Trong khi cung thành chỉ có cấm quấn phòng vệ thì việc phân công tuần tra hoàng thành lại phức tạp hơn nhiều.
Xử các vụ phạm pháp của dân chúng, tuần tra hằng ngày, truy bắt trộm cướp, cứu hỏa cứu thủy là chức trách của nha môn Kinh Triệu. Canh giữ cổng thành, giới nghiêm ban đêm, trấn áp các vụ tụ tập đánh nhau là việc của tuần phòng doanh. Nha môn Kinh Triệu được xem như quan phủ địa phương, phải bẩm báo công việc với sáu bộ. Theo biên chế thì tuần phòng doanh vốn thuộc bộ Binh, nhưng từ trước tới nay vì người đứng đầu tuần phòng doanh là Ninh Quốc hầu có cả chức vụ và tước vị đều cao hơn thượng thư bộ Binh nên nó vẫn đứng siêu nhiên bên ngoài, bộ Binh không dám hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho doanh này.
Ngoài ra hoàng thành còn có mấy nhà có quyền nuôi tư binh. Sau khi Đông cung được tách riêng ra khỏi nội cung từ thời Huệ đế thì cũng được đưa vào phạm vi hoàng thành, theo quy định được nuôi ba ngàn quân, còn phủ thân vương thì được nuôi hai ngàn, phủ quận vương một ngàn, phủ quân hầu nhất phẩm tám trăm.
Những phủ đệ có đặc quyền này ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến động tĩnh của hoàng thành, có thể nói là nhiều luồng sức mạnh đan xen, quan hệ chồng chéo như một mớ bòng bong.
Giờ đây việc Tạ Ngọc kiêm chức thống lĩnh tuần phòng doanh bị đánh đổ cũng giống như cưỡng chế rút một sợi trong mớ bòng bong này ra ngoài, khiến phần còn lại đã loạn lại càng thêm loạn.
Sau khi đưa tang Thái hoàng thái hậu một tháng, chỉ dụ phê xuống, Tạ Ngọc đi từ u minh đạo trong thiên lao ra, chuẩn bị đến Kiềm Châu lưu đày.
Hắn sinh ra trong nhà quyền quý, không ngừng tích lũy quân công, được phong đến quân hầu nhất phẩm, uy quyền hiển hách bao nhiêu năm nay. Nhưng một khi băng tuyết đã tan thì chỉ còn như hoa trong gương, trăng dưới nước, tỉnh mộng kê vàng(*), chỉ thấy một bộ xiềng xích, bị hai tên nha dịch thô lỗ áp giải như những tên tội phạm lưu đày khác, ngay cả băng hỏa côn cũng không nhiều hơn người khác một cây.
(*) Trong truyện “Chẩm Trung ký” thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong quán trọ nọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy thì cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau điển tích này dùng để chỉ sự vỡ mộng.
May mà bây giờ, tội phạm lưu đày luôn xuất phát từ rạng sáng, trên đường còn ít bóng người, không có đám đông đứng xem và tiếng chê cười huyên náo khiến trong lòng Tạ Ngọc thấy thoải mái hơn một chút.
Trong nhà lao hắn không hề bị đánh đập, ngay cả việc thẩm vấn hằng ngày cũng không có, cho dù vụ án của hắn cuối cùng là do Hoàng đế Đại Lương phán xét nhưng kỳ thực, từ sau khi hạ ngục hắn chưa nhìn thấy mặt vị chí tôn Đại Lương này.
Chuyện ăn uống trong ngục đương nhiên không thể nào gọi là ngon, nhưng ít nhất cũng được ăn no, lại nhờ thượng thư bộ Hình mới nhậm chức quản lý rất tốt nên trò ngược đãi phạm nhân của ngục tốt vẫn thường thấy trong thiên lao cũng bị ngăn chặn, cho nên khi Tạ Ngọc đeo chiếc gông nặng nề đi đôi cổng nam thành Kim Lăng, tình trạng sức khỏe của hắn vẫn xem như không tồi.
Lúc người áp giải và phạm nhân tới cổng nam thì cũng là giờ mở cổng thành, phòng thủ cổng hoàng thành đương nhiên là quan binh của tuần phòng doanh. Lúc đầu bọn họ không để ý phạm nhân râu tóc rối bù, đeo gông mang xiềng đứng bên cạnh chờ cánh cổng thành dày nặng mở ra là ai. Sau đó một nha dịch phụ trách áp tải gặp người quen trong số các quan binh thủ thành, hai người hàn huyên một lát, nha dịch đó khinh thường liếc mắt hất cằm, giọng nói không hề thấp: “Này, nhìn quan lớn của các ngươi trước kia đi! Đại hầu gia cơ đấy, mấy tháng trước các ngươi đều không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bây giờ thì nhìn thoải mái, cũng chỉ mồm ngang mũi dọc, sống lưng còn không thẳng bằng ngươi!”
Vừa nói xong câu này, những người xung quanh lập tức ồn ào.
Những quan binh cấp thấp này cơ bản không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Tạ Ngọc, bình thường nghĩ đến Tạ hầu gia vẫn cảm thấy như là một người trên mây. Bây giờ người trên mây đã ngã xuống vũng bùn, đang đứng trước mặt mình, làm gì có ai lại không cảm thấy tò mò?
Cho nên có tới hơn nửa số quan binh đang trực ca này vây tới, vì râu tóc Tạ Ngọc che khuất mặt hắn, không nhìn rõ được nên có người còn định đưa tay gạt ra để nhìn cho kĩ.
"Làm gì thế? Các ngươi về hết cho ta!" Đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm vang lên, người nói cũng nhanh chóng chen tới, cố gắng đẩy đám người này ra. "Có cái gì mà xem? Cổng thành đã mở rồi, còn không mau về vị trí của mình đi!"
"Thất thúc!" Một quan binh kéo dài giọng, nói. "Vừa mở cửa thành, ma cũng không có nửa con, các huynh đệ cũng chỉ muốn xem một chút thôi chứ không làm gì."
"Nếu ngươi bị người khác xem như vậy thì ngươi có thích không?"
"Ta không phạm tội, tại sao lại bị người khác xem? Bây giờ ông ta không còn là hầu gia nữa, thúc lấy lòng ông ta làm gì?"
Thất thúc sầm mặt xuống, nhổ một bãi nước bọt, mắng: "Lúc người ta là hầu gia thì nịnh nọt, lúc người ta phạm tội thì làm nhục, sống như vậy đâu ra dáng nam tử hán?"
Thực ra phần lớn những người xem cũng chỉ là tò mò, bị mắng như vậy đương nhiên tức giận, may mà bình thường vị Thất thúc này vẫn được mọi người quý trọng, cũng đã phục vụ trong tuần phòng doanh từ lâu nên lập tức có người đi ra giảng hòa khuyên giải, cuối cùng hai bên chỉ lời qua tiếng lại chứ không đánh nhau.
Hai nha dịch đứng bên cạnh như đang xem kịch vui, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu, còn bản thân người gây ra sự hỗn loạn này là Tạ Ngọc lại lặng lẽ lùi về phía sau, râu tóc vẫn che hết nửa khuôn mặt.
Người phụ trách đội quan binh này vốn chỉ khoanh tay đứng nhìn, không muốn can thiệp, trong quân bình thường ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn, đánh nhau không có ai bị thương thì không có việc gì, huống chi bây giờ mới tờ mờ sáng, cổng thành vắng vẻ, lính gác cũng không có việc gì làm, cứ cho là ầm ĩ một chút cho ấm người.
Nhưng sau đó hắn vô tình nhìn thấy hai nha dịch khẽ nhếch miệng vẻ khinh thường, đột nhiên ý thức được có người ngoài ở đây, không nên để người ta xem chuyện cười của quan binh tuần phòng doanh, lập tức nổi giận, cầm chiếc roi bên cạnh lên quất một tiếng giòn vang, cao giọng mắng: "Mẹ kiếp! Câm mồm hết cho lão tử!"
Tuy hắn cũng chỉ là một tiểu đầu mục nhưng dù sao cũng là người chỉ huy trực tiếp, thấy hắn đột nhiên tức giận, mọi người dù kinh ngạc nhưng cũng không dám trái lời, vội ngoan ngoãn ngậm miệng rồi tản ra.
Hai nha dịch thấy kịch vui đã hết, cũng không tiếp tục thêm dầu vào lửa nữa mà đẩy Tạ Ngọc đi ra khỏi cửa thành.
Bên ngoài cổng nam thành là một con đường đất vàng lớn rất bằng phẳng, dễ đi.
Tạ Ngọc là người tập võ, sức khỏe rất tốt. Hắn đi rất nhanh, không cho hai người áp tải có cơ hội dùng gậy gộc xua đánh.
Sau khoảng nửa canh giờ, trời đã sáng hẳn, một nha dịch dừng lại lau mổ hôi, vô tình liếc về phía sau thì thấy bụi đất bay lên, một chiếc xe ngựa màu đen mái trắng đang chạy nhanh tới nơi, chỉ nhìn con tuấn mã kéo xe cũng biết không phải là một chiếc xe của người bình thường.
Ba người cùng tránh sang ven đường, hai nha dịch tò mò nhìn quanh, Tạ Ngọc lại cúi người tránh vào đám cỏ tranh bên đường.
Xe ngựa chạy đến cách ba người mấy trượng thì dừng lại, rèm xe bị hất lên, một thanh niên áo trắng nhảy xuống nhét cho hai nha dịch mỗi người một thỏi bạc lớn, nói nhỏ: "Đến tiễn đưa, mong các vị tạo điều kiện một chút."
Mặc dù không biết người tới là ai, nhưng đến tiễn đưa Tạ Ngọc thì nhất định không phải bình dân, hai nha dịch rất biết điều, tươi cười tránh ra xa.
"Cha..." Tạ Bật run run gọi một tiếng, mắt đỏ hoe. "Cha vẫn khỏe chứ?"
Tạ Ngọc đứng yên lặng hồi lâu, cuối cùng lạnh nhạt lên tiếng: "Ờ."
Tạ Bật lại mấp máy môi, hình như không biết nên nói gì tiếp, quay lại nhìn chiếc xe ngựa đằng sau.
Tạ Ngọc lập tức đoán được trên xe còn có người, ánh mắt không khỏi dao động. Trong tình cảnh này, hắn không biết mình có muốn gặp lại bà một lần nữa hay không? Tuy nhiên, bất kể hắn muốn hay không muốn, lúc này cũng không có quyền lựa chọn.
Rèm xe lại bị vén lên lần nữa, trưởng công chúa Lỵ Dương mặc nguyên bộ đồ tang chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Khiến Tạ Ngọc bất ngờ là người đỡ trưởng công chúa yếu ớt lại là Tiêu Cảnh Duệ.
Lúc còn cách Tạ Ngọc khoảng năm, sáu bước, Tiêu Cảnh Duệ buông tay mẫu thân, đứng lại không bước tiếp nữa.
Trưởng công chúa Lỵ Dương thì tiếp tục đi tới trước mặt Tạ Ngọc, lặng lẽ nhìn hắn.
Tạ Bật muốn để cha mẹ nói chuyện với nhau vài lời, lại nghĩ đến việc trong lòng Cảnh Duệ bây giờ đang rất mâu thuẫn nên đi tới kéo hắn ra một chỗ xa hơn.
"Đã kết thúc chưa?" Sau một lúc lâu yên lặng, trưởng công chúa hỏi câu đầu tiên.
"Chưa."
"Ta có thể giúp gì?"
"Không cần." Tạ Ngọc lắc đầu. "Ở kinh thành nàng còn không bảo vệ nổi ta, trong giang hồ mênh mông nàng càng không thể bảo vệ ta."
Ánh mắt trưởng công chúa Lỵ Dương trầm tĩnh mà đau buồn.
Mặc dù gần đây rơi lệ rất nhiều, quầng mắt đã khô, nếp nhăn hằn sâu nhưng sóng mắt vẫn giữ được thần thái như nước mùa thu, thỉnh thoảng hơi xao động, vẫn làm say lòng người.
"Vị Tô tiên sinh kia... hôm qua phái người tới gặp ta, bảo ta dặn ông hãy giao cho ta một phong thư."
"Thư?" Tạ Ngọc ngẩn người, nhưng vừa nghĩ đến việc đây là lời dặn của vị Mai Trường Tô làm người ta vừa nghĩ đến đã thấy rét lạnh kia, hắn lại không dám coi thường, vội vàng vắt óc suy nghĩ.
"Người đó nói nếu ông vẫn chưa viết thì bảo ông bây giờ viết, bởi vì sau khi ông nói những lời đó nhất định vẫn còn có những chuyện sâu hơn. Viết ra, giao cho ta, ông có thể sống." Trưởng công chúa Lỵ Dương không hiểu những lời này có ý gì, bà chỉ nghiêm túc thuật lại chính xác từng chữ từng câu.
Cho dù nam nhân này đã bóp chết tình yêu đầu đời của bà, cho dù nam nhân này từng có ý đồ giết chết con trai bà, nhưng dù sao cũng có tình nghĩa phu thê hơn hai mươi năm, hắn là cha của ba đứa con bà, bà không muốn nghe thấy tin hắn chết thê thảm, nhất là trong tình huống nam nhân này hoàn toàn không muốn chết.
Tạ Ngọc đảo mắt, đột nhiên vỡ lẽ, hiểu rõ ý Mai Trường Tô.
Ngoài những gì hắn nói với Mai Trường Tô hôm đó, còn có rất nhiều bí mật hắn đang nắm giữ tạm thời không muốn nói ra, hoặc không thể nói ra.
Trên con đường đi lưu đày dài đằng đẵng này, nếu Hạ Giang muốn giết hắn thì sẽ rất khó phòng bị. Cách bảo vệ tính mạng duy nhất chính là viết lại những bí mật trong lòng, giao cho Lỵ Dương giữ. Nếu mình không sao thì Lỵ Dương sẽ không công khai bức thư của hắn, nếu mình chết thì bức thư này sẽ trở thành bằng chứng.
Hạ Giang không phải người hồ đồ, chỉ cần cân nhắc một chút là sẽ thấy để mình sống thì tốt hơn. Dù Tạ Ngọc có không đáng tin đến mấy cũng sẽ không tùy tiện nói ra bí mật liên quan đến việc sống chết của hắn và Hạ Giang, ngược lại, nếu mình chết thì tất cả mới bị công khai.
Đây quả thật là cọng rơm cứu mạng cuối cùng...
Trưởng công chúa Lỵ Dương vẫn lặng lẽ nhìn hắn, lặng lẽ chờ đợi quyết định của hắn, không hề có ý thúc giục hay khuyên bảo.
Tạ Ngọc thấy trái tim đột nhiên nóng lên, hai mắt không khỏi ươn ướt.
Tuy là người bạn đời nhiều ân oán bao năm nay, nhưng người duy nhất hắn còn dám tin tưởng trên đời này, người duy nhất hắn còn dám đặt một tia hi vọng chính là Lỵ Dương.
"Có giấy bút không?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tạ Ngọc thấp giọng hỏi.
Trưởng công chúa Lỵ Dương lấy một chiếc hộp trong túi tay áo ra, trong hộp có sẵn bút mực và một tấm lụa trắng thật dài. "Viết lên đây là được."
Tạ Ngọc chần chừ nhìn hai nha dịch xa xa đang ngó về phía này, Lỵ Dương lập tức nói: "Không sao, Tô tiên sinh nói càng nhiều người biết ông viết bức thư này thì càng tốt."
Tạ Ngọc lập tức hiểu ra, vội vàng cầm bút.
Do hắn đang phải đeo gông nên trưởng công chúa Lỵ Dương liền trải tấm lụa trên gông, hắn cứ viết được vài chữ bà lại di chuyển tấm lụa giúp hắn, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt bà không hề nhìn vào những dòng chữ đó.
Đợi Tạ Ngọc vất vả viết xong, bà lập tức gấp tấm lụa lại, bỏ vào một chiếc túi thêu, rút một chiếc kim cài trên túi ra khâu chặt miệng túi lại.
"Lỵ Dương..."
"Tôi sẽ không cho bất kỳ ai xem bức thư ông viết, chính tôi cũng sẽ không xem. Tôi không muốn biết ông đã từng làm chuyện gì, bỏi vì đối với tôi thì không biết gì mới là tốt nhất..." Trưởng công chúa Lỵ Dương cất chiếc túi thêu vào trong áo, ánh mắt thê lương. "Tôi còn chuẩn bị một ít y phục và ngân lượng, ông mang theo còn sử dụng trên đường."
Tạ Ngọc dịu dàng nhìn bà, muốn chạm vào gương mặt bà nhưng bàn tay vừa động mới nhớ ra mình đang bị gông chặt, đành kìm nén, nói khẽ: "Lỵ Dương, nàng bảo trọng, ta nhất sẽ quay về gặp lại nàng."
Mắt trưởng công chúa Lỵ Dương hơi đỏ, quay đầu đi không trả lời, đưa tay ra hiệu cho Tạ Bật đi tới.
Tạ Ngọc vội bình tĩnh lại, thừa dịp con trai còn chưa đến gần, nhanh chóng nói: "Lỵ Dương, nàng ngàn vạn lần không được đưa chiếc túi thêu này cho tên Mai Trường Tô kia."
Trưởng công chúa Lỵ Dương nhìn hắn một cái, lạnh nhạt gật đầu. "Ông yên tâm, chỉ cần ông còn sống thì tôi sẽ luôn mang chiếc túi này theo người."
Vừa mới dứt lời, Tạ Bật đã đi tới.
Hắn là người chu đáo, thấy mẫu thân ra hiệu liền hiểu ra cho nên trên đường đi còn vòng qua chỗ xe ngựa lấy tay nải xuống, buộc lên lưng cho Tạ Ngọc.
Tiêu Cảnh Duệ vẫn đứng xa xa, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn tới.
Tạ Ngọc chưa bao giờ có tình phụ tử thật sự với Tiêu Cảnh Duệ, trưởng công chúa Lỵ Dương biết con trai lúc này đang đau xót trong lòng, Tạ Bật cũng là người tinh tế nên không một ai lên tiếng gọi Cảnh Duệ tới.
Mọi người im lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Tạ Ngọc nói trước: "Lộ trình của ta hôm nay không ngắn, bây giờ phải chia tay rồi. Bật Nhi, chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt."
Tạ Bật lên tiếng nhận lời rồi dìu mẫu thân chậm rãi lui lại.
Hai nha dịch vừa thấy việc tiễn biệt đã xong liền cầm gậy đi tới.
Tạ Ngọc không muốn nhìn xe ngựa của Lỵ Dương đi xa nên chính mình quay đi trước, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị cất bước, đột nhiên cảm thấy rét lạnh, không khỏi rùng mình một cái. Hắn vội ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh là đường đất cỏ dại, không có bóng người, cho rằng chỉ là cảm giác sai lầm, hắn lắc đầu thật mạnh.
Đúng lúc này, hắn nghe thây Tạ Bật khẽ kêu một tiếng sợ hãi.
Ngẩng đầu nhìn quanh lần nữa, chỉ thấy trước mặt lúc nãy còn không một bóng người, bây giờ bãi cỏ tranh cao ngang đầu người đã bị một người tách ra như cuộn sóng. Hạ Đông mặc một bộ váy áo đen tuyền, chậm rãi đi tới.
Chỉ riêng sự xuất hiện của Hạ Đông thì chưa khiến Tạ Bật phải sợ hãi, điều thật sự làm Tạ Bật hoảng sợ là biểu cảm trên gương mặt Hạ Đông, biểu cảm sâu như biển, thấu tận xương, lạnh như băng, giá như sương, mang đầy oán độc và thù hận...
Tạ Bật có thể cảm nhận được khí lạnh và địch ý trên người Hạ Đông, đương nhiên những người khác cũng lập tức nhận ra.
Trưởng công chúa Lỵ Dương một lần nữa bước từ trên xe ngựa xuống, kêu một tiếng: "Hạ khanh..."
Hạ Đông không để ý đến bà, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề dịch chuyển, vẫn đi đến chỗ Tạ Ngọc với bước chân thong thả, kiên định nhưng lại tràn ngập uy hiếp, đến tận lúc chỉ còn cách hắn ba trượng mới dừng lại.
Nhưng không phải Hạ Đông muốn dừng lại, mà vì Tiêu Cảnh Duệ đã chặn phía trước nàng ta.
Do mới bình phục sau khi bị thương nặng được hơn một tháng, sắc mặt Tiêu Cảnh Duệ vẫn trắng xanh, gương mặt cũng gầy hơn nhiều, nhưng ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như cũ, chỉ có điều thêm một chút ủ dột, thêm một chút đau buồn và ngỡ ngàng.
Đối mặt với Hạ Đông vừa là tỷ tỷ vừa là sư phụ, hắn chắp tay thi lễ, ngữ điệu kiên định: "Hạ Đông tỷ tỷ có chuyện gì à? Cảnh Duệ có thể làm thay được không?"
"Ngươi cảm thấy ta giống như có chuyện gì à?" Hạ Đông để lộ nụ cười lạnh đến cực điểm, sát khí trên mặt rung động. "Không cần ngươi phải làm thay, ngươi chỉ cần tránh ra là được."
Tiêu Cảnh Duệ thẳng thắn đón ánh mắt tàn khốc của Hạ Đông, vẫn không có ý lùi bước. "Gia mẫu ở đây, xá đệ ở đây, xin thứ cho Cảnh Duệ không thể lui lại."
"Ta đâu có làm khó trưởng công chúa và Tạ Bật, mắc mớ gì đến bọn họ?"
"Nhưng người tỷ tỷ cần làm khó lại có liên quan đến họ."
Trong đôi mắt hẹp dài của Hạ Đông, sóng mắt như đao, lửa giận bùng lên, nhìn thẳng vào mặt Tiêu Cảnh Duệ. "Ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản được ta sao?"
"Không ngăn cản được và không ngăn cản là hai việc khác nhau. Cảnh Duệ chỉ có thể cố gắng hết sức."
"Ngươi cố gắng hết sức cũng có ích lợi gì? Ta hoàn toàn có thể giẫm lên người ngươi đi qua."
Tiêu Cảnh Duệ lạnh nhạt gật đầu. "Vậy mời Hạ Đông tỷ tỷ thử giẫm xem."
Cùng với câu này của hắn, hai đồng tử của Hạ Đông đột nhiên co lại, ánh mắt sắc như mũi băng đâm thẳng vào mặt Tiêu Cảnh Duệ, hồi lâu không hề di chuyền.
Trong bầu không khí căng như dây đàn này, Tạ Bật có chút bất an, xoa xoa tay, lại nhìn mẫu thân với sắc mặt ngưng trọng.
Nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn lặng yên không động. Hắn lẳng lặng đón nhận ánh mắt của Hạ Đông, thoạt nhìn giống như đang đối kháng, nhưng thực ra chỉ là hắn không để ý. Sau khi trải qua một đêm thảm thương như vậy, Tiêu Cảnh Duệ làm sao còn để ý đến những chuyện vụn vặt như chuyện Hạ Đông có thể giẫm lên người mình để bước qua?
Đối mặt với kẻ cản đường yên tĩnh này, Hạ Đông vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lẽo. Có điều thời gian trôi qua, khóe môi nàng ta lại dần dần thả lỏng, chậm rãi nhếch lên rồi đột nhiên ngẩng đầu cười to. Sau khi cười, cả người nàng ta chợt thay đổi, lại biến thành Hạ Đông mà mọi người vẫn biết, Hạ Đông vài phần tà mị, vài phần cuồng ngạo, luôn như cười như không lại làm người ta phải kính sợ.
"Các ngươi căng thẳng cái gì?" Hạ Đông gạt lọn tóc buông xuống bên má, sóng mắt long lanh. "Ta có làm gì đâu, chỉ đến tiễn biệt thôi, cũng xem như trả lại ân tình Tạ hầu gia đã đưa thi hài phu quân ta về năm đó."
Nữ Huyền Kính sứ chuyển từ vẻ lạnh băng thành cười tươi như hoa, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Tạ Bật nhướng mày, nói: "Hạ Đông tỷ tỷ, tỷ vẫn không bỏ được thói xấu thích trêu đùa người khác à? Bây giờ là lúc nào mà tỷ còn trêu đùa bọn ta?"
"Xin thứ lỗi!" Hạ Đông nói một câu, không tiếp tục đi tới mà chỉ đứng ở chỗ cũ, ánh mắt khóa chặt gương mặt Tạ Ngọc, chậm rãi nói. "Hạ Đông đến để tiễn đưa, hầu gia đi đường cẩn thận. Phải biết con đường phía trước nhiều gian khó, e là khó được an bình trong chốc lát, khuyên hầu gia lúc nào cũng phải để ý, chớ thả lỏng tinh thần. Kiềm Châu giá rét, cũng mong hầu gia cố gắng chịu đựng, trên đời này có nhiều cảnh ngộ còn đau khổ hơn cả cái chết, sau này ngài nhất định phải cố gắng vượt qua."
Ngày ấy Hạ Đông và Tĩnh vương vào thiên lao, lúc vào lúc ra đều rất bí mật, Tạ Ngọc không hề biết bọn họ ở ngay bên cạnh. Nhưng có lẽ vì biểu cảm của Hạ Đông lúc xuất hiện thật sự làm người ta chấn động, có lẽ vì người có tội trong lòng khó tránh chột dạ và mẫn cảm khi đối mặt với khổ chủ nên Tạ Ngọc không thể thả lỏng trước sự thay đổi thái độ của Hạ Đông như những người khác, mà ngược lại lập tức khẳng định Hạ Đông nhất định đã biết chân tướng.
Sự vui mừng sau khi bị đẩy vào tử địa mà vẫn thoát chết lập tức biến mất hoàn toàn, Tạ Ngọc gần như bị sự thay đổi quá chóng vánh này hành hạ đến mức sụp đố.
Hạ Đông khác Hạ Giang, nàng ta chỉ có thù hận đơn thuần, không bao giờ e dè. Cho nên nàng ta sẽ báo thù, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, nàng ta đều có thể đến báo thù. Hạ Đông sẽ lựa chọn thủ đoạn báo thù cực kỳ tàn khốc, đây là điều không cần nghi ngờ, mà chính hắn lại hoàn toàn không có chỗ cầu cứu.
Lúc này Hạ Đông đang mỉm cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Đối với nàng ta thì bước đầu tiên đã kết thúc, Tạ Ngọc sẽ bước lên con đường bị lưu đày trong sự sợ hãi vô hạn. Sau này nàng ta tự có vô số phương pháp để đạt được mục đích của mình.
"Hầu gia lên đường đi thôi, đừng để lỡ hành trình của ngài hôm nay." Hạ Đông nghiêng người nhường đường, Tiêu Cảnh Duệ cũng đứng đến bên cạnh nàng ta, nhưng Tạ Ngọc lại không thể cất bước. Râu tóc rối bời khiến người ta không thấy rõ mặt hắn, nhưng những giọt mồ hôi rơi xuống mặt gông, cơ mặt căng cứng, hai chân cứng đờ, thân người khẽ run, tất cả đều cho thấy hắn đang sợ hãi, chỉ có điều ba mẫu tử Lỵ Dương đều không biết rốt cuộc hắn đang sợ hãi điều gì.
Lúc này hai nha dịch thoáng nhìn sắc trời, liếc nhau một cái, mỗi người đi tới xốc một cánh tay Tạ Ngọc, nói một tiếng "Đi thôi" rồi vừa lôi vừa đỡ kẹp hắn ở giữa đi về hướng tây nam theo con đường đất.
Đưa mắt nhìn theo bóng phu quân trong chốc lát, trưởng công chúa Lỵ Dương chậm rãi xoay người, thoáng nhìn Hạ Đông thấp giọng hỏi: "Hạ khanh về thành không?"
"Có." Hạ Đông lạnh nhạt gật đầu. "Bốn người các vị thì sao?"
"Chúng ta cũng thế." Trưởng công chúa không thấy có gì khác thường nên thuận miệng đáp lời.
Chỉ có Tiêu Cảnh Duệ nhíu mày, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Hạ Đông không phải không biết đếm, nàng ta đã nói "bốn người các vị" thì chắc chắn sẽ còn có một người nữa.
Một người này cũng không khó tìm, chì cần nhìn lướt một vòng bốn phía, Tiêu Cảnh Duệ đã phát hiện tung tích của nàng.
Nàng đứng rất xa, trên một sườn dốc, nửa người khuất sau thân một cây liễu già, lộ ra tà váy vàng và chiếc áo hồng. Sứ đoàn Đại Sở đã sớm về nước, một tiểu cô nương như nàng lại không về, rõ ràng Vũ Văn Huyên và Nhạc Tú Trạch đều rất thương yêu nàng, vậy mà họ lại dám để nàng ở lại một mình...
Đầu tiên là Tiêu Cảnh Duệ bị thương, sau đó Tạ Khởi qua đời, Thái hoàng thái hậu băng hà, hết chuyện này tới chuyện khác xảy đến, Vũ Văn Niệm vẫn không có cơ hội đưa ra yêu cầu của mình. Có điều nàng không nói thì trong lòng mọi người cũng đều biết rõ, nàng muốn dẫn Tiêu Cảnh Duệ về Đại Sở.
Trưởng công chúa Lỵ Dương không ngăn cản Vũ Văn Niệm tới gặp Cảnh Duệ, bất kể là phủ công chúa cũng thế, trong chùa cũng vậy, bà vẫn để tiểu cô nương này qua lại bình thường. Nhưng với tấm lòng của một mẫu thân, lúc này bà không muốn để Tiêu Cảnh Duệ rời khỏi tầm mắt của mình. Không phải vì sợ mất hắn, mà vì trong lòng bà biết rất rõ, đứa con trai hiền hậu này của mình mặc dù bên ngoài có vẻ không quá kích động nhưng thực ra hắn vẫn còn chìm trong bóng tối của chân tướng về thân thế bản thân.
Nỗi đau khổ khi mọi thứ xung quanh bị lật đổ này không thể chữa trị bằng những lời an ủi. Cần phải có thời gian để chính bản thân hắn chậm rãi điều chỉnh và thích ứng.
Trưởng công chúa Lỵ Dương muốn cùng con trai vượt qua thời gian này chứ không muốn để hắn phải đi tới một nơi xa lạ gặp một phụ thân xa lạ, gặp những chấn động tình cảm mới.
Nếu sau này, khi tâm tình Tiêu Cảnh Duệ đã ổn định, hắn muốn gặp phụ thân ruột thịt của mình xem mặt mũi ông ta thế nào, thậm chí muốn đến sống bên cạnh ông ta thì trưởng công chúa Lỵ Dương cũng sẽ đồng ý. Nhưng trong thời điểm này, bà phải nhìn thấy Tiêu Cảnh Duệ ở bên cạnh mình, cho nên dù không xua đuổi nhưng trưởng công chúa luôn làm như không nhìn thấy Vũ Văn Niệm xuất hiện xung quanh.
Có điều nghị lực của tiểu cô nương Niệm Niệm quả thật cũng làm người ta bội phục, sau một thời gian lâu như vậy mà nàng không hề nhụt chí, chỉ cần trưởng công chúa không có mặt là nàng lại đi tới bắt chuyện với Tiêu Cảnh Duệ.
Mặc dù nhìn gương mặt rất giống mình lại làm hắn nhớ tới buổi tối đau lòng đó, nhưng dù sao đây cũng là muội muội của hắn, Cảnh Duệ vẫn đối xử với nàng hòa nhã, không chỉ trả lời những câu hỏi của nàng mà thỉnh thoảng còn để ý xem nàng có được an toàn, khỏe mạnh hay không.
Vũ Văn Niệm cảm thấy ngày càng thích vị huynh trưởng này, quyết tâm dẫn hắn về Đại Sở cũng ngày càng lớn.
Lúc này Hạ Đông đã về trước từ lâu, trưởng công chúa Lỵ Dương cũng im lặng dẫn các con lên xe về thành, Vũ Văn Niệm cưỡi một con ngựa màu đỏ đi theo phía sau không tới gần nhưng cũng nhất định không để tụt lại qua xa.
Trước khi vào thành, đoàn người bất ngờ gặp Ngôn Dự Tân. Dù nói là bất ngờ nhưng đó cũng chỉ là bất ngờ từ một phía, còn Ngôn Dự Tân là vì nghe tin hôm nay Tạ Ngọc bị áp giải ra khỏi thành nên cố ý chạy tới.
Sau đêm sinh nhật chấn động lòng người đó, hết chuyện gã hảo bằng hữu trọng thương lại đến quốc tang, Ngôn Dự Tân vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Tiêu Cảnh Duệ. Cho nên hôm nay hắn vốn định tìm Tiêu Cảnh Duệ cùng đi uống rượu, nói với hắn bất kể thân thế của hắn như thế nào thì mình vẫn là bằng hữu tốt nhất của hắn. Nếu Tiêu Cảnh Duệ vẫn còn bi thương thì hắn sẽ an ủi tử tế. Nhưng sau khi gặp mặt, hắn mới biết chính mình đã sai.
Lúc Tiêu Cảnh Duệ bước xuống từ trên chiếc trên xe ngựa bị chặn lại, thần sắc hắn vẫn bình thường, giọng nói cũng bình thường, lúc nói với hắn còn nở nụ cười mơ hồ: "Dự Tân, có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì thì không thể tới tìm ngươi chắc?" Lúc đầu Ngôn Dự Tân còn cười ha ha, cố gắng cư xử bằng thái độ như trước giờ vẫn thế. "Ngươi nói xem đã bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài chơi? Hôm nay ngươi không bận gì chứ? Đi cùng ta đến Thái Bạch cư ngồi một lát?"
Tiêu Cảnh Duệ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Xin thứ lỗi, ta phải đưa mẫu thân về."
"Vậy ta đi cùng ngươi đưa trưởng công chúa điện hạ về phủ rồi chúng ta đi sau!"
"Xin thứ lỗi." Tiêu Cảnh Duệ vẫn lắc đầu. "Ngươi tìm người khác cùng đi được không?"
"Ngươi cũng không bận việc gì, ta cố ý tới đón ngươi đây." Ngôn Dự Tân kéo cánh tay Tiêu Cảnh Duệ. "Quyết định như vậy đi, nào, chúng ta đưa trưởng công chúa về trước."
Tiêu Cảnh Duệ chậm rãi rút cánh tay ra, nhẹ nhàng đẩy hắn. "Đa tạ ngươi đã có lời mời, nhưng ta thật sự không đi được, ngươi gọi người khác đi cùng đi."
Lúc này Tạ Bật cũng thò người ra từ trên xe ngựa, không nói gì, chỉ im lặng nhìn qua bên này.
"Cảnh Duệ, chỉ đi uống với ta ly rượu... Ta muốn tâm sự với ngươi..." Ngôn Dự Tân đã sắp không giữ được nụ cười trên mặt, mở to mắt nhìn bằng hữu.
"Xin thứ lỗi." Tiêu Cảnh Duệ cáo lỗi lần nữa, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, không hề dao động. "Để hôm khác đi. Ta đi trước đây!"
Nói xong câu này, hắn quay đầu, xoay người, trở lại bên cạnh xe. Tạ Bật đưa tay kéo hắn lên, xe ngựa lắc lư tiến tới.
Ngôn Dự Tân sững sờ.
Nhìn bóng dáng gầy gò của Tiêu Cảnh Duệ, nhìn ánh mắt buông xuống của Tạ Bật, hắn đột nhiên nhận ra mọi chuyện đã không thể trở lại như trước kia được nữa. Thời gian tươi trẻ, vui đùa, hòa hợp, suốt ngày cười cợt huyên náo trước kia đã ra đi không trở lại.
Mặc dù hắn vẫn nói không thay đổi, Cảnh Duệ vẫn là Cảnh Duệ, vẫn là bằng hữu tốt nhất của hắn, nhưng đối với Cảnh Duệ, đối với Tạ Bật, đối với đa số những người liên quan hoặc không liên quan trên đời này thì hết thảy đã thay đổi từ lâu, hơn nữa còn hoàn toàn thay đổi, không thể trở lại như cũ được nữa.
Còn hắn nói hắn không hề thay đổi, đó chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nhìn chiếc xe ngựa chậm rãi đi xa, Ngôn Dự Tân tung một cước đá văng hòn đất dưới chân, chưa bao giờ cảm thấy giận dữ và chán nản như lúc này. Cho dù hắn muốn giúp đỡ Cảnh Duệ nhưng cũng không có cách nào hàn gắn lại cuộc sống đã bị xé rách của hắn y như trước.
Hòn đất bị đá văng lên vỡ tan, bụi đất bay vào mắt hắn. Ngôn Dự Tân dụi mắt, dụi đến mức mắt đỏ lên phát đau.
Trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng hơi quen mắt dựa vào con ngựa màu đỏ đang lẳng lặng nhìn hắn.
Ngôn Dự Tân nhận ra đó là Vũ Văn Niệm, tiểu muội ở Đại Sở của Cảnh Duệ.
"Ngươi là một bằng hữu tốt." Thấy hắn đã phát hiện ra mình, Vũ Văn Niệm nói khẽ. "Nhưng chuyện này ca ca ta phải tự mình vượt qua, chúng ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, không cho huynh ấy ngã xuống là được."
Ngôn Dự Tân ngẩn ngơ, còn chưa kịp trả lời thì Vũ Văn Niệm đã xoay người lên ngựa, chạy theo chiếc xe ngựa phía trước, càng lúc càng xa.
Sau khi Tạ Ngọc bị giáng tội, tuần phòng doanh do hắn trực tiếp chỉ huy tạm do doanh thống u Dương Kích tiếp quản. Nhưng bởi vì u Dương Kích chỉ là một tham tướng tứ phẩm, quản lý sự vụ hằng ngày còn được, chứ giao quyền chỉ huy cao nhất của cả quân doanh cho hắn thì tuyệt đối không được.
Vì thế Thái tử dâng tấu, chỉ ra tuần phòng doanh vốn nên do bộ Binh trực tiếp chỉ huy, đề nghị thu hồi quyền này.
Đối với đề nghị của Thái tử, đương nhiên Dự vương cực lực phản đối, cho rằng bộ Binh là một nha môn, chỉ huy như thế nào? Đương nhiên vẫn phải chỉ định một nhân sự cụ thể. Nhưng thượng thư bộ Binh công việc bề bộn, khó có thể kiêm nhiệm việc này. Các quan chức khác ở bộ Binh thì tư lịch không đủ, cũng không tốt hơn u Dương Kích bao nhiêu, cho nên đề nghị chọn một tướng lĩnh từ tam phẩm trở lên ở bên ngoài về kinh tiếp nhận chức vụ này.
Đối với tuần phòng doanh, Hoàng đế Đại Lương không coi trọng như cấm quân, nhưng dù sao đây cũng không phải một chuyện nhỏ, liên quan đến sự an toàn của các nha môn lục bộ trong hoàng thành, các vương phủ hầu phủ, các phủ đệ của đại thần và sự cân bằng giữa các phe cánh.
Thái tử và Dự vương không ngừng tranh chấp, ông ta nhất thời cũng khó quyết định nên chuyện này dây dưa mãi đến tận cuối tháng Bảy.
Thời tiết tháng Bảy đã rất nóng nực, đặc biệt là buổi chiểu càng khiến người ta cảm thấy bí bức.
Để nghỉ mát ngày hè, Hoàng đế Đại Lương dời nơi trị sự từ điện Vũ Anh tới điện Dật Tiên. Nơi này cây cối um tùm, ba mặt nước chảy, là chỗ mát mẻ nhất cung thành. Nhưng chính vì cây cối um tùm nên ve sầu cũng nhiều, đám tiểu thái giám bận rộn suốt ngày cũng không bắt hết được.
Khi còn trẻ, Hoàng đế Đại Lương rất dễ ngủ, nằm xuống là ngủ ngay, nhưng khi đến tuổi lão niên lại thay đổi hoàn toàn, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là đã đánh thức ông ta, sau đó sẽ là một cơn giận vô cớ. Mấy hôm trước, có một tiểu thái giám lỡ tay làm rơi một cái chén, quấy rầy giấc ngủ trưa của ông ta nên lập tức bị kéo ra ngoài đánh chết. Vì vậy chỉ cần đến sau ngọ thiện là tất cả những người hầu hạ xung quanh nghi giá đều sẽ lập tức trở nên căng thẳng.
Ngày nọ, Thái tử và Dự vương lại xảy ra tranh chấp trên triều. Sau khi hồi cung, tâm tình Hoàng đế vốn đã không vui, lúc dùng bữa bên ngoài lại vang lên tiếng ve kêu, lập tức cau mày giận dữ.
Đám tiểu thái giám sợ mất hồn mất vía, luống cuống tay chân cầm que đi bắt ve ở khắp nơi, nhưng sau ngọ thiện vẫn còn tiếng ve kêu loáng thoáng.
Tổng quản nội giám Cao Trạm thấy sắc mặt Hoàng đế ngày càng âm trầm, trong lòng lo lắng, đang không biết làm sao thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói: "Bệ hạ, hôm nay là ngày sinh của Tĩnh phi nương nương, Bệ hạ có muốn đến thăm một chút không?"
Những năm trước, ngày sinh của Tĩnh tần đều trôi qua trong yên lặng, trừ nội đình ti đưa một số vật phẩm tới với danh nghĩa Hoàng đế ban tặng thì không có gì khác những ngày còn lại, chưa từng có ai nghĩ đến việc phải nhắc nhở Hoàng đế, đương nhiên cho dù có nhắc nhở thì Hoàng đế cũng sẽ không để tâm.
Tuy nhiên, năm nay Tĩnh tần đã được thăng lên thành phi, địa vị nâng cao một bậc, mặc dù vẫn không ai biết đến nhưng dù sao thì thân phận đã khác, thế nên Cao Trạm nói câu này cũng không có gì đường đột.
"Ngày sinh của Tĩnh phi?" Hoàng đế Đại Lương nheo mắt. "Ban thưởng theo thường lệ đã đưa tới chưa?"
"Bẩm Bệ hạ, đều đã đưa tới rồi."
Hoàng đế Đại Lương suy nghĩ một lát, đứng dậy. "Nàng vào cung chừng đó năm, trẫm cũng nên đến thăm một chút. Ngươi chuẩn bị trăm cuộn gấm, mười hộc ngọc trai, mười món đồ ngọc rồi cùng theo trẫm qua đó."
"Vâng." Cao Trạm biết Hoàng đế đã khởi giá thì ít nhất cũng sẽ không ngủ trưa ở điện Dật Tiên, thầm thở phào một hơi, lui ra ngoài vừa sai người chuẩn bị đồ vừa nghiêm lệnh cho tiểu thái giám nhân cơ hội này bắt hết ve sầu, sau một hồi mới đi vào điện, hầu hạ Hoàng đế thay y phục.
Sau khi Tĩnh tần được thăng lên phi vị vẫn ở lại Chỉ La viện, có điều đổi viện thành cung, theo quy chế được tăng thêm nội giám cung nữ, được ban các loại phục sức tương ứng.
Bà luôn là một người giản dị, biết tự hài lòng, cuộc sống hằng ngày vẫn như cũ, không có thay đổi gì lớn, vẫn trồng thảo dược, sửa sang lâm viên cho qua ngày, khiến cung Chỉ La của bà trở nên đẹp đẽ, nhã nhặn, tươi mát, trong lành hơn hẳn những nơi khác.
Lúc xuất phát, Hoàng đế Đại Lương cố ý ra lệnh không được đến thông báo trước.
Đến trước cung Chỉ La, chỉ thấy lối đi chính vào cửa cung là một hành lang đầy dây leo rất dài, lá xanh quả đỏ, vô cùng đẹp đẽ. Sắc mặt Lương đế lập tức tốt hơn rất nhiều, dẫn Cao Trạm lặng lẽ đi vào, bước chậm nhìn quanh, cảm giác nóng nực tan dần.