói.

Hai người còn đang thầm thì cặp đấu trên sân đã giao thủ.

Võ Đang các đời đều không thiếu cao thủ, tâm pháp nội công, thân pháp chiêu số của phái này tự nhiên đều có điểm siêu phàm. Đối mặt với cao thủ như Bách Lý Kỳ, Lý Tiêu công thủ thỏa đáng, mỗi chiêu mỗi thức đều mộc mạc nhưng lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ. Chỉ chốc lát đã giao thủ hàng chục chiêu nhưng Lý Tiêu vẫn chưa có dấu hiệu thất bại.

Tuy nhiên, trong lúc mọi người đang khen ngợi một chiêu mượn lực đẩy lực tuyệt diệu của Lý Tiêu thì quận chúa Nghê Hoàng đột nhiên lại hít mạnh một hơi, đồng thời Mông Chí cũng vận khí hét lớn một tiếng: “Không được!”

Tiếng vang còn chưa dứt thì thân thể Lý Tiêu đã bay ra ngoài, được Mông Chí đỡ lấy rồi đặt ngồi xuống đất. Lúc này hắn đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Mông Chí nắm cánh tay phải mềm nhũn của hắn xem xét, lông mày lập tức nhíu chặt.

Mặc dù vừa rồi được một tiếng hét vận đủ mười thành công lực của Mông Chí bảo vệ nên Bách Lý Kỳ không thể chấn đứt tất cả kinh mạch trên cánh tay hắn, nhưng xương cánh tay đã gãy, gân tay cũng bị thương nghiêm trọng. Mặc dù người thanh niên này vẫn cắn răng không hề rên rỉ, nhưng qua ánh mắt thê lương của hắn có thể thấy được hắn đã biết rõ lần bị thương này sẽ làm tu vi của hăn rầt khó tăng thêm được nữa.

“Đây là đoạn tục cao do hàn y Tuân Trân tiên sinh chế ra, đắp liền ba ngày, trong vòng nửa tháng không dùng lực sẽ có thể bình phục như lúc ban đầu.”

Không biết Mai Trường Tô đã yên lặng đi vòng qua bên cạnh tới gần từ khi nào, chàng nhét một hộp thuốc vào trong túi áo của Lý Tiêu, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải tin Tuân tiên sinh, yên tâm tĩnh dưỡng, sẽ không có di chứng gì.”

Đoạn tục cao là loại thuốc tuyệt thế kỳ dược của Tuân Trân trên giang hồ, có muốn tìm cũng không tìm được. Một người không hề quen biết lại đưa nguyên hộp cho mình, Lý Tiêu vừa khiếp sợ vừa cảm kích, thậm chí quên cả cơn đau, chỉ ngơ ngác nhìn Mai Trường Tô mà nói không nên lời.

Mông Chí gật đầu với Mai Trường Tô, gọi người dìu Lý Tiêu xuống.

Bách Lý Kỳ lúc này đã trở lại vị trí của mình, ánh mắt vẫn hờ hững, dường như đòn hạ thủ độc ác vừa rồi cũng không có gì đáng kể.

“Thích sứ thần đại nhân.” Bởi vì vừa rồi Thái tử đã đề nghị chạm đến là dừng nên lúc này cảm thấy rất mất mặt, lập tức giận dữ hỏi: “Mọi người luận bàn thiện ý, võ sĩ của quý quốc tại sao lại bất nhân như thế? Đúng là quá đáng!”

Những thí sinh khác cũng tới tấp quay sang nhìn giận dữ.

Chính sứ Bắc Yên đứng dậy, hãnh diện nói: “Chúng ta vẫn cẩn tuân ý chỉ của Thái tử, không hề làm đổ máu. Huống hồ luận võ đấu sức khó tránh khỏi thương tổn, Bắc Yên luôn luôn sùng kính người mạnh, thiên hạ đều biết. Quận chúa là người từng trải sa trường, cũng biết trên chiến trường không hề có chữ “nhân”, Bách Lý dũng sĩ của chúng ta nào có gì sai?”

Hoàng đế Đại Lương không vui, nói: “Triều đình không phải là chiến trường, dũng sĩ quý quốc lỗ mãng rồi, lần sau không được như vậy.”

Dù nói như thế nhưng người ta đang tỷ thí, Hoàng đế Đại Lương cũng không tiện trừng phạt khiến người khác nói ra nói vào, chỉ có thể trách cứ một câu, sau khi đối phương lên tiếng đáp ứng cũng không nhắc đến nữa.

Tuy nhiên sau đó, trong nụ cười lạnh lùng của sứ thần Bắc Yên, mọi người phát hiện mục đích của Bách Lý Kỳ căn bản không phải chỉ tìm cơ hội thể hiện trình độ mà thôi. Hắn liên tiếp khiêu chiến bảy đối thủ trong đó có cả hai người Đại Du, mặc dù không hạ thủ tàn nhẫn làm gãy xương đứt gân nữa nhưng cũng khiến bọn họ ít nhiều đều bị nội thương.

Cuối cùng chỉ còn lại Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ là hắn không để ý tới, không biết là quá xem thường hay quá xem trọng bọn họ.

Thấy Bách Lý Kỳ chiến thắng trở về chỗ ngồi, cũng không có ý định đứng dậy nữa, Tiêu Cảnh Duệ đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, lạnh lùng ôm quyền với hắn, nói: “Tại hạ Tiêu Cảnh Duệ thỉnh giáo Bách Lý dũng sĩ.”

Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Bách Lý Kỳ bị người khác khiêu chiến, ánh sáng chợt lóe trong mắt, nhưng quay sang nhìn sứ thần bản quốc, thấy hắn lắc đầu với mình, vẻ mặt lập tức chuyển thành đờ đẫn, lắc đầu từ chối: “Ta mệt rồi!”

Tiêu Cảnh Duệ biết tên của mình rất dễ làm mọi người tưởng lầm là hoàng tử Đại Lương, nghi ngờ đối phương từ chối vì lý do này, vội bổ sung một câu: “Tại hạ Tiêu Cảnh Duệ, con trai Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc thỉnh giáo dũng sĩ. Nếu Bách Lý dũng sĩ mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi chốc lát rồi chỉ điểm sau.”

Bách Lý Kỳ lại quay sang nhìn một chút, sứ thần Bắc Yên vẫn lắc đầu, thế là hắn lại nói: “Hôm nay không đánh nữa!”

Thực ra mọi người đều biết tính tình Tiêu Cảnh Duệ không thích tranh giành đấu đá, trong chuyện luận võ như thế này, hắn luôn luôn cho rằng bất kể thắng thua đều không nên kết oán.

Nhưng hôm nay hành vi của Bách Lý Kỳ thật sự quá đáng, có lúc rõ ràng đối phương đã thua chạy mà hắn còn đuổi theo đánh ngã, không khỏi làm cho người thanh niên nhã nhặn này tức giận, vì vậy huyết khí dâng trào, mới chủ động bước ra khiêu chiến. Nghẹn đủ một hơi, nghĩ bụng cho dù có bị thương nặng cũng phải làm nhụt nhuệ khí của Bách Lý Kỳ, Tiêu Cảnh Duệ không ngờ vừa bắt đầu đã bị đối phương nhẹ nhàng từ chối. Mà người nọ quả thật vừa đánh liền mấy trận, một người tính tình hòa nhã như Tiêu Cảnh Duệ cũng không thể nói hắn cố tình lấy cớ mệt mỏi để từ chối được, vì vậy chỉ có thể tức giận đứng yên hồi lâu rồi nói: “Vậy mời Bách Lý dũng sĩ hẹn một thời gian, ta và ngươi tỷ thí sau.”

Bách Lý Kỳ uống một ngụm trà, lắc đầu lần thứ ba, lạnh lùng nói: “Hôm khác còn có lý do gì để tái chiến sao? Ở đây nhiều người như vậy, nếu ngươi thật sự muốn đánh thì cứ chọn người khác là được.”

Thấy hắn nhất quyết từ chối, Hoàng đế Đại Lương chợt nghĩ đến một chuyện, quay lại thoáng nhìn Mông Chí.

Thống lĩnh cấm quân lập tức hiểu rõ ý ông ta, vội cúi người nói thầm: “Bệ hạ chớ hiểu lầm. Người Bắc Yên không phải là yếu thế, chỉ là biết Cảnh Duệ và Dự Tân nhất định có địa vị cao quý, vừa rồi lại thấy họ có quen biết quận chúa nên không muốn đắc tội các quý tộc Đại Lương thôi. Thực ra Cảnh Duệ không phải là đối thủ của Bách Lý Kỳ.”

Hoàng đế Đại Lương nghe vậy, dù thần sắc vẫn như thường nhưng trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Hôm nay Bách Lý Kỳ làm càn như thế, thân là quân chủ Đại Lương, đương nhiên ông ta vẫn hy vọng có một người bản quốc lấy lại được chút thể diện, nhưng e là khó có thể toại nguyện.

Trong lòng đang buồn bực, đột nhiên Hoàng đế nhìn thấy Mai Trường Tô bên dưới không biết đang nhỏ giọng nói gì với quận chúa Nghê Hoàng, quận chúa nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, ông ta chợt hỏi một câu: “Nghê Hoàng, ngươi và Tô khanh đang nói gì thế?”

Quận chúa Nghê Hoàng chần chừ một lát, miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì...”

Hoàng đế Đại Lương hơi giận dữ, trầm giọng nói: “Không được khi quân, rốt cuộc là đang nói gì?”

Quận chúa cười cười, nói: “Nghê Hoàng đâu dám! Chẳng qua là Tô tiên sinh chỉ bình luận sơ qua vài câu về cuộc đối chiến vừa rồi mà thôi, quả thật không có chuyện gì khác.”

“A, Tô khanh có cao luận gì? Cứ nói ra cho mọi người nghe thử.”

Quận chúa Nghê Hoàng nhìn Mai Trường Tô, thấy vẻ mặt chàng cũng tỏ ra bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy, nói: “Tô tiên sinh nói Bách Lý dũng sĩ cứng quá dễ gãy, con đường luyện võ đã đi sai, nếu tìm ra sơ hở thì chỉ cần vài đứa trẻ con cũng có thể đánh ngã.”

Nghe thấy lời bình luận này, cơ mặt Bách Lý Kỳ giật giật, lộ vẻ giận dữ. Có điều sứ thần Bắc Yên lại chỉ coi những lời này là người Đại Lương muốn gỡ gạc chút thể diện thôi, lập tức hãnh diện nói: “Lời này nói về ai cũng đều đúng cả. Nếu tiên sinh là cao nhân thì đừng ngại thử tìm sơ hở của hắn rồi lại kiếm vài đứa trẻ đến đánh bại hắn thì thật tốt.”

Mai Trường Tô vội cười, nói: “Là ta nói bừa. Hai vị yên tâm, Bách Lý dũng sĩ có thể luyện đến mức này cũng không dễ dàng, ta sẽ không tùy tiện hủy hoại tiền đồ của người khác.”

