• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, cuối cùng Ngôn Dự Tân cũng tìm được bình thuốc, vội vã dốc một viên ra cho Tiêu Cảnh Duệ uống, bị Mai Trường Tô lắc đầu ngăn lại. “Giữ lại đi, loại thuốc bảo vệ tính mạng này không dùng như vậy. Hôm nay uống một viên là đủ rồi.”

Dự vương ở bên cạnh bị cảnh chém giết máu me làm kinh sợ, lúc này mới hồi phục tinh thần, quay sang hung tợn trợn mắt nhìn Tạ Ngọc. Tạ Ngọc lại thờ ơ nhún vai, nói: “Mọi người đều thấy rõ, tên thích khách này là người của ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?”

Dự vương bị hắn làm cho nghẹn họng, khí tràn lên ngực, nổi giận quát gã tâm phúc bên cạnh: “Mang cái xác này về, tra cho bản vương xem hắn trà trộn vào thế nào, nhất định phải tra ra rõ ràng!”

Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, không nói gì.

Kế hoạch chu toàn đến mấy cũng khó có thể khống chế hoàn toàn mọi sự, chuyện bất ngờ vừa rồi cũng khiến chàng giật nảy mình, may là chỉ làm mọi người kinh sợ chứ cuối cùng không có nguy hiểm gì, cũng xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Còn Dự vương chỉnh đốn binh lính trong phủ thế nào thì Mai Trường Tô không nói gì, chàng không thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi.

Sau khi được xử lý sơ bộ, vết thương của Tiêu Cảnh Duệ đã hoàn toàn cầm máu, nhưng hắn cũng rơi vào hôn mê, sắc mặt trở nên xám xịt.

Hiển nhiên là không thể ở lại phủ Ninh Quốc hầu được nữa, trưởng công chúa đã sai người chuẩn bị xe đưa hắn về phủ công chúa để tiếp tục chữa trị.

Vũ Văn Niệm ở bên cạnh nhỏ giọng nói để mình đưa Tiêu Cảnh Duệ về trạm dịch tĩnh dưỡng, đương nhiên không ai thèm để ý đến đề nghị lạ lùng này của nàng, chỉ có Nhạc Tú Trạch thấy đồ đệ đã sắp khóc liền tới kéo nàng sang một bên, trầm giọng nói: “Nơi này là Kim Lăng, con phải nhẫn nại mới được.”

“Sao Huyên ca không có ở đây?” Vũ Văn Niệm nhìn quanh không thấy nơi dựa dẫm quen thuộc liền nghẹn ngào hỏi.

“Hắn không thể đi vào, đang chờ ở bên ngoài. Dù sao chúng ta cũng là người nước khác...”

“Sư phụ, chúng ta phải làm thế nào?” Vũ Văn Niệm vặn vẹo hai tay. “Trưởng công chúa lợi hại như vậy, ca ca cũng không thèm quan tâm đến con... Chẳng phải thần pháp sư đã xem quẻ, tháng Tư là tháng đại cát, chúng ta đến đây vào thời gian này nhất định có thể đưa ca ca về...”

Người Sở rất tin thuật xem sao xem quẻ, có vị Hoàng đế nước Sở thậm chí còn thoái vị nhường ngôi cho Thái tử vì tử vi phạm vào đế tinh, cho nên Nhạc Tú Trạch lập tức an ủi đồ đệ: “Thần pháp sư đã xem quẻ rồi thì con còn lo lắng gì nữa? Mặc dù hắn còn trẻ, pháp thuật cũng không cao nhưng gần đây nhiều lần xem quẻ cho Lăng vương điện hạ đều chính xác, con phải thành tâm mới được.”

Hai thầy trò này thì thầm bên cạnh, những người khác đều không chú ý, chỉ có Mai Trường Tô thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ.

Dự vương đã sai khiến mấy kẻ tâm phúc nhất bảo vệ người nhà họ Trác, cáng khiêng người bị thương cũng đã được mang tới.

Trưởng công chúa Lỵ Dương dặn dò người hầu đi đón Tạ Bật và Tạ Khởi, cuối cùng quay lại nhìn phu quân ở lại một rồi giấu nước mắt cùng mọi người đi ra ngoài phủ.

Vũ Văn Huyên quả nhiên đang chờ ngoài phủ cùng những quan binh tuần phòng doanh còn chưa biết tình hình ra sao.

Đám quan binh tuần phòng doanh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng hắn lại có vẻ rất bình thản, tự đắc.

Hắn không hề thấy hứng thú với chuyện xảy ra trong phủ, thấy đường muội đi ra bình an, trên mặt mới để lộ nụ cười, vừa bước tới đón vừa dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, thế nào?”

“Huynh ấy còn không nói chuyện với muội...” Vũ Văn Niệm lao vào trong lòng hắn, nói rất khổ tâm.

“Không sao, tối nay nó đã bị kinh động quá mức nên mới không để ý đến muội. Muội và nó đã sánh vai chiến đấu, nó sẽ nhớ kĩ mình có một muội muội như vậy.” Vũ Văn Huyên nắm vai đường muội, dịu dàng an ủi. “Muội nghĩ xem, chúng ta đã làm rõ chuyện này một cách công khai như vậy, mọi đường lui của nó đều đã bị cắt đứt. Cách làm này có hiệu quả cao hơn bí mật nhận nhau rất nhiều. Thân phận và cảnh ngộ của nó trong chốc lát đã thay đổi nhiều như vậy, cho dù bây giờ chưa nhận ra nhưng chẳng bao lâu sau nó sẽ phát hiện mặc dù trưởng công chúa vẫn bảo vệ nó nhưng Kim Lăng đã không phải nơi thích hợp để nó ở lại nữa. Đến lúc đó chúng ta lại khuyên bảo, nó nhất đinh sẽ đi theo chúng ta. Là người thì ai cũng muốn gặp phụ thân ruột thịt của mình...”

Vũ Văn Niệm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo Tiêu Cảnh Duệ bị khiêng lên xe ngựa. Xe ngựa lộc cộc rời đi, nước mắt nàng lại không cầm được rơi xuống.

Ngôn Dự Tân đang chuẩn bị về nhà cùng phụ thân vô tình nhìn thấy, thói thương hương tiếc ngọc nổi lên, chần chừ một lát rồi vẫn đi tới nói với nàng: “Vũ Văn cô nương, thương thế của Cảnh Duệ không nguy hiểm đến tính mạng, cô nương đừng lo lắng. Trưởng công chúa là một người rộng lượng, cô nương chịu khó tới phủ cầu xin nhiều lần, trưởng công chúa sẽ để cô nương gặp Cảnh Duệ.”

Vũ Văn Niệm biết hắn có lòng tốt, vội lau nước mắt, cúi người thi lễ, nhỏ giọng nói: “Vâng, đa tạ Ngôn công tử.”

Ngôn Dự Tân gật đầu đáp lễ, lại nhìn Vũ Văn Huyên một cái, nhưng hắn vốn không thích gã Lăng vương Đại Sở lúc nào cũng tươi cười giả tạo này nên quay người đi, không nói gì nữa.

Trước lúc về, Hạ Đông cố ý đi tới bên cạnh Mai Trường Tô nói thầm vào tai chàng: “Đại tài tử quả nhiên cao tay, vậy mà có người lại nói tiên sinh chơi cờ không tốt, đúng là chuyện cười.”

Mai Trường Tô cười, nói: “Quả thật ta chơi cờ rất kém, Hạ đại nhân thử xem là biết. Có điều Hạ đại nhân chỉ có hứng thú với vụ án chính mình tiếp nhận, có lẽ cũng không nên để ý đến ván cờ của người khác làm gì?”

“Nói đúng lắm.” Hạ Đông nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta chỉ quan tâm đến việc phá án của mình, còn đối với những chuyện không đâu thì luôn giả mù giả điếc. Ngươi nói với Dự vương điện hạ đừng tới tìm ta vì sẽ chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.”

“Ta không bao giờ chuyển lời cho ai.” Tai Mai Trường Tô bị hơi thở của Hạ Đông làm cho ngứa ngáy, chàng vừa cười vừa né tránh. “Hơn nữa Dự vương điện hạ là người thông minh, có bao giờ điện hạ làm phiền Hạ đại nhân đâu?”

Hạ Đông ngẩng mặt cười, xoay người kéo Hạ Xuân nghênh ngang rời đi.

Chỉ trong chốc lát, Dự vương đã sắp xếp xong việc hộ tống người nhà họ Trác.

Hắn là loại người luôn luôn lôi kéo người khác bằng vẻ hiền lành, thân thiện, Trác Đỉnh Phong lại là người giang hồ thẳng thắn, mặc dù vẫn chưa hết cảnh giác nhưng xem ra ấn tượng đối với Dự vương cũng đã có chút cải thiện.

Mai Trường Tô biết chính mình bây giờ nên lui lại để Dự vương giải quyết những việc khác nên vẫn lẳng lặng đứng ngoài xa.

Dù sao bây giờ nhà họ Trác cũng đã tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh, cuối cùng chàng cũng có thể thở ra một hơi.

Trác Đỉnh Phong đã đồng mưu với Tạ Ngọc bao năm nay ông ta biết rõ chi tiết của rất nhiều sự vụ, riêng lời khai cũng có sức sát thương rất lớn. Chỉ cần ở Thiên Tuyền sơn trang còn giữ một số tư liệu và vật chứng thì Tạ Ngọc hoàn toàn không còn cơ hội lật lại thế cờ.

Mà tất cả những chuyện này Dự vương nhất định sẽ làm cực kỳ tốt.

“Bản vương sai người đưa Tô tiên sinh về phủ nhé?” Dự vương rảnh rỗi đi tới, ánh mắt nhìn Mai Trường Tô giống hệt như đang nhìn một bảo bối. “Tiên sinh nhảy xuống hồ, cả người ướt hết, thân thể ngấm lạnh, bản vương về phủ sẽ phái ngự y tới xem bệnh cho tiên sinh.”

“Đa tạ điện hạ.” Mai Trường Tô cười. “Chuyện tiếp theo rất quan trọng, điện hạ cần xử lý cả đêm, không cần phải phí tâm vì ta. Mông đại thống lĩnh tự nhiên bị cuốn vào chuyện này, xem dáng vẻ thì hình như cũng đã nhận ra bị chúng ta lợi dụng nên không vui. Bây giờ Mông đại thống lĩnh còn rất được Hoàng đế tin tưởng, quyền cao chức trọng, không thể đắc tội. Điện hạ cứ về phủ trước đi, ta phải qua chỗ Mông đại thống lĩnh tìm cách giải thích mấy câu!”

Dự vương sửng sốt quay lại, thấy sắc mặt Mông Chí hơi sa sầm, vội nói: “Vậy thì làm phiền tiên sinh. Mông đại thống lĩnh là người trung trực, tiên sinh giải thích phải thận trọng một chút, lúc này chúng ta tuyệt đối không thể gây thù oán với ông ta được.”

“Huynh... cũng ở lại đi. Gần đây bệnh tình của ta nặng hơn một chút, huynh phải chịu áp lực lớn nên cũng khó trách. Nghĩ lại một mình huynh trông nom cả Tô trạch, trách nhiệm quá nặng nề, đầu óc quá căng thẳng, không có thời gian thả lỏng, khó tránh khỏi xảy ra sai sót. Lẽ ra ta nên nhận ra điều này từ sớm nhưng vì tâm tư đều đặt ở bên ngoài cho nên đã sơ suất. Xưa nay huynh và Chân Bình vẫn phối hợp ăn ý, sau khi hắn đến, hai người có thể chia sẻ công việc với nhau, gặp chuyện gì cũng có người để thương lượng, ta cũng sẽ yên tâm hơn.”

Lê Cương ngẩng lên, miệng há ra, nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới dần dần lĩnh hội được ý của Mai Trường Tô, trong lòng lập tức mừng như phát điên, lớn tiếng nói: “Vâng!”

Mai Trường Tô không nói thêm nữa, xoay người về phòng.

Yến đại phu đi liền theo sau, bưng bát thuốc bắt chàng uống, nói là để thanh nhiệt.

Lúc này Phi Lưu mới bay từ chỗ nào đó ra, dựa vào đầu gối Mai Trường Tô, phụng phịu: “Tức giận!”

“Được rồi, Tô ca ca đã hết giận rồi.” Mai Trường Tô xoa tóc hắn. “Phi Lưu sợ à?”

“Sợ...”

Mai Trường Tô mỉm cười, chậm rãi vỗ vai Phi Lưu, hai mắt dần dần mông lung, ngả người dựa vào tấm đệm, thân thể dần thả lỏng.

Yến đại phu rút tấm đệm ra cho chàng ngủ, lấy chăn lông cẩn thận đắp cho chàng. Phi Lưu nhất định đòi dựa vào Tô ca ca, vùi mặt vào chiếc chăn lông mềm mại, nhẹ nhàng quẹt quẹt.

“Không được làm ồn.” Yến đại phu hạ thấp giọng dặn dò thiếu niên một câu rồi nhẹ bước rời khỏi, mới đi ra đến hành lang lại nhìn thấy Lê Cương vội vã đi vào, không khỏi nhướng mày.

“Tông chủ thếnào?”

“Vừa mới ngủ...”

Bước chân Lê Cương hơi khựng lại nhưng vẫn nhanh chóng đi qua bên cạnh Yến đại phu vào trong phòng.

Mai Trường Tô nằm trên giường, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài không hề đậm màu hơn chiếc chăn lông trắng như tuyết đắp trên người chàng, đầu nghiêng trên gối, hơi thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ.

Lê Cương đứng bên cạnh giường do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Tông chủ, tông chủ!”

Mai Trường Tô khẽ động, mắt vẫn nhắm, giọng nói không rõ ràng lắm: “Chuyện gì?”

“Đồng Lộ lại về rồi.” Lê Cương đưa tay đỡ Mai Trường Tô vừa ngồi dậy dựa vào đầu giường. “Hắn nói mới nhận được tin tức từ phủ trưởng công chúa, đại tiểu thư Tạ Khởi nhà họ Tạ hôm nay chuyển dạ, tình hình có vẻ không tốt lắm…”

Mai Trường Tô mở to mắt. “Khó sinh à?”

“Vâng, nghe nói là thai ngược, chân đứa bé ra trước... Đã triệu năm ngự y đến rồi...”

“Có nghiêm trọng không?”

Lê Cương ngẩn ra không biết phải trả lời thế nào.

Yến đại phu lúc này đã quay lại. “Sinh con mà chân ra trước, nếu không có bà đỡ rất giỏi thì mười người có tám người không sống được. Huống hồ sản phụ lại là tiểu thư nhà quan, thể lực không tốt, e là khó tránh một xác hai mạng.”

Mai Trường Tô biến sắc mặt. “Giữ một cũng không được à?”

“Còn không rõ tình hình cụ thể như thế nào nên rất khó khẳng định.” Yến đại phu lắc đầu than thở. “Có điều nữ tử khó sinh cũng gần như đã đi đến Quỷ Môn quan.”

“Trưởng công chúa đã triệu ngự y, chắc là phải có cách chứ?”

Yến đại phu nhướng mày. “Có thể trở thành ngự y thì đương nhiên y thuật không kém, nhưng đỡ đẻ phần lớn là dựa vào kinh nghiệm, những ngự y này đã đỡ đẻ được mấy lần? Còn không bằng một bà đỡ khéo tay.”

Mai Trường Tô đứng lên, bước mấy bước trong phòng. “Ta nghĩ bà đỡ trưởng công chúa mời có lẽ cũng là bà đỡ giỏi nhất kinh thành rồi... Hi vọng Tạ Khởi có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này...”

Yến đại phu hiểu rõ sự đáng sợ của việc khó sinh hơn chàng nên chỉ vuốt râu không nói gì.

Lê Cương nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên mắt sáng lên, nói: “Tông chủ còn nhớ Điêu Nhi không? Lúc mẹ nó sinh nó cũng là chân ra trước, mọi người đều nói không cứu được. Sau đó Cát thẩm dùng cách xoa nắn gì đó điều chỉnh lại tư thế thai nhi nên mới sinh được thuận lợi...”

Mai Trường Tô vội nói: “Mau gọi Cát thẩm đến!”

Lê Cương xoay người chạy ra ngoài, một lát sau dẫn Cát thẩm vội vã chạy tới. Mai Trường Tô nhanh chóng hỏi han một lát, nghe nói là thủ pháp chỉnh thai lưu truyền nhiều đời ở quê rất hiệu nghiệm liền ra lệnh lập tức chuẩn bị xe dẫn Cát thẩm vội vàng chạy tới phủ trưởng công chúa.

Đến trước cửa phủ, có lẽ vì bên trong đang hỗn loạn nên lính gác cổng mọi ngày phòng thủ nghiêm cẩn vừa nghe thấy Mai Trường Tô nói mấy chữ “Đến giúp đỡ đẻ” đã lập tức mời vào, luống cuống dẫn hai người vào thẳng trong phủ. Có thể thấy các ngự y đã bó tay hết cách, mọi người bắt đầu đi khắp nơi mời các đại phu, còn Mai Trường Tô thì rõ ràng đã bị lính gác cổng coi là một trong những đại phu được mời đến.

Đi qua ba lần cổng, chàng mới tới một tòa viện nhiều cây cối râm mát.

Bước vào chính sảnh, trưởng công chúa Lỵ Dương tóc tai rối bời đang ngồi trên một chiếc ghế ở bên trái sảnh, ánh mắt ngơ ngẩn, nước mắt đầy mặt.

Mai Trường Tô vội bước nhanh tới, cúi người xuống, nói: “Trưởng công chúa, nghe nói tiểu thư không thuận, Tô mỗ đưa một bà đỡ đến, có thể để bà ấy thử hay không?”

Trưởng công chúa Lỵ Dương giật mình, ngẩng đầu nhìn Mai Trường Tô, con ngươi khẽ chuyển động, dường như nghe không hiểu những gì chàng nói.

“Trưởng công chúa...” Mai Trường Tô đang định nói tiến thì một tiêng kêu bi thảm đột nhiên vang lên ngoài viện: “Khởi Nhi! Khởi Nhi!”

Ngay sau đó, một nam nhân với khuôn mặt hốc hác lảo đảo chạy vào, chính là Trác Thanh Diêu, phía sau còn có hai hộ vệ. Có lẽ là để thể hiện sự rộng lượng của mình nên Dự vương đã sai người đưa hắn đến đây.

“Nhạc mẫu, Khởi Nhi thế nào?” Trác Thanh Diêu nhìn thấy trưởng công chúa Lỵ Dương, lao tới quỳ trước mặt bà, gương mặt tái mét. “Nàng ấy thế nào? Đứa bé thế nào?”

Đôi môi trưởng công chúa Lỵ Dương run rẩy kịch liệt, nước mắt lại trào ra từ đôi mắt đã sưng đỏ, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: “Thanh Diêu... con... con đến chậm rồi...”

Câu này giống như một tiếng sấm giữa trời quang khiến Trác Thanh Diêu đầu váng mắt hoa, nhất thời ngơ ngác quỳ như thể không biết đang ở nơi nào.

Mai Trường Tô cũng thấy thê lương, quay đầu đi, thở dài một tiếng.

Cát thẩm ghé lại gần, hạ thấp giọng, nói: “Tông chủ, tôi đi vào trong đó xem một chút được không?”

Mai Trường Tô không biết người đã chết rồi thì còn có thể xem cái gì nữa nên nhất thời không phản ứng lại. Cát thẩm tưởng chàng ngầm đồng ý nên lập tức bước nhanh qua bức rèm vào trong phòng.

Ngay lập tức có mấy tiêng kêu sợ hãi vang lên.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi làm gì?”

“Người đâu...”

Tiêng kêu làm Trác Thanh Diêu bừng tỉnh, hắn lập tức nhảy lên, vẻ mặt vừa đau thương vừa phẫn nộ lao vào trong phòng.

Cùng lúc đó Cát thẩm cũng lớn tiếng kêu lên: “Tông chủ, đứa bé còn có thể cứu được!”

Sự tín nhiệm đối với thuộc hạ khiến Mai Trường Tô lập tức chặn trước mặt Trác Thanh Diêu, cố gắng ngăn cản hắn lại mà không hề do dự, nhưng Trác Thanh Diêu lúc này đã không còn suy nghĩ được gì nữa, lập tức tung chưởng đánh tới.

“Phi Lưu, không được làm bị thương!” Trong cảnh hỗn loạn, Mai Trường Tô chỉ kịp hô lên câu này.

Sau mấy chiêu, thân hình Trác Thanh Diêu bay về phía sau, đập vào cột nhà mới dừng lại được. Có điều, qua việc hắn lại lập tức lao tới có thể thấy Phi Lưu quả thật rất nghe lời Mai Trường Tô, không hề làm hắn bị thương.

Mai Trường Tô đang định lớn tiếng giải thích mấy lời thì Trác Thanh Diêu đã vọt tới nửa đường lại tự mình dừng lại.

Tiếng trẻ con khóc yếu ớt từ phòng trong truyền ra qua bức rèm che, lúc đầu không to, cũng không liền mạch, nhưng sau một lát thì tiếng khóc ngày càng to.

Toàn bộ sức mạnh của Trác Thanh Diêu dường như đã bị tiếng khóc này hút đi, hắn đột nhiên ngã quỳ xuống đất, một tay chống xuống nền nhà, tay kia che mặt hai vai không ngừng rung lên.

Tiếng nghẹn ngào đã cố gắng kìm nén vẫn len qua kẽ răng đứt quãng, âm thanh cực thấp nhưng lại làm người nghe cảm thấy chua xót hơn cả tiếng gào khóc nức nở.

Trưởng công chúa Lỵ Dương lúc này đã chạy vào phòng trong, khoảng nửa khắc sau bà bế một đứa bé quấn trong tã lót đi ra.

Cát thẩm đi theo phía sau trưởng công chúa nhanh chóng trở lại bên cạnh Mai Trường Tô bẩm báo: “Tông chủ, lúc tôi đi vào thì sản phụ mới chỉ hôn mê tắt thở, có điều bây giờ thì thật sự không cứu được nữa. Sinh được một cậu bé.”

Mai Trường Tô gật đầu, trong lòng ngỡ ngàng, không biết là vui hay buồn.

Chàng và Tạ Khởi vốn không có qua lại gì, nhưng mắt thấy thiếu phụ má hồng hôm qua hôm nay đã thành u hồn lạnh lẽo, trong lòng không khỏi có vài phần sầu não.

“Này... đây là con trai của con, bế một lát đi.” Trưởng công chúa Lỵ Dương nén tiếng khóc, đặt đứa bé trên tay vào vòng tay Trác Thanh Diêu.

Vị phụ thân trẻ tuổi chỉ cúi đầu thoáng nhìn rồi lại lập tức ngẩng lên, trong mắt là sự chờ mong. “Khởi Nhi đâu? Sinh con xong, nàng ấy không sao chứ?”

Hai mắt trưởng công chúa Lỵ Dương chứa đầy vẻ đau buồn, nhưng dường như nước mắt đã cạn hết, chỉ còn màu đỏ như máu. “Thanh Diêu, mang đứa bé đi, nuôi nó cho tốt... Nếu Khởi Nhi còn sống thì nhất định nó cũng hi vọng đứa bé có thể lớn lên bên cha nó...”

Ánh mắt Trác Thanh Diêu ngưng đọng, dường như xuyên qua trưởng công chúa Lỵ Dương ở trước mặt, rơi vào một nơi xa xôi nào đó.

Gió bên ngoài thổi vào làm tấm rèm cửa lay động, mùi máu tanh tràn ra ngoài.

Hắn co tay lại, ôm sát đứa bé trước ngực, lắc lư đứng lên.

“Khởi Nhi là thê tử của ta, lẽ ra ta không nên rời khỏi nàng ấy...” Trác Thanh Diêu đi hai bước về phía trước rồi đột nhiên quay lại, ánh mắt đã trở nên cực kỳ rõ ràng. “Ta phải đưa Khởi Nhi cùng đi, bất kể nàng sống hay chết, bọn ta đều phải ở bên nhau.”

Thân hình trưởng công chúa Lỵ Dương hơi dao động, sắc mặt ảm đạm, dung nhan hốc hác.

Dung nhan và diễm sắc ở tuổi của bà lẽ ra vẫn còn giữ lại được, lúc này đã không còn chút gì, chỉ còn lại một người mẹ già nua, không thể thừa nhận lại không thể không thừa nhận nỗi đau đã rơi xuống người mình.

Mai Trường Tô không nhìn nữa, yên lặng xoay người đi ra ngoài viện.

Cả phủ trưởng công chúa lúc này giống như một bãi tha ma tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm.

Cũng giống như lúc vào, trên đường không hề có người vặn hỏi. Mai Trường Tô cứ thế đi theo lối đi chính lát gạch xanh xuyên qua cổng viện ra ngoài phủ, trên đường không những không dừng lại mà càng đi càng nhanh, đôi lúc không thở được nữa mới buộc phải dừng chân, hai mắt như bị che phủ bởi một lớp mây đen.

Chàng nhắm mắt lại, điều hòa nhịp thở.

Có người nắm chặt cánh tay, lắc lắc người chàng, một giọng nói đầy lo lắng vang lên bên tai: “Tô ca ca!”

Mai Trường Tô ngẩng đầu lên, gió chiều ấm áp thổi những sợi tóc chàng bay tán loạn.

Lúc chàng mở mắt ra thì hai mắt đã như mặt hồ phẳng lặng, hờ hững, lạnh lẽo, kiên định mà sâu thẳm, dường như tất cả mọi tâm tình đã được che lại, hoặc dường như hoàn toàn không có tâm tình gì.

“Phi Lưu!” Chàng nắm chặt tay thiếu niên, lẩm bẩm nói. “Trái tim một người có thể trở nên cứng rắn, ngươi biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK