• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

christmas03

Hiện giờ đã có chín người tới được quảng trường, người đầu tiên là Tống Hàn Chương, tiếp đó là Thân Đồ Hồng, tiếp nữa là Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh.

Lâm Giác và Lục Nhận không thể nói là tới sớm, nhưng cũng không phải muộn, sau đó vẫn còn Lâm Vĩ, Tần Hàn Văn và Trần Lộ.

Nếu như Judas đã xuất hiện, thì còn có ít nhất hai người chưa tới.

Ba người mới đến đã theo lời Tống Hàn Chương đi lấy phần thưởng từ quả cầu thủy tinh trên bục cao. Rút kinh nghiệm từ đêm chơi trước, Lâm Giác cẩn thận chú ý mấy người mới không có tâm đề phòng này một chút.

Cái tên bộ dạng côn đồ Lâm Vĩ lấy được một thanh mã tấu, đang ở bên kia diễu võ giương oai dùng thử, Lâm Giác nhìn một hồi cảm thấy người này chẳng có tính uy hiếp, liền bỏ hắn sang bên.

Trần Lộ hẳn là nhận được kỹ năng gì đó, bởi vì cô đang tò mò quan sát dấu hiệu trên cổ tay, Tống Hàn Chương đang cho cô xem qua đồ đằng của mình, chắc là định hướng dẫn cô nàng cách sử dụng. Trần Lộ đè lên cổ tay mình thử nghiệm một chút, cây ngô đồng bên cạnh lập tức kêu “rắc”, một đoạn cành cây gãy tà tà rơi xuống.

Không nhìn thấy đòn tấn công, chắc hẳn cô có thể dùng gió làm vũ khí.

Lâm Giác không khỏi có chút ước ao, phần thưởng vòng một của cậu chỉ có một ống vắc xin, vòng này thì lại là vũ khí lạnh, chưa từng được sử dụng mấy loại kĩ năng trông như phép thuật thế này bao giờ. Tuy vậy… Cậu vuốt ve  vũ khí trên tay, lại cảm thấy thực thể như thế này vẫn có cảm giác an toàn hơn.

Tần Hàn Văn kéo thân thể mập mạp chậm chạp đi tới bục cao, một đám lộn xộn như đèn kéo quân đột ngột kéo tới che mắt cậu ta, trông vẻ mặt cậu ta có vẻ rất đau.

Liễu Thanh Thanh vốn lúc nào cũng dính lấy Cố Phong Nghi lúc này đã chạy tới cho Trần Lộ xem đồ đằng trên cổ tay mình, hai cô gái châu đầu nói chuyện một hồi, Liễu Thanh Thanh lại quay về đứng cạnh Cố Phong Nghi.

Cuối cùng khi thời gian an toàn chỉ còn lại 30 phút, hai người mới nữa đã tới.

Hai người đó là một nam một nữ, người nam một tay cầm xẻng tay kia kéo người nữ, một đường vội vã lao vào quảng trường, qua được sông nhân tạo rồi vẫn không dừng lại, chạy một mạch thẳng tới dưới gác chuông.

(cái từ hệ thống sông nhân tạo này chuối quá đi, nhưng mình chưa biết thay nó bằng cái gì bây giờ 😦)

“Chị Hạ Hoan, chị có sao không?” Nam sinh thoạt trông chỉ mười sáu mười bảy tuổi, da trắng mắt lại rất to, trông y như mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh vậy.

Nữ sinh bưng vết thương trên cánh tay lắc lắc đầu, gương mặt đầy khổ sở.

Thân Đồ Hồng đi tới nói với cô: “Để tôi xem qua chút đi.”

Nữ sinh kia chần chừ nhìn anh ta, dường như có chút do dự không biết có nên tin tưởng một người lạ hay không?

Thân Đồ Hồng mỉm cười: “Tôi tuyệt đối không có ác ý gì, tuy là nghe có hơi huyền huyễn, nhưng tôi vừa nhận được một kĩ năng có thể chữa trị vết thương, nói không chừng nháy mắt là lành được rồi.”

Thiếu niên đứng bên cạnh gật đầu với Hạ Hoan: “Thử một chút xem sao.”

Hạ Hoan lúc này mới đưa tay ra.

Vết thương trên cánh tay cô cũng không quá sâu, thế nhưng vẫn đang chảy máu, thoạt trông như bị vật gì cắn xé chui ra ngoài. Tay phải Thân Đồ Hồng ấn trên cổ tay trái, đưa tay đến gần miệng vết thương. Ký hiệu đồ đằng tỏa ra ánh sáng bàng bạc, trong không khí ánh lên những hạt tròn nhỏ, chúng như bị cái gì hút lấy, không ngừng lao vào vết thương của Hạ Hoan, miệng vết thương khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng để lại một vết sẹo màu nâu.

Hạ Hoan mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Thân Đồ Hồng buông tay, trên mặt có chút tái nhợt: “Được rồi, hẳn là đã ổn.”

“Cậu cảm thấy thế nào?” Tống Hàn Chương hỏi.

“Tàm tạm, có hơi mệt, nhưng nghỉ ngơi chút là khỏe lại ngay.” Thân Đồ Hồng nói.

“Mất khoảng bao lâu?”

“Mười phút chăng? Tôi cũng không chắc, nhưng có vẻ kỹ năng này cần thời gian làm lạnh.” Thân Đồ Hồng vừa trả lời vừa nhìn hoa văn đồ đằng trên cổ tay đã có chút thay đổi.

“Cám ơn cậu.” Hạ Hoan vuốt ve vết sẹo trên tay, cảm kích nói.

“Đừng khách khí đừng khách khí. Những chuyện khác nói sau, các cậu trước tiên đi lĩnh phần thưởng đi.” Thân Đồ Hồng tốt bụng nhắc nhở.

Hạ Hoan quay qua nhìn thiếu niên đi cùng, cậu ta khoát khoát tay: “Chị đi trước đi, lady first mà.”

“Cậu cũng là học sinh trường này sao?” Tống Hàn Chương nhìn khuôn mặt quá mức trẻ con của thiếu niên, hỏi.

“Dĩ nhiên, tôi là sinh viên năm ba đó!” Thiếu niên bị người khác hoài nghi tuổi tác có chút tức giận, bất đắc dĩ xoa xoa má “Thoạt trông không giống, nhưng mặt trẻ con người không cao cũng có phải tôi muốn đâu.”

Hạ Hoan đã quay lại, trên lưng đeo một túi cứu thương có in hình chữ thập đỏ: “Vậy sao cậu vẫn gọi tôi là chị? Tính cưa sừng làm nghé à?”

“Tại chị gọi tôi là tiểu đệ trước!” Thiếu niên lầu bầu.

“Được rồi, đi lấy phần thưởng đi.” Hạ Hoan giục cậu ta. Thiếu niên đưa xẻng trên tay cho cô rồi mới nhanh chân chạy đi.

“Hai người quen nhau lâu rồi hả?” Thân Đồ Hồng nhìn bóng lưng thiếu niên, quay đầu hỏi Hạ Hoan.

Hạ Hoan lắc đầu: “Trên đường gặp nhau thôi, tôi bị vậy trong siêu thị, cậu ấy cứu tôi một mạng. Vừa rồi thật sự rất cám ơn cậu, sớm biết sẽ lấy được phần thưởng này tôi đã không làm phiền cậu rồi, cậu giúp tôi chữa thương hẳn là rất tốn sức phải không?”

Thân Đồ Hồng gãi đầu một cái: “Không sao. Cô lấy được túi chữa bệnh sao?”

“Ừ, chắc sẽ có ích.” Hạ Hoan không quá tự tin cười cười, không ngừng nhìn qua phía cậu trai trên bục cao.

Thiếu niên kia đã lấy được phần thưởng của mình, hình như là một chai thuốc diệt côn trùng. Cậu ta cũng không đứng lại đó, tùy tiện ném nó vào ba lô rồi xụ mặt quay về.

“Thuốc diệt côn trùng này không biết dùng thế nào đây, chẳng lẽ phun ra một cái có thể giết lũ sâu bọ kia sao?” Cậu ta oán giận nói.

“Vậy còn phải xem nó là thuốc diệt côn trùng gì nữa.” Thân Đồ Hồng nói “Đồ được thưởng mà, nói không chừng sẽ có chút ưu việt.”

Thiếu niên vẻ mặt đau khổ lấy thuốc sát trùng trong ba lô ra: “Hiệu Lôi Đạt, muốn xem thử không?”

(Cái nhãn hiệu kia là tớ đoán thôi chứ chỗ đó nó có 3 chữ này 雷达的, tớ chẳng hiểu ý gì nên chém đại)

Thân Đồ Hồng nhìn bình thuốc xanh nhạt, phì cười ra tiếng: “Không sao không sao, méo mó có hơn không, hơn nữa… tôi nghĩ rồi lúc nào đó nó sẽ có tác dụng.”

Tống Hàn Chương liếc qua ba người, yên lặng dời đường nhìn qua chỗ khác.

Số người ở quảng trường hiện tại là 11, vừa bằng số người sống sót hiển thị trên bảng điện tử, thế nhưng là một người đã từng trải qua một vòng chơi, đã biết tới sự tồn tại của Judas, Lâm Giác luôn cảm thấy còn có một người chơi mới vẫn chưa xuất hiện, mà một người nào đó trong những người đang ở quảng trường này chính là Judas. Nhưng dù thế thì họ cũng không còn nhiều thời gian chờ đợi nữa.

Thời gian an toàn chỉ còn vỏn vẹn 25 phút. Tống Hàn Chương đứng trên bục cao gọi mọi người tập trung lại, nói qua một chút những chuyện xảy ra ở đêm chơi trước và điều kiện sống sót qua đêm này.

“Còn một việc nữa, chính là trứng màu trong tay mọi người. Có thể có người hiện đang không mang theo trứng, những hẳn mọi người vẫn nhớ trên trứng màu có viết một hàng chữ. Những chữ đó chính là những manh mối then chốt, có thể giúp chúng ta tồn tại được đến hừng đông.” Tống Hàn Chương dừng lại một chút, xác định những người chơi mới đều đang chú ý vào mình “Ngay cả chuyện trò chơi sẽ kết thúc lúc hừng đông này cũng là thông tin từ trứng màu của Lâm Giác ở vòng một, mà thực tế cũng chứng minh thông tin đó là chính xác.”

Tống Hàn Chương vẫn nhìn những người mới kia: “Tôi nghĩ tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua tin tức quan trọng như thế này đúng chứ?”

“Tôi đồng ý.” Thân Đồ Hồng là người đầu tiên hưởng ứng “Trên trứng màu của tôi viết “Ngươi ghét nhang muỗi và thuốc diệt côn trùng sao? Tin ta đi, sâu cũng không hề thích chúng”, thế nên em trai Thiện Lượng à, thuốc diệt côn trùng của cậu vẫn có tác dụng đấy.”

Thiện Lượng nháy mắt một cái, thoạt trông có chút ngạc nhiên.

Thân Đồ Hồng đã tiên phong, Hạ Hoan vừa được anh ta chữa thương giúp cũng lên tiếng: ““Con kiến chậm chạp tới gặm đầu khúc xương, hối hả ngược xuôi”. Lúc nhìn câu này tôi không hiểu rõ lắm, giờ nghĩ lại chắc hẳn ý là… sẽ có kiến xuất hiện đi.”

Thiện Lượng mặt trẻ con nghiêng đầu một chút: ““Mười ba người trên một cái bàn tròn, một người luôn luôn nói dối”. Đại khái là ám chỉ câu chuyện chúa Jesus và Judas đúng không?”

Cố Phong Nghi liếc mắt nhìn cậu ta, nói: “Càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Liễu Thanh Thanh vẫn luôn nắm tay áo Cố Phong Nghi cũng dùng ánh mắt khẳng định, nhỏ giọng nói: “Đối với ong chúa trong cung điện hoa lệ, óc cũng mỹ vị như mật vậy.

Trần Lộ hồi tưởng lại trứng màu của mình một chút: “Chúng mỗi bên cát cứ một phương, cả đời không qua lại với nhau.“. Nói xong nhìn Tần Hàn Văn ý bảo cậu ta nói.

Tần Hàn Văn nhún vai: ““Lũ sâu la hét: Chúng ta ở rừng mưa nhiệt đới”. Hình như chẳng có gì liên quan?”

Chỉ còn lại có Lâm Vĩ, hắn thấy mọi người nhìn mình soi mói, bực bội gắt lên: “Nói thì nói, “Bầy nhện chăng tơ, đợi bữa ăn của mình”, rồi sao? Thế giới động vật sao?”

Hắn nói xong, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Tống Hàn Chương lên tiếng trước: “Thấy quy tắc Judas trên bảng điện tử kia không? Các cậu là người mới e là không hiểu rõ, nói đơn giản thì Judas là một loại NPC tà ác mượn xác một người chơi đã chết để cùng tham gia trò chơi, từ bề ngoài hay ký ức đều không thể tìm ra kẽ hở, rất khó phán đoán ai là Judas. Mà theo như trứng màu của Thiện Lượng viết, nó vẫn tồn tại trong vòng này, đồng thời rất có khả năng nó đã đang ở đây rồi.”

(NPC: Non-player character – những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ hoặc tăng tính tương tác cho người chơi)

Bất kể là Lâm Giác hay là người chơi mới, mỗi người đều lộ ra nét mặt không mấy tốt đẹp.

Cái cảm giác “hung thủ đang ở ngay giữa các người” này, thật sự rất đáng sợ.

“Nếu như giết chết Judas trong lúc chơi thì ở đó sẽ lập tức xuất hiện thêm một quy tắc của Judas sao?” Cố Phong Nghi nhìn thông tin trên bảng điện tử, hỏi.

“Không chắc đâu, hệ thống bình thường đều có thời gian phản ứng nhất định, cô cũng phải cho trò chơi có chút thời gian phản ứng chứ.” Thiện Lượng chen vào một câu, vừa nói vừa sờ sờ gáy “Tôi chơi game nhiều nên đoán thế.”

Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, Lục Nhận ngồi ở gác chuông tầng hai đang hắng hái nhìn bọn họ.

“Không phải lo chuyện đó đâu, tôi đảm bảo đấy. Nếu giết chết Judas, trên mặt đất chỗ đó sẽ lập tức xuất hiện một thông tin về hắn.” Lục Nhận ngắm nghía đường đao trên tay, dùng giọng điệu khác thường nói “Nếu nghi ngờ kẻ nào các cậu có thể giết hắn, có khi lại may mắn giết đúng Judas cũng nên.”

Những người đứng dưới lầu thoáng cái trầm xuống.

“Cái gì cần biết các cậu cũng biết hết rồi, độ khó của trò chơi  sẽ tăng dần theo thời gian nên hãy cố tìm mọi cách sống sót, biết đâu còn có cơ hội hợp tác.” Tống Hàn Chương nói rồi ra hiệu với Lâm Giác, chuẩn bị rời khỏi cái đội ngũ chưa thành hình này.

“Chờ một chút, Tống Hàn Chương. Cậu định hành động một mình sao? Như thế quá nguy hiểm.” Thân Đồ Hồng kéo tay Tống Hàn Chương lại.

“Trong mắt tôi càng nhiều người trái lại càng nguy hiểm. Thân Đồ Hồng, cẩn thận chọn lựa đồng bạn của cậu, đừng vