“Lâm Giác, cậu cho là cậu còn có thể sống bao lâu? Cái trò chơi chỉ có tính mệnh là quý giá này ẩn chứa nhiều kẻ phản bội lắm, một ngày nào đó khi phải đối mặt với lựa chọn sống còn, cậu cũng sẽ phản bội Tống Hàn Chương… À không, trước đó anh ta sẽ vứt bỏ cậu, anh ta chính là người như thế đấy.”
Lâm Giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt đất lấm tấm vết máu khô tàn, thứ duy nhất chứng minh đã từng có người chết ở đó.
Mấy phút trước…
“Cược đi, Lâm Giác. Để tôi xem xem bây giờ cậu còn có thể may mắn được nữa không.”
Cơ hồ là ngay lúc Chu Ngọc Tú vừa dứt lời, Lâm Giác đột nhiên hành động, gậy gỗ đảo qua trong nháy mắt đánh bay khẩu súng trên tay phải cô ta. Chu Ngọc Tú sửng sốt, theo bản năng rút ra từ túi quần hai khẩu súng lục ổ quay khác dùng cho trò chơi. Bị hai khẩu súng chĩa vào người nhất định Lâm Giác không thể tránh thoát, cậu chỉ đang đánh cược, đánh cược vận may của mình.
Cậu đã thắng, hai khẩu súng đều không bắn ra đạn.
Đến phát súng thứ ba thì Lâm Giác đã kịp chạy đến chỗ khẩu súng lục bị đánh văng ra, tuy chưa bao giờ dùng qua súng lục, nhưng cậu biết phải làm thế nào nhắm thứ hung khí này vào kẻ thù của mình.
Chu Ngọc Tú ngoan độc nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đục ngầu tưởng như sắp trào máu.
“Cậu vẫn lừa tôi! Cậu ngay cả câu xin lỗi cũng lừa gạt tôi!” Chu Ngọc Tú nghiến răng nghiến lợi nói, dấu hiệu thi hóa bắt đầu lan từ lồng ngực vẫn đang lộ ra của cô, đến khi cả cánh tay cầm súng cũng chỉ còn lại xương trắng ẩn hiện dưới lớp da thịt hư thối. Khuôn mặt vốn nguyên vẹn của cô dần dần vỡ ra, lộ ra khuôn mặt bị cắn xé mất một nửa, xương hàm lẫn cổ họng đều trơ ra trắng hếu.
So với oán linh còn oán độc hơn, so với ác quỷ còn kinh khủng hơn.
“Là thật. Tâm trạng của tôi cũng giống như lúc cô đưa xẻng sắt của cô cho Tống Hàn Chương, đều là thật. Thế nhưng…” Lâm Giác dừng một chút, gió lạnh len vào cổ họng của cậu, khiến thanh âm của cậu trở nên khàn khàn đáng sợ “Thế nhưng, tôi chỉ hổ thẹn với Chu Ngọc Tú, mà cô ấy đã chết rồi. Hiện tại đứng trước mặt tôi chỉ là một ác quỷ không còn lý trí, tràn đầy cừu hận và ý muốn trả thù. Xin lỗi, tôi không thể chết ở đây, tôi phải sống, cùng những người khác sống.”
Phát súng đầu tiên trúng ngực Chu Ngọc Tú, viên đạn xuyên qua thân thể đã rách nát của cô, sức giật khiến Lâm Giác phải lảo đảo.
Phát súng thứ hai trúng xương cằm Chu Ngọc Tú, phá nát nửa cằm cô. Lâm Giác đứng lại, thân thể Chu Ngọc Tú nặng nề nện xuống lan can sân thượng, bất động như một thi thể.
Lâm Giác vẫn duy trì tư thế giơ súng, thẳng tắp nhìn cô. Chu Ngọc Tú chỉ còn nửa đầu lành lặn không ngừng phun ra máu nhầy nhụa, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng vô cùng, không chớp mắt nhìn Lâm Giác.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười cổ quái, nỗ lực hé miệng, dùng quai hàm chỉ còn một nửa phát ra thanh âm ma quỷ: “Cậu là đồ sát nhân.”
Lâm Giác cảm thấy não mình co giật một chút.
Chu Ngọc Tú cười khanh khách đứng lên, nửa hàm dưới treo lỏng lẻo như muốn rơi khỏi mặt: “Cậu vẫn cho mình là thứ người tốt lành hay sao? Chỉ là tình thế bức bách à, đừng có gạt người, so với bất kì người nào khác cậu đều thích ứng với cái trò chơi này tốt hơn, cậu chính là một tên sát nhân trời sinh, trời sinh mang tội giết người. Cậu đã giết tôi, rồi cậu còn có thể giết nhiều người khác. Tôi sẽ thua cậu, nhưng vẫn còn hơn cậu, tôi dù gì vẫn coi như người tốt.”
“Cậu cho là cậu còn có thể sống bao lâu, Lâm Giác?” Xương hàm bị thương tổn khiến giọng nói của cô càng giống tiếng nức nở nguyền rủa của quỷ hồn lúc nửa đem, đôi mắt chỉ toàn điên cuồng và châm chọc: “Tôi đã nói rồi, trong trò chơi này sinh mệnh chính mình là quý nhất, sẽ có rất nhiều kẻ phản bội, đến thời khắc phải lựa chọn, chắc chắn cậu sẽ phản bội Tống Hàn Chương, anh ta cũng sẽ vứt bỏ cậu, anh ta là người như thế…”
“Phịch” một tiếng, đạn chuẩn xác bắn thủng trán Chu Ngọc Tú, lời nói của cô ngừng lại, lực đạn đẩy nửa người cô ngả về sau, cuối cùng ngã khỏi rào chắn sân thượng.
Bóng dáng Chu Ngọc Tú rơi xuống giống như một pha quay chậm trong phim, Lâm Giác rõ ràng thấy trên khuôn đã hoàn toàn biến đổi kia nụ cười giễu cợt, rõ ràng đến mức tưởng chừng đâm đau mắt cậu.
Lâm Giác ngừng lại một chút, nhặt lên hai khẩu súng vốn định dùng cho trò chơi đánh cược kia lên, quả thật bên trong mỗi khẩu có một viên đạn.
Chu Ngọc Tú nói không sai.
Cậu yên lặng một chút, bỗng nhiên tự giễu cười.
Còn hơn cậu, Chu Ngọc Tú quả nhiên là nguời tốt.
Lấy hết mấy viên đạn nhét vào trong khẩu súng đã bắn hết ba phát kia, lưng đeo gậy gỗ, Lâm Giác nắm tay nắm cửa. Tay nắm bằng sắt lạnh như một khối băng.
Cậu không làm sai, không sai.
&&&
Tiếng bước chân âm trầm quanh quẩn nơi cầu thang chật hẹp, từng tầng từng tầng đi xuống, xuống mãi không ngừng.
Lâm Giác chợt dừng bước.
Cậu đã đi ít nhất mười cái cầu thang, thế nhưng nhìn xuống dưới, dường như cầu thang này vẫn còn kéo dài vô tận.
Rốt cuộc nó thông đến đâu?
Mũi tên chỉ hướng đường an toàn trên tường tỏa ra ánh sáng xanh biếc, nhuộm toàn bộ thang lầu thành một sắc xanh lạnh lẽo.
Dưới chân bỗng nhiên có gió, quét qua mắt cá chân khiến cậu cứng ngắc, lạnh run từng hồi.
Phía dưới rốt cuộc là có cái gì?
Lâm Giác tới bên tay vịn, vươn người nhìn xuống dưới, vẫn là cầu thang vô cùng vô tận, từ từ biến mất trong bóng tối.
Lâm Giác bỗng nghĩ, cứ đi tiếp như thế, nói không chừng sẽ đi thẳng tới địa ngục. Không, kì thực lúc này cậu cũng đã ở trong địa ngục rồi, một nơi so với địa ngục còn đáng sợ hơn.
Cậu không chần chừ nữa, tiếp tục đi xuống. Một tầng lại một tầng cầu thang nối nhau, tiếng bước chân lẹp xẹp giẫm trên hành lang bị bức tường phản lại, tạo thành một loại tiết tấu kì dị.
Rốt cục cầu thang vô tận cũng kết thúc, thế nhưng nơi này chắc chắn không phải trên mặt đất, bởi vì chẳng biết từ lúc nào, qua song cửa sổ của cầu thang không còn thấy ánh trăng chiếu vào nữa.
Cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của tầng hầm vờn quanh thân thể, y như lũ ký sinh trùng xuyên thấu qua mỗi một lỗ chân lông mỗi một đầu móng tay thấm vào trong, cuộn lại dưới da người.Một cánh cửa gỗ bình thường hiện ra trước mặt Lâm Giác, phía trên gắn biển số: 6/13.
Dưới biển số còn có một hàng chữ nhỏ lấp lánh ánh nhũ vàng.
“Người may mắn đã sắp rời khỏi mê cung, hay đặt lá bài ở chỗ ngồi của mình. Những kẻ bất tử vẫn lưu luyến các người, nếu không có tế phẩm, nó sẽ không được an nghỉ. Vì vậy hãy đem trái táo độc đút cho kẻ đồng bạn dư thừa, mang theo may mắn hoặc xui xẻo ra đi, lựa chọn nằm ở chính trong tay các người.”
Lâm Giác cầm súng trên tay, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, mí mắt không hiểu sao bỗng giật lên một cái.
Một giây kế tiếp, một luồng gió lạnh từ trong bắn ra, trên trán cậu truyền đến cảm giác bén nhọn đau đớn. Lâm Giác không nhúc nhích đứng yên ở đó, cái gì đó lạnh như băng vẫn cắm vào trong não cậu, dịch thể ấm áp tràn ra, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, cậu thậm chí nếm được vị máu trào xuống khoang miệng, mằn mặn giống như nước rỉ sắt.
Trong căn phòng ánh nến mông lung, có thân ảnh một người cậu quen thuộc.
“Xin lỗi.”
Trong sương mù, cậu nghe thấy một câu xin lỗi.
Tựa như câu xin lỗi cậu đã từng nói với Chu Ngọc Tú.
Xin lỗi.
—-
Tác giả:
P/s: “Cậu đang lừa tôi! Ngay cả câu xin lỗi của cậu cũng là lừa gạt tôi!”
Diễn viên: “Em gái ngốc, tôi đương nhiên đang lừa cô rồi =v=”
“…!!!”
Chúc mừng Chu muội lại chết thêm một lần. Kì thực… cô ấy cũng là cô gái rất tốt, là một người rất bình thường, thế nên cô không thể sống sót trong trò chơi sinh tồn này.
Pp/s: diễn viên đã chết, cắt!