Trong thư viện… làm sao còn có người sống được?
Nhưng tang thi thì làm sao dùng được thang máy?
Bản năng muốn chạy trốn lập tức lấn át lý trí Lâm Giác, nhưng chân vừa động liền bị Tống Hàn Chương giữ lại: “Đợi đã…”
Tim đập thình thịch, cảm giác lo lắng khiến toàn thân Lâm Giác căng lên, lòng bàn tay nắm ống sắt cũng đầm đìa mồ hôi.
“Cậu chạy cái gì? Nếu đối phương không lặng lẽ đi từ hành lang đằng kia đến đánh lén thì rõ ràng là có thể nói chuyện, có lẽ cũng không phải kẻ địch đâu.”
Tống Hàn Chương dừng một chút, lại nói thêm “Ở đây đi, dù đấy là cái gì cũng phải đối mặt.”
Thang máy dừng ở tầng một, ngừng một chút lại bắt đầu đi lên, tầng hai, tầng ba, tầng bốn…
ĐINH.
Âm báo thang máy dừng lại vang lên trong không gian tăm tối, cửa thang máy di chuyển, lộ ra Chu Ngọc Tú co quắp, tay giữ khăn quàng cổ sợ hãi nhìn hai người.
“Là cô?” Lâm Giác thầm thở phào, thậm chí còn thấy có chút may mắn. Dù sao cũng đã từng đi cùng nhau một thời gian, hơn nữa cô là con gái, khiến cậu cảm thấy áp lực phòng bị không quá nặng.
“Tôi nhớ đã bảo cô không cần theo bọn tôi nữa.” Giọng nói Tống Hàn Chương nghe vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn có ý xa cách ngàn dặm.
Chu Ngọc Tú ra khỏi thang máy: “Tôi… tôi sẽ không gây phiền phức cho hai người đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng bộ dạng run rẩy vì lạnh của cô lại chẳng có chút sức thuyết phục nào. Lâm Giác nhìn thoáng qua quần ngắn và tất chân mỏng dính của cô, trong lòng không khỏi thổn thức, đẹp cũng là một gánh nặng.
“Làm sao cô biết chúng tôi ở đây?” Tống Hàn Chương không vì bộ dạng chật vật đáng thương của cô mà bỏ qua, lại hỏi.
“Tôi đi theo các cậu từ xa xa, thấy các cậu vào gara ngầm dưới thư viện, sau lại thấy trong đại sảnh có mấy xác tang thi, còn có con ngã ngoài buồng thang máy nên nghĩ các cậu chắc đi thang máy lên trên…” Chu Ngọc Tú cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tống Hàn Chương không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, tựa vào sát tường tiếp tục nghỉ ngơi, không biết nhớ tới cái gì lại nâng tay nhìn đồng hồ. 21:05. Chu Ngọc Tú cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi ở góc cách xa xác tang thi, sững sờ nhìn nó.
Lâm Giác lại cảm thấy đói khát, đành phải xoa xoa bụng ép mình lờ nó đi.
“Ục ục…” Bụng lại không khách sáo kêu lên, Lâm Giác buồn bực gãi gãi đầu.
“Tầng ba thư viện có quán ăn nhỏ với quán cà phê, nếu cậu đói có thể đến đó tìm đồ ăn.” Chu Ngọc Tú nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
“À, không cần…”
Lâm Giác vừa định từ chối lại nghe Chu Ngọc Tú đỏ mặt nói: “Thật ra, tôi cũng muốn đi vệ sinh một chút, thế nhưng… sợ gặp phải tang thi.”
“Được rồi, tôi đi cùng cô.” Lâm Giác thấy mình trả lời quá dứt khoát, vội bổ sung thêm “Tôi chờ cô ở ngoài.”
“Tôi cũng đi, đi cùng nhau.” Tống Hàn Chương bỗng nhiên lên tiếng nói.
“Không cần đâu, có Lâm Giác đi cùng tôi là được rồi.” Chu Ngọc Tú hình như vẫn có chút sợ Tống Hàn Chương, cuống quýt từ chối.
“Tôi cũng muốn đi WC.” Tống Hàn Chương nói thẳng đứng dậy, cầm dao găm trên tay, liếc Chu Ngọc Tú “Hơn nữa cô không mang vũ khí gì, nếu gặp nguy hiểm chưa chắc một mình Lâm Giác chống được.”
“À… vậy được, cám ơn.” Chu Ngọc Tú vịn tường đứng lên đi theo sau Lâm Giác, đến khi hai người đều ra khỏi thang máy Tống Hàn Chương mới đi theo.
“Tầng ba hay tầng bốn?” Lâm Giác quay đầu hỏi Tống Hàn Chương.
“Tầng bốn.”
“Ôi, thế chẳng phải tôi vẫn bị đói sao.” Lâm Giác vẻ mặt đau khổ oán giận.
Tống Hàn Chương tựa hồ muốn cười, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Cố mà chịu.”
Lâm Giác thở dài, nói với Chu Ngọc Tú: “Xem đi, tên kia chẳng phải người tốt gì.”
Chu Ngọc Tú miễn cưỡng cười, không dám bình luận.
WC tầng bốn đóng cửa, nhưng bên trong lại có ánh đèn. Chu Ngọc Tú đứng ở trước WC nữ cẩn thận hỏi Lâm Giác: “Tôi hơi sợ, cậu có thể giúp tôi, theo vào trong chờ tôi không…”
Lâm Giác nhìn dấu hiệu WC nữ, chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Chu Ngọc Tú nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa WC.
“Không phải anh cũng muốn đi WC à?” Lâm Giác hỏi Tống Hàn Chương vẫn đứng bất động một bên.
Kính mắt Tống Hàn Chương phản xạ ánh đèn, thoạt nhìn có vẻ rất sáng sủa, lại không thấy rõ ánh mắt anh ta. Chỉ có vẻ mặt kia vẫn thế, lạnh lùng đến dọa người.
“Cậu thật sự định vào cùng?” giọng nói Tống Hàn Chương vốn luôn lạnh nhạt, nhưng lần này còn lạnh lẽo hơn.
“Thời điểm đặc biệt mà.” Lâm Giác nhún vai nói.
Tống Hàn Chương cười nhạo một tiếng, nhìn Chu Ngọc Tú đã bước một nửa vào WC, sắc mặt cô trắng bệch, tay nắm tay nắm cửa run lên từng hồi.
“Đủ rồi, diễn vụng về quá xem phát ngán, đến bây giờ cô vẫn không chịu nói thật sao?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Mặt Chu Ngọc Tú chìm trong bóng tối khiến người khác không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng thanh âm suy yếu lại không thể che giấu được sự tuyệt vọng dày đặc đang quấn chặt lấy cô.
“Trước lúc rời đi tôi đã cảnh cáo cô rồi, tiếc là cô hình như không hiểu ý tôi.”
Chân Chu Ngọc Tú lảo đảo, cả người lùi về sau một bước, đụng vào cửa mới có thể đứng vững. Cô tựa vào bồn rửa mặt, tay phải bóp chặt cổ tay trái, đôi mắt đục ngầu.
Lâm Giác bỗng nhiên hiểu ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Ngọc Tú, tầm mắt đảo từ khuôn mặt sang đôi tay đeo găng đen của cô.
Rõ ràng không giống vẻ mặt trắng bệch hoảng hốt của người sống, từ đầu cậu không nghĩ tới, nhưng người từng tiếp xúc gần gũi với tang thi như cậu làm sao có thể không nhận ra được nữa.
“Anh biết từ bao giờ?” Chu Ngọc Tú suy yếu hỏi. Giọng nói khàn khàn không chút sức lực, giống như lúc nào cũng có thể tắt thở.
“Ban đầu tôi chỉ hoài nghi thôi, thế nhưng sau vài lần thử tôi đã xác định được. Ngay từ đầu cô đi giày cao gót mà lại bình yên vô sự, thật sự có chút đáng ngờ.” Tống Hàn Chương thản nhiên nói.
Chu Ngọc Tú vẫn tựa bồn rửa, gắng gượng hỏi thêm: “Vậy là… lúc cho tôi giày ở quảng trường?”
“Cả lúc qua cổng ký túc xá, tôi kéo tay phải cô thì không có vấn đề gì, nhưng tay trái cô cầm dao phay lại vô lực, đến cả lúc ném dao phay ra ngoài cũng chẳng có chút sức nào. Tôi nghĩ đến hành động đưa xẻng cho tôi dùng của cô, đoán là vì sợ chúng tôi thấy cô dùng thứ công cụ nặng phải dùng cả hai tay đó chỉ bằng tay phải sẽ nghi ngờ.” Tống Hàn Chương nhìn tay trái cô, nhíu mày.
Thấy Chu Ngọc Tú không phản bác, Tống Hàn Chương càng tin tưởng phán đoán của mình hơn: “Lúc lấy phần thưởng ở quảng trường, cô không lấy được công cụ gì nhưng vẻ mặt lại rất phấn chấn, hơn nữa bây giờ cô còn vô sự đứng ở đây, chắc là cô có được cách gì đó có thể khiến tang thi không để ý đến mình phải không? Lúc ở sân thể dục bệnh trạng của cô bắt đầu nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, thể lực hạ xuống. Kỳ thật lúc đó tôi rời nhóm đi cũng có một phần nguyên nhân là vì cô, lúc đó lộ ra chuyện Lâm Giác có vắc-xin, lại thêm Judas xuất hiện, tình thế bắt buộc tôi mới muốn một mình hành động.”
Lâm Giác nhớ lại lúc ở sân thể dục, Chu Ngọc Tú quả thật đã bắt đầu suy yếu rồi, chạy bộ cũng toàn dựa vào Tống Hàn Chương kéo theo. Cậu chỉ cho rằng cô bị sợ hãi bởi cảnh tang thi ăn người trước đó, không ngờ…
“Con người vào lúc biết mình sắp chết, bản năng sẽ tìm mọi cách để cứu mình, thậm chí có thể làm một số chuyện đáng sợ… Chung quy, con người ai cũng chỉ vì mình.” Tống Hàn Chương đẩy đẩy kính mắt, lạnh lùng nhìn Chu Ngọc Tú.
“Không phải.” Chu Ngọc Tú hét lên một tiếng, nước mắt lập tức bừng lên “Khi đó tôi đưa xẻng cho anh chỉ là… chỉ là tôi cảm thấy anh cần nó hơn tôi thôi.”
Lâm Giác giật mình, Tống Hàn Chương cũng ngẩn người: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều.”
Chu Ngọc Tú chống bồn rửa mặt miễn cưỡng người đứng thẳng, chậm rãi đi đến cạnh cửa vịn lấy tường, dùng thanh âm cầu xin hỏi Lâm Giác: “Cho tôi vắc-xin, tôi biết cậu có, cứu tôi đi, tôi không muốn… tôi không muốn biến thành thứ quái vật như vậy đâu.”
Cô thình lình trở nên cuồng loạn khiến Lâm Giác phải lui về sau vài bước, ánh mắt tràn ngập khát vọng sống và khuôn mặt đã bắt đầu biến đổi hòa vào nhau, có vẻ vừa cổ quái vừa dữ tợn.
“Không còn kịp rồi.” Tống Hàn Chương nâng tay nhìn đồng hồ “Tôi gặp cô lúc 20:20, giờ là 21:08, dù cô lúc đó chỉ vừa bị cắn thì cũng đã qua 45 phút. Trên vắc-xin có ghi nếu để quá 45 phút thì không thể cứu chữa nữa. Đã… đã quá muộn.”
“Không… Không thể… Chỉ là bị cắn một phát thôi, tôi là người, không phải tang thi! Tôi sẽ không biến thành thứ quái vật ăn thịt người đó, nhất định vẫn kịp, vẫn kịp…” Nước mắt Chu Ngọc Tú không ngừng trào ra, vẻ mặt không tin nỉ non vừa như tự an ủi mình, lại vừa giống kẻ sắp chết giãy giụa.
Vắc-xin trong túi quần bị nhiệt độ cơ thể làm nóng muốn bỏng da, Lâm Giác nhắm mắt lại, nửa tiếc nuối nửa cảm thấy một sự may mắn đáng xấu hổ.
Nếu… nếu thật sự còn kịp, liệu cậu có muốn cứu cô không?