Rõ ràng là chàng đang xin lỗi nhưng lời này nghe vào tai còn thấy ức chế hơn nhiều, ngụ ý rõ ràng là: “Thực ra ta nói được làm được, có điều không muốn hủy hoại tiền đồ của ngươi thôi.”

Sứ thần Bắc Yên đang hết sức đắc ý, giờ nghe câu này làm sao có thể thoải mái được, lập tức nói: “Vị tiên sinh này nếu có bản lĩnh như vậy thì đừng ngại thử một lần trước mặt Bệ hạ. Bách Lý dũng sĩ cùa bọn ta mặc dù đã mệt mỏi nhưng cũng không dám làm tiên sinh mất hứng.”

“Sao có thể nhanh như vậy chứ?” Mai Trường Tô vẫn nhã nhặn mỉm cười. “Cho dù có thể lập tức tìm được mấy đứa trẻ thì ta ít nhất cũng phải dạy chúng vài ngày mới được. Thôi, cứ coi như ta nói nhảm đi, hai vị đừng để ý...”

Sứ thần Bắc Yên thấy chàng càng nói càng giống như đây là chuyện thật, nếu bây giờ bỏ qua thì có khi mọi người lại nghĩ người Bắc Yên sợ chàng. Bách Lý Kỳ vất vả giành đủ thể diện cho Bắc Yên, nếu để Đại Lương dùng miệng lưỡi đòi lại thì sợ rằng sau này tứ hoàng tử biết được sẽ trách hắn làm chính sứ vô năng, sao hắn có thể bỏ qua được, lập tức cười lạnh, nói: “Tiên sinh cần huấn luyện thì chúng ta có thể chờ mà. Mời Bệ hạ hạ chỉ một ngày, chúng ta bảo đảm gọi là đến ngay.”

Vẻ mặt Mai Trường Tô hơi khó xử, lẩm bẩm nói: “Ta lại không quen thuộc kinh thành, biết đi đâu tìm mấy đứa trẻ chứ...”

Thực ra muốn tìm trẻ con thì chỉ cần chàng nói một tiếng, mỗi một người Đại Lương ở đây đều có thể lập tức tìm giúp chàng một đám đông. Nhưng mọi người không ai biết chàng nói thật hay là chỉ muốn chọc giận Bách Lý Kỳ nên không dám mở miệng.

Thấy chàng nói vậy, sứ thần Bắc Yên càng khẳng định chàng chỉ phô trương thanh thế, lập tức thêm dầu vào lửa: “Chuyện này có khó khăn gì, nghe nói trong võ quán ở kinh thành quý quốc có rất nhiều tiểu học đồ...”

“Bọn trẻ trong võ quán quá mạnh, ta sợ Bách Lý dũng sĩ sẽ phải chịu thiệt. Hơn nữa tìm mấy đứa trẻ đã luyện võ đến vây công thì cũng không công bằng.”

Thấy đã đến nước này mà chàng vẫn tiếp tục khoác lác, sứ thần Bắc Yên tức giận đến cắn răng, nói: “Không ngại gì, chúng ta sẽ không oán thán.”

“Không được.” Mai Trường Tô lắc đầu. “Phải tìm những đứa yếu một chút... Trong cung này và trong phủ của các vị có mấy đứa trẻ yếu đuối một chút không?”

Mọi người dè dặt không dám trả lời, sợ không cẩn thận muốn giúp lại làm hỏng chuyện, chỉ có công chúa Cảnh Ninh không hiểu rõ tình hình, hơn nữa vừa mới đây còn bị tình cảm thê thảm trong Dịch U đình kích thích nên lập tức tiếp lời: “Trong cung có, trong Dịch U đình có rất nhiều trẻ con, đều gầy trơ cả xương, rất đáng thương.”

“Tội nô trong Dịch U đình...” Mai Trường Tô nhỏ giọng lẩm bẩm. “Quả thật thích hợp hơn con nhà bình thường, có điều không biết Bệ hạ có chấp thuận...”

Thấy chàng đưa ánh mắt nhìn mình, Hoàng đế Đại Lương nhất thời cũng không có cách xác nhận thật ra chàng hy vọng mình đáp ứng hay là mong mình không đáp ứng, đang do dự thì thấy Mông Chí ghé tai thì thầm: “Mong Bệ hạ ân chuẩn!”

Hoàng đế Đại Lương cực kỳ tín nhiệm vị đệ nhất cao thủ về võ học của bản quốc, lập tức nói: “Trẫm ân chuẩn. Người đâu, đến Dịch U đình chọn mấy đứa trẻ lại đây.

Mai Trường Tô thêm vào một câu: “Nhớ là phải chọn những đứa yếu một chút.”

Sứ giả Bắc Yên bị chàng chọc tức, hung tợn nói: “Tội nô thì cũng là người, tiên sinh kêu bọn trẻ này không dưng chịu chết, quả thật là nhẫn tâm.”

Công chúa Cảnh Ninh thấy một câu mình buột miệng nói ra lại có hậu quả như thế này, đang sốt ruột, vội vã nói xen vào: “Đúng vậy, đây không phải là đưa những đứa bé đó đi chịu chết sao? Phụ hoàng, như vậy tuyệt đối không được!”

“Công chúa yên tâm, ta vẫn còn có chút nắm chắc.” Mai Trường Tô khuyên nhủ. “Hơn nữa thân là tội nô, có thể phục vụ Bệ hạ thì dù có chết cũng đáng. Huống chi nếu bọn trẻ đó thắng thì Bệ hạ sẽ có trọng thưởng.”

Công chúa Cảnh Ninh nghe vậy càng giận hơn. “Ngày nào bọn nó cũng phải lao dịch trong cung, có thưởng bao nhiêu bạc cũng không có chỗ tiêu, đương nhiên là tính mạng vẫn quan trọng hơn!”

“Nói vậy cũng đúng.” Mai Trường Tô ngẩng đẩu suy nghĩ một lát. “Những tội nô này trong lòng không có hy vọng, chỉ sợ sẽ lười biếng, không dễ dạy bảo. Ý kiến này không ổn lắm, không nên chọn bọn chúng...”

Vốn thấy bọn họ đã bắt đầu đi chọn người, sứ thần Bắc Yên còn có chút kinh ngạc, lúc này thấy Mai Trường Tô lại có ý lùi bước, trong lòng lập tức yên tâm, mở miệng châm chọc: “Tiên sinh đúng là mạnh miệng, đến lúc này vẫn còn cố chống chế làm gì. Thực ra chỉ cần nhận sai một câu, Bách Lý dũng sĩ của chúng ta cũng không phải người nhỏ mọn.”

Mai Trường Tô yên lặng, chăm chú nhìn hắn, đến lúc hắn bắt đầu trở nên thiếu tự nhiên mới thở dài một hơi, nói: “Tô mỗ đã nhiều lần cho ngươi cơ hội xuống thang mà ngươi nhất định không chịu xuống, đã nhất quyết phải thử một lần, vậy thì đành xin lỗi Bách Lý dũng sĩ vậy.”

Sứ thần Bắc Yên giận lắm, đang định phản kích thì thái giám vừa rồi phụng chỉ đến Dịch U đình đã quay về, bẩm: “Bệ hạ, nô tài mang năm đứa bé đến.”

“Đều gọi vào đây.”

“Vâng.”

Năm bóng dáng nhỏ bé co ro đi theo phía sau thái giám lên điện rồi cuộn tròn quỳ sát xuống đất.

Tĩnh vương vốn đã bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, bây giờ nhìn thấy Đình Sinh ở trong đó, trong lòng càng hiểu rõ. Thấy sức chú ý của mọi người trong điện đều đổ dòn về phía bên kia, hắn vội tìm cơ hội khẽ nói mấy câu với hoàng muội Cảnh Ninh ngồi bên cạnh.

“Ngẩng đầu lên, báo tuổi đi, là hậu nhân của tội thần nhà nào?” Giọng Lương đế lạnh như băng.

Năm đứa trẻ đều hoảng sợ, dưới sự thúc giục của thái giám, chúng lần lượt run rẩy hồi bẩm.

Đến phiên Đình Sinh, mặt trắng bệch, nó nhỏ giọng nói: “Tội nô... mười một tuổi, là cháu của... nguyên Thái Hòa... đại học sĩ Kính Khuê... bị vấn tội vì... vụ án trường thi...”

Mai Trường Tô đột nhiên thấy trong lòng đau xót, vội bưng trà lên uống để che giấu tâm trạng.

Bây giờ tưởng tượng lại năm đó, trong hoàn cảnh bị bắt giam vào Dịch U đình, không nhận được bất cứ trợ giúp gì của ngoại giới, đám nữ quyến của Kỳ vương lại có thể đồng tâm hiệp lực tạo ra một thân phận giả cho đứa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ này, nhờ vậy nó tránh thoát được Thái tử và Dự vương nhổ cỏ tận gốc, thật sự là làm mọi người phải kính trọng thở than.

Nhưng điều làm người ta đau lòng là những nữ nhân trọng nghĩa này đã chịu đủ mọi sự hành hạ, bây giờ không còn mấy người sống sót trên đời.

Năm đứa bé đã trả lời xong, Hoàng đế Đại Lương cũng không quá để ý, sau khi ừ một tiếng liền nói với Mai Trường Tô: “Tô khanh thấy bọn trẻ này có được không?”

“Năm đứa thì quá nhiều, không thể thiếu công bằng với Bách Lý dũng sĩ được, ba đứa là đủ.” Mai Trường Tô tùy ý nhìn một chút rồi chỉ ba đứa, trong đó có Đình Sinh. “Sợ rằng thần phải đưa về chỗ ở để dạy bảo hai ngày, Bệ hạ có thể ân chuẩn hay không?”

“Chuẩn tấu. Nếu sau hai ngày có thể thắng thì trẫm sẽ có trọng thưởng.”

Mai Trường Tô thở dài một tiếng. “Bệ hạ ân sâu, có điều vừa rồi công chúa nói rất có lý, những đứa bé này là tội nô, thưởng bạc cũng không có chỗ dùng.”

Hoàng đế Đại Lương không khỏi cười, nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ý trẫm là trọng thưởng cho ngươi.”

“Ơ?” Mai Trường Tô ngẩn ra. “Thần thì không cần. Người ra sức đều là bọn chúng, không bằng Bệ hạ ban cho bọn chúng chút ân sủng có thể dùng được.”

“Bọn chúng đương nhiên cũng phải thưởng.” Thấy sứ thần Bắc Yên nghe đến đây đã tức giận sa sầm mặt, Hoàng đế Đại Lương không khỏi cực kỳ sung sướng. “Nếu thắng, trẫm thưởng... ơ... thưởng...”

Ông ta đang nghĩ xem nên thưởng cái gì, công chúa Cảnh Ninh đã nói xen vào: “Phụ hoàng, người phải có trọng thưởng thì bọn chúng mới chịu dùng hết sức, Tô tiên sinh mới dễ dạy bảo. Ý của con là, đối với những tội nô này thì ân thưởng lớn nhất chính là miễn trừ lao dịch để bọn chúng có thể ra khỏi Dịch U đình, tự tìm chốn lập thân. Cho dù phụ hoàng có thưởng núi vàng núi bạc thì cũng không bằng thưởng cái này.”

Thấy hôm nay công chúa thật sự là quá thương đám tội nô nhỏ này, để làm nàng vui vẻ, hơn nữa những đứa bé đó cũng không có gì quan trọng nên Hoàng đế lập tức gật đầu. “Được, trẫm nghe lời ngươi. Nếu bọn chúng lập công, trẫm ân chuẩn miễn lao dịch, sai nội chính sảnh an trí thích đáng.”

Công chúa Cảnh Ninh mừng rõ. “Tạ ơn phụ hoàng. Con gái biết phụ hoàng là thánh tâm nhân đức nhất mà.”

“Ngươi lúc nào cũng dễ mềm lòng. Có điều là nữ nhi, có mềm lòng cũng không sao.” Hoàng đế Đại Lương từ ái nhìn nàng một cái rồi mới quay sang mọi người. “Hôm nay tạm thời thế đã. Ba ngày sau, trước kỳ thi văn của quận chúa, chúng ta sẽ xem bản lĩnh huấn luyện của Tô khanh rồi mới đến phần chơi đùa chữ nghĩa.”

Mọi người lập tức đứng dậy, đồng thanh nói: “Tuân chỉ.”

Hoàng đế Đại Lương được nội thị đỡ đứng dậy, khởi giá về nội cung. Những người trong điện kính cẩn đứng trang nghiêm, đợi ông ta rời khỏi mới lần lượt tản đi.

Lúc này, cả Thái tử và Dự vương đều đuổi theo định thăm dò xem việc làm kinh người của Mai Trường Tô có phải là thật hay không, chỉ có Tĩnh vương một mình lặng lẽ ra về.

Trong mắt Mai Trường Tô lộ ra vẻ tán thưởng, dường như không cầm lòng được khen ngợi: “Không ngờ Tĩnh vương điện hạ lại chín chắn, đĩnh đạc như thế, không nhiều lời, không nhiều chuyện, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không hề thấy ngài ấy kinh ngạc mất không chế, thật sự là rất có phong phạm hoàng tử.”

Thái tử và Dự vương nghe vậy, thì ra kỳ lân tài tử thích phong cách này, lập tức nuốt vô số câu hỏi vào bụng, chỉ lạnh nhạt chào hỏi rồi cùng “chín chắn, đĩnh đạc” đi ra ngoài.

Mai Trường Tô một câu đuổi được hai hoàng tử, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy quận chúa Nghê Hoàng mím môi nín cười, gật đầu với chàng, vẻ mặt bội phục, liền đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ.

Lúc này Tiêu Cảnh Duệ dắt Đình Sinh, Ngôn Dự Tân dắt hai đứa bé khác cùng đi tới. Mới đi được vài bước, công tử quốc cữu đã bắt đầu hỏi: “Tô huynh, huynh có nắm chắc không? Vừa rồi bọn ta đã xác nhận, ba đứa bé này thật sự không biết võ công.”

“Không sao, đâu có ai sinh ra đã biết võ công. Cảnh Duệ, phiền ngươi bẩm báo hầu gia một tiếng, ba đứa bé này cũng phải tới ở Tuyết Lư.”

“Chuyện này không có vấn đề gì.” Tiêu Cảnh Duệ ân cần đỡ lấy cánh tay chàng. “Nhưng mà Tô huynh, hai ngày sau vẫn để ta đến khiêu chiến hắn trước đã, ta luôn cảm thấy...”

“Được rồi.” Mai Trường Tô vỗ tay hắn, trấn an. “Ngươi cứ yên tâm, Tô huynh này dạy dỗ chính mình không được nhưng dạy dỗ người khác thì không đến nỗi.”

“Tô huynh nói được là nhất định sẽ được, ngươi cũng đừng cau có nữa.” Ngôn Dự Tân cười, nói. “Vốn đã không đẹp trai bằng ta, giờ cau có lại càng kém xa ta.”

Mọi người cùng cười ồ, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ có ba đứa bé đó vẫn cúi đầu co ro, dáng vẻ thấp thỏm, lo âu.

Mai Trường Tô biết tạm thời cũng không có cách nào làm cho bọn chúng hoàn toàn thả lỏng nên không vội vã nói chuyện với bọn chúng mà chỉ ra hiệu cho ba đứa đi theo mình cùng quận chúa ra ngoài cung. Nghê Hoàng nhìn thấy đệ đệ đang đứng ngay ngắn chờ mình, còn Mai Trường Tô thì có bằng hữu đi cùng nên không cần Mục vương phủ chuẩn bị xe đưa tiễn, vì vậy cũng không nán lại thêm mà cáo từ về trước.

Đúng lúc này, xe ngựa của Ninh Quốc phủ và Ngôn phủ cũng chạy tới, Mai Trường Tô dẫn ba đứa trẻ cùng lên xe, trên đường vẫn không hỏi han gì, chỉ vén màn xe ra cho bọn chúng xem phong cảnh phố xá bên ngoài. Tiêu Cảnh Duệ ngồi cùng xe nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Đình Sinh, hồi tưởng lại tình hình lúc đầu gặp nó, trong lòng từ từ rõ ràng, không khỏi quay lại thoáng nhìn Mai Trường Tô. Đối mặt với ánh mắt mang ý thăm dò này, tông chủ Giang Tả minh chỉ cười nhạt, gật đầu.

Tuy Mai Trường Tô thành khẩn bảo đảm chàng sẽ dạy dỗ ba đứa bé này nghiêm túc, nhưng tất cả những người đến dò xét tình hình hai ngày sau đó đều phát hiện, thực ra chàng rất tiêu dao thoải mái, ngoài việc vẽ mấy đường kỳ quái trên mặt đất để bọn nhỏ bước theo luyện tập, hầu như cả ngày chàng chỉ nửa nằm tựa vào lung ghế đặt dưới bòng cây, còn người vất vả nhảy tới nhảy lui thị phạm thân pháp lại là Phi Lưu.

Dù vậy thì tất cả khách khứa vẫn bị chàng đuổi khéo với lý do “bí kỹ độc môn cần phải bảo mật”, chỉ cho đứng ngoài cửa viện nhìn một lát rồi phải ra ngoài ngay, khiến việc dạy dỗ trở nên thần bí. Chỉ có Tiêu Cảnh Duệ là tương đối đặc biệt, thỉnh thoảng hắn có thể đi vào ngồi một lát. Có điều xem một thời gian, dần dần hắn cũng có chút cảm thụ bất đồng.

Buổi tối hôm sau, Tiêu đại công tử lần nữa vào Tuyết Lư chào hỏi, nhân tiện hỏi thăm tình hình, kinh ngạc phát hiện bộ pháp của mấy đứa bé rõ ràng nhanh hơn trước nhiều lần.

“Từ chiều hôm qua đến giờ bọn chúng cũng mới luyện một ngày rưỡi mà đã có thể tiến bộ nhanh như vậy, muốn thấy rõ mỗi bước di chuyển của bọn chúng thì ta cũng phải ngưng thần mới được.”

“Những đứa bé này mặc dù gầy yếu nhưng sự kiên nhẫn, ý chí và sức tập trung của chúng đều vượt xa người trưởng thành bình thường, tuyệt đối không thể xem nhẹ.” Mai Trường Tô vừa dùng động tác tay chỉ huy Phi Lưu chỉnh lại bước chân cho bọn trẻ vừa thuận miệng đáp. “Có điều, dù chúng có tư chất tốt đến mấy thì thời gian hai ngày vẫn không luyện được bao nhiêu.”

“Ơ.” Tiêu Cảnh Duệ giật mình hỏi. “Vậy ý huynh là...”

“Đừng có gấp.” Mai Trường Tô mỉm cười. “Nếu chỉ dựa vào những đứa trẻ này mà mong đánh bại Bách Lý Kỳ thì đương nhiên cũng như nằm mơ giữa ban ngày, thật sự có thể phát huy thực lực chỉ có kết hợp bộ pháp này và kiếm trận tương ứng.”

“Nhưng... nhưng...” Tiêu Cảnh Duệ càng sốt ruột. “Nhung sự phối hợp và bộ pháp tinh diệu đến mấy mà không có sức mạnh tương xứng thì căn bản cũng không phát huy được. Bách Lý Kỳ có nội lực hùng hậu, cho dù liều mạng đứng yên chịu đựng vài kiếm thì bọn nhỏ này cũng không đâm sâu được bao nhiêu.”

“Cảnh Duệ.” Ánh mắt Mai Trường Tô điềm đạm nhìn hắn. “Ngươi tập võ nhiều năm, không biết cái gì gọi là mượn lực đẩy lực à?”

“Mượn lực đẩy lực cần có thủ pháp dẫn dắt xảo diệu, nhưng bọn trẻ con này cơ bản không biết gì về vũ kỹ.”

“Thủ pháp đương nhiên không thể luyện tập trong thời gian ngắn, có điều phối hợp với bộ kiếm pháp này lại rất huyền diệu, đến lúc đó ngươi xem sẽ biết. Hơn nữa gã Bách Lý Kỳ đó càng cương mãnh thì yếu điểm của hắn càng dễ công phá. Ta đã biết mệnh môn của hắn ở nơi nào cho nên mới dám nói bừa trước mặt nghi giá. Thế nào? Ngươi không tin được Tô huynh à?”

Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra một lát, vội nói: “Đâu có. Tô huynh tài học trùm thiên hạ, Cảnh Duệ không dám không tín, chỉ là lo lắng vạn nhất...”

“Yên tâm đi, dù chuyện này rất vui nhưng nếu thật sự có rủi ro thì ta cũng không chơi đâu.” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Ngươi cứ kéo dài thời gian của ta một khắc thì tỉ lệ thành công sẽ giảm một phần.”

Tiêu Cảnh Duệ giật mình, vội nói: “Tô huynh cứ làm việc đi, ta ra ngoài đây.” Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài.

Mai Trường Tô nhìn bóng dáng hắn đi xa, trong mắt chợt hiện lên một thoáng thần thái khác thường, lẩm bẩm: “Quả nhiên người thật thà không dễ lừa gạt... Có phải bởi vì chính ngươi trầm ổn vững vàng, không cầu đi tắt, cho nên mới biết những thứ càng rực rỡ, càng huyền diệu thì lại càng không đáng tin hay không?”

Phi Lưu nghe thấy chàng nói chuyện, lập tức lắc mình bay tới, hai mắt mở to nhìn chàng.

“Không phải, không phải đang nói chuyện với Phi Lưu của chúng ta.” Mai Trường Tô cười dịu dàng, gạt mấy sợi tóc trước trán thiếu niên. “Phi Lưu vất vả rồi, bọn chúng còn phải luyện cho quen thuộc hơn nữa, phải làm mọi người hoa mắt mới được, như vậy Tô ca ca mới hù được người ta.

“Quá chậm! Nhanh!” Phi Lưu gật đầu thật mạnh.

“Không sai.” Mai Trường Tô khuyến khích. “Bây giờ còn quá chậm, phải nhanh hơn nữa.”

Phi Lưu lập tức xoay người, lại nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ luyện thân pháp cho ba đứa trẻ.

Mai Trường Tô thả lỏng người về phía sau, ánh mắt dù vẫn nhìn ra sân tập nhưng tinh thần đã lơ đãng, không biết trải qua bao lâu mới bị một câu của Phi Lưu làm bừng tỉnh.

“Đại thúc!” Phi Lưu đứng giữa sân, thở hổn hển, nói.

Bởi vì hắn đột nhiên dừng lại nên ba đứa trẻ cũng đứng yên không dám động, ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì.

Mai Trường Tô vừa tỉnh lại, phải ngẫm nghĩ trong chốc lát mới hiểu rõ ý Phi Lưu, vội nói: “Hôm nay đã luyện nhiều rồi, Phi Lưu dẫn các đệ đệ đến chái nhà phía tây ngủ, không cần ra ngoài này nữa.”

“Ngủ?”

“Đúng, ngủ. Ngày mai phải dạy sớm luyện tập, như thế mới là đứa bé ngoan.”

Phi Lưu nhìn gian chính một lát, lại nghiêng đầu suy nghĩ, hình như cảm thấy làm đứa bé ngoan là việc tương đối quan trọng nên mới dẫn ba tiểu đồ đệ vào chái nhà mé tây, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, đi vào gian chính nơi hằng ngày chàng vẫn ở.

Đúng như lời Phi Lưu, Mông Chí đã ngồi bên bàn, vừa thấy chàng vào cửa liền lập tức đứng dậy.

“Hôm nay hơi mệt, Mông đại ca đóng cửa sổ lại giúp ta.” Mai Trường Tô vừa sai khiến đệ nhất cao thủ Đại Lương vừa trèo thẳng lên giường sưởi, đắp một chiếc chăn lông rất dày lên người.

“Ngươi thật là thoải mái.” Mông Chí đóng cửa sổ xong quay lại ngồi xuống bên cạnh giường chàng, nhìn mặt chàng chằm chằm. “Nói thật với ta, rốt cuộc ngươi định làm gì?”

“Mông đại ca hỏi chuyện gì?”

“Đừng giả bộ hồ đồ với ta! Ta hỏi là việc hôm qua ngươi bày ra. Mặc dù ta vẫn phối hợp với ngươi nhưng ta đã quan sát thân thủ của Bách Lý Kỳ rất tỷ mỉ, quá cứng dễ gãy đích xác là điểm yếu của hắn, có điều muốn để ba đứa trẻ con đánh bại hắn thì cho dù là ngươi cũng không làm được.”

“Mông đại ca không tin à?” Mai Trường Tô khoan thai cười, nói. “Còn một ngày nữa là có kết quả, đến lúc đó huynh xem ta có làm được không.”

Ánh mắt Mông Chí ngưng đọng trên gương mặt chàng, một hồi lâu sau mới thở dài, hai vai căng cứng chợt buông lỏng, trầm giọng nói: “Quả nhiên Bách Lý Kỳ là người của ngươi...”

Mai Trường Tô xoa xoa đôi tay lạnh như băng, đưa lên miệng hà hơi. “Đoán sai rồi. Bách Lý Kỳ không phải người của ta, chỉ có điều người mà huynh nhìn thấy bây giờ không phải Bách Lý Kỳ thật sự thôi.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Muốn làm mưa làm gió ở đế đô này để đạt được mục đích thì đương nhiên chính bản thân ta trước hết phải trở thành một người quan trọng mới được. Thái tử và Dự vương có xem trọng ta đến mấy cũng không bằng lọt vào mắt của Hoàng đế bệ hạ. Cho nên lúc đầu sắp xếp chuyện này, ta vốn định tự mình ra tay để tạo danh tiếng vang dội.” Ánh mắt Mai Trường Tô chuyển về phía cửa sổ phía tây, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp giấy trên cánh cửa để thấy cậu bé gầy gò nằm trong chái nhà mé tây. “Giờ đây vì Đình Sinh, ta phải thay đổi kế hoạch một chút, lại cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, cũng tự nhiên hơn. Cũng coi như là trời cao giúp ta.”

“Nói như vậy thì khi sứ đoàn Bắc Yên đi qua địa phận của Giang Tả minh, các ngươi đã bắt Bách Lý Kỳ thật sự, sau đó thay mận đổi đào?”

“Đúng. Kỳ thực, thuật dịch dung cao thâm đến mấy, sau một thời gian cũng sẽ lộ ra sơ hở. Chỉ có điều Bách Lý Kỳ luôn luôn ở trong phủ hoàng lử, ít khi có người gặp hắn, mà tính tình hắn lại thô bạo, bộ mặt xấu xí, mọi người trong sứ đoàn đều không muốn nhìn kĩ hắn. Hơn nữa người đóng giả hắn lại có tâm tư cực kỳ tinh tế, cho nên đến nay vẫn chưa mảy may để lộ sơ hở.”

“Vậy sách lược điệu thấp trước rồi mới phô trương sau của Bắc Yên lần này...”

“Lúc xuất phát bọn chúng đã xác định như vậy. Trước hết để Bách Lý Kỳ che giấu sức mạnh, đến sau này mới kỳ binh trỗi dậy. Người của ta chẳng qua chỉ biết thời biết thế, hoàn toàn làm việc theo đúng kế hoạch của bọn chúng, vì vậy mới không làm người khác nghi ngờ.” Mai Trường Tô lạnh nhạt nói. “Ta mới nói với một người về chuyện mượn lực đẩy lực, nếu đối phương hoàn toàn không ra đòn thì bọn ta lại không thể ra tay.”

Mông Chí gật gật đầu, lộ vẻ suy tư, trong lòng đã hiểu rõ hơn phân nửa. Với tu vi võ công của ông ta, hơn nữa bây giờ mới chỉ bắt đầu luyện, đương nhiên có thể lập tức nhìn ra bộ pháp và kiếm pháp này đều không có sức tấn công mạnh mẽ.

Nhưng sau khi bọn trẻ luyện tập thì bộ pháp và kiếm pháp này lại có một công năng cực kỳ rõ ràng, đó chính là khiến người xem sinh ra ảo giác và lẫn lộn.

Khi quá trình di chuyển và ra đòn của một người khiến người khác thấy không rõ, hầu như tất cả mọi người đều sẽ theo bản năng cho rằng đó nhất định là võ công cực kỳ tinh diệu, uy lực kinh người. Mà điều ba đứa bé đó cần phải làm là khiến mọi người không thấy rõ thân pháp và chiêu thức của bọn chúng, như vậy khi Bách Lý Kỳ ngã xuống, mọi người mới cảm thấy nhất định là hắn đã bị môn võ công tinh xảo đến mức không thể nào nhìn rõ kia đánh bại.

“Có điều để cho bọn trẻ con ra đấu thật sự cũng hơi mạo hiểm, dù sao thì Kim Điêu Sài Minh và quận chúa đều là cao thủ, nhãn lực nhất định cao minh. Nhưng vì Đình Sinh, hình như cũng chỉ có thể làm như vậy.” Mông Chí thở dài, nói. “Tối mai ta lại đến xem, nếu thân pháp của bọn chúng đã được huấn luyện được thuần thục thì thôi, nếu vẫn còn sơ hở thì phải nghĩ cách khác.”

“Vậy làm phiền Mông đại ca.” Mai Trường Tô vừa cười vừa nói đưa tay lên miệng hà hơi lần nữa.

“Đắp chăn lông rồi mà vẫn còn lạnh à?” Mông Chí cầm tay chàng, chỉ cảm thấy hai bàn tay lạnh buốt, vội xoa xoa sưởi ấm cho chàng, trong lòng chua xót. “Còn chưa tới ngày đông chí mà ngươi đã như vậy... Trước kia ngươi hoàn toàn không sợ lạnh, ta còn từng nghe thấy Tĩnh vương trêu đùa ngươi vì chuyện này, nói thiếu soái của Xích Diễm quân giống như một hỏa nhân, có thể mặc giáp mỏng giữa đêm mưa tuyết, cưỡi ngựa truy địch hàng trăm dặm, sau khi bắt địch về doanh vẫn không hề thấy ngươi co ro vì lạnh... Nhưng ngươi bây giờ, thân thể tổn thương như thế...”

“Được rồi.” Mai Trường Tô rút hai tay về, kéo chăn lên cao, giọng nói rất nhỏ, dường như vừa ra khỏi môi đã hòa tan trong không khí. “Cho nên ta mới không thích thường xuyên gặp mặt huynh. Ta sớm đã không phải ta trước kia, huynh lúc nào cũng so sánh như vậy chỉ làm người ta thêm thương cảm mà thôi. Bây giờ ta không muốn có bất cứ tâm tình mềm yếu nào, mong huynh sau này... có thể không nói đến những chuyện này thì cố gắng đừng nói...”

Mông Chí chăm chú nhìn khuôn mặt trắng xanh yếu ớt của chàng, hơi đỏ mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói đúng, quả thật ta hơi nhu nhược, không hơn được nữ nhân là mấy!”

“Ai dám nói đệ nhất cao thủ của Đại Lương chúng ta không hơn được nữ nhân?” Mai Trường Tô mỉm cười xoa dịu tâm tình của ông ta. “Có điều như quận chúa Nghê Hoàng, tuy là nữ tử nhưng lại đâu kém nam nhân nào?”

Mông Chí cũng cao giọng cười, đứng thẳng người dậy. “Đúng vậy. Chúng ta cũng phải luôn luôn lưu tâm, không thể để quận chúa vượt qua được.”

“Mông đại ca phải đi rồi à?”

“Ờ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ quay lại, nếu không có gì quan trọng thì ta sẽ không xuất hiện.”

Mai Trường Tô ờ một tiếng, định đứng dậy tiễn thì Mông Chí lập tức ngăn lại. Chàng không phải người câu nệ lễ tiết, cũng chỉ cười cười chứ không miễn cưỡng.

Hôm sau, quả nhiên Mông Chí không hiện thân, có thể thấy tiến độ luyện tập của ba đứa bé làm người ta tương đối hài lòng.

Sau bữa tối, Mai Trường Tô lại dặn dò một vài chuyện cần chú ý, vỗ về bọn trẻ hôm sau không cần căng thẳng rồi cho bọn chúng về phòng sớm.

Tuy nhiên, Tuyết Lư lại không hề yên lặng.

Khoảng hơn một canh giờ sau, có một vị khách bất ngờ đến thăm giữa đêm khuya.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK