• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở lại Tô trạch, Mai Trường Tô lập tức lên giường nghỉ ngơi, bởi vì chàng biết tối nay chàng sẽ không có đủ thời gian để ngủ.

Quả nhiên vừa đến canh ba, Phi Lưu đã đến bên giường chàng thầm thì: “Gõ cửa!”

Chàng nhanh chóng thức dậy, chỉnh qua y phục, tóc tai, dỗ Phi Lưu chờ bên ngoài rồi vội vã đi vào lối mật thất.

Tĩnh vương đang ngồi ở vị trí chàng thường ngồi trong mật thất, cúi đầu như đang trầm tư. Đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của Mai Trường Tô, Tĩnh vương mới ngẩng đầu, vẻ mặt có thể coi là bình tĩnh, chỉ có điều trong đôi mắt lại lấp lánh thứ ánh sáng phức tạp.

“Điện hạ!” Mai Trường Tô hơi khom mình hành lễ. “Ngài đến rồi!”

“Dường như ngươi đã biết trước ta sẽ đến.” Tĩnh vương đưa tay ra hiệu cho chàng ngồi xuống. “Tô tiên sinh hôm nay thể hiện trong thiên lao thật sự đặc sắc, ngay cả người như Tạ Ngọc cũng có thể bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay. Kỳ lân tài tử đúng là danh bất hư truyền."

“Điện hạ quá khen.” Mai Trưòng Tô bình thản nói. “Có điều ép được Tạ Ngọc nói thật, ta cũng yên tâm hơn rất nhiều. Vốn ta vẫn lo lắng Hạ Giang cũng có ý phò tá Thái tử. Thân là chưởng ti của Huyền Kính ti, hắn không phải người dễ đối phó. Bây giờ đã có thể khẳng định hắn không hề muốn dính dáng vào tranh giành phe phái, giữa hắn và Hạ Đông cũng có hiềm khích nội bộ cần giải quyết, cuối cùng chúng ta có thể không phải lo nghĩ thêm vì hắn nữa."

Tĩnh vương không nói, vẫn nhìn chàng chăm chú đến lúc trong lòng chàng cũng cảm thấy mất tự nhiên.

“Điện hạ làm sao vậy?”

“Không lẽ ngươi lại chỉ nghĩ đến những chuyện này?” Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm thoáng hiện vẻ giận dữ. “Nghe thấy chân tướng Tạ Ngọc tiết lộ hôm nay, ngươi không khiếp sợ sao?”

Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Điện hạ nói đến chuyện Niếp Phong bị hại năm đó à? Chuyện đã qua nhiều năm, cục diện đã thay đổi rất nhiều, truy tra chuyện này đã hoàn toàn vô nghĩa. Huống hồ Hạ Giang không phải kẻ thù của chúng ta, vì chuyện hoàn toàn vô nghĩa mà dựng lên một cường địch không phải là chuyện một trí giả nên làm.”

“Không phải là chuyện một trí giả nên làm, nói hay lắm!” Tĩnh vương cười lạnh một tiếng. “Ngươi có biết chuyện của Niếp Phong là nguyên nhân gây ra vụ án Xích Diễm quân phản bội năm đó hay không? Bây giờ ngay cả ngọn nguồn này cũng là giả, có thể thấy rõ trong vụ án này không biết có bao nhiêu màn đen nặng nề, tội danh của đại hoàng huynh và trên dưới Lâm gia không biết có oan khuất lớn đến đâu, mà ngươi... lại cho rằng đó chẳng qua chỉ là một chuyện đã qua?”

Mai Trường Tô nhìn thẳng vào mắt Tĩnh vương, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ hôm nay điện hạ mới biết Kỳ vương và Lâm gia bị oan hay sao? Trong ấn tượng của Tô mỗ, dường như điện hạ vẫn tin chắc bọn họ không hề phản nghịch cơ mà?”

“Ta...” Tĩnh vương bị chàng hỏi nghẹn lời. “Trước kia chỉ là bản thân ta tin hoàng huynh và Lâm soái không phản bội, nhưng hôm nay...”

“Hôm nay điện hạ phát hiện manh mối xác thực, biết được một số chân tướng trước đây vẫn không thể hiểu nổi đúng không?” Mai Trường Tô vẫn bình tĩnh. “Vậy điện hạ định thế nào?”

“Đương nhiên là truy tra, tra rõ toàn bộ chuyện năm đó bọn chúng hãm hại Đại hoàng huynh và Lâm soái như thế nào!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó... sau đó...” Tĩnh vương đột nhiên phát hiện mình không nói tiếp được, lúc này mới hiểu ra ý Mai Trường Tô là gì, sắc mặt không khỏi trắng nhợt, hô hấp ngưng trệ.

“Sau đó mang cái kết quả điện hạ điều tra ra đến gặp Bệ hạ kêu oan, yêu cầu Bệ hạ lật lại vụ án phản nghịch năm đó, xét xử lại những người liên quan đến vụ án này à?” Mai Trường Tô nói tiếp với giọng lạnh như băng. “Điện hạ thật sự cho rằng chỉ dựa vào một Hạ Giang, một Tạ Ngọc, cho dù thêm cả Hoàng hậu và mẫu tử Việt quý phi gièm pha là đã đủ để đẩy một vị đại hoàng tử tài đức vẹn toàn vào chỗ chết và nhổ sạch tận gốc một tòa soái phủ uy danh hiển hách hay sao?”

Vẻ mặt chán nản, hai vai rũ xuống, ngón tay dường như đã in hằn trên mép bàn bằng gỗ lê hoa rắn chắc, Tĩnh vương nói nhỏ: "Ta hiểu ý ngươi... Nhưng vì sao? Vì sao? Cho dù khi đó sức mạnh của đại hoàng huynh đã đủ để dao động ngôi vị Hoàng đế, cũng có nhiều chính kiến bất đồng với phụ hoàng trong cải cách triều chính, nhưng dù sao tính tình đại hoàng huynh vẫn hiền đức nhân từ, không hề có ý làm phản, tại sao phụ hoàng còn nghi kỵ huynh ấy như vậy... Mọi người đều là phụ tử ruột thịt...”

“Các đời Hoàng đế có vô số người đã giết con đẻ của mình.” Mai Trường Tô hít sâu một hơi, nhắc nhở mình khống chế tâm tình. “Lòng dạ hẹp hòi của Hoàng thượng cũng không phải sau này mới có. Theo ta suy đoán thì ông ta vừa có lòng nghi kỵ vừa sợ uy thế của Kỳ vương khi đó nên không dám thu lại quyền lực của Kỳ vương. Tâm tư này của ông ta bị Hạ Giang phát hiện, hắn trung thành như vậy, lẽ nào lại không nghĩ cách giúp đỡ chủ nhân của mình?”

“Theo ngươi thì năm đó phụ hoàng có tin thật không?” Ánh mắt Tĩnh vương lộ rõ vẻ đau đớn. “Ông ta có tin đại hoàng huynh mưu phản, Xích Diễm quân phản nghịch không?”

“Với tính đa nghi của Hoàng thượng thì lúc đó có lẽ ông ta tin là thật, cho nên mới xử lý tàn nhẫn, không chút lưu tình như thế.” Nói tới đây, Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Qua việc Hạ Giang nóng lòng bịt miệng Tạ Ngọc như bây giờ thì ít nhất Hoàng thượng không biết chân tướng chuyện của Niếp Phong.”

Tĩnh vương nhìn ngọn đèn trên bàn, lắc đầu than thở: “Bất kể thế nào, nếu không phải trong lòng phụ hoàng đã có nghi ngờ thì chỉ cần triệu hồi Niếp Phong về kinh là có thể điều tra rõ chuyện vu oan này, chứ đâu cần... Chỉ hận khi đó ta không ở Đại Lương…”

“May mà điện hạ không ở Đại Lương, nếu không thì khó tránh khỏi bị vạ lây.” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Vụ án này tuy do Hạ Giang khơi ra nhưng cuối cùng lại là Hoàng thượng xử trí, điện hạ muôn lật án chỉ e không dễ. Chi bằng nghe lời khuyên của Tô mỗ, bây giờ buông tay, không cần truy tra tiếp nữa.”

Tĩnh vương đứng dậy đi vài vòng trong mật thất cuối cùng dừng lại, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn. “Tiên sinh nói dĩ nhiên không sai, nhưng nếu ta buông tay thì trên đời này đâu còn tình nghĩa gì nữa? Những gì Tạ Ngọc nói chẳng qua chỉ là mở đầu, còn sau đó diễn biến như thế nào để đi đến kết cục đó? Nếu ta không điều tra rõ ràng thì chỉ e sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Ta biết tiên sinh suy nghĩ chu đáo, có khả năng nhìn thấu lòng người, xin tiên sinh giúp ta rửa sạch những oan khuất trong bản án năm đó.”

Mai Trường Tô ngẩng đầu, nhìn vào măt hắn, nói khẽ: “Điện hạ có biết nếu Hoàng thượng phát hiện điện hạ đang tra bản án cũ của Kỳ vương thì chắc chắn sẽ có tai họa ngập đầu hay không?”

“Ta biết.”

“Điện hạ có biết cho dù tra rõ tất cả mọi chuyện thì cũng không có ích gì cho chuyện điện hạ đang cần làm hiện nay hay không?”

“Ta biết.”

“Điện hạ có biết chỉ cần còn tại vị ngày nào thì ngày đó Bệ hạ sẽ không nhận sai, sẽ không lật án cho Kỳ vương và Lâm gia không?”

“Ta biết.”

“Điện hạ biết tất cả mà vẫn nhất định phải tra?”

“Phải tra.” Ánh mắt Tĩnh vương kiên định, khóe môi mím chặt tạo thành đường nét cứng rắn và lạnh lùng. “Ta phải biết họ ngậm oan mà chết như thế nào thì sau khi giành được ngôi vị Hoàng đế, ta mới có thể giải oan cho họ được. Chỉ vì lợi ích cá nhân của mình mà coi như không thấy cái chết oan khuất của huynh trưởng và hảo bằng hữu, đây không phải chuyện ta có thể làm, Tô tiên sinh cũng không cần khuyên ta làm như vậy nữa.”

Mai Trường Tô kiềm chế xúc động trong lòng, lặng lẽ ngồi một lát rồi chậm rãi đứng dậy, khom người thi lễ với Tĩnh vương, trầm giọng nói: “Tô mỗ đã phụng điện hạ là chủ thì nhất định sẽ tuân lệnh của điện hạ. Mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, không còn bao nhiêu người biết rõ, nhưng Tô mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức để điều tra rõ chân tướng cho điện hạ.”

“Vậy thì làm phiền tiên sinh.” Tĩnh vương đưa tay làm động tác nâng dậy. “Tiên sinh là người đại tài, Cảnh Diễm thật may mắn có được tiên sinh. Tình hình lúc đánh đổ Tạ Ngọc thật sự là từng khâu từng đốt ăn khớp với nhau đến mức làm người ta phải than thở khâm phục. Mặc dù ta không được nhìn tận mắt nhưng cũng có thể nghĩ được tình hình khi đó căng thẳng ra sao. Thái tử bây giờ đã mất cánh tay đắc lực, đang trong lúc hoang mang, tiên sinh có định để Dự vương thừa thắng lấn tới không? ”

Mai Trường Tô lắc đầu. “Không, ta sẽ khuyên Dự vương buông tay. ”

“Sao?” Tĩnh vương suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ra. "Đáng tiếc là Dự vương sẽ không nghe. ”

“Đương nhiên, ta cũng sẽ không khuyên bảo quá mức, chỉ nói một câu còn hắn không nghe thì thôi.” Mai Trường Tô cười xảo quyệt, vẻ mặt rất tinh ranh.

“Khi đang ở thế thuận buồm xuôi gió thì đầu óc người ta sẽ khó tránh khỏi nóng lên. Thái tử bị ép đến tình cảnh như thế, phụ hoàng chắc chắn sẽ che chở. Dự vương chắc chắn sẽ va phải đinh nhọn nếu không biết rằng được lợi thì phải dừng đúng lúc.” Tĩnh vương ngẩng đầu suy nghĩ một lát. “Phụ hoàng không chịu xử trí Tạ Ngọc ngay có lẽ cũng không chỉ vì có Hạ Giang nhúng tay can thiệp? ”

Mai Trường Tô cười, khen: “Từ khi bắt đầu tập trung, chú ý quan sát, điện hạ đã tiến bộ hơn rất nhiều. Nói không chừng chỉ một vài năm là điện hạ sẽ không cần ta làm mưu sĩ nữa. ”

“Tiên sinh nói đùa, mưu kế không phải sở trường của ta, điểm ấy ta vẫn tự hiểu được.” Tĩnh vương xua tay, lại hỏi : “Tiên sinh định để Tạ Ngọc sống thật à?”

Mai Trường Tô bình thản nói: “Ta chỉ chịu trách nhiệm giúp hắn ngăn cản người của Hạ Giang, những chuyện khác thì không liên quan. ”

“Chuyện khác? ”

“Hạ Đông không phải đồ bỏ, thù giết phu quân này nàng ta không thể trả công khai thì cũng sẽ trả lén lút... ”

“Nhưng thù giết phu quân của Hạ Đông cũng không thể đổ hết lên người Tạ Ngọc được. ” Tĩnh vương lộ vẻ thông cảm. “Hạ Giang dù sao cũng là sư phụ của nàng ta, không biết nàng ta sẽ giải quyết món nợ oan nghiệt này thế nào... ”

“Nhiều năm làm Huyền Kính sứ, Hạ Đông cũng biết cách đối nhân xử thế chứ không lỗ mãng như bề ngoài. Nàng ta càng tin lời Tạ Ngọc thì lại càng không đến vặn hỏi Hạ Giang. Ta hi vọng nàng ta có thể giữ việc này trong lòng, sau này sẽ có tác dụng lớn đối với điện hạ.”

Tĩnh vương gật đầu đồng tình với nhận định của chàng.

Sau này, nếu thật sự có một ngày có thể lật án cho Kỳ vương, để vợ góa của Niếp Phong đứng ra kêu oan sẽ là một mở đầu tốt nhất.

Có điều, trước đó, việc tích lũy sức mạnh để bảo đảm có thể giành được ngôi chí tôn mới là điều quan trọng nhất.

Nghĩ đến điểm này, Tĩnh vương tập trung tinh thần, tạm thời gác tâm tình đau buồn, giận dữ vì được biết chân tướng vụ án của Niếp Phong sang một bên, bắt đầu cùng Mai Trường Tô thảo luận chính vụ trong triều đình.

Do sống trong quân nhiều năm nên không quen giải quyết chính vụ và dân vụ là một nhược điểm lớn của Tĩnh vương. Vì thế Mai Trường Tô đã lựa chọn rất nhiều người tài trong lĩnh vức này, tạo cơ hội để Tĩnh vương làm quen với họ, từ đó học tập tri thức và phương pháp quản lý dân chính.

Mỗi lần gặp mặt trong mật thất, hai người đều bỏ thời gian thảo luận về các trường hợp cụ thể, thường trao đổi tới tận bình minh mà quên cả thời gian.

Phải nói, sau một thời gian tăng cường và củng cố, bây giờ quan hệ giữa Tĩnh vương và Mai Trường Tô cuối cùng cũng trở nên tốt đẹp.

Hôm qua trong triều đình vừa thảo luận về hai việc lớn là giám sát khai thác quặng sắt ở các nơi và thống nhất chính sách quản lý ngựa. Tĩnh cương là người lãnh binh, có kiến giải thâm hậu đối với rèn vũ khí và cung ứng chiến mã, nhưng bởi vì trên triều đình hắn phải tuân thủ nguyên tắc thấp điệu, tránh nổi bật, phải kiệm lời nên còn rất nhiều điều không thể nói ra, lúc này không cần e dè nên đương nhiên nghĩ gì nói đó, hơn nữa Mai Trường Tô lại có thể theo kịp ý nghĩ của hắn, một số vấn đề thậm chí không cần phải trao đổi nhiều đã thống nhất với nhau.

Trong lúc nói say sưa thì không để ý, đến tận lúc nói chuyện gần xong, Tĩnh vương mới cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Tiên sinh tuy là kỳ lân tài tử nhưng dù sao cũng xuất thân giang hồ, tại sao tiên sinh lại hiểu rõ chuyện quân nhu thế, rất giống một người từng cầm quân đánh trận...”

Mai Trường Tô hơi giật mình, nhận ra vừa rồi bản thân hơi quá đà nhưng không hề để lộ ra mặt mà chỉ cười cho qua. “Tục ngữ có câu “chưa được ăn thịt lợn chẳng lẽ cũng chưa từng nhìn thấy lợn bao giờ”? Trong Giang Tả minh chúng ta cũng thường thu một số binh lính xuất ngũ. Điện hạ đừng xem thường những sĩ tốt từng trải qua trăm trận này, suy nghĩ của họ có thể giúp ta mở rộng tầm nhìn. Sau khi đến kinh thành nhờ phúc của Phi Lưu ta lại quen được Mông đại thống lĩnh, nói chuyện cũng rất hợp nhau, có nhiều chuyện ta đều thỉnh giáo ông ấy. Có điều nói cho cùng thì kiến thức của ta về mặt này vẫn rất hỗn tạp, không thành hệ thống, chỉ e có những lời nói ra khiến điện hạ chê cười.”

Tĩnh vương cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút như vậy chứ không quá để ý, thấy chàng khiêm tốn vội nói: “Đâu có, kiến giải của tiên sinh rất sâu sắc làm người ta kính phục. Xem ra tài của tiên sinh không phải chỉ gói gọn trong một lĩnh vực, Cảnh Diễm thật sự phải nhìn nhận lại.”

Mai Trường Tô cúi người tạ ơn, trong lòng đã có ý thận trọng, không muốn nhiều lời, liền nói: “Đồng hồ cát đã chảy hết rồi, điện hạ còn phải vào triều sớm, nên về nghỉ ngơi một lát thì tốt hơn. Mặc dù điện hạ là quân nhân nhưng cũng không thể quá vất vả được.”

Lúc này Tĩnh vương vẫn chưa mệt nhưng thấy Mai Trường Tô đã có vẻ mệt mỏi, biết sức khỏe của chàng không thể so với mình được nên lập tức đứng dậy nói mấy câu cáo từ, mở cánh cửa đá hướng Tĩnh vương phủ, dứt khoát rời đi.

Lúc Mai Trường Tô trở lại tẩm phòng của mình thì trời bên ngoài vẫn tối, Phi Lưu châm một ngọn đèn, ngồi yên tĩnh. Chàng vừa bước ra, hắn đã lao tới.

“Lại lâu!” Thiếu niên oán trách.

“Phi Lưu đừng giận mà!” Mai Trường Tô cười, vỗ lưng hắn. “Để Phi Lưu của chúng ta phải chờ lâu quá. Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta ngủ thêm một lát nhé!”

“Tỉnh rồi!”

“Phi Lưu tỉnh rồi, nhưng Tô ca ca buồn ngủ.”

Phi Lưu đẩy chàng đến bên giường, lớn tiếng nói : “Ngủ!”

“Tô ca ca ngủ, Phi Lưu làm gì?”

“Vẽ tranh!”

Mai Trường Tô không nhịn được bật cười, xoa đỉnh đầu hắn rồi cởi áo khoác nằm xuống ngủ.

Phi Lưu dựa vào đầu giường trông cho chàng ngủ một lát rồi chạy ra gian ngoài, lấy giấy mài mực, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc.

Sau tiết xuân phân, ngày bắt đầu dài ra, đêm dần ngắn lại. Lúc Mai Trường Tô về thì đã là rạng sáng, cho nên Phi Lưu còn chưa vẽ được hai tờ thì ánh sáng lờ mờ đã bắt đầu chiếu vào qua khung cửa sổ buông rèm.

Mai Trường Tô trở mình quay mặt vào trong, Phi Lưu rất biết điều đi tới bên cửa sổ định hạ mành trúc xuống.

Vừa cầm lấy tấm mành, chợt có tiếng chuông văng vẳng không biết từ nơi nào vọng tới, hắn không khỏi dỏng tai lắng nghe.

Gần như cùng lúc đó Mai Trường Tô đang nằm trên giường cũng hoảng hốt bật dậy, không kịp khoác áo ngoài đã xoay người xuống đất, ngay cả giầy cũng không đi mà chạy thẳng một mạch ra ngoài sân.

“Tô ca ca!” Phi Lưu giật bắn, vội vàng đuổi theo, chỉ thấy chàng đi đôi tất trắng đứng trên nền đá xanh lạnh buốt, ngẩng mặt lên trời lắng nghe.

Lúc này đám người Lê Cương cũng nghe thấy động tĩnh, lũ lượt chạy tới đứng quanh tông chủ nhà mình, nhưng nhìn vẻ mặt Mai Trường Tô, không ai dám lên tiếng gọi chàng.

“Phi Lưu, kêu mấy tiếng?” Sau khi tiếng chuông dừng lại, Mai Trường Tô nhỏ giọng hỏi.

“Hai mươi bảy!”

Lê Cương nhướng mày. “Chuông vàng hai mươi bảy tiếng, báo đại tang, trong cung đã không có thái hậu, như vậy có nghĩa...

Lê Cương còn chưa nói xong, Mai Trường Tô đã tái mặt nhắm mắt lại, hình như cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi, bắn đầy vạt áo.

“Tông chủ!”

“Tô ca ca!”

Những người xung quanh lập tức hoảng sợ, có người chạy vội đi tìm Yến đại phu, Lê Cương thì nhanh chóng ôm chàng lên, đưa vào trong phòng, đặt nằm trên giường.

Yến đại phu đến rất nhanh, bắt mạch xong, đang chuẩn bị châm cứu thì Mai Trường Tô lại ngồi dậy, xua tay, cúi đầu, nói nhỏ: “Mọi người không cần lo lắng, đi ra ngoài hết đi, để ta yên tĩnh một lát.”

“Tông chủ...” Lê Cương đang định khuyên bảo thì Yến đại phu đã đưa tay cản lại. Yến đại phu đứng lên trước tiên, ra hiệu cho mọi ngưòi đều lui ra ngoài, chỉ có Phi Lưu kiên quyết không chịu rời đi nên đành để mặc hắn.

Đến lúc trong phòng đã yên tĩnh trở lại, Mai Trường Tô mới chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, viền mắt đỏ hoe, lấp lánh lệ quang.

“Phi Lưu!” Chàng khẽ vỗ đầu thiếu niên, lẩm bẩm nói. “Thái nãi nãi(*) của ta vẫn không thể chờ đến lúc ta trở về...”

(*) Cụ bà, người sinh ra ông nội.

Thái hoàng thái hậu hoăng thệ không phải là một chuyện bất ngờ.

Bà tuổi tác đã cao, nhiều năm trước thần trí đã không được minh mẫn, sức khỏe cũng lúc tốt lúc xấu, từ trước đó bộ Lễ đã chuẩn bị một số nghi lễ an táng, tất cả đều có quy trình cụ thể nên việc tổ chức tang lễ cũng rất thỏa đáng, không hề lộn xộn cho dù vừa năm trước mới thay thượng thư bộ Lễ.

Sau tiếng chuông báo đại tang, cả Đại Lương lập tức để quốc tang.

Theo lễ chế Đại Lương, Hoàng đế dừng lên triều để chịu tang ba mươi ngày, người trong hoàng tộc cùng tế, các triều thần từ tam phẩm trở lên vào cung phúng viếng, cả nước cấm tiệc tùng, đàn hát ba năm.

Đồng thời sự kiện này còn dẫn đến một số hậu quả khác.

Đầu tiên, Tạ Ngọc vốn bị phán xử trảm, nhưng vì quốc tang không được hành hình nên đổi thành lưu đày đến Kiềm Châu, hai tháng sau lên đường. Tất cả những người trong nhà họ Tạ có tước vị đều bị thu lại tước vị trở thành dân thường.

Chuyện cầu thân giữa hai nước Lương - Sở cũng bị tạm hoãn theo, chỉ trao đổi hôn ước, ba năm sau mới có thể đưa đón dâu.

Đại Sở lần này chủ động đề xuất cầu thân vốn chính là để cải thiện quan hệ với Đại Lương nhằm rảnh tay đi bình định Miến Di, bây giờ Đại Lương đang có quốc tang, theo lễ chế thì không thể chủ động đưa quân đi đánh nước khác mà chỉ có thể tự vệ. Mục đích ổn định phía Đại Lương đã đạt được vì vậy Đại Sở không nói gì thêm, đoàn sứ thần chỉ chuẩn bị phúng viếng rồi về nước.

Công chúa Cảnh Ninh vừa đau lòng vì cái chết của Thái hoàng thái hậu vừa thở phào nhẹ nhõm vì ngày đón dâu bị hoãn lại, nhất thời trong lòng ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, vì thế càng khóc đến mức chết đi sống lại.

Sau khi nghe tin, trưởng công chúa Lỵ Dương ẩn cư trong chùa cũng lập tức lên đường về kinh chịu tang.

Lúc này Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đều không còn tước phong, không có tư cách đến chịu tang. Nhưng nhiều năm qua Thái hoàng thái hậu vẫn rất quý đám vãn bối, về tình không đến phúng viếng thì quả thật là khó ăn khó nói, cho nên dù thân phận còn nhiều khó xử, địa vị đã khác hẳn trước kia nhưng hai người vẫn theo mẫu thân về kinh, ở trong phủ trưởng công chúa Lỵ Dương.

Cuộc đấu đá phe cánh đang hừng hực khí thế cũng tạm thời chấm dứt trong tiếng chuông đại tang.

Ba mươi ngày túc trực bên linh cữu, tất cả các hoàng tử đều phải ở lại trong cung thất, không cho hồi phủ, không cho tắm rửa, buồn ngủ không có giường chiếu, ăn không có cá thịt, ngày ngày quỳ gối tụng kinh, sớm chiều khóc tế.

Thái tử và Dự vương quen sống trong nhung lụa đâu chịu được khổ như vậy, lúc đầu còn cố gắng chịu đựng, sau đó dần dần không chịu đựng được nữa, chỉ cần Hoàng đế Đại Lương không có mặt là nét bi thương trên mặt liền giảm một chút, đám thủ hạ cũng có một vài hành vi trái quy định để lấy lòng chủ tử.

Bởi vì lễ hiếu này thật sự quá nghiêm khắc, nếu không nghĩ cách đối phó thì chỉ e còn chưa hết hạn ba mươi ngày đã mất nửa cái mạng, thân thể mình vẫn là quan trọng hơn.

Dù sao thì hai người đều vi phạm, không ai có thể cáo trạng ai, các đại thần cùng tức trực thì càng không ai dám nói gì hai người bọn họ.

Có hai người này dẫn đầu, các hoàng tử khác dù tương đối kín đáo nhưng cũng không khỏi noi theo, ngược lại chỉ có Tĩnh vương là quân nhân, lại thực sự hiếu thuận, lúc túc trực vẫn tuân thủ mọi quy định chặt chẽ, cẩn thận tỉ mỉ, khác hẳn các hoàng tử kia.

Do tước phong của Tĩnh vương chỉ là quận vương nên bình thường trong các trường hợp long trọng hắn rất ít khi xuất hiện cùng một chỗ với Thái tử và Dự vương. Lúc này mọi người cùng quỳ trong điện hiếu ba mươi ngày liền, những biểu hiện bất đồng giữa hắn với hai người kia quả thật hết sức rõ ràng trong mắt các đại thần cùng quỳ bái.

Mai Trường Tô cũng tận hiếu lễ đủ ba mươi ngày trong phòng mình.

Tuy biết làm như vậy sẽ khiến chàng thân thể bị tổn thương, nhưng nếu không cho chàng bày tỏ lòng hiếu thảo thì lại sợ trong lòng chàng sẽ bức bối, càng không tốt cho sức khỏe, vì vậy Yến đại phu cũng chỉ có thể theo sát bên cạnh để chăm sóc.

Do chàng chỉ chịu ăn cháo trắng nên Lê Cương và Cát thẩm đã tìm mọi cách giấu chàng cho thêm một chút dược liệu tẩm bổ vào cháo, còn phải cẩn thận không được để chàng phát giác. May mà Mai Trường Tô đang rất đau buồn nên hoàn toàn không phát hiện được.

Do các đại nhân vật đều bị buộc ở trong cung, cả hoàng thành ngày không họp chợ, đêm lại giới nghiêm, an ninh được thắt chặt để không xảy ra hung án trong thời gian để tang, vì vậy ba mươi ngày này cực kỳ bình yên, không xảy ra bất cứ chuyện bất ngờ nào. Lê Cương và Chân Bình vừa mới chạy tới kinh thành lo việc nội bộ, Thập Tam tiên sinh lo việc bên ngoài, cục diện vẫn được khống chế vững vàng, không để tông chủ đang chịu tang phải lo lắng gì thêm.

Thời gian để tang đã hết, sau nghi thức đại tang, vị Thái hoàng thái hậu đã gần trăm tuổi, trải qua bốn triều, rất được thần dân và con cháu yêu quý này được đưa vào Vệ lăng, hợp táng với vị phu quân đã đi trước bà hơn bốn mươi năm.

Nghi giá chở linh cữu đi từ đường Chu Tước trong cung thành ra, trên đường nhạc tang tấu cao, tiền giấy bay lả tả.

Trong Tô trạch cách đường Chu Tước một con phố cũng có thể nghe rõ tiếng nhạc bi thương, Mai Trường Tô quỳ trên hành lang thi lễ, hai mắt đỏ nhưng không rơi lệ.

Sau ngày đưa tang, Hoàng đế khôi phục triều chính, nhưng vì mọi ngưòi đều đã bị vắt kiệt sức nên buổi chầu chỉ diễn ra qua loa rồi giải tán, mọi người về nhà gặp thân quyến, tắm rửa tử tế, ăn một bữa, ngủ một giấc.

Sau một tháng chịu khổ, Mai Trường Tộ lại phát bệnh.

May mà Yến đại phu vẫn ở bên cạnh chăm sóc nên tình hình không hung hiểm như mấy lần trước, chỉ cần có các triệu chứng nôn ra máu, sốt, ho, chóng mặt và đổ mồ hôi trộm là lại uống một thang thuốc, cũng có thể gắng gượng kìm xuống được.

Sau một buổi chiều mê man, đến đêm Mai Trường Tô lại tỉnh táo, ôm chăn ngồi trên giường xem Phi Lưu gấp người giấy.

Ánh mắt hơi động, chàng thoáng nhìn thấy một bức thiệp trắng trên án. Đó là tấm thiệp do quận chúa Nghê Hoàng sai sứ giả phi ngựa gửi từ Vân Nam đến ngày hôm qua. Trên thiệp chỉ viết bốn chữ: “Xin huynh bảo trọng”, khi đó chàng xem xong vẫn đau lòng nên đặt xuống bên cạnh, có lẽ đám người Lê Cương không dám tùy ý xử trí nên vẫn đặt ở trên án thư.

“Phi Lưu, mang tấm thiệp đến đây.”

Thiếu niên tung người, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này.

Mai Trường Tô mở tấm thiệp ra, chăm chú nhìn bốn chữ vừa mảnh mai vừa mạnh mẽ đó. Sau một hồi xuất thần, chàng lại kêu Phi Lưu mang đèn tới, bỏ chao đèn ra, đưa tấm thiệp lên đốt, nhìn nó chậm rãi hóa thành tro tàn.

“Cháy à?” Phi Lưu chớp chớp mắt, vẻ ngạc nhiên.

“Không sao.” Mai Trường Tô cười nhẹ. “Có những chữ có thể khắc trong lòng.”

Thiếu niên nghiêng đầu, hình như không nghe rõ, nhưng hắn không phải một người sẽ phiền muộn vì một chuyện như vậy nên lại nhanh chóng ngồi về ghế tiếp tục gấp người giấy. Có lẽ là phần đầu người giấy gấp không đẹp, hắn liền ném xuống đất, tàn nhẫn giẫm thêm hai cái, lớn tiếng nói: “Đáng ghét!”

Mai Trường Tô vẫy tay ra hiệu cho hắn cầm một tờ giấy mới đến ngồi trên mép giường, sau đó chậm rãi gấp thành một người giấy rất đẹp, có đầu có tứ chi, kéo tay này là tay kia sẽ cử động theo. Phi Lưu hết sức vui mừng, nở một nụ cười, đột nhiên nói: “Lừa ta!”

Hai chữ này đúng là không đầu không đuôi, có điều Mai Trường Tô lại hiểu được. Chàng nhìn hắn một cái, oán trách: “Cách gấp giấy Lận Thần ca ca dạy Phi Lưu là đúng, không lừa Phi Lưu, là Phi Lưu không học được, không thể đổ oan cho người khác!”

Phi Lưu tủi thân nhìn người giấy trên tay, nhỏ giọng nói: “Không giống!”

“Gấp người giấy có rất nhiều cách. Ta biết cách này, là thái nãi nãi dạy cho ta... Lúc nhỏ người thường gấp người giấy, hạc giấy cho ta, nhưng khi đó ta lại không thích, luôn tìm cách trốn khỏi chỗ người, chạy ra ngoài cưỡi ngựa...”

“Lúc nhỏ?” Thiếu niên hết sức hoang mang, đại khái là không tưởng tượng nổi Tô ca ca cũng có lúc nhỏ, miệng hơi há ra.

“Đúng, lúc còn nhỏ hơn Phi Lưu bây giờ rất nhiều...”

“Oa?!” Phi Lưu thán phục.

“Lại lấy tờ giấy nữa, Tô ca ca gấp chim công cho ngươi.”

Phi Lưu cực kỳ vui vẻ, chọn một tờ giấy màu vàng nhạt mà hắn thích nhất mang đến, không hề chớp mắt, hết sức nghiêm túc nhìn mỗi một hành động của Mai Trường Tô.

Lúc đuôi chim công dần dần thành hình, Phi Lưu đột nhiên quay đầu, kêu lên: “Đại thúc!”

Mai Trường Tô ngẩn ra, hành động trên tay dừng lại, dặn dò: “Phi Lưu ra đón đại thúc vào.”

“Chim công!”

“Sau khi đại thúc về, Tô ca ca sẽ tiếp tục gấp cho Phi Lưu.”

Do đang hào hứng với việc gấp giấy nên Phi Lưu hết sức bất mãn với người quấy rầy là Mông Chí, lúc dẫn Mông Chí vào, khuôn mặt tuấn tú của hắn đen như bôi mực, khí lạnh quanh người dường như có thể làm mọi thứ đóng băng.

Mông Chí ngơ ngác, không biết mình lại đắc tội tiểu quái vật này lúc nào.

“Mông đại ca ngồi đi!” Mai Trường Tô đưa chim công gấp dở cho Phi Lưu, bảo hắn sang một bên chơi đùa, hơi cúi người rồi ngồi thẳng lên. Mông Chí vội bước tới đỡ chàng.

“Mông đại ca vất vả một tháng mới được thay ca, trong cung thành e là vẫn còn nhiều rối ren, nếu huynh không bận gì thì sao không hồi phủ nghỉ ngơi?”

“Ta không yên tâm về ngươi.” Mông Chí quan sát chàng cẩn thận dưới ánh đèn, thấy chàng lại gầy hơn, trong lòng không khỏi chua xót, khuyên nhủ: “Tình cảm của ngươi với Thái hoàng thái hậu mặc dù sâu nặng nhưng người đã hưởng thọ rất cao, dù thế nào cũng vẫn là hỉ tang, ngươi phải giữ gìn sức khỏe mới được.”

Mai Trường Tô cúi đầu, chậm rãi nói: “Huynh không cần khuyên, lý lẽ thì ta vẫn hiểu, chỉ có điều vẫn không muốn chấp nhận... Lần trước gặp thái nãi nãi, người kéo tay ta gọi “Tiểu Thù”, bất kể là người nhận ra thật hay chỉ là buột miệng gọi như vậy thì trong lòng người cũng nhất định là đang nhớ đến Tiểu Thù nên mới gọi cái tên đó... Ta vẫn hi vọng thái nãi nãi có thể chờ ta, bây giờ ngay cả hi vọng này cũng không còn...”

“Tình cảm yêu mến, kính trọng này của ngươi nếu anh linh Thái hoàng thái hậu có biết thì đã cảm nhận được từ lâu rồi. Từ nhỏ Thái hoàng thái hậu đã thương ngươi nhất, chắc chắn người không nỡ thấy ngươi vì người mà đau lòng như vậy. Nghe nói lúc trưởng công chúa Tấn Dương sinh ngươi, Thái hoàng thái hậu không đợi ngươi đầy tháng vào cung đã tự mình đi tới Lâm phủ thăm ngươi. Khi ta làm thị vệ trong cung cũng thường nhìn thấy Thái hoàng thái hậu chơi với một đám hài tử nhưng được người yêu thích nhất trong đó vẫn là ngươi. Mặc dù lúc đó ngươi nghịch ngợm lắm...”

“Vậy à?” Khóe mắt Mai Trường Tô lấp lánh nước khóe miệng lại lộ ra nụ cười ấm áp. “Mấy ngày nay ta cũng thường nhớ tới những chuyện trong quá khứ... Mỗi lần gặp rắc rối đều là thái nãi nãi tới cứu ta, sau đó phụ thân phát hiện chỉ cần phụ thân không đánh ta thì người sẽ không can thiệp vì vậy phụ thân ta đã tìm những cách trừng phạt không phải đánh đòn mà còn khiến ta khổ sở hơn cả bị đánh đòn...”

“Ta biết, ta biết.” Mông Chí cũng để lộ nụ cười hoài niệm. “Có một lần ngươi gây họa, làm hỏng một đồ vật quan trọng của tiên hoàng. Lâm soái rất tức giận, rõ ràng là theo Hoàng đế đi săn nhưng Lâm soái lại không cho ngươi theo ta học cưỡi ngựa bắn cung, mà dẫn một đám hài tử đến chỗ ngươi bắt ngươi trông chừng, còn không cho phép có sơ suất gì. Khi đó chính ngươi cũng chỉ là một hài tử mới lớn.”

Mai Trường Tô gật đầu, hiển nhiên cũng có ấn tượng sâu sắc với chuyện này. “Lúc đó thà rằng ta phải đi đánh nhau với gấu một mình còn hơn phải trông nom một đám hài tử lúc nào cũng ồn ào. Cảnh Duệ thì còn ngoan ngoãn, nhưng tên Dự Tân đó cứ chạy tới chạy lui suốt ngày, không ngồi yên được lúc nào...”

“Vì thế ngươi mới lấy dây trói hắn vào gốc cây?” Mông Chí nhíu mày. “Làm hại Tĩnh vương hảo tâm đến chơi với ngươi lại phải chịu oan, nói rằng đó là hắn trói...”

“Nhưng cuối cùng người bị phạt quỳ vẫn là ta, đến tận lúc thái nãi nãi tới cứu ta... Khi đó ta cảm thấy vô cùng ấm ức, thầm nghĩ rõ ràng Cảnh Diễm đã nói là hắn làm, vì sao người bị phạt vẫn là ta...” Mai Trường Tô cười cười, lại ho một hồi lâu mới dừng lại được, thở dốc một lát rồi tíếp tục nói: “Hồi tưởng lại chuyện này, trong lòng như có một quả cầu bằng băng bị hơ trên lửa, lúc thì ấm áp, lúc khác lại lạnh thấu xương…”

“Tiểu Thù...” Mông Chí quặn đau trong lòng, muốn khuyên bảo nhưng lại không tìm được lời gì thích hợp. Một nam tử như được rèn ra từ sắt rắn mà cũng không khỏi đỏ mắt.

“Huynh đừng buồn.” Mai Trường Tô an ủi lại ông ta. “Bây giờ thái nãi nãi đã yên giấc ngàn thu, ta cũng đã vượt qua được những ngày đau lòng nhất, hiện nay đã tốt hơn nhiều rồi. Chỉ có điều giờ đây duy có Mông đại ca là người có thể ôn lại những chuyện cũ đó với ta, cho nên ta khó tránh khỏi nhiều lời một chút...”

Mông Chí thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai chàng. “Thực ra trong lòng ta cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn tâm sự với ngươi nhiều một chút để ngươi nhớ mình không chỉ là Tô Triết mà còn là Lâm Thù trước kia, nhưng lại sợ nói nhiều quá sẽ khiến ngươi đau lòng.”

“Ta hiểu ý tốt của huynh.” Mai Trường Tô ngước mắt lên, đáy mắt sâu thẳm. “Nhưng bất kể là Lâm Thù cũng thế, Tô Triết cũng vậy, đều không phải được gấp bằng giấy, nặn bằng bùn, cho nên ta vẫn còn chịu đựng được. Sau này còn có nhiều việc phải làm như vậy, sao ta có thể gục ngã giữa đường được? Mông đại ca, ta tin rằng mình nhất định có thể đi tới bước cuối cùng, huynh cũng phải tin tưởng ta mới được.”

Nghe chàng nói đến “bước cuối cùng”, Mông Chí run lên không tự chủ được, ngẫm nghĩ một lát lại không biết vì sao, vội miễn cưỡng cười, nói: “Đương nhiên ta tin tưởng ngươi, với tài hoa và tâm tính của ngươi thì có chuyện gì mà không làm được?”

Mai Trường Tô cười nhã nhặn nhìn ông ta, dựa người vào gối, lại ho mấy tiếng. “Huynh về sớm một chút đi, phải ở bên tẩu tẩu nhiều một chút. Huynh thấy đấy, bây giờ ta vẫn ổn không cần lo lắng. Hôm nay huynh được nghỉ một ngày, ngày mai lại phải tiếp tục bận rộn rồi.”

Thấy thời gian quả thật không còn sớm, cũng sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Mai Trường Tô, Mông Chí liền nghe lời đứng dậy, lại dặn dò một câu cuối cùng: “Việc có trước có sau, bây giờ đối với ngươi thì dưỡng bệnh là quan trọng nhất, những chuyện khác đều phải gác lại sau, dù sao cũng không vội, cứ làm từng bước một cho ổn thỏa.”

Mai Trường Tô gật đầu đồng ý, không cho ông ta nấn ná nữa mà gọi Phi Lưu vào tiễn khách. Thiếu niên đang sốt ruột chờ gấp chim công nên lập tức chấp hành mệnh lệnh này, gần như là vừa đánh vừa đẩy Mông Chí ra ngoài.

Lúc này đã là canh hai, Mai Trường Tô nghe tiếng mõ trên đường xa, vuốt bộ đồ tang trên người, cố gắng ổn định lại tinh thần đang khẽ rung động.

Đã bước đi bước đầu tiên thì nhất định phải kiên trì đến bước cuối cùng...

Phi Lưu bay vào, đưa con chim công bằng giấy chưa gấp xong cho chàng.

Thực ra chỉ còn một bước cuối cùng nữa là xong, chàng gấp một lát, lại kéo phần lông đuôi hình quạt ra, chim công đã hiện rõ hình dáng.

Trong tiếng thán phục vui mừng của Phi Lưu, Mai Trường Tô thong thả giơ con chim công trên tay lên cao, lẩm bẩm: “Thái nãi nãi, người có nhìn thấy không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK