Ảo cảnh này rốt cuộc là của ai? Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Giác là Liễu Thanh Thanh, nhưng phản ứng của cô khi đối mặt quái vật lại không giống, vậy thì đây là của Cố Phong Nghi rồi? Quái vật rết người kia rốt cuộc là được xây dựng dựa trên cái gì, thoạt trông quá ghê tởm? Còn cả con quái hình người thổi còi khống chế con rết kia là ai? Vì sao nó có thể điều khiển được một con quái vật khác?
Tuy Lâm Giác đầy bụng hiếu kỳ nhưng Cố Phong Nghi không có ý định giải đáp cho cậu, theo phép lịch sự cậu cũng không thể tùy tiện hỏi cô, chỉ đành trơ mắt nhìn cô đỡ Liễu Thanh Thanh đi tới cánh cửa đã mở rộng.
Haizz, con gái đúng là sinh vật tràn đầy bí mật, Lâm Giác thầm nghĩ.
Sau khi trở lại sân trường đã dị hóa nghiêm trọng, Lâm Giác nhìn đồng hồ, 0:18. Cậu có chút sốt ruột, lỡ như Tống Hàn Chương đã nói chuyện với Lục Nhận xong nhưng lại không tìm thấy cậu, anh sẽ làm gì? Chắc anh không đi tới quảng trường một mình chứ? Như vậy quá nguy hiểm.
“Cái mùi này… Lục Nhận tới.” Xà cảm của Cố Phong Nghi lại phát huy tác dụng.
Lâm Giác quay phắt lại, Lục Nhận miệng ngậm nhánh cỏ khô thong thả đi về phía bọn họ, đường đao trên tay còn đang rỉ máu. Hắn lắc lắc mũi đao, máu trên đó liền văng lên giày Lâm Giác.
“Anh với Tống Hàn Chương nói chuyện xong rồi à?” Lâm Giác vội vã hỏi “Anh ấy đâu?”.
Lục Nhận giật giật môi, nhổ nhánh cỏ ra: “Nói xong thì đi luôn rồi.”.
Lâm Giác càng nóng nảy hơn: “Đi đâu?”.
“Tôi làm sao biết?” Lục Nhận lườm cậu, giọng nói không mấy hữu hảo “Cậu lo cho cậu ta làm gì? Có rảnh thì tự lo thân đi, cái tên đó càng ngày càng giống mấy lão đạo sĩ rởm, thần thần bí bí, đừng có để cậu ta lừa.”.
“Anh có muốn đến quảng trường cùng chúng tôi không?” Cố Phong Nghi đột nhiên hỏi Lục Nhận.
Lục Nhận có chút bất ngờ nhìn cô: “Hở? Các cô đến quảng trường làm gì?”.
Tính toán của Cố Phong Nghi hoàn toàn bình thường, bất kể lúc nào thì tăng sức chiến đấu cho đội của mình cũng là chuyện nên làm, mặc dù “sức chiến đấu” này hơi nguy hiểm nhưng giờ tốt xấu gì cũng đang trong giai đoạn đoàn chiến, có là Lục Nhận cũng sẽ biết nghĩ cho vấn đề sinh tồn của bản thân mà!
“Chúng tôi định tạm thời hợp tác cùng đội 2022, trước tiên loại bỏ mấy người đội 2002.” Cố Phong Nghi nhìn Lục Nhận “Anh cứ chạy khắp nơi mà không có mục đích như thế, chi bằng tạm thời hành động chung với chúng tôi?”.
“Nghe cũng hay đấy.” Lục Nhận mân mê môi, tựa hồ cảm thấy khá hứng thú, thế nhưng một giây tiếp theo hắn lại nhún vai “Đáng tiếc tôi không có hứng.”.
Cố Phong Nghi thầm kinh ngạc.
“Chờ tôi bắt được cái tên mặc áo choàng kia đã rồi lại đi chơi với mọi người.” Lục Nhận dứt lời liền thân thiện vẫy tay từ biệt, điệu bộ cứ như bạn bè thân thiết khiến người buồn nôn.
Bóng Lục Nhận dần dần khuất xa trong ánh đèn vàng. Lâm Giác bực bội, vừa rồi không phải Lục Nhận đến truyền tin cho Tống Hàn Chương sao? Cậu còn tưởng cái tin miệng này là từ người khoác áo choàng kia, nhưng mà nghe khẩu khí Lục Nhận thì rõ ràng hắn còn chưa đuổi kịp người đó thì phải? Vậy lời nhắn này rốt cuộc là từ ai?
Cậu còn đang trầm tư suy nghĩ, phía cuối con đường phủ đầy cỏ hoang và vết máu đã xuất hiện bóng dáng Tống Hàn Chương. Lâm Giác sửng sốt một chút, lập tức ném hết thắc mắc ra sau đầu, vội vội vàng vàng chạy tới đón, lo lắng nhìn mấy vết rách trên áo anh: “Anh gặp quái vật à?”.
Tống Hàn Chương gật đầu, không giải thích gì thêm.
Nỗi lo lắng của Lâm Giác cũng dần dịu xuống: “Tôi gặp Cố Phong Nghi với Liễu Thanh Thanh… Cố Phong Nghi đề nghị giết Thiện Lượng trước rồi mới phán đoán chuyện kẻ phản bội, trong lúc đó cô ấy sẽ giám sát Liễu Thanh Thanh. Vừa rồi bọn tôi cũng bị cuốn vào ảo cảnh, tôi không nhìn ra Liễu Thanh Thanh có vấn đề gì cả…”.
“Cứ làm thế đi.” Tống Hàn Chương nhìn Liễu Thanh Thanh đang dựa vào Cố Phong Nghi phía xa xa, giọng nói tràn đầy ghét bỏ “Làm theo lời cô ta cũng được, tôi không có ý kiến.”.
Lâm Giác ngước mắt nhìn anh. Cậu rất muốn hỏi Lục Nhận nhắn cho anh cái gì, lời nhắn đó là của ai, nhưng chiếu theo hiểu biết của cậu về Tống Hàn Chương, chuyện anh đã hạ quyết tâm không nói, dù làm gì cũng không cạy ra được…
Vì vậy cuối cùng cậu chỉ im lặng.
Nói tóm lại… Nói tóm lại lúc nào đó cậu sẽ được biết, Lâm Giác tin là như vậy.
Làn gió đượm mùi máu tươi thổi qua cành cây khô héo, chiếc lá úa rời cành, khẽ khàng rơi trên mặt đất. Bốn người đạp trên thảm lá khô đi tới quảng trường đồng hồ, trước khi xuất phát Tống Hàn Chương còn dùng thuật chữa trị giúp tay phải Liễu Thanh Thanh đỡ hơn một chút, tuy vẫn không thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu nhưng ít nhất có thể co duỗi được ngón tay.
Lâm Giác càng thêm không hiểu suy nghĩ trong đầu Tống Hàn Chương, tại sao anh lại trị liệu cho kẻ phản bội?! Tuy chính anh nói chỉ nắm chắc tám phần mười, nhưng Lâm Giác ngầm hiểu ý anh chính là 99%. Chẳng lẽ anh nghĩ đến lập trường của Cố Phong Nghi nên tạm thời không trở mặt với Liễu Thanh Thanh? Hay anh đang chuẩn bị tìm cơ hội tiền trảm hậu tấu, đợi đến khi Liễu Thanh Thanh chết rồi lộ ra quy tắc, Cố Phong Nghi sẽ không thể nói gì?
Hẳn là như thế phải không? Lâm Giác đầy mặt nghi vấn, len lén dùng ánh mắt “hỏi” Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương bị ánh mắt của Lâm Giác quấy rầy mãi đành phải nhìn lại cậu một cái, có điều cái nhìn của anh chỉ bình tĩnh không mang cảm xúc gì. Nếu đổi sang một khung cảnh yên bình thoáng đãng có lẽ cũng có thể ảo tưởng đây là ánh mắt dịu dàng, có điều Lâm Giác lại đang trong đà suy diễn, cảm thấy ánh mắt anh mang quá nhiều tâm tình phức tạp, cậu nhìn không hiểu, rốt cuộc chỉ càng thêm hoang mang.
“Học trưởng…” Lâm Giác gọi một tiếng.
“Ừ?”.
Lâm Giác có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng, có lẽ cậu sợ người ngoài nghe thấy, có lẽ là cảm giác không xác định rõ ràng khiến cậu do dự, cậu biết nếu mình mở miệng, bất kể Tống Hàn Chương có trả lời hay không, trả lời như thế nào thì lý trí của mình cũng sẽ bị dao động.
Tống Hàn Chương không nói cho mình nhất định là vì có lý do riêng, Lâm Giác tin tưởng như vậy.
“Không có gì… Ừm, không có gì.” Lâm Giác làm bộ vô tư cười với Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương nhìn cậu hồi lâu.
Kín miệng như bình.
&&&
Hệ thống sông nhân tạo bao quanh quảng trường đồng hồ chảy đầy chất lỏng sềnh sệch đỏ thẫm, thoạt trông như dòng máu dơ bẩn, tỏa ra mùi tanh hôi. Thời gian an toàn của quảng trường đồng hồ đã sớm trôi qua, bảng điện tử hiển thị quy tắc cũng hoàn toàn biến mất.
Đội 2022 đã sớm tập hợp ở đó. Trương Tư Gia cùng Tả Lâm Uyên đứng một bên thì thầm, Trương Tư Gia nói qua những phán đoán ban đầu của hắn đối với mấy người đội 2012, Tả Lâm Uyên gật gật đầu.
Hai chị em Mộ Xuân Ninh và Mộ Thu Ninh ngồi trên bồn hoa bên cạnh, Mộ Xuân Ninh tính cách hoạt bát không ngừng lảm nhảm vài chuyện linh tinh với em gái, Mộ Thu Ninh lạnh lùng băng giá mặt không biểu cảm nhìn chị mình, dùng ánh mắt biểu thị ba chữ thật-phiền-toái. Mộ Xuân Ninh thấy vậy tức giận lớn tiếng hô: “Tô Điềm! Cô qua đây kể chuyện cười cho con bé này nghe đi!”.
Tô Điềm một mực muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình run lên một cái, không biết mình đã làm gì chọc đến nữ ma đầu này: “Tôi… Tôi không biết đâu.”.
Mộ Xuân Ninh dài giọng “À” một tiếng, nhướn mày lườm Tô Điềm: “Cái này cũng không biết, thế cô biết cái gì?”.
Tô Điềm nuốt nước miếng, cúi đầu im lặng. Nhờ có phần thưởng hồi sinh nên cô may mắn sống lại ở năm 2022 này, thế nhưng cô vẫn cực kỳ sợ hãi, chuyện mơ mơ hồ hồ mà vượt qua 20 năm khiến cô đến nay vẫn không có chút cảm giác chân thực. Những đồng đội bên cạnh đều là người xa lạ, Tả Lâm Uyên lãnh đạm với cô, Trương Tư Gia moi hết được những chuyện đã xảy ra từ miệng cô rồi cũng hết hứng thú, hai chị em họ Mộ đối với cô chẳng chút thân thiết, còn cái người mặc áo choàng…
Tô Điềm rùng mình, không dám nghĩ tới.
Cô tên Tô Điềm (Điềm = ngọt), nhưng tính cách của cô lại nhạt nhẽo như cốc nước trong, bề ngoài bình thường, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ học giỏi thì chẳng có gì để người ta chú ý, tuy vậy ngay cả ưu điểm này đến khi vào đại học cũng chẳng thể giúp cô bớt tầm thường. Cứ cho là hàng năm cô đều nhận học bổng thì sao, các bạn học khác vẫn chẳng có ấn tượng gì với kiểu người quanh năm chỉ biết ba điểm thẳng hàng lớp học – thư viện – phòng ký túc, ngay cả bạn cùng phòng cũng không thân với cô, họ trách cô đã đi tự học ở thư viện rồi mà về đến phòng còn muốn ngồi đọc sách, khiến bọn họ bỗng nhiên thành một đám lười biếng bê tha.
Theo lý thuyết, Đỗ Thành là bá chủ một phương trong trường vốn sẽ ngứa mắt cái loại mọt sách chỉ biết học vẹt như cô, thế nhưng trong một lần thi cuối kỳ hắn ngồi phía sau Tô Điềm thuận tay giật bài của cô chép đáp án, không ngờ cuối cùng được đến 99 điểm – thiếu 1 điểm là do hắn chép sai một câu.
Đỗ Thành bất ngờ, lập tức chặn người trên cầu thang, hạ lệnh cưỡng chế bắt cô phải giúp hắn gian lận, Tô Điềm hoảng sợ đến bật khóc tại chỗ xin Đỗ Thành tha cho mình. Đỗ Thành bị phản ứng của cô dọa hết hồn, chỉ muốn cô giúp hắn gian lận trong thi cử thôi chứ có gì ghê gớm, làm gì mà như hắn cưỡng bức cô không bằng?!
Nhưng dù cầu xin thảm thiết đến mấy thì Tô Điềm cũng không tránh khỏi số phận phải làm đồng lõa cho Đỗ Thành “phạm tội”. Đến cuối học kỳ hai thành tích của Đỗ Thành đột ngột tăng mạnh đến bố hắn cũng phát lo, liên tục hỏi có phải hắn thuê người thi hộ hay không. Đỗ Thành làm sao có thể thừa nhận, khóc lóc om sòm một hồi còn lừa được một chiếc xe thể thao từ tay bố, phấn chấn chở ba cô em xinh đẹp đi uống rượu hóng gió. Mấy cô gái này cũng không phải đèn cạn dầu, dụ đại thiếu gia chơi thuốc, kết quả khiến hắn trong cơn phê cần lái xe tông chết người.
Sau khi bố Đỗ Thành dọn dẹp xong hậu quả, Đỗ Thành bị chỉnh đốn một trận rồi bị tịch thu thẻ tín dụng và xe thể thao, mỗi tháng chỉ được nhận năm nghìn đồng tiền tiêu vặt, bảy tám cô bạn gái đều bị bố hắn đuổi cổ, còn nói nếu hắn tiếp tục dính dáng tới loại con gái hư hỏng này thì đừng mong lấy được một đồng nào nữa. Thời gian đó Đỗ Thành không dễ chịu chút nào, kinh tế eo hẹp lũ bạn xấu liền mất hút, đời sống lập tức trở nên vô vị.
Lúc này Đỗ Thành mới chú ý đến Tô Điềm giúp mình gian lận lúc trước, có lẽ vì quá buồn chán, cũng có lẽ muốn thay đổi khẩu vị, hắn theo đuổi Tô Điềm ròng rã một tháng trời, theo từ cổng ký túc xá theo đến thư viện, mấy lần dọa cô đến phát khóc rồi lại ung dung dỗ dành, nhất thời cảm thấy kiểu con gái ham học này có chút mới mẻ.
Nhưng chẳng bao lâu sau Đỗ Thành đã được gỡ bỏ lệnh cấm, hắn ngay lập tức trở lại tháng ngày ăn chơi đàng điếm, bạn gái cũng đổi hết cô này sang cô khác. Tô Điềm tính cách chất phác nhạt nhẽo, trên giường cũng như con cá chết, thế nhưng cô không chủ động gọi điện thoại cho hắn cũng không tìm hắn gây sự, vậy thì hắn cũng không nói lời chia tay với cô, mỗi đêm trước kỳ thi còn cố ý mua chút quà nhỏ dỗ cô một chút. Mối quan hệ quái dị ấy vẫn cứ duy trì mãi đến khi bọn họ rơi vào trò chơi này, đến khi Tô Điềm chết.
“Cuối cùng cũng đến.” Trương Tư Gia nhìn bốn bóng người dần dần xuất hiện trong màn sương dày đặc, dọc theo cây cầu trên sông nhân tạo đi tới quảng trường.
Đó chính là Cố Phong Nghi, Liễu Thanh Thanh, Tống Hàn Chương và… Lâm Giác.
Khi còn ở vũ hội, bởi vì mọi người đều mang mặt nạ nên Trương Tư Gia không thể xác định được người bên cạnh Tống Hàn Chương là ai, nhưng người vừa bỏ mặt nạ xuống hắn liền nhận ra ngay.
Nhằm khám phá sự thật vụ án của Trương Gia, Trương Tư Gia đã làm đủ mọi cách để điều tra hai nhóm người mất tích hai mươi năm qua một lần, tất nhiên cũng không bỏ sót Lâm Giác ở cùng tòa ký túc với Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương không phải kiểu người dài dòng, anh thẳng thắn đi vào vấn đề: “Tiếp tục chuyện đang nói dở đi.”.
Trương Tư Gia hàm súc nhìn anh một cái: “Tống sư huynh nóng tính thật đấy.”.
Tống Hàn Chương thản nhiên đáp: “Không cần lãng phí thời gian.”.
Trương Tư Gia cong khóe miệng: “Cũng được, Tô Điềm, qua đây.”.
Tô Điềm vừa được đôi chị em họ Mộ buông tha vì bốn người đội 2012 đến giờ lại bị điểm danh, hốt hoảng thận trọng đến cạnh Trương Tư Gia. Trương Tư Gia vỗ vỗ cánh tay cô, mỉm cười: “Trước tiên nói về cái chết của Trâu Lỵ Lỵ đi.”.
Tô Điềm run rẩy cúi gằm mặt, Trương Tư Gia khích lệ nói: “Không có gì phải giấu cả, cứ nói hết ra đi.”.
Tô Điềm ậm ừ nửa ngày, Mộ Xuân Ninh rốt cuộc không nhịn được: “Không có miệng hả? Thật sự là chịu không nổi cô… Để tôi nói hộ cô nhé, bạn trai cô vừa mắt bạn gái của Trương Gia – Trâu Lỵ Lỵ, nhân thời gian nghỉ ngơi muốn giở trò với người ta, Trâu Lỵ Lỵ bị thương chạy trốn định đi cầu cứu Trương Gia, cuối cùng lại chết thảm dưới tay Bạch Lộ Sương.”.
Tô Điềm sắc mặt trắng bệch, cô dường như bị kích thích rất mạnh, đứng cũng không vững.
“Làm sao cô biết chuyện này?” Tống Hàn Chương hỏi.
Lần này người trả lời là Mộ Thu Ninh, lời ít ý nhiều đáp: “Cô ta phụ trách hủy thi diệt tích.