Nếu không cứu, chắc chắn Chu Ngọc Tú sẽ trở thành ám ảnh suốt đời cậu, lúc nào cũng nhắc nhở cậu từng thấy chết không màng, từng bỏ mặc một sinh mệnh con người tan biến.
Thế nhưng nếu cứu cô, sau này chính cậu lại rơi vào hoàn cảnh này mà không có thuốc chữa, nhất định cậu sẽ chết đi trong tột cùng oán hận.
Việc lựa chọn đó, thời gian đã làm thay cậu rồi.
Cậu quả nhiên… là kẻ ích kỉ.
“Van cậu, tôi van cậu, cho tôi vắc-xin đi, tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết! Tôi vẫn còn tỉnh táo, nhất định còn kịp! Nếu biến thành cái thứ quái vật ấy, tôi thà chết ngay từ đầu còn hơn!” Chu Ngọc Tú ngã ngồi xuống đất khóc, toàn thân bắt đầu co giật, âm thanh khàn khàn đứt quãng phát ra từ cổ họng, còn lẫn cả tiếng nôn khan hỗn loạn.
Tống Hàn Chương từ trên cao nhìn xuống cô:
“Xin lỗi, tôi không thể trông chờ loại kì tích viển vông mơ hồ đó, chỉ tin được vào hướng dẫn trên thuốc mà thôi.”
Chu Ngọc Tú ngẩng phắt lên, răng nanh đã đâm thủng môi cô, rỉ ra dòng máu đỏ. Ánh mắt hoảng hốt của cô chợt lóe lên một tia oán độc: “Mày chỉ là không muốn cho tao vắc-xin mới lấy cớ thế thôi phải không? Rõ ràng mày biết tao bị cắn, rõ ràng biết có thể cứu tao, lúc ở quảng trường lại lừa tao nói thuốc đó chỉ là thuốc tăng lực. Tao rõ ràng còn tỉnh táo, còn chưa biến thành tang thi, mày chỉ vì chính mình, chỉ vì ích kỉ thôi!”
Tống Hàn Chương mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Cô nói cũng đúng, tôi là kẻ ích kỉ. Trong trò chơi này nếu lương thiện ngu ngốc thì sẽ sớm chết thôi, nếu cô sớm tiết lộ cho tôi việc cô lấy được năng lực gì đó thì có lẽ tôi cũng sẽ suy xét cứu cô, dù sao năng lực đó của cô cũng hữu dụng. Nhưng giờ muộn rồi, cô bây giờ đã giống tang thi nhiều hơn giống người rồi.”
Lâm Giác giữ chặt cánh tay Tống Hàn Chương, lắc đầu ý bảo anh đừng kích thích Chu Ngọc Tú. Tuy những lời anh nói đều là sự thật, nhưng đối với một cô gái sắp biến thành tang thi thì quá tàn nhẫn.
Chu Ngọc Tú nở nụ cười cổ quái, tiếng cười âm u không rõ lại chứa đầy tuyệt vọng của cô từ cổ họng vang lên, không giống con người, chỉ như tiếng tang thi gào thét. Cô đưa bàn tay run rẩy vuốt ve mặt mình, từ đôi mắt đến răng nanh đang dần biến hình, không cần nhìn cũng biết được hình dạng chính cô lúc này…
“Sẽ biến thành thứ quái vật này sao?” Chu Ngọc Tú tự hỏi, cử động thân thể nghiêng ngả lắc lư nhìn Lâm Giác và Tống Hàn Chương, trong ánh mắt trống rỗng có sự tuyệt vọng và oán hận, ngay cả giọng nói cũng là khàn khàn mờ mịt.
Trong đầu không ngừng tái hiện cảnh tang thi ăn thịt người, thứ quái vật có ánh mắt hau háu và hành vi dã thú ấy, cô sẽ biến thành nó sao? Không hề có lý trí truy đuổi máu thịt người sống, chỉ có thú tính và bản năng.
Biến thành thứ quái vật ấy…
Chu Ngọc Tú đột nhiên cuồng loạn hét lên: “Giết mày! Tao giết mày! Phải biến thành thứ quái vật ấy, chẳng thà cùng nhau xuống địa ngục đi!”