Vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đến một ngã tư, một tên kỵ úy thủ hạ của đại thống lĩnh cấm quân chạy tới bẩm báo, nói Hoàng đế bệ hạ truyền triệu.
Mông Chí nghe vậy đang do dự, thì Mai Trường Tô đã vén rèm kiệu, nói: “Đa tạ thịnh tình của Mông đại thống lĩnh, Bệ hạ đã tuyên triệu, tại hạ không dám lưu lại, xin phép cáo từ ở đây, ngày khác Tô mỗ sẽ đến phủ tạ ơn sau.”
“Tô tiên sinh khách khí quá.” Mông Chí chắp tay, xoay người lại dặn dò các hộ vệ cấm quân đi theo hộ tống cẩn thận Tô Triết về Tạ phủ, sau đó chào từ biệt rồi thúc ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Sau khi chạy qua mấy con đường lớn, Mông Chí đột nhiên nhớ ra hôm qua miếng ngọc bội đeo trên đai lưng bộ quan phục để trong phòng trực bị rơi, mặc dù ít người để ý nhưng đã đến gặp Hoàng thượng thì dung nhan trang phục chỉnh tề là chuyện rất quan trọng, vì vậy ông ta vội kéo dây cương ngựa chạy chậm lại, định lệnh cho tên kỵ úy truyền tin vòng qua phủ thống lĩnh lấy một chiếc đai lưng mới. Nhưng vừa quay đầu lại, Mông Chí phát hiện bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng người nọ, trong lòng lập tức nghi ngờ, lại suy nghĩ kĩ, mặc dù tên kỵ úy đó thoáng nhìn đúng là thuộc hạ mình thường gặp thật, nhưng lúc đến truyền tin hắn vẫn quỳ sát đất, chỉ nói hai, ba câu, ông ta vốn không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, quả thật rất có thể đó là người ngoài giả mạo.
Nếu lệnh truyền mình vào cung là giả thì chỉ cần vào đến cửa cung sẽ có thể bị vạch trần, cho nên mục đích của đối phương hiển nhiên không phải muốn lừa ông ta đi làm gì mà chỉ muốn điệu hổ li sơn thôi.
Nghĩ đến đây, Mông Chí chợt thấy giật thót trong lòng, vội vàng quay ngựa, phi như bay theo con đường vừa đi, lại vận nội lực quát người đi đường tránh ra, chỉ hận không thể mọc thêm hai cánh, hy vọng Mai Trường Tô không xảy ra chuyện bất trắc gì.
Lúc chạy tới ngã tư nơi chia tay Mai Trường Tô, nơi này đã không còn bóng dáng một ai. Bởi vì cách đó không xa có hai lối rẽ đều có thể đi về Tạ phủ, Mông Chí dừng lại, đánh ngựa quay mấy vòng tại chỗ mà vẫn không thể quyết định được. Đang trong lúc phân vân không biết phải làm sao, đột nhiên ông ta nghe thấy có tiếng hô hoán văng vẳng từ xa truyền đến, may mà nhờ có đôi tai linh mẫn nên mới phát hiện được.
Sau khi nhanh chóng phán đoán phương hướng và khoảng cách, Mông Chí tung người nhảy khỏi yên ngựa, bay thẳng lên nóc nhà bên cạnh, mũi chân khẽ điểm mấy lần, thân như tên rời cung bay vụt về phía trước, sau một lát đã chạy tới hiện trường hỗn chiến. Mới nhìn thoáng qua cảnh tượng ở đây, Mông Chí vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Chỉ thấy chiếc kiệu nhỏ Mai Trường Tô ngồi đổ lật bên đường, nóc kiệu đã bị đánh vỡ tan, kiệu phu và đám tùy tùng ngã ngổn ngang khắp nơi xung quanh, không biết là hôn mê hay chết rồi, ngay cả mấy hộ vệ ông ta lưu lại cũng không ngoại lệ. Chính giữa đường, Phi Lưu đang giao thủ quyết liệt với một người mặc hoàng sam, chưởng phong kiếm khí mạnh mẽ cuốn thành một khí trường bạo liệt, các hộ vệ không thể nhảy vào trợ chiến.
Mông Chí không có thời gian nhìn kĩ, lập tức đưa mắt nhìn lướt một vòng nhưng không phát hiện bóng dáng Mai Trường Tô. Vừa lo lắng vừa sốt ruột, ông ta hét lớn một tiếng rồi lao thẳng xuống, một chiêu Quang bộc chưởng hừng hực như lửa đánh thẳng về phía hai người đang giao đấu, định cùng Phi Lưu bắt giữ đối phương.
Ai biết một chưởng này đánh tới, mặc dù quả thật đã ép đối phương phải cấp tốc lui lại để né tránh nhưng không ngờ Phi Lưu lại rất không vui, lập tức thay đổi phương hướng, lật tay vận lực định ngăn cản.
“Là ta!” Mông Chí biết lúc này nếu giao thủ với Phi Lưu thì không dưng địch thủ lại có cơ hội đào tẩu, nhưng Phi Lưu trí lực đơn thuần, khả năng phán đoán cũng không tốt lắm nên Mông Chí cũng không kịp nhiều lời, chỉ đề khí nhảy lên muốn chuyển sang bên kia ngăn cản đường đi của người mặc hoàng sam đó.
Thấy ông ta thu tay lại, Phi Lưu cũng không dây dưa mà lập tức chuyển thế công về phía người mặc hoàng sam, tung liền một mạch mấy chưởng.
Trong chớp mắt, hắn đã liên tiếp hai lần thay đổi đối tượng giao thủ, nhưng quá trình lại trôi chảy tự nhiên, hơi thở không hề ngưng trệ, người mặc hoàng sam không khỏi liên tục kêu hai tiếng ngạc nhiên.
Lúc này Mông Chí đã nhảy qua vị trí mới, đang định gia nhập cuộc chiến lần nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh: “Mông đại ca...”
Ông ta quay đầu lại nhìn, đúng là Mai Trường Tô đứng dưới mái hiên ngôi nhà bên đường đang vẫy tay với ông ta. Sau giây lát sửng sốt xem xét vị trí đó, Mông Chí nhớ ra đúng là ngay bên dưới mái nhà vừa nãy mình đứng, do bị khuất mái hiên nên ông ta không phát hiện ra Mai Trường Tô.
Lướt người tới nắm lấy cổ tay Mai Trường Tô thăm dò, lại nhìn một lượt từ đầu đến chân, thấy mặc dù sắc mặt chàng trắng bệch nhưng không hề bị thương, Mông Chí mới yên lòng thở phào một hơi.
“Phi Lưu tạm thời không sao, huynh đừng can thiệp vội.” Ánh mắt Mai Trường Tô chăm chú nhìn hai người đang giao đấu trên đường, nhỏ giọng khuyên Mông Chí một câu.
“Ngươi không sao thì tốt, thân thủ của Phi Lưu, ta yên tâm...” Mông Chí vừa trả lời được một nửa đã không nói tiếp được nữa.
Vừa rồi tình thế cấp bách, ông ta vừa ra tay thì người mặc hoàng sam đã lập tức lui lại, cho nên chưa thể chú ý xem sức mạnh của đối phương như thế nào. Bây giờ nhìn kĩ một lát, ông ta không khỏi lấy làm kinh hãi.
Thân thủ của Phi Lưu hiện nay sớm đã có thể xếp vào danh sách mười đại cao thủ, nông sâu không thể lường được, ngay cả Huyền Kính sứ Hạ Đông cũng thua dưới tay hắn. Cho dù ông ta được xưng là đệ nhất cao thủ Đại Lương thì khi giao thủ với thiếu niên này cũng phải hết sức tập trung, không dám có một chút khinh thường.
Không ngờ người mặc hoàng sam tướng mạo tầm thường này lại có thể chiếm thế thượng phong trước những đòn tấn công toàn lực của Phi Lưu.
Mai Trường Tô im lặng nhìn một lát rồi cau mày, trong lòng đã có phán đoán, quay sang trao đổi bằng ánh mắt với Mông Chí. Qua ánh mắt Mông Chí, chàng biết kết luận của ông ta cũng giống như phán đoán của mình, thế là tiến lên trước một bước, cao giọng nói: “Thác Bạt tướng quân, ngươi ở xa tới là khách, luận bàn hai chiêu là được rồi. Hiện Mông Chí đại nhân đang ở đây, tướng quân có thể dừng tay, mọi người tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Người mặc hoàng sam bị chàng gọi đúng họ tên, lại nghe thấy người vừa đánh ra một chưởng cực mạnh về phía mình chính là Mông Chí, trong lòng biết nếu cứ đánh tiếp, cho dù có đánh bại được cao thủ thiếu niên vô danh này thì mình cũng chạy không thoát được, đành phải nhảy lùi lại, rời khỏi cuộc chiến.
Phi Lưu cũng nghe thấy lời Mai Trường Tô nói cho nên không áp sát mà chỉ nhìn người mặc hoàng sam chăm chăm bằng ánh mắt âm hàn sắc bén.
Bởi vì biết người trước mặt là đại cao thủ xếp hạng thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia nên Mông Chí cố ý đi phía trước, che chở cho Mai Trường Tô phía sau, chắp tay hành lễ, nói: “Thác Bạt tướng quân, sứ đoàn của quý quốc đã rời kinh nhiều ngày, tại sao lúc này tướng quân lại nể mặt đến chơi?''
Thác Bạt Hạo im lặng đứng yên, bởi vì trên mặt hắn đeo mặt nạ dịch dung cho nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn thế nào. Sau một lúc yên lặng, hắn ôm quyền đáp lễ, nói: “Sứ đoàn tệ quốc đến quý quốc tan tác mà về, dũng sĩ Bách Lý Kỳ do tứ hoàng tử của tệ quốc đích thân chọn lựa cũng bị vị Tô tiên sinh này dạy một bài học, đến bây giờ vẫn mất tích bên ngoài, không rõ đi đâu. Nếu ta không đến xem thì đúng là không còn chút thể diện nào.”
Mai Trường Tô nghe vậy thì cười, nói: “Chẳng lẽ tướng quân đến đây là muốn thay Bách Lý dũng sĩ dạy ta một bài học để trút giận? Vậy thì thật là quá oan uổng, lúc đó ta đã tìm mọi cách từ chối, nhưng vì lệnh vua khó trái, chính sứ của quý quốc lại lên tiếng khiêu khích nên mới đành phải dùng chút thủ đoạn. Mong tướng quân rộng lượng tha thứ.”
Thác Bạt Hạo “hừ” lạnh một tiếng. “Khi Bách Lý Kỳ xuất phát, ta đã kiểm tra võ công của hắn, cho nên trước khi đến đây ta cũng nghe nói ngươi là kẻ trong giới thư sinh, chỉ biết dùng thủ đoạn để thủ thắng, có điều qua cuộc chiến hôm nay...” Ánh mắt hắn chuyển qua thoáng nhìn Phi Lưu. “Có thể có một cao thủ như vậy làm hộ vệ bên cạnh, chắc hẳn ngươi cũng quả thật có chỗ hơn người.”
Mai Trường Tô cười khổ, nói: “Phi Lưu còn nhỏ, đâu phải đối thủ của Thác Bạt tướng quân. Nếu ta có chỗ hơn người thì cũng chưa đến mức bị tướng quân một kiếm chém vỡ nóc kiệu, phải chật vật chạy trốn như vậy...”
Nghe chàng nói, sắc mặt Mông Chí lập tức âm trầm, lên tiếng: “Thác Bạt tướng quân chưa gửi công hàm lại đến kinh đô Đại Lương ta, tự tiện tấn công khách khanh bản quốc là hà cớ gì?”
Thác Bạt Hạo nghẹn lời, hiển nhiên khó có thể trả lời câu hỏi này.
Hắn ỷ vào võ công cao cường, âm thầm lẻn vào kinh đô Đại Lương muốn xem xem gã Tô Triết dùng ba đứa trẻ ép Bách Lý Kỳ thua trận mất tích rốt cuộc là nhân vật ra sao, dự định ban đầu vốn không muốn thật sự làm Tô Triết bị thương mà chỉ thăm dò nông sâu một chút rồi đi. Ai ngờ bên cạnh Tô Triết có một cao thủ như Phi Lưu nên mới bị cầm chân, sau đó ngay cả đệ nhất cao thủ Đại Lương là Mông Chí cũng xuất hiện, kết quả không những không đi được mà thân phận cũng bị bại lộ, rơi vào tình cảnh khó xử không giải thích được như bây giờ.
Có điều mặc dù đuối lý nhưng Thác Bạt Hạo lại không muốn yếu thế, huống hồ hắn là người xếp thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia, Mông Chí xếp hạng thứ hai, nhưng hai người lại chưa bao giờ giao thủ chính diện, thật sự không rõ các chủ Lang Gia các dựa vào cái gì để sắp xếp thứ tự này, trong lòng từ lâu vẫn không phục. Bây giờ dù sao cũng đã bị người ta bắt quả tang, thay vì gắng gượng giải thích, không bằng nhân cơ hội đấu một trận cho xong.
Thác Bạt Hạo lập tức nâng kiếm lên trước ngực, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo: “Nơi này là địa bàn của Mông đại nhân, ta còn gì để nói nữa? Động thủ đi!”
Mai Trường Tô vốn muốn ngăn cản nhưng chỉ thoáng suy nghĩ lại thay đổi chủ ý, xoay người lùi đến một nơi khá xa xem tỷ thí.
Phi Lưu đi theo bên cạnh chàng, vẻ mặt dù lạnh nhạt nhưng sâu trong hai mắt lại có một nét hưng phấn.
Bảng nhãn và thám hoa trên bảng cao thủ Lang Gia giao thủ trong một con ngõ ở kinh đô Đại Lương, nếu tin tức này truyền ra ngoài, bảo đảm một nửa số người giang hồ sẽ tìm mọi cách chen vào xem, còn một nửa không đến vì biết dù mình có cố đến mấy cũng không chen vào được.
Đáng tiếc chuyện này lại xảy ra quá mức đột ngột, bây giờ mới đi tung tin rồi thu tiền vào cửa thì đã không kịp, vì vậy chỉ có hai người được mở rộng tầm mắt là Mai Trường Tô và Phi Lưu đứng an nhàn bên cạnh.
Ngày xưa, quyền thần Bắc Yên lộng hành, hoàng tộc Mộ Dung bị ép phải nhường ngôi vua.
Trong đại lễ nhường ngôi, gia chủ Thác Bạt một chiêu thành công ám sát quyền thần, lúc đó binh mã đầy quanh điện, chỉ có ông ta một người một kiếm, gặp ma giết ma, gặp phật giết phật, y phục đẫm máu đỡ họ Mộ Dung giành lại ngôi báu.
Từ đó trở đi, họ Thác Bạt giữ vững địa vị đứng đầu kiếm tông Bắc Yên, gia chủ các đời không ai không phải cao thủ tuyệt thế.
So với tiếng tăm lừng lẫy như truyền kỳ của gia tộc Thác Bạt, tiếng tăm của Mông Chí giản dị hơn nhiều.
Toàn bộ công phu nội ngoại của ông ta đều tập từ Thiếu Lâm, võ công không hề thần bí hay khéo léo, chỉ dựa vào từng quyền từng cước để giành lấy địa vị hiện nay.
Khác với cuộc giao thủ lấy nhanh chế nhanh giữa Thác Bạt Hạo và Phi Lưu vừa rồi, mỗi chiêu mỗi thức của Mông Chí hình như đều quá rõ ràng chững chạc, dường như Thác Bạt Hạo đã đâm được hàng chục kiếm mà ông ta mới chậm rãi đánh được một chưởng.
Tuy nhanh chậm khác nhau nhưng trăm sông đều đổ về biển, kiếm của Thác Bạt Hạo nhanh như kết thành một tấm lưới đan bằng ánh sáng, chưởng của Mông Chí chậm lại ngưng tụ vững vàng thành một bức tường dày.
Lưới ánh sáng và bức tường dày va chạm vào nhau, tóe ra tia lửa chói mắt mà chỉ có hai đại cao thủ tuyệt thế này mới có thể đánh ra được.
Là một trong số rất ít người được xem cuộc chiến đỉnh cao, Mai Trường Tô lại không hề tỏ ra quý trọng cơ hội này, ánh mắt lơ đãng như đang phân tâm, thỉnh thoảng còn cúi đầu trầm tư một lát, căn bản không hề chăm chú quan sát. Đến tận lúc gió kiếm bóng ảnh nổ tung, hai người đều nhảy mấy bước về phía sau rồi lần nữa tập trung tinh thần nhìn nhau, chàng mới nhớ ra cần phải thực hiện tốt nghĩa vụ của người xem, vội vàng vỗ tay khen ngợi.
Nhìn bề ngoài dường như trận chiến này chưa phân thắng bại, còn cần tiếp tục đánh một trận mới đúng.
Nhưng khi Mai Trường Tô vừa cười khen “đặc sắc” vừa tiến đến gần, Mông Chí lại không nhắc nhở chàng quay lại chỗ cũ, ngược lại còn thu hết kình khí, dường như đang muốn nhân cơ hội đặt dấu chấm hết cho trận chiến này.
Vẻ mặt Thác Bạt Hạo bị che khuất dưới lớp mặt nạ dịch dung, không nhìn ra manh mối, nhưng bởi vì mặt nạ rất mỏng manh tinh xảo nên vẫn có thể phát hiện hắn đang cắn chặt răng, mắt đã hơi đỏ lên.
Tuy thế, cuối cùng hắn cũng kiềm chế được tâm tình của mình, tra bảo kiếm trong tay vào vỏ, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Kiếm pháp Hãn Hải của nhà Thác Bạt, quà nhiên sắc như gió nóng đại mạc, thế như sóng dậy biển xanh.” Mông Chí nghiêm túc khen một câu, nhưng giọng nói lập tức lại chuyển thành lạnh lẽo: “Có điều vẫn để ta nhắc tới vừa rồi, Thác Bạt tướng quân vẫn phải trả lời. Ngươi đi tới đế đô tệ quốc rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ánh mắt băng lạnh của Thác Bạt Hạo nhìn thoáng qua gương mặt Mai Trường Tô, nói: “Sứ đoàn cầu thân của tệ quốc mang thiện ý mà đến, lại có một dũng sĩ tự dưng mất tích, quý quốc đã bao giờ cho chúng ta một lời giải thích?”
“Ngươi nói tên Bách Lý Kỳ đó?” Mông Chí mặc dù trong lòng biết rõ chân tướng vụ Bách Lý Kỳ mất tích nhưng ngoài mặt lại không để lộ mảy may. “Chân mọc trên người hắn, làm sao bọn ta biết hắn đi đâu? Nếu như Thác Bạt tướng quân cảm thấy mình có quyền hỏi tội tệ quốc thì vì sao không trình quốc thư để hỏi cho rõ ràng?”
“Hừ, người Đại Lương các ngươi xưa nay gian xảo quỷ quyệt, có hỏi cũng vô ích. Ta chẳng qua chỉ muốn đến xem rốt cuộc là người kiểu gì mà có thể ép Bách Lý Kỳ không còn mặt mũi nào quay về cố quốc.”
Mai Trường Tô mỉm cười, nói: “Thác Bạt tướng quân xem người đều vô cớ nhảy đến chém vỡ nóc kiệu của người ta để xem à?”
Thác Bạt Hạo bất khuất nói: “Ta không bao giờ hối hận vì chuyện đã làm, đã đắc tội Tô tiên sinh, các ngươi muốn làm thế nào thì cứ nói thẳng.”
“Chúng ta đương nhiên là...” Mông Chí đang chuẩn bị nói “đương nhiên là phải bắt ngươi lại rồi tính tiếp”, đột nhiên cảm thấy Mai Trường Tô khẽ chạm vào lưng mình, may mà ông ta phản ứng nhanh, lập tức đổi giọng, nói: “Đương nhiên là Tô tiên sinh bị ngươi tấn công nói làm thế nào thì làm thế ấy...”
Nghe thấy cách nói lạ lùng như vậy, Thác Bạt Hạo không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt không kìm được lại một lần nữa nhìn về phía Mai Trường Tô.
Bất kể là nhìn từ thân phận, địa vị hay là tuổi tác tư lịch thì người có thể quyết định ở đây vẫn nên là Mông Chí mới đúng, chẳng lẽ gã Tô Triết này lại có địa vị phi thường ở Đại Lương, có thể làm cho đại thống lĩnh cấm quân cũng phải nghe lệnh?
“Đại thống lĩnh lại cho ta một vấn đề khó rồi.” Mai Trường Tô vừa nhìn đã biết Thác Bạt Hạo đang kinh ngạc chuyện gì, không khỏi cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái. “Vừa rồi Thác Bạt tướng quân một kiếm chém ra chỉ chém nát nóc kiệu chứ không làm ta bị thương, đối với đám tùy tùng cũng hạ thủ lưu tình, chưa dùng sát chiêu, hiển nhiên cũng không có ý định gây sóng gió.
Có điều chúng ta quả thật không biết rõ chuyện của Bách Lý Kỳ, nếu chính hắn cố ý bỏ đi thì tướng quân làm sao có thể tra được trong một giờ nửa khắc?”
Thác Bạt Hạo không phải tên ngốc, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mai Trường Tô.
Lần nữa thở dài một hơi, Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, dường như muốn vứt hết những phiền muộn trong lòng, đưa tay lau nước tuyết trên mặt.
Hắn tiếp tục cất bước, hình như đuôi mắt thoáng nhìn thấy một bóng đen nhoáng qua rất nhanh, giống như ảo giác. Đến lúc hắn quay sang nhìn kĩ thì trước mắt đã không còn động tĩnh gì.
Không biết là vì linh tính mách bảo hay vì sự cảnh giác thông thường, Tiêu Cảnh Duệ ngừng mọi hành động, chỉ lẳng lặng đứng sau hòn giả sơn, nhìn về phía Tuyết Lư qua khe hở của hòn non bộ.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau lại có một bóng đen thoáng qua.
Lần này bởi vì đã tập trung chú ý nên Tiêu Cảnh Duệ thấy rõ ràng hơn.
Bóng đen nhảy vào qua bức tường phía đông Tuyết Lư, sau khi nhảy lên tường viện liền nằm sát xuống nóc nhà bất động. Lát sau lại thêm một bóng đen nhảy vào, như thế lặp đi lặp lại mấy lần, trên nóc Tuyết Lư đã có gần mười người.
Tiêu Cảnh Duệ đang thắc mắc tại sao Phi Lưu không có động tĩnh gì thì cửa sổ gian nhà phía tây Tuyết Lư đột nhiên mở ra, gần như đồng thời ngay lúc đó, một tiếng kêu đau đớn vang lên trên nóc nhà, đã có một cái đầu người rơi xuống dưới sân. Không biết từ khi nào, trong màn đêm có thêm một bóng dáng hơi gầy gò đang di chuyển như một bóng ma, mấy bóng đen còn lại đều đã bị bức lui về đỉnh chái nhà phía đông chật vật chống đỡ.
Trên mặt Tiêu Cảnh Duệ vừa nở một nụ cười tán thưởng thân thủ của Phi Lưu, ngay lập tức nụ cười này đã đông cứng.
Bởi vì trong tầm mắt hắn xuất hiện một đám người khác đến tấn công. Đám người này nhảy vào từ tường phía nam, vừa vặn tránh được Phi Lưu đang bị đám người đầu tiên ngăn cản.
Tiêu Cảnh Duệ không kịp nghĩ thêm, lập tức phi thân lên, đồng thời quát lớn một tiếng: “Người nào ban đêm dám xông vào Tạ phủ?”
Bởi vì trên người không mang binh khí nên sau khi quát, Tiêu Cảnh Duệ chỉ có thể chọn một kẻ gần mình nhất rồi dùng tay không tấn công.
Đối phương hiển nhiên đã tìm hiểu về tình hình Tuyết Lư, không ngờ ngoài Phi Lưu lại có người thứ hai nên lúc đầu cũng hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Một kẻ có vẻ là tên cầm đầu làm một thủ thế, chia ra hai người ngăn cản Tiêu Cảnh Duệ, còn mình và các thủ hạ còn lại lao thẳng tới gian nhà chính nơi Mai Trường Tô sinh hoạt hằng ngày.
Tên thủ lĩnh đám thích khách mặc dù hành động quyết đoán nhưng hắn lại phạm phải hai sai lầm.
Thứ nhất, hắn đánh giá thấp võ công của Tiêu Cảnh Duệ.
Hai người áo đen được hắn chia ra ngăn cản Tiêu Cảnh Duệ đánh đến chiêu thứ ba đã bị đoạt mất binh khí, chiêu thứ tư đã cùng ngã xuống đất, chỉ có thể làm bước chân vị công tử hầu môn chậm lại một chút mà thôi.
Thứ hai, hắn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Phi Lưu.
Bời vì Mai Trường Tô vẫn trói buộc Phi Lưu, không cho hắn làm người khác bị thương nên một số người nhìn thấy hắn ra tay sẽ có nhận định sai lầm, cho rằng thiếu niên này chỉ có võ công cao mà thôi.
Không ngờ trong đêm tối, Phi Lưu lại giống như thần chết, từng chiêu đoạt mạng, không để lại một tia sinh cơ nào, giải quyết đám người xung quanh không những nhanh chóng mà còn dứt khoát đến kinh người.
Nhưng đồng thời Tiêu Cảnh Duệ và Phi Lưu cũng phạm phải một sai lầm, bọn họ đều đánh giá thấp sức mạnh của gã thủ lĩnh này.
Sau khi ý thức được bất lợi của mình, gã thủ lĩnh đó nhanh chóng lệnh tất cả thủ hạ đi ngăn cản Phi Lưu, một mình đối mặt với một đao Tiêu Cảnh Duệ bổ tới.
Đao là cương đao, chiêu lại là chiêu kiếm.
Bởi vì là binh khí đoạt được, sử dụng không quen tay, nhưng đao mang hồn kiếm vẫn sắc bén vô cùng. Tên thủ lĩnh đó dịch chân xoay người, dùng gai sắt trên cổ tay đón đỡ, vừa ngăn chặn được nhát đao thì một chưởng của Tiêu Cảnh Duệ đã mạnh mẽ đánh tới.
Một chưởng đánh thẳng vào trước ngực, thân thể đối phương bay lên như diều đứt dây. Lúc này Tiêu Cảnh Duệ mới phát hiện không đúng, nhưng còn chưa kịp thu tay lại thì tên thủ lĩnh đó đã liều mạng đón đỡ sức mạnh của một chưởng này, thân hình như một mũi tên đụng vỡ cánh cửa bắn thẳng vào trong nhà chính.
Theo những gì Tiêu Cảnh Duệ biết, trong gian nhà này luôn luôn chỉ có một mình Mai Trường Tô yếu ớt gầy gò, thậm chí không có tôi tớ hầu hạ.
“Tô huynh!” Kêu lên một tiếng thất thanh, Tiêu Cảnh Duệ xông lên bậc thềm, giẫm lên cánh cửa bây giờ đã biến thành vụn gỗ vương vãi khắp nơi, chạy vào trong phòng tối như hũ nút.
Mùi máu xộc thẳng vào mũi, dù có thị lực nhìn trong bóng tối kinh người nhưng hắn cũng chỉ nhìn thấy một người lờ mờ đứng ở chính giữa phòng.
Trước khi não bộ xác định được hành động tiếp theo thì trước mắt chợt có ánh lửa, ngọn đèn trên bàn sáng lên. Trong ánh sáng màu vàng dịu, Mai Trường Tô khoác một chiếc áo khoác da, đứng vịn tay vào mặt bàn. Ánh đèn chập chờn chiếu lên gương mặt trắng nhợt khiến chàng càng trở nên yếu ớt.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ chỉ nhìn thoáng qua người Mai Trường Tô rồi liếc xuống một chiếc nỏ nhỏ nhắn chàng tiện tay ném trên bàn. Cánh nỏ đỏ như son, dây nỏ đen như mực, lẫy nỏ bằng bạch ngọc, trên thân có hoa văn nhìn như những giọt nước mắt.
“Họa bất thành?”
“Đúng, đây chính là “Họa bất thành”, loại nỏ cứng do Ban gia chế tạo.” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Kim Lăng quả nhiên hơn hẳn những nơi khác, lại có thể ép ta phải dùng đến nó.”
Tiêu Cảnh Duệ cúi xuống, thi thể gã thủ lĩnh thích khách nằm dưới nền nhà cách chân hắn không xa. Một mũi tên nhỏ cắm thẳng vào chính giữa cổ họng hắn.
Mặc dù trước ngực thích khách đỏ sẫm màu máu, nhưng hiển nhiên là máu từ vết thương do một chưởng của Tiêu Cảnh Duệ đánh trúng, còn vết thương trên cổ họng lại bởi vì mũi tên bắn quá mạnh kích thích da thịt người chết co lại nên không hề có máu chảy ra. Có thể tưởng tượng người bắn tên ngồi trong bóng tối khi đó có đôi mắt tinh tường ra sao, cánh tay vững đến mức nào.
“Tốt nhất là ngươi đừng xem.” Thấy Tiêu Cảnh Duệ có vẻ đang muốn lật chiếc khăn đen che mặt người chết ra, Mai Trường Tô nhẹ nhàng ngăn lại. “Muộn thế này rồi, ta không nghĩ ngươi lại đến.”
“Ta nghe nói hôm nay Tô huynh ra ngoài bị tấn công nên hơi lo lắng, sau khi chạy tới đây mới phát giác là trời đã tối.” Ngón tay Tiêu Cảnh Duệ đã cầm một góc chiếc khăn che mặt nhưng trong lòng lại có một sự do dự khó hiểu nên không lập tức vén ra.
Hắn không phải Tạ Bật, hắn đã tiếp xúc với giang hồ từ thuở nhỏ nên cũng hiểu chuyện giang hồ, hắn cũng từng tự tay giết người, cũng từng thấy hiện trường một vụ báo thù ngổn ngang thi thể trong giang hồ, hắn cũng không sợ thi thể, bất kể người nọ chết khó coi đến mức nào thì cũng chưa đến mức có thể làm Tiêu công tử xếp hạng thứ hai trên bảng công tử Lang Gia hoảng sợ.
Nhưng Tô huynh lại nói...
“Tốt nhất là ngươi đừng xem...”
Gã thích khách này đang nằm trước mặt, tướng mạo hắn bị che dưới lớp khăn đen, bất kể có xem hay không thì cũng vẫn là một khuôn mặt như nhau.
Cũng giống như một số sự việc, bất kể mình có biết rõ hay không thì những sự thật đó vẫn vĩnh viễn tồn tại không hề thay đổi.
Tiêu Cảnh Duệ cắn răng, cuối cùng vẫn lật chiếc khăn che mặt dù mỏng manh nhưng lại nặng tựa ngàn cân đó ra.
Vừa mới thoáng nhìn, hắn đã cực kỳ kinh ngạc. Bàn tay chậm rãi nắm lại thành nắm đấm, cơ mặt co rút vì căng thẳng.
Đó là một khuôn mặt dường như xa lạ, lại dường như quen thuộc.
Nói hắn xa lạ là bởi vì chưa bao giờ chào hỏi, nói chuyện, không biết tên hắn, không biết chức vụ của hắn.
Nói hắn quen thuộc là bởi vì thường gặp, ở ngay bên cạnh phụ thân, thường nhìn thấy hắn đi theo, nghe theo và chấp hành một số mệnh lệnh vặt vãnh.
Nếu như một khuôn mặt như vậy còn chưa thể nói rõ vấn đề gì, thì sự tĩnh lặng xung quanh lúc này càng giống như một tấm lưới đang từ từ siết lại, từ từ thắt chặt trái tim Tiêu Cảnh Duệ.
Sự tĩnh lặng đó khiến các loại âm thanh giao tạp càng trở nên rõ ràng.
m thanh của gió đêm mơn man, âm thanh của bông tuyết rơi xuống, âm thanh của trái tim đập mạnh, âm thanh của mỗi nhịp thở nặng nề... Tất cả những âm thanh không nên nghe thấy đều đã nghe thấy, nhưng âm thanh nên nghe thấy lại không hề vang lên.
Đường đường phủ Ninh Quốc hầu, đêm khuya bị tấn công, tiếng kêu tiếng giết tiếng binh khí va chạm sớm đã có thể xé rách trời đêm, nhưng lại chỉ như một viên sỏi rơi xuống giếng cổ, sau một gợn sóng lăn tăn liền hoàn toàn tĩnh lặng.
Phi Lưu ở bên ngoài sớm đã xử lý hết tất cả các đối thủ nhưng vẫn chưa đi vào, không biết đang làm gì.
Mùi máu tanh vốn nồng nặc đã nhạt dần trong gió đêm, nhạt đến mức có thể khiến người ta không để ý đến.
Không có ai đến trợ giúp, thậm chí không có ai đến xem xét, cả Tạ phủ đều như không nghe thấy gì, vẫn yên tĩnh như đang ngủ say, chờ đợi bình minh của ngày hôm sau.
“Cảnh Duệ.” m thanh điềm tĩnh của Mai Trường Tô vang lên, dường như không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và đau đớn của người thanh niên trước mặt, giọng nói vẫn bình thản. “Hôm nay ta ra ngoài xem một tòa viện, chỗ đó do Mông đại thống lĩnh giới thiệu, ở gần khu Trường Chất phường. Nhà cửa rất sạch sẽ, chắc chắn, tất cả đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, cảnh sắc trong vườn hơi kém một chút nhưng đằng nào ta cũng cần phải sửa sang lại. Cho nên... ta cũng nên chuyển ra ngoài rồi...”
“Chuyển ra...” Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ vẫn ngơ ngác nhìn thi thể trước mặt, lẩm bẩm nói. “Đúng vậy, cũng nên chuyển đi, Tuyết Lư này quả thật không ở được nữa...”
“Cảnh Duệ, ngươi nghe ta nói.” Mai Trường Tô đặt tay lên vai người thanh niên, hơi dùng sức. “Bây giờ ngươi quay về phòng mình, cứ coi như đêm nay chưa từng tới Tuyết Lư. Mọi chuyện ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Ngày mai gọi Dự Tân ra ngoài du ngoạn một chuyến, thả lỏng tâm tình, tất cả sẽ đều giống như trước kia. Ngươi không được suy nghĩ lung tung để mẫu thân ngươi phải lo lắng…”
“Tất cả... thật sự có thể vẫn giống như trước kia hay sao?” Tiêu Cảnh Duệ đứng dậy, quay lại chăm chú nhìn Mai Trường Tô. “Ta không muốn biết vì sao phụ thân phải giết huynh, ta chỉ muốn biết... vì sao huynh phải cuốn vào vòng xoáy ở thành Kim Lăng này? Huynh vốn là người giang hồ, loại người ta ngưỡng mộ nhất, vô câu vô thúc, tự do tự tại...”
Mai Trường Tô cười thê lương, nhìn ngọn lửa le lói trên chiếc đèn dầu trên bàn. “Ngươi sai rồi, trên đời vốn không có người tự do tự tại, chỉ cần một người có tình cảm, có dục vọng, người đó sẽ vĩnh viễn không thể tự do tự tại.”
“Nhưng huynh rõ ràng có thể tránh ra…”
“Cảnh Duệ.” Mai Trường Tô ngước lên, ánh mắt lạnh thấu xương. “Ngươi không phải ta, không được đưa ra phán đoán thay ta. Ngươi về đi, sáng sớm ngày mai ta đi. Trong những ngày ở Tuyết Lư, ta được ngươi chăm sóc chu đáo. Chờ ta dọn dẹp xong nhà mới, nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh ngươi đến làm khách.”
Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác nhìn chàng, hỏi: “Sau này chúng ta còn có thể qua lại sao?”
Mai Trường Tô mỉm cười. “Có gì mà không thể? Chỉ sợ sau này ngươi không muốn đến cũng chưa biết chừng.”
Tiêu Cảnh Duệ nghĩ đến tình hình mịt mờ như sương mù hiện nay, nghĩ đến lập trường của phụ thân trái ngược với chàng, trong lòng rối rắm như một mớ bòng bong, mờ mịt và ngỡ ngàng.
Vốn tưởng rằng chỉ có Tạ Bật rơi vào cuộc đấu đá, còn có thể nói không ảnh hưởng đến đại cục, tương lai dù có sảy chân cũng còn có Ninh Quốc hầu và trưởng công chúa bao che, hôm nay đột nhiên phát hiện thực ra phụ thân cũng không phải là trung lập như vẫn thể hiện, hắn mới rõ ràng nhà họ Tạ đã chìm bao sâu vào cuộc tranh giành quyền kế vị.
Mặc dù xưa nay vẫn buông tay mặc kệ, mặc dù thường xuyên thanh nhàn tự tại du ngoạn ở bên ngoài, nhưng dù sao hắn vẫn là một phần của nhà họ Tạ, không thể hoàn toàn không quan tâm được.
Bây giờ nghĩ lại, những lời Ngôn Dự Tân khuyên mình trên đồng cỏ quả thật chính xác như một lời tiên tri.
“Chuyện còn chưa tới nước đó, sao phải sớm ưu phiền?” Như nhìn thấy tâm tư của hắn, Mai Trường Tô mơ hồ cười, nói. “Ngươi chỉ cần giữ được bản tính thành thật của mình, có chuyện gì là không vượt qua được? Giống như cơn mưa tuyết này, mặc dù có vẻ ngày càng lớn, nhưng cả ngươi và ta đều biết cuối cùng nó vẫn phải dừng lại.”
Dường như để phối hợp với câu nói này của chàng, một cơn gió tuyết tràn vào qua cánh cửa đã bị đụng vỡ, mang theo từng đợt khí lạnh và một bóng người.
Phi Lưu đưa tay kéo thi thể nằm dưới đất ra ngoài.
Tiêu Cảnh Duệ đi theo ra cửa nhìn, chỉ thấy hắn tiện tay ném thẳng xác chết ra ngoài tường, lại thấy mặt đất trong viện đã được dọn sạch, không còn những thi thể ngổn ngang.
“Ngươi cứ ném ra ngoài là xong à?” Tiêu Cảnh Duệ giật mình hỏi.
“Được rồi.” Người trả lời là Mai Trường Tô. “Cứ ném ra ngoài, tự sẽ có người xử lý.”
Tiêu Cảnh Duệ nghe thấy giọng chàng lạnh như băng, hoàn toàn không giống vị Tô huynh điềm đạm hắn từng quen biết, trái tim không khỏi lạnh buốt, sau lưng cũng lạnh từng cơn.
Phi Lưu đã quay lại, cầm tay Mai Trường Tô. “Cùng nhau!”
“Tốt.” Mai Trường Tô dịu dàng cười với hắn, vẻ mặt thay đổi rất nhanh chóng, lại cực kỳ tự nhiên. “Tô ca ca và ngươi cùng đến chái nhà phía tây ngủ. Ngươi đưa Tiêu ca ca ra ngoài trước được không?”
Phi Lưu quay lại, trợn mắt nhìn Tiêu Cảnh Duệ còn đang ngơ ngác. “Không được.”
“Phi Lưu...”
“Không cần, không cần.” Tiêu Cảnh Duệ phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thấy đắng chát, buồn bã nói. “Huynh nghỉ ngơi đi, ta về trước đây. Sau nửa đêm... cũng phải cẩn thận.”
Mai Trường Tô cười nhẹ, gật đầu, nhìn Tiêu Cảnh Duệ xoay người nặng nề cất bước đi ra ngoài, nụ cười trên mặt dần chuyển thành một nỗi xót xa.
Nhìn từ sau lưng, người thanh niên đó cúi đầu, dáng người vốn cao ráo hơi khom xuống, dường như có một vật nặng vô hình đè trên lưng hắn.
Tương lai hắn sẽ phải đối mặt với chuyện gì? Có lẽ chỉ một mình chàng biết. Nhưng sự cố chấp như băng như sắt trong lồng ngực lại nói với chàng, cho dù chàng biết nhưng tất cả những gì cần xảy ra cũng vẫn sẽ xảy ra theo đúng quỹ đạo đã định.
“Mới chỉ là khởi đầu mà thôi... Cảnh Duệ... Mong rằng ngươi có thể vượt qua được mọi chuyện...” Thì thào nói nhỏ một tiếng, Mai Trường Tô kìm lại sự thương cảm trào dâng trong lòng, dắt tay Phi Lưu chậm rãi đi về mé tây.
Khác Thái tử, Dự vương là một người có khả năng phán đoán, Mai Trường Tô vừa nói xong, hắn đã biết sự thật quả đúng là như thế, sự hưng phấn vừa rồi lập tức tan như mây khói, trong lòng nặng trĩu.
Thực ra đối với Dự vương, hắn và Khánh quốc công không hề có cảm tình cá nhân sâu sắc gì, nhưng trong tình hình thái độ của các tướng soái đa số đều mập mờ thì ông ta là võ thần duy nhất công khai ủng hộ Dự vương, mà thân phận nguyên lão của ông ta cũng đủ để hiệu triệu một loạt môn sinh và bằng hữu cũ, vì vậy tỏ ra đặc biệt đáng quý.
Có điều nếu là vài ngày trước thì sự mất mát này mặc dù nặng nề nhưng vẫn có thể gắng gượng chịu đựng, tuy nhiên khi Tần Bát Nhã mật báo tin tức Tạ Ngọc đã ngả về phe Thái tử, Dự vương lại càng cảm nhận được tầm quan trọng của Khánh quốc công đối với mình.
Theo quốc chế của Đại Lương, văn thần võ thần phân biệt rõ ràng, trừ dòng họ hoàng thất, văn thần không phong hầu, võ thần không tham chính, dưới nhất phẩm không thể kiêm hai chức văn võ.
Văn thần muốn thăng tiến có thể dựa vào sát hạch, cũng có thể dựa vào cấp trên hoặc Hoàng đế ưu ái đề bạt, nhưng võ thần muốn thăng tiến thì phải có quân công mới được, không thể chỉ dựa vào ân sủng của Hoàng đế.
Chính bởi vì truyền thống này nên đại bộ phận võ thần đều không thấy hứng thú với những việc không quan hệ đến quân vụ như tranh chấp quyền kế vị, bởi vì cho dù phải chịu mạo hiểm cực lớn để ủng hộ một phe, rồi lại may mắn chọn đúng phe thắng cuộc, nhưng không có quân công thật sự trên sa trường thì vẫn không thể thăng tiến, thật sự là một vụ đầu tư chỉ có hại mà không hề có lợi, không bằng ngoan ngoãn đứng ngoài cuộc cho xong.
Chỉ có võ thần đã tích đủ quân công thăng đến nhất phẩm, đã phong hầu hoặc bái soái thì mới không gặp phải những hạn chế này, có thể được Hoàng đế gia phong bất cứ lúc nào, nhờ vậy mới giành được những đãi ngộ vượt trên phẩm bậc và quyền thế tập cha truyền con nối cho gia tộc.
Mà hiện nay tại toàn bộ Đại Lương chỉ có năm võ thần có tư cách này mà thôi. Khuynh hướng của năm người này cũng đại diện cho thái độ của đại bộ phận các võ thần
Mặc dù nhìn từ tình hình bây giờ, trong năm người trừ Khánh quốc công công khai ủng hộ Dự vương, Ninh Quốc hầu ngầm ủng hộ Thái tử, ba người còn lại hình như đều đặt thân ngoài cuộc tranh đấu này.
Đương nhiên trong các nhân tố ảnh hưởng đến lựa chọn truyền ngôi cuối cùng của Hoàng đế, có tám phần vẫn phải xem biểu hiện của Thái tử và Dự vương trong công việc triều chính và kết quả đấu đá giành thực quyền trong sáu bộ, nhưng hai phần còn lại, Hoàng đế vẫn không thể không tham khảo ý kiến của các tướng soái nắm binh quyền.
Cho dù Dự vương có lòng tin giành thế thượng phong trước Thái tử trong tám phần kia, nhưng chỉ cần chênh lệch giữa hai bên không quá lớn thì hai phần còn lại vẫn có khả năng thay đổi kết cục.
Huống hồ xưa nay thái độ của võ thần đều rất khó nắm chắc, để tránh mạo hiểm, từ trước đến nay đại bộ phận võ thần đều không nghiêng không lệch, hỏi gì cũng lắc đầu không biết, chỉ đến giây phút cuối cùng được Hoàng đế gọi đến trước mặt hỏi ý kiến mới thì thầm một cái tên bên tai rồng, quyết không truyền đến tai người thứ hai.
Như vậy dù không được Hoàng đế đời sau ân sủng thì cũng sẽ không đưa tới mầm tai vạ, người không có dã tâm mãnh liệt bình thường đều sẽ lựa chọn phương thức này.
Bởi vậy cũng có thể thấy, nhận được sự ủng hộ công khai của một quân hầu nhất phẩm là chuyện khó khăn đến mức nào đối với Dự vương.
“Tô tiên sinh còn có chỗ không biết.” Dự vương thở dài một hơi, nói với giọng thành thật. “Bản vương vẫn cho rằng mình vượt trội hơn Thái tử trên phương diện tranh thủ sự ủng hộ của võ thần, bởi vì bản vương vừa có Khánh quốc công vừa có Tạ Bật, chưa bao giờ phải bận tâm về phía các võ quan. Không ngờ ngàn tính vạn tính lại không tính ra Ninh Quốc hầu ăn cả hai mang, bề ngoài hắn hoàn toàn không phản đối Tạ Bật đứng vào phe cánh của bản vương, làm cho bản vương tưởng là trong lòng hắn cũng ủng hộ bản vương, nhưng thật ra hắn đã sớm đứng về phe Thái tử, tự tay đạo diễn vụ án chiếm đất để đánh đổ Khánh quốc công... Bây giờ bản vương không có biện pháp nào để biết trước được khuynh hướng của các tướng soái trong triều, chỉ sợ đến thời khắc quyết định lại thua ở đúng điểm này...”
Mai Trường Tô lặng lẽ nghe lời than thở của Dự vương, chỉ khẽ gật đầu chứ không hề có biểu hiện nào khác.
Ánh mắt Dự vương cũng có chút lạnh lẽo vì phản ứng này của chàng, có điều vẻ mặt lại được khống chế trông rất bình thường. Hắn chớp mắt mấy cái, sau đó để lộ một nụ cười khổ, tự trách: “Ai da, là bản vương lỗ mãng rồi. Bản vương lại quên mất Tô tiên sinh có quan hệ rất tốt với hai vị công tử của phủ Ninh Quốc hầu... Nói những lời này thật sự là làm cho tiên sinh khó xử…”
Vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn thờ ơ, không hề phủ nhận, dáng vẻ hơi cúi đầu lại giống như đang ngây người suy nghĩ.
“Nhưng theo bản vương biết, dù Tô tiên sinh và Cảnh Duệ, Tạ Bật có tình bằng hữu nhưng tiên sinh và quận chúa Nghê Hoàng cũng có tình tri âm, thậm chí tiên sinh từng không ngại chọc giận Thái tử vì quận chúa...” Dự vương chăm chú nhìn Mai Trường Tô, nói tiếp: “Có lẽ đây không phải là bản ý của tiên sinh, nhưng một khi đã bước ra thì cũng khó có thể lui lại. Nếu bản vương đoán không sai, tiên sinh vội vàng chuyển qua tòa viện này giữa cơn mưa tuyết, e là cũng vì có nguyên nhân khác?”
“Sao điện hạ lại nghĩ thế?” Trong nụ cười nhìn như thoải mái của Mai Trường Tô vẫn không giấu được nét miễn cưỡng. “Tô mỗ là người giang hồ, luôn luôn vô câu vô thúc, không rành lễ số, ở trong hầu phủ nghiêm ngặt thật sự không quen nên mới vội vã dời ra đây. Còn sự hiểu lầm của Thái tử điện hạ đối với Tô mỗ, chỉ cần có cơ hội có lẽ Tô mỗ vẫn giải thích được rõ ràng.”
Nghe thấy câu trả lời ngầm có ý từ chối này, mí mắt Dự vương khẽ giật, một thoáng sát khí xuất hiện trên trán, nhưng sát khí vừa xuất hiện trong nháy mắt đã lập tức bị hắn che giấu.
Những lúc như thế này càng không thể tỏ ra bụng dạ hẹp hòi như Thái tử, nếu không sẽ sắp thành lại bại, đánh mất tiên cơ đã chiếm được... Đây là lời Dự vương tự nhủ thầm trong lòng.
Mai Trường Tô đã rời khỏi Lang Châu đi tới Kim Lăng, nhất định trong lòng sớm có giác ngộ, biết mình không thể thoát được vận mệnh do Lang Gia các vạch ra nên phải chuẩn bị chọn chủ mà thờ.
Trong tình hình bị ép buộc này, ai tỏ ra nhân hậu hơn, ai làm cho chàng cảm thấy an toàn hơn thì chàng sẽ lựa chọn người đó. Sau khi đã hạ quyết tâm, xác định lập trường rõ ràng, vị kỳ lân tài tử này tất nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình.
Bởi vì Mai Trường Tô thật sự quá coi trọng Giang Tả minh của chàng, nếu như chàng chọn phe phái sẽ thất bại trong cuộc tranh giành quyền kế vị thì Giang Tả minh nhất định gặp phải tai ương vì tông chủ của mình, mà dù thế nào thì Mai Trường Tô cũng sẽ không cho phép trường hợp này xảy ra.
Cho nên chỉ cần có thể kéo chàng về phe mình, lại cẩn thận đề phòng không cho chàng tiếp xúc với người của phe Thái tử, trói chặt vận mệnh của chàng và Giang Tả minh vào phe phái của mình thì hắn có thể yên tâm lợi dụng tâm cơ và tài hoa của chàng.
Đây là sách lược dùng người Dự vương suy nghĩ rất lâu mới định ra sau khi Tần Bát Nhã hỏi về việc sử dụng Mai Trường Tô như thế nào mấy ngày trước, hơn nữa hắn tương đối tin tưởng sách lược này nhất định có thể nắm chắc được điểm yếu của kỳ lân tài tử, buộc chàng phải dốc sức phục vụ mình.
Có điều tiền đề đương nhiên là phải thu được chàng về dưới trướng đã.
“Tô tiên sinh hôm nay chịu lên tiếng chỉ điểm bản vương xử lý chuyện liên quan đến vụ án chiếm đất, bản vương đã hết sức cảm kích. Còn tương lai, bản vương quyết không dám gượng ép.” Dưới sự phối hợp của nụ cười ấm áp và từ ngữ khiêm tốn, nhã nhặn, Dự vương thể hiện phong phạm của một quân vương nhân từ rất hoàn mỹ. “Với đại tài của tiên sinh, hiển nhiên tiên sinh có những kiến giải cao siêu đối với thời thế, bản vương cần gì phải nói thêm nhiều. Bản vương chỉ muốn nói là, bất kể tiên sinh lựa chọn thế nào, bất kể sau này gặp phải chuyện gì, chỉ cần tiên sinh chịu xem trọng bản vương, cổng phủ Dự vương sẽ vĩnh viễn mở rộng chào đón tiên sinh.”
Những lời này thật sự là quang minh chính đại, khí độ ngợp trời, làm Mai Trường Tô cảm thấy vẻ cảm động mình cố ý lộ ra cũng tự nhiên hơn rất nhiều, khiến Dự vương vốn giỏi quan sát sắc mặt hết sức hài lòng.
“Bản vương hôm nay đã quấy quả tiên sinh một lúc lâu, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiên sinh. Bản vương cáo từ trước.” Dự vương biết rõ thế nào là dục tốc bất đạt, thấy Mai Trường Tô đã hơi lộ vẻ xúc động, hắn quyết đoán lui lại một bước, mỉm cười đứng dậy từ biệt, nhẫn nhịn che giấu những bực bội trong chuyện của Khánh quốc công vừa rồi, cũng xem như một nhân vật đáng nể.
Mai Trường Tô đứng lên theo, cúi người thi lễ. “Điện hạ không ngại thanh bần, đích thân tới tệ xá, hai chữ quấy quả làm sao Tô mỗ dám nhận? Hiện sắc trời đã muộn, vốn Tô mỗ nên bày rượu giữ khách, nhưng ngại điện hạ trăm công nghìn việc, không có thời gian rảnh rỗi, Tô mỗ thật sự không dám mở lời. Trà xanh một tách, tiếp đón không chu đáo, mong điện hạ thứ lỗi.” Chàng vừa nói vừa đưa tay mời, ý là định tiễn khách ra ngoài.
Theo tâm tư của Dự vương thì đương nhiên là chỉ mong được giữ lại, nhưng những lời này của Mai Trường Tô nghe ra vừa giống giữ khách lại vừa giống tiễn khách, không thể đoán được ý định thật sự của chàng. Nếu như hiểu nhầm ý chàng thì e rằng lại tỏ ra giữa mình và kỳ lân tài tử không có sự ngầm hiểu ăn ý với nhau, cho nên dù trong đầu Dự vương đã đưa vô số phán đoán nhưng cuối cùng vẫn không kết luận được phán đoán nào là đúng, chỉ có thể bước đi thật chậm, mong chờ Mai Trường Tô nói thêm vài câu.
May mà trời không phụ lòng người, lúc hai người sánh vai đi từ thư phòng ra hành lang đến chòi nghỉ mát, Mai Trường Tô ngước mắt nhìn chân trời xa xa, nhỏ giọng nói: “Dự vương điện hạ không cần quá phiền muộn. Cho dù lần này Khánh quốc công không gặp chuyện thì ông ta cũng không phải là đối thủ của Tạ Ngọc, có thiệt hại cũng không có gì quá đáng tiếc...”
“Nói vậy cũng đúng.” Dự vương cau mày, nói. “Nhưng dù sao ông ta cũng có tiếng nói trong triều, một chút cũng còn hơn không có.”
Mai Trường Tô cười nhạt, nói: “Theo chút kiến thức mọn của Tô mỗ thì lúc này điện hạ nên hoàn toàn bỏ qua Khánh quốc công để dốc hết sức ủng hộ Tĩnh vương mới là thượng sách.”
“Ủng hộ Tĩnh vương?” Lần này Dự vương thật sự kinh ngạc. “Hắn là hoàng tử, lại phụng thánh mệnh chủ thẩm, ai dám làm khó hắn chứ? Đâu cần bản vương ủng hộ?”
“Chỉ một vụ án Tân Châu thì đương nhiên không cần.” Mai Trường Tô dừng hẳn bước chân, chậm rãi nói. “Nhưng điện hạ cũng biết, vụ án này chỉ là cái cớ, sau khi xét xử xong các nơi sẽ lập tức trình báo nhiều vụ án tương tự, liên lụy tới rất nhiều phú hào. Tĩnh vương thật sự không có kinh nghiệm ứng đối với các mối quan hệ phức tạp tầng tầng lớp lớp, nếu lúc đó điện hạ chịu đứng ra giúp đỡ để Tĩnh vương nhanh chóng bình định sự phản đối của các phú hào, giữ vững chính sách ổn định dân cày của Bệ hạ thì Tĩnh vương sao có thể không cảm kích điện hạ?”
Dự vương quên cả thở, dường như đột nhiên nhìn thấy một phương hướng trước kia chưa thấy bao giờ, trong đầu dần dần rõ ràng. “Ý của tiên sinh là...”
Mai Trường Tô lạnh lùng nói: “Khánh quốc công có gì mà điện hạ phải tiếc nuối? Cho dù là hai Khánh quốc công cộng lại cũng làm sao bằng được một nửa Tĩnh vương?”
Dự vương hơi kích động, sắc mặt ửng hồng vì hưng phấn, nhanh chóng đi một vòng quanh chỗ đứng. “Nếu có được Tĩnh vương thì đương nhiên... Nhưng tâm tính của Tĩnh vương... Bản vương thật sự lo lắng không không chế nổi...”
Mai Trường Tô nhìn Dự vương, ánh mắt sắc như lưỡi đao sắp cứa vào lông mày Dự vương. “Không khống chế nổi cũng phải khống chế. Ninh Quốc hầu đã là người của Thái tử, trừ Tĩnh vương, còn ai trong các tướng lĩnh nắm quyền có thể chống lại ông ta?”
Dự vương biết chàng nói không sai, lông mày càng nhíu chặt. “Muốn chính diện chống lại Tạ Ngọc, đúng là những người khác không làm được. Nhưng Cảnh Diễm là một người cứng đầu, bản vương sợ tương lai lúc cần dùng đến thì hắn lại không nghe sai bảo…”
Mai Trường Tô từ từ nghiêng người tới, nhìn thẳng vào mắt Dự vương, hỏi từng tiếng thật chậm: “Điện hạ cần khống chế võ quan để làm gì? Điện hạ chuẩn bị tạo phản hay ép Bệ hạ thoái vị?”
Dự vương giật bắn mình, không tự chủ được nhìn quanh, cả giận nói: “Sao tiên sinh lại nói lời này? Nếu bản vương có lòng này thì trời đất không tha.”
“Một không ép thoái vị, hai không tạo phản, vậy hai chữ sai bảo từ đâu mà ra?” Mai Trường Tô nói lạnh như băng. “Vai trò của Tĩnh vương chỉ là răn đe. Cho dù bên Thái tử có Tạ Ngọc, thậm chí có thể thêm mấy hầu tước nhất phẩm nữa thì cũng không là gì, chỉ cần bên cạnh điện hạ có Tĩnh vương, có quận chúa Nghê Hoàng thì trong suy nghĩ của Bệ hạ sau này, ngài ít nhất cũng có tiếng nói ngang hàng với Thái tử trong các võ quan, chưa đến mức bị Thái tử đè xuống. Chỉ cần không đi đến nước trái đạo bề tôi đó thì tất cả đều là vốn liếng, chỉ cần bày ra cho Bệ hạ xem chứ không cần phải thật sự dùng đến.”
Dưới tay Dự vương không thiếu mưu sĩ, thường xuyên bàn luận cục diện triều chính trước mặt hắn, nhưng chưa từng có ai đưa ra một quan điểm mới lạ như vậy. Hắn cảm thấy có một lối đi khác hiện ra trước mặt, đầu óc hỗn loạn dần thanh tĩnh trở lại.
Đúng vậy, võ thần không giống đám văn thần, căn bản không cần thu phục để sai bảo. Bởi vì trong thành Kim Lăng, Hoàng đế đích thân nắm ngự lâm quân, dưới sự quản lý chặt chẽ và sát sao của Mông Chí, cơ bản không có khả năng động võ cướp ngôi, những gì cần thiết chỉ là một sự phô trương thanh thế ở trạng thái tĩnh mà thôi, cần đám võ thần đó nghe lời làm gì?
Để ý thấy thần sắc Dự vương thay đổi, Mai Trường Tô biết trong lòng hắn đã dao động, khóe môi hơi nhếch lên, lại nhẹ nhàng thêm một câu: “Lùi một vạn bước, cho dù Thái tử thật sự dùng vũ lực, một khi gây nguy hiểm cho Bệ hạ, với tính khí cương trực của Tĩnh vương, hắn còn cần ngài sai bảo mới chịu đứng ra ngăn cản hay sao?”
***
Mai Trường Tô tiễn khách về, đi đủ hai khắc mới ra tới cổng.
Trước khi lên kiệu, Dự vương còn tận lực kéo chàng từ trong cổng ra ngoài, thân thiết vuốt vai dặn dò: “Tiên sinh thân thể không được khỏe, đừng đứng nơi đầu gió này nữa.”
Mai Trường Tô liếc hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ: Rõ ràng ta đang tránh gió trong cổng bị ngươi lôi ra đây, còn bày đặt dặn dò quan tâm nữa? Nhưng trên gương mặt vẫn mang nụ cười. “Nơi này đúng là gió lạnh, mời điện hạ cũng mau lên kiệu, thứ cho Tô mỗ không thể tiễn xa.”
Biểu diễn xong màn chủ tớ hòa thuận này trước cửa, Dự vương đã hả lòng hả dạ, hơn nữa gió lạnh mang bông tuyết thổi vào mặt quả thật cũng không thoải mái, vì vậy lập tức xoay người bước lên kiệu không khách sáo nữa.
Màn kiệu vừa hạ xuống, Mai Trường Tô đã xoay người đi vào cổng viện, bước nhanh tới sau bức tường phù điêu, liên tiếp thở mấy hơi thật sâu như muốn đẩy hết chướng khí ra ngoài.
“Tô ca ca...”
Chàng quay lại nhìn, Phi Lưu đứng bên cạnh nghiêng đầu mở to mắt nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ ân cần.
“Không có việc gì.” Nụ cười tự nhiên nở trên môi, chàng cầm tay thiếu niên nọ. “Vừa rồi chơi với rắn độc một lát, sau một hồi không ngờ lại buồn nôn...”
“Rắn độc?” Phi Lưu lập tức cảnh giác, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm xung quanh để tìm ra con rắn độc mà chàng vừa nói.
“Đã bò ra ngoài rồi.” Mai Trường Tô không nhịn được bật cười. “Không sao, Tô ca ca biết con rắn đó rất lâu rồi, biết chỗ nào nó có độc, sẽ không bị cắn trúng đâu.”
“Không được cắn!”
“Đúng vậy, có Phi Lưu của chúng ta ở đây, ai dám cắn ta?” Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên, tiếng nói lại dần dần trở nên trầm thấp. “Hơn nữa... bây giờ... chính Tô ca ca cũng đã biến thành một con rắn độc rồi...”
Phi Lưu nhíu hai hàng lông mày thanh tú, mặc dù hắn nghe không hiểu lời Mai Trường Tô nói nhưng có thể cảm nhận được sự xót xa mơ hồ trong đó, lập tức nhích lại gần, lắc đầu thật mạnh. “Không phải!”
“Không phải rắn độc? Thế là cái gì?” Mai Trường Tô biết sự rung động tâm tình của mình đã ảnh hưởng đến Phi Lưu, vội lấy lại bình tĩnh, cười, nói: “Là nhện độc? Thằn lằn độc? Hay là bọ cạp độc?”
Phi Lưu bị chàng đùa liền cuống lên. “Đều không phải!”
Mai Trường Tô cười ha ha, vỗ vỗ lưng thiếu niên trấn an. “Được rồi, được rồi, đều không phải... Chúng ta vào nhà thôi, ngày mai Phi Lưu phải cùng Tô ca ca ra ngoài.”
Phi Lưu gật đầu. “Ờ! Suối nước nóng!”
“Không phải, không phải đến suối nước nóng.” Mai Trường Tô không hề thấy lạ vì Phi Lưu nghe thấy chuyện suối nước nóng, chàng chỉ tươi cười phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu hắn. “Ngươi chưa làm mất con chim ưng bằng rễ cây đó chứ? Ngày mai chúng ta phải đi thăm Đình Sinh.”