• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Mai Trường Tô đang ngồi suy nghĩ dưới giàn hoa, chiếc xe ngựa chở Mông Chí và Hạ Đông đã nhanh chóng chạy đến thiên lao.

Tới ngoài cửa lớn, thoạt nhìn tất cả vẫn bình thường như trước kia.

Mông Chí là đại thống lĩnh cấm quân, trước kia lại thường xuyên ra vào gặp Hạ Giang và Hạ Đông, tất cả các giám ngục đều nhận ra ông ta, lập tức có người tới nghênh đón, ân cần dẫn ông ta và Hạ Đông toàn thân giấu trong áo choàng cùng đi qua u minh đạo vào nữ lao.

Đến trước khu chữ Chu, sau khi mở khóa, lao đầu liền cúi đầu, khom lưng lùi ra ngoài.

Sau khi nhanh chóng nhìn lướt một vòng xung quanh, Mông Chí liền đẩy cửa, cùng Hạ Đông khom người đi vào qua cánh cửa thấp nhìn vào trong phòng giam.

Trong phòng giam quả nhiên trống không, không thấy bóng dáng Cung Vũ. Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chỉ dừng lại chốc lát rồi lập tức rút lui ra ngoài.

Không ngoài dự liệu, mới đi đến lối ra hành lang, một nam nhân mặt lạnh như nước đã chặn phía trước, chính là thượng thư bộ Hình Thái Thuyên.

Ngõ hẹp gặp nhau, không khí xung quanh lập tức như đông cứng, bầu không khí âm u mà tĩnh lặng.

Ánh mắt sáng rực của Thái Thuyên dừng lại rất lâu trên người Hạ Đông rồi mới cười lạnh, nói: "Thứ lỗi cho ta trí nhớ kém, không nhận ra các hạ là ai, lộ rõ mặt thật cho ta xem được không?"

Vẻ mặt Mông Chí có chút lúng túng, tiến lên trước một bước, nói: "Mông mỗ làm việc này là có nguyên nhân Thái đại nhân tạm chưa biết, xin đại nhân bình tĩnh một chút, đừng nóng lòng đưa ra kết luận vội."

Thái Thuyên nói, mặt không biểu cảm: "Được, ta sẽ bình tĩnh. Mời Mông đại nhân giải thích."

"Thực ra... thực ra là thế này..." Mọi người đều biết Mông Chí không giỏi ăn nói, lúc này vẻ mặt càng tỏ ra hết sức khó xử, nói năng ấp úng, mãi không nói được cho rõ ràng.

"Được rồi, Mông đại nhân." Hạ Đông lau sạch lớp ngụy trang trên mặt, để lộ khuôn mặt thật. "Đại nhân cứ nói thật đi. Đằng nào cũng bị bắt rồi, không nói thật thì đại nhân còn có thể làm thế nào?"’

"Hạ Đông?" Đôi đồng tử của Thái Thuyên hơi co lại, những thắc mắc trong lòng càng thêm khó lý giải.

Hôm nay hắn nhận được mật báo, vội vã chạy tới thiên lao kiểm tra, phát hiện người trong nhà lao quả nhiên không phải Hạ Đông, liền tức giận đưa Cung Vũ tới phòng thẩm vấn, vặn hỏi rất lâu mà nàng không khai nửa chữ. Đang lúc tức giận thì lao đầu lại chạy đến bẩm báo Mông Chí xuất hiện, hắn không kịp ngẫm nghĩ, vội vã chạy tới chặn lại xem, ngoài Mông Chí, còn có Hạ Đông, trong lòng càng thêm khó hiểu.

“Mông đại nhân còn do dự cái gì nữa?" Hạ Đông không để ý tới ánh mắt của Thái Thuyên, chỉ cười lạnh một tiếng. "Bây giờ là Thái đại nhân đang hỏi nguyên do, không phải ngài thích thì nói mà không thích thì thôi. Điện hạ sau này cũng sẽ không trách tội ngài.”

"Điện hạ?" Thái Thuyên nhướng mày. "Điện hạ nào?"

"Còn có vị điện hạ nào có thể sai khiến được đại thống lĩnh cấm quân?" Hạ Đông cười nhạt, nói. "Thái đại nhân vốn là người thẳng tính nhưng lại chịu bình tĩnh nghe Mông đại nhân giải thích, chẳng phải vì đại nhân cũng cảm thấy chuyện này không hợp với lẽ thường sao?"

“Không sai, ta cảm thấy rất kì lạ." Thái Thuyên nhìn thẳng vào mắt Mông Chí. "Rõ ràng ngài đã đánh tráo được Hạ Đông ra ngoài, vừa rồi ta thẩm vấn phạm nhân giả trong lao, ả cũng không cung khai chuyện này có liên quan tới đại nhân. Ta thật sự không nghĩ ra vì sao chính ngài lại dẫn phạm nhân thật quay về. Có chuyện không giống lẽ thường tất có nguyên nhân khác thường, nếu Mông đại nhân thật sự có thể giải thích vuông tròn thì hạ quan cũng không ngại lắng nghe."

Mông Chí day mi tâm, vẻ mặt vẫn có vài phần do dự. Hạ Đông đột nhiên ngẩng mặt cười, nói: "Xem đại thống lĩnh như vậy, chắc vẫn sợ điện hạ trách cứ. Vậy cứ để ta nói, có lẽ ta còn nói rõ ràng hơn một chút, Thái đại nhân cũng không ngại nghe chứ?"

"Ngươi là nghịch phạm, ngươi nói bản quan không tin.”

"Ngài tin hay không thì cũng nghe xong rồi hãy đánh giá. Thái đại nhân là cao thủ phá án, lời khai bịa đặt có kín kẽ đến mấy cũng không thoát được pháp nhãn của đại nhân. Bóc mẽ lời khai của Hạ Đông ta thêm một lần cũng có sao đâu?"

Thái Thuyên nhìn ả chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng gật đầu. "Được. Ngươi nói."

Hạ Đông khẽ cười, hạ thấp người thi lễ, giọng nói chậm rãi: "Người đưa ta về lao, bị đại nhân bắt gặp tại chỗ là Mông đại thống lĩnh, đây là sự thật, có điều người bí mật đánh tráo ta từ trong lao ra ngoài lại không phải Mông đại thống lĩnh, đó cũng là sự thật."

Thái Thuyên nhướng đôi mày rậm. "Nói suông một câu như thế thì dễ quá."

"Mặc dù thiên lao được canh gác nghiêm cẩn nhưng người có thể chạy thoát từ trong lao ra cũng không phải chỉ có mình ta. Vì chuyện này Thái đại nhân còn đã từng dâng sớ nhận tội, bị trừng phạt không nhẹ, cho nên nhất định còn nhớ rõ, đúng không?"

Thái Thuyên biết ả ám chỉ chuyện Hạ Giang trốn ngục, sắc mặt lập tức càng thêm âm trầm.

"Sư phụ của ta có người cứu, có thể bí mật trốn ra ngoài, đương nhiên ta cũng có. Hơn nữa ta còn làm ảo diệu hơn ông ấy, đưa một người vào đây thay thế, giấu được các ngài gần một tháng. Thủ đoạn cao tay như vậy, có phải Thái đại nhân cũng nên khen ngợi mấy câu?" Hạ Đông cười mấy tiếng, không thèm để ý đến bộ mặt tối sầm của Thái Thuyên. "Không khen à? Không khen cũng được, dù sao ta cũng không có gì để đắc ý, mới chạy ra được chừng ấy ngày đã bị người ta bắt về rồi.”

"Ý ngươi là... Ngươi bị ông ta bắt về?" Thái Thuyên dùng đuôi mắt liếc Mông Chí, hiển nhiên không tin.

“Mông đại thống lĩnh hầu hạ ngự tiền, đâu có thời gian rảnh rỗi tới bắt ta?" Hạ Đông khẽ nhếch miệng. "Ta bị người khác bắt, Mông đại nhân chỉ là người đưa ta về thôi."

"Bất kể ngươi bị ai bắt cũng đều nên áp tải thẳng về nha môn bộ Hình chứ không phải lặng lẽ đưa vào đây như thế." Ánh mắt sắc như dao của Thái Thuyên cắt mấy nhát lên mặt Mông Chí. "Hành vi kì lạ như vậy hẳn cũng nên có một nguyên nhân thích đáng chứ?"

"Bệnh hay quên của Thái đại nhân nặng quá." Hạ Đông khoan thai gạt lọn tóc bên tai, bật cười. "Ngài có nhớ sau khi sư phụ ta trốn ngục, bệ hạ viết thế nào trong chiếu thư trừng phạt ngài hay không?"

Thái Thuyên đột nhiên rùng mình, những chữ trong chiếu thư lập tức xuất hiện trong đầu khiên hắn bất giác nuốt nước miếng. "Nếu còn tái phạm, tội thêm một bậc, cách chức điều tra."

"Người bắt được ta lại trùng hợp là thủ hạ của vị thiên tuế gia mới làm chủ Đông cung kia, đương nhiên ta bị áp tải đến trước mặt điện hạ trước tiên." Ánh mắt Hạ Đông lấp lánh, nhìn Thái Thuyên chằm chằm. "Điện hạ tán thưởng và yêu quý Thái đại nhân thế nào, hẳn chính đại nhân cũng biết. Nếu công khai áp tải ta đến thì cũng không khác nào tuyên bố bộ Hình để tội phạm phản nghịch trốn thoát lần nữa, hơn nữa còn rất lâu không phát hiện ra. Tội danh này đổ xuống đầu, cho dù có người xin giảm tội cho ngài thì cùng lắm cũng chỉ có thể không bị cách chức, còn giáng chức thì không thể tránh được. Thế nhưng lại có người còn không nỡ thấy ngài bị giáng chức, nên đành phải làm phiền Mông đại nhân thường xuyên ra vào thiên lao đưa ta về đây. Nếu có thể lặng lẽ che giấu đến mức thần không biết quỷ không hay thì tốt..."

Mặt Thái Thuyên lúc xanh lúc trắng, cắn răng trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt lại lần nữa sáng lên, lớn tiếng hỏi: "Nếu những gì ngươi nói là sự thật thì sau khi ngươi được đồng bọn giúp trốn ngục lại bị bắt, vậy ngươi phải rất vui vẻ khi thấy Mông đại nhân bị ta hiểu lầm, tại sao còn biện hộ cho ông ấy nữa?"

Hạ Đông cười thê lương, hất chiếc cằm gầy gò, thở dài một tiếng. "Bởi vì lập trường của ta thay đổi rồi…”

"Lập trường?"

"Đúng. Mục đích trốn ngục của ta khác của sư phụ ta. Chỉ cần nghĩ đến việc chưa thể tự tay giết chết nghịch phạm Xích Diễm đã hại chết phu quân ta, trong lòng ta lại sớm tối không yên. Cho nên ta nghĩ trốn ra tìm sư phụ, hỏi ông ấy rốt cuộc đã giấu Vệ Tranh ở nơi nào, không ngờ còn chưa tìm được sư phụ, chính mình lại rơi vào tay thuộc cấp của Tĩnh vương phủ, bị dẫn tới trước mặt Thái tử điện hạ." Sóng mắt đung đưa, giọng nói của Hạ Đông ngày càng nhỏ. "Trong Đông cung, điện hạ nói với ta một số việc, một số chuyện xưa điện hạ đã truy tra rất lâu, rất rõ ràng, kết quả là ta đã bị thuyết phục. Ta bắt đầu hoài nghi mối hận bao năm nay của mình có phải đã đặt sai chỗ rồi không... Hạ Đông không phải người thiếu quyết đoán, đã quyết định tin tưởng điện hạ thì cũng đáp ứng điện hạ sẽ trở lại trong lao để chờ chân tướng được làm sáng tỏ. Đương nhiên ta sẽ không đứng nhìn Mông đại thống lĩnh bị ngài hiểu lầm mà không nói một lời. Có điều Thái đại nhân tin lời nói của ta hay không thì ta cũng không đảm bảo."

Con ngươi Thái Thuyên chậm rãi đảo một vòng, vẻ mặt vẫn nặng nề. "Không biết rốt cuộc điện hạ đã nói gì với ngươi mà thái độ của ngươi có thể thay đổi như vậy?"

Ha Đông cười nhạt, nói nhỏ: "Thái đại nhân, chuyện năm đó ta nói là chỉ cái gì, chẳng lẽ ngài không đoán được? Thứ cho ta, chuyện này quá sâu nặng, ngài nghe vào tai rồi quên ngay là thỏa đáng, thật sự không nên hỏi nhiều hơn nữa.”

Thái Thuyên đột nhiên nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện với Thẩm Truy trên xe ngựa hôm trước, nhớ tới trận mưa máu gió tanh mười ba năm trước, lập tức mím chặt môi.

Mông Chí bên cạnh vẫn im lặng lắng nghe, lúc này cũng tiến lên, nói: "Thái đại nhân, mặc dù ngài và ta giao tình không sâu, nhưng xưa nay ta vẫn kính phục sự chính trực của đại nhân. Có điều thế cục Đại Lương chúng ta hiện nay đã dần lộ rõ chiều hướng suy tàn, giờ phải phục hưng, cần nhất chính là lương thần như đại nhân. Đông cung điện hạ đã có lòng bảo vệ, đại nhân cần gì phải câu nệ, cố chấp mà phụ ý tốt của điện hạ?"

Thái Thuyên buông mí mắt, trong lòng dường như đã dao động.

Hạ Đông và Mông Chí cũng không thúc giục thêm, để mặc hắn suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, thượng thư bộ Hình lần nữa ngước mắt lên, vẻ mặt nặng nề. "Nếu những gì hai người nói đều là thật thì mũi tên mật báo với ta hôm nay là do ai bắn?"

Câu này của hắn quả thật hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Hạ Đông và Mông Chí, hai người đều không giấu được vẻ kinh ngạc, cùng kêu lên một tiếng.

"Bắn tên mật báo?" Mông Chí kinh ngạc nói. "Những người dưới tay điện hạ biết chuyện này đều là người ăn nói thận trọng, hơn nữa ta đưa Hạ Đông về chứ không phải đến cứu Hạ Đông ra ngoài, tuy có chỗ trái với quốc pháp nhưng cũng không phải chuyện gì quá lớn, ai lại đi mật báo chứ?

"Người mật báo tố cáo tội danh của ngài là đánh tráo phạm nhân, không hề nói ngài sẽ đưa phạm nhân về…" Thái Thuyên vừa nghĩ vừa nói. "Có lẽ có người biết Hạ Đông trốn trong ngục, lại biết Mông đại nhân thường xuyên phụng chỉ vào thiên lao, cho nên kết hợp hai chuyện này lại, viết lá thư tố cáo đó. Sau khi nhận được tin, đương nhiên ta phải xem xét, sau khi xem xét đương nhiên sẽ phát hiện Hạ Đông đã bị đánh tráo thật. Người ra vào thiên lao không nhiều, lại có thư tố cáo, Mông đại nhân đương nhiên là người bị hiềm nghi nhất. Chỉ có điều bọn chúng không ngờ Hạ Đông đã trốn thoát lại bị dẫn về đúng hôm nay..."

Hạ Đông cười, nói: "Mông đại nhân, nghe giống như nhằm vào ngài. Ngài nghĩ xem mình có kẻ thù nào không?"

"Nói đến chuyện này..." Thái Thuyên vốn làm việc cẩn thận lại quay về phía Hạ Đông. "E rằng ngươi vẫn phải giải thích một chút xem lúc đầu ngươi trốn ra thế nào."

"Cần bịt các sơ hở của thiên lao à?" Hạ Đông cười rất thoải mái. "Thưc ra rất đơn giản, lao đầu của nội lao không thủ mãi ở đây, chỉ cần tìm một lao đầu thích rượu, sai người mời hắn uống rượu, saụ khi hắn quá chén thì thay y phục của hắn, dịch dung thành dáng vẻ của hắn, đợi sắc trời nhá nhem tối thì mạo danh đi vào. Ngục tốt gác cổng thấy là lao đầu canh ngục sẽ không kiểm tra kĩ, như vậy sẽ dễ dàng đi vào..."

Thái Thuyên "hừ" lạnh một tiếng, nói: "Nhưng chìa khóa có hai chiếc, phải có hai lao đầu cùng mở khóa mới được."

"Ai nói vậy? Một lao đầu cầm hai chiếc chìa khóa cũng mở được." Hạ Đông nhẹ nhàng nói. "Chìa khóa của thiên lao không thể mang ra ngoài, cho nên lần đầu tiên cải trang vào chỉ để lấy chìa khóa ra ngoài đánh chiếc khác, ngoài ra không làm gì hết. Sau khi tỉnh rượu, lao đầu bị chuốc rượu cũng không phát hiện có điều gì bất thường. Vài ngày sau lại nhằm vào lao đầu khác để thực hiện kế sách tương tự."

“Lại tìm lao đầu thích rượu khác à?"

"Không thích rượu cũng không sao, dùng gậy đánh vào sau gáy, cũng không khác gì chuốc say." Dường như không thấy sắc mặt Thái Thuyên ngày càng đen, Hạ Đông vẫn nói đều đều. "Đương nhiên lúc đóng vai lao đầu thứ hai đi vào thì phải dẫn theo người để đánh tráo, mang thêm một người đương nhiên là khó hơn một chút, nhưng cũng không phải không tìm được cớ nào, chẳng hạn như nói lao đầu đóng giả này có bằng hữu nhờ dẫn người vào thăm tù gì đó, vì là vào chứ không phải ra nên bình thường ngục tốt sẽ nể mặt. Lúc này trong tay lao đầu giả đã có hai chiếc chìa khóa, có thể thừa dịp đêm khuya yên tĩnh đến phòng giam đánh tráo người, sau đó lại dẫn ta ra ngoài. Chỉ cần lúc đi ra ngục tốt canh cổng không phát hiện lao đầu giả dẫn vào và đưa ra không phải một người thì coi như đã thành công. Cho dù sau khi tỉnh lại, lao đầu bị đánh ngất cảm thấy không ổn nhưng chưa chắc đã dám khẳng định việc mình bị đánh có liên quan đến thiên lao. Hơn nữa trong lao có nhiều phạm nhân như vậy, lại không thiếu tù nhân nào, hắn không tra ra chỗ nào xuất hiện vấn đề thì làm sao dám làm ầm ĩ? Nếu may mắn thì có thể tiếp tục giấu được, còn nếu không may thì ít nhất cũng phải đến hôm sau mới bị phát hiện. Lúc đó ta đã đi ra rồi, ai quan tâm chứ?"

"Chính ngươi thì đi ra rồi, nhưng còn người vào trong lao thay ngươi?" Hắn "hừ" lạnh một tiếng. "Ả Cung Vũ ở Diệu m phường kia có quan hệ gì với ngươi?"

"Thái đại nhân." Hạ Đông nhẹ nhàng gạt tóc ra sau gáy, nói. "Ngài không biết Huyền Kính ti có lực lượng bí mật à?

Cơ má Thái Thuyên đột nhiên căng lên. "Cung Vũ là cơ sở ngầm của ngươi?"

"Không sai. Thân phận cơ sở ngầm của Huyền Kính ti rất bí mật, ngoài thủ tôn và người liên lạc với cơ sở này thì không còn ai khác biết được. Trước kia ta đã từng cứu mạng Cung Vũ, việc gì ả cũng sẵn sàng làm cho ta, đây được coi như cơ sở ngầm đắc dụng nhất của ta.”

"Thảo nào." Thái Thuyên tự nhủ. "Một nhạc kĩ mà tổng bộ đầu lại nói ả có võ công trên người, hơn nữa võ công còn không kém..."

Mông Chí nhân cơ hội, nói: "Thái đại nhân, Hạ Đông đã về, phạm nhân thật sự vẫn chưa chạy thoát, đương nhiên tất cả đều có thể giấu được. Ta cho rằng ả Cung Vũ kia cũng không cần phải thẩm vấn nữa, đằng nào cũng là cựu bộ của Huyền Kính ti, để ta đưa đi xử trí là được. Để ả ở lại bộ Hình thì đại nhân lại không tiện xử lý."

Thái Thuyên không trả lời ngay mà bình tĩnh nghĩ lại một lượt những gì hai người nói từ đầu đến giờ, không phát hiện có sơ hở gì, hắn mới "ờ" một tiêng, nói: "Tốt, sau khi Hạ Đông vào phòng giam, ta sẽ giao Cung Vũ cho ngài."

Hạ Đông cười tỏ vẻ không để ý, đi theo một giám ngục được Thái Thuyên chỉ định vào cửa nhà lao, không hề quay đầu lại.

Thái Thuyên nghĩ ngợi lại không yên tâm, đích thân đi vào xem thủ hạ khóa cửa phòng giam, lại nghiêm khắc dặn dò một phen, cuối cùng mới sai người đi gọi Cung Vũ tới.

Có lẽ vì thời gian bị thẩm vấn không dài, có lẽ vì Thái Thuyên không phải người lạm dụng tra tấn nên chỉ thấy Cung Vũ đầu tóc rối bù, mặt mũi nhếch nhác chứ trên người không hề có dấu vết bị hành hạ. Nhìn thấy cảnh này, dù không để lộ ra ngoài nhưng trong lòng Mông Chí vẫn thở phào một hơi.

Dùng chiếc áo choàng Hạ Đông mặc lúc đi vào để che kín cả người Cung Vũ, Mông Chí cáo từ Thái Thuyên rồi dẫn Cung Vũ đi ra ngoài. Đúng lúc chuẩn bị bước qua cổng, Thái Thuyên ở sau lưng đột nhiên gọi một tiếng: "Chờ đã!"

Mông Chí thoáng giật mình, bước chân nặng nề, chậm rãi xoay người lại, đồng thời đã thầm vận chân khí khắp toàn thân.

"Xin Mông đại nhân thay ta tạ ơn điện hạ một tiếng." Sau khi nở nụ cười mơ hồ, thượng thư bộ Hình chỉ nói như vậy.

"Ngươi nói cái gì? Hạ Đông lại bị đưa về rồi?" Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói đầy giận dữ và ngạc nhiên nghe có vẻ vang vọng, nặng nề hơn bình thường. "Sao có thể như vậy dược, rõ ràng bọn chúng đã cứu con tiện nhân này ra, vì sao lại đưa về để tự chui đầu vào rọ?"

"Hạ quan cũng không thể hiểu được. Chúng ta hành động cũng không chậm, vừa nhận được tin Mông Chí bí mật đánh tráo người trong ngục đã lập tức lập kế hoạch, hơn nữa ban đầu hết thảy đều rất thuận lợi. Thái Thuyên vừa nhận được mật báo đã lập tức chạy đến thiên lao xem xét, cũng đích thân thẩm vấn phạm nhân giả mạo kia. Hắn không phải người hay che giấu khuyết điểm, hơn nữa để tội phạm trốn mất thì có che giấu cũng không che giấu nổi. Lúc này ta lại dâng sớ trình báo Hoàng thượng, chỉ cần chuyện này vỡ lở, tội danh thất trách của Thái Thuyên sẽ không tránh được. Trong cơn tức giận, hắn sẽ toàn lực truy tra Mông Chí. Những người có thể vào thiên lao thăm Hạ Đông không nhiều, cho dù không thể kết tội Mông Chí thì ít nhất cũng rất khó tẩy sạch nghi ngờ. Nếu hai người này trở mặt thì ai thắng ai thua đều có lợi cho chúng ta. Nhưng... ai ngờ sự tình lại khéo như vậy, đúng hôm nay Hạ Đông lại bị Mông Chí đưa về. Cơ sở ngầm của chúng ta không thám thính được bọn họ giải thích với Thái Thuyên thế nào, tóm lại bây giờ thiên lao gió êm sóng lặng, phạm nhân giả bị Mông Chí đưa đi, phạm nhân thật lại về trong lao. Trong tình hình này, ngài ép ta cáo trạng với Hoàng thưọng, ta có thể cáo trạng cái gì?"

"Vậy nghe ý Phạm đại nhân là muốn lùi bước rồi?"

"Hạ đại nhân, không phải ta muốn lùi bước. Bây giờ thực lực của đối phương mạnh thế nào thì ngài cũng biết. Mặc dù ta là ngự sử, tấu chương có thể không qua Đông cung mà đến thẳng chỗ Hoàng đế, nhưng nói chuyện cũng phải có căn cứ mới được. Từ khi hộ giá ở núi Cửu An tới nay, Mông Chí ngày càng được ân sủng. Giờ đây Hạ Đông lại ngoan ngoãn ở trong lao, không có chứng cứ gì, ta cũng là hữu tâm vô lực."

Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn, bóng tối trên mặt Hạ Giang không ngừng lay động, trông có chút dữ tợn. Hắn nhìn kĩ người trung niên trước mặt, cười lạnh mấy tiếng. "Ngươi sợ cái gì? Ám tiễn là khó phòng nhất. Mai Trường Tô có thể liên tục đánh đổ Thái tử và Dự vương trong vòng một, hai năm chẳng phải là dựa vào việc vạch kế hoạch trong bóng tối sao? Hơn nữa ngươi cũng không có lựa chọn nào khác. Bằng chứng về những chuyện thối nát ngươi làm đều ở trong tay ta, không giúp ta thì ta sẽ dìm chết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nương tay."

Người trung niên nọ nghiến răng, ánh mắt không ngừng chớp động.

"Ta nắm giữ Huyền Kính ti chừng đó năm, há có thể bị đánh đổ dễ dàng như thế?" Hạ Giang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Nếu Mai Trường Tô cho rằng ta không có sức đánh trả thì đường cùng của hắn cũng không còn xa nữa.”

"Dù nói như vậy, ta cũng tin rằng trong triều đình này không chỉ có một mình ta dốc sức phục vụ Hạ đại nhân, nhưng muốn tấn công thì cũng phải có một lý do, vốn tưởng rằng đã nắm được chuyện của Hạ Đông, không ngờ kết quả lại là như vậy, cho nên theo ý ta, sắp tới chúng ta vẫn nên yên tĩnh thì tốt hơn. Không ai biết Hạ đại nhân đang ở chỗ ta. Còn nhiều thời gian mà, nhất thời cũng không vội."

Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Hạ Giang. Hắn cũng tin mình còn nhiều thời gian, nhưng lão Hoàng đế trong cung kia thì còn bao nhiêu thời gian chứ? Điều này thì hắn không chắc chút nào. Dựa vào những bằng chứng hắn đã nắm được khi còn là thủ tôn Huyền Kính ti, hắn ẩn thân ngay giữa kinh thành, nhưng ẩn nấp một thời gian dài ở nơi nguy hiểm nhất không phải để kéo dài hơi tàn của mình, huống hồ hắn có muốn kéo dài hơi tàn cũng chưa chắc đã được toại nguyện.

Mặc dù hắn đã nói rất mạnh miệng trước mặt vị ngự sử này nhưng thực ra sức mạnh hắn che giấu đã gần mất hết vì sự phản bội của Hạ Đông và sự dao động của Hạ Thu. Những người còn nằm trong tay hắn thì dù muốn liên lạc cũng là một chuyện cực kì khó khăn.

Trong triều dù có mấy đại thần có thể ngầm khống chế nhưng bây giờ không ai dám đối mặt với khí thế như mặt trời ban trưa của tân Đông cung Thái tử, lần nào gặp mặt cũng khiến Hạ Giang buồn bực không thôi.

Đương nhiên, nếu có thể bí mật ra khỏi biên cương Đại Lương để kéo dài mạng sống thì Hạ Giang cũng không nhất định phải tiếp tục đối địch với Tiêu Cảnh Diễm, nhưng mấy lần lẩn trốn đều bị ép vào hiểm cảnh khiến hắn hiểu rõ mức độ lùng bắt mình đang gắt gao thế nào, hiển nhiên sẽ không lưu lại cho hắn sự lựa chọn thứ ba trừ cá chết và lưới rách.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách để ở lại lâu dài trong kinh thành, Hạ Giang thật sự không đoán được những chiếc ô dù bị hắn nắm cán đó rốt cuộc còn có thể che trên đầu hắn được bao lâu.

Kỳ thực, lúc này Hạ Giang giống như một con cá mắc cạn, nếu không giãy giụa mấy cái thì tuyệt đối sẽ không trốn được kết cục từ từ chết khát, cho nên hắn ngày đêm lo lắng, đăm chiêu suy nghĩ chỉ để tìm được nhược điểm trí mạng của Tiêu Cảnh Diễm, có thể ra tay một lần thì ra tay một lần, còn việc hắn hành động là nguy hiểm hay yên ổn thì hoàn toàn vô nghĩa đối với hắn bây giờ.

"Hạ đại nhân, đây chính là ta muốn tốt cho ngài, giữ được núi xanh lại, không sợ thiếu củi đốt." Bị vẻ mặt âm hiểm của Hạ Giang làm cho bất an, nụ cười trên mặt Phạm ngự sử trở nên cứng đờ. "Có lẽ tránh được cơn gió này, tình hình có thể sẽ chuyển biển tốt..."

"Phạm đại nhân." Hạ Giang không để ý tới những lời nhảm nhí của hắn, chỉ mím môi nói. "Không phải ngài nói cần nắm được chứng cớ sao? Thực ra chỉ cần chúng ta to gan hơn một chút, thủ đoạn cay độc hơn một chút thì cũng không khó để nắm được bằng chứng, bởi vì... ta biết bằng chứng ở đâu..."

"Ở... ở đâu?"

"Trong Tô trạch đó." Hạ Giang rít mấy tiếng qua kẽ răng. "Hồi đi săn mùa xuân, ta đã lục soát một lần, nhưng khi đó Mai Trường Tô đến núi Cửu An, những kẻ lưu thủ đã có phát hiện từ trước nên cả Tô trạch giống như một khu nhà ma không có người ở làm ta đến một hồi mất công, nhưng bây giờ Mai Trường Tô đã về, trong khu nhà đó chắc chắn rất náo nhiệt.

Tiêu Cảnh Diễm đang từng bước chuẩn bị lật án, nhân chứng vật chứng nhất định đã bắt đầu tập trung ở kinh thành, có thể ở đâu chứ? Đông cung đương nhiên không tiện, chỉ có chỗ ở của tên Mai Trường Tô vốn là người cũ của Kỳ vương này là thỏa đáng nhất. Phạm đại nhân, chỉ cần chúng ta có thể công phá Tô trạch thì lo gì không tìm được bằng cớ chứng tỏ Tiêu Cảnh Diễm vẫn trăm phương ngàn kế muốn tìm cách lật án?"

Phạm Trình Tương gian nan nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, cãi lại: "Hạ đại nhân, dù nói như vậy nhưng khi làm sẽ không dễ dàng như thế được. Tô trạch lại không phải chỗ hoang vu gì, muốn công phá thì động tĩnh không thể nhỏ được. Tuần phòng doanh đều là người Thái tử mới điều đến, chẳng lẽ họ lại mặc kệ?"

"Đương nhiên là phải tìm thời cơ mới được." Hạ Giang cười lạnh mấy tiếng. "Ngươi quên rồi sao, năm ngày sau chính là ngày đại hôn của vị Thái tử điện hạ tân nhậm. Không biết là bệ hạ sốt ruột hay là Tĩnh phi sốt ruột, tháng Năm mới bỏ tang phục Thái hoàng thái hậu, còn khoảng gần hai năm nữa mới hết kỳ thủ hiếu ba năm, vậy mà thế nào? Nào là tế cáo Thái miếu, nào là thánh linh giáng dụ, nào là sau đại hôn Đông cung chia phòng, việc lập hôn đã được định trước... Nói cho cùng cũng chỉ là có lý do cho xong chuyện, đám ngự sử các ngươi cũng không có ai vạch tội..."

"Hạ đại nhân, Thái từ điện hạ đã là đời thứ tư, lại không phải hôn sự lần đầu. Thủ tang một năm theo lễ chế, sau khi tế cáo Thái miêu xin quẻ là có thể cử hành hôn điển, dù chỉ là cho xong chuyện thì chuyện cũng đã xong, sao có thể vạch tội được?"

"Ta chỉ nói thế thôi, cũng không ép ngươi nhất định phải chọc vào hắn trong chuyện hôn sự này. Nực cười là Tĩnh phi và Tiêu Cảnh Diễm, bình thường lúc nào cũng ra vẻ ngoan ngoãn, hiếu thảo, công chúa Cảnh Ninh cũng là đời thứ tư, cũng có thể xin chỉ đến Thái miếu xin quẻ, thân gái tuổi ngay càng nhiều mà còn không vội vã xuất giá, bọn chúng lại không muốn an phận thủ tang đủ ba năm? Không biết là đang vội vã cái gì? Vội vã đi đầu thai à?"

Phạm Trình Tương liếc Hạ Giang một cái, không nói tiếp.

"Không nói nhảm nữa. Chỉ nói hôm đại hôn đó, mặc dù đang trong tang kỳ nên chỉ có thể làm một nửa hôn điển nhưng Tiêu Cảnh Diễm bây giờ huênh hoang thế nào? Thái tử mới lập, trong cung thì quý phi đứng đầu, Trung Thư lệnh là tổ phụ của tân nương, thượng thư bộ Lễ lại là đường đệ của Liễu Trừng, vì thế hôn sự này không thể coi thường. Đến lúc đó toàn thành cùng vui, chẳng phải còn náo nhiệt hơn cả ăn Tết? Đám nhân thủ của tuần phòng doanh đều phải đến để duy trì trật tự, Tô trạch lại không ở trên tuyến đường rước kiệu hoa, ai để ý đến chỗ đó chứ?" Một thoáng sát khí lóe lên trên mặt Hạ Giang, hắn cắn môi, dữ dằn nói. "Ta còn có thể triệu tập vài nhân thủ, Tiền quân hầu cũng là người của ta, ngươi đi liên lạc giúp ta, chỗ hắn có tám trăm phủ binh, chỉ cần ngày đêm lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất để san bằng một tòa dân trạch còn không phải dễ như trở bàn tay?"

Hai mắt đảo quanh, hiển nhiên Phạm Trình Tương không có lòng tin như Hạ Giang, ấp úng hỏi: "Vậy nếu thất bại thì sao?"

Hạ Giang nói, giọng lạnh như băng: "Chúng ta đánh trận tử chiến cuối cùng, còn có thể nói gì đến thắng bại?"

Bàn tay giấu trong tay áo của Phạm Trình Tương không tự chủ được nắm chặt một lát, hắn vội ổn định lại thần sắc, gượng cười, nói: "Nói thế cũng đúng, không mạo hiểm thì làm sao có thể thành việc lớn. Ta thấy thế là tốt rồi, bây giờ còn có thời gian mấy ngày, Hạ đại nhân tính toán kĩ càng một chút, ta cũng cố gắng thương thảo với Tiền quân hầu, chuẩn bị kĩ chút nào thì càng nắm chắc thêm chút đó."

"Vậy việc bên ngoài đành làm phiền Phạm đại nhân."

"Ngài và ta thì không cần khách sáo như thế. Đêm đã khuya rồi, ta xin cáo từ trước." Phạm Trình Tương cười ha ha hai tiếng, chậm rãi rời khỏi phòng tối, khóa chặt cửa phòng rồi mới trầm tư đi về tẩm phòng của mình.

"Lão gia, sao về phòng muộn thê? Lại đi gặp vị Hạ đại nhân kia à?" Mới vào phòng trong, một nữ tử xinh đẹp, mi cong mắt phượng liền bước tới đón, cởi áo ngoài cho Phạm Trình Tương.

"Dao Châu, sao nàng còn chưa ngủ?"

"Lão gia chưa về, thiếp làm sao ngủ được?"

Phạm Trình Tương cười cười, đưa tay ôm thị vào lòng.

Tình cảm giữa hắn và chính thê lạnh nhạt, mỗi người ở riêng một viện, người hắn sủng ái nhất, tín nhiệm nhất chính là nàng tiểu thiếp Dao Châu này. Nửa đêm hôm đó, Hạ Giang trốn vào phòng ngủ của hắn thì Dao Châu đang ở đây, cho nên những chuyện có liên quan đến Hạ Giang cũng không giấu được thị bao nhiêu.

"Mỗi lần lão gia đi gặp vị Hạ đại nhân kia, lúc về tinh thần đều ưu tư, thật sự làm thiếp thân bất an. Mặc dù thiếp thân là nữ lưu, nhưng nếu có gì khó khăn thì lão gia cứ nói với thiếp..."

"Nàng không biết đâu." Phạm Trình Tương nằm xuống, thở dài một tiếng. "Lão Hạ Giang này ngày càng phát điên. Đây là trận chiến cuối cùng của hắn nhưng dựa vào cái gì mà ta phải đưa hết tính mạng thê tử, tiền đồ phú quý cho hắn đặt cược?"

"Chẳng phải... hắn nắm được chuôi của lão gia sao?"

"Không sai, chuôi thì có..." Phạm Trình Tương nặng nề nhìn hoa văn trên đỉnh màn, chậm rãi nói. "Có điều ta vẫn đang nghĩ, cứ để hắn khống chế như vậy cũng không phải chuyện tốt, có lẽ ta có thể lập công chuộc tội, tìm cơ hội để được Thái tử điện hạ ân xá..."

Dao Châu đảo mắt, lập tức hiểu rõ: "Ý lão gia là cứ để Hạ Giang yên tâm rồi đến Đông cung tố giác lập công chuộc tội?"

"Nàng đúng là rất thông minh." Phạm Trình Tương khẽ búng má thị, cười cười. "Bây giờ Hạ Giang là người Thái tử điện hạ muốn bắt được nhất, nếu ta lập được công này thì đừng nói xóa hết tội cũ, nếu may mắn thì việc bảo đảm tiền đồ mai sau cũng không phải quá khó khăn…”

"Lão gia... có chắc không?"

"Thái tử điện hạ bây giờ đã không còn cứng nhắc như khi con là Tĩnh vương nữa. Những bằng chứng về ta trong tay Hạ Giang chẳng qua chỉ là tham ô và bao che mấy hung phạm mà thôi, chuyện đã qua bảy, tám năm rồi, không đáng để trong lòng. Nếu Thái tử chịu ân xá ta thì lập tức có thể bắt được mối họa Hạ Giang, dù tính toán thế nào thì điện hạ cũng không nên từ chối."

Sóng mắt như nước, cười tươi như hoa, Dao Châu dịu dàng nói: "Nếu có thể đúng như lời lão gia thì tốt quá. Những ngày nơm nớp lo sợ này quả thật khó sống, lão gia đến Đông cung tố cáo sớm thì tốt hơn."

"Nàng nói đúng, ta vốn chỉ muốn sống yên bình, bao che gã ôn thần này mấy ngày, ai biết hắn lại không trốn nổi nên cứ bám mãi lấy ta. Mấy ngày nay quả thật không thể chịu nổi nữa, ta đã quyết định sau buổi triều sớm ngày mai sẽ đến Đông cung cầu kiến Thái tử điện hạ."

"Ngày mai?"

“Chuyện như vậy nên làm sớm, ngày mai ta sẽ đi."

"Lão gia đã quyết thì nhất định sẽ không sai. Vậy lão gia uống ngụm canh an thần, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm." Dao Châu nói rồi đứng dậy đi lấy bát canh ủ ấm bên lò, bón cho Phạm Trình Tương mấy ngụm rồi đỡ hắn nằm xuống, nhẹ nhàng quạt cho hắn ngủ.

Có lẽ là trong lòng đã quyết định, có lẽ là bát canh an thần đó quả thật hữu hiệu, chưa đầy một khắc sau, Phạm Trình Tương đã chìm vào giấc ngủ.

Đọi tiếng ngáy của hắn vang lên, Dao Châu đưa tay lay vai hắn, lại nhỏ giọng gọi hắn mấy tiếng. Thấy hắn không có phản ứng gì, thị lập tức đặt quạt xuống, nhẹ nhàng xuống giường, khoác một chiếc áo choàng màu đen, thân hình lướt đi như bóng ma, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen như mực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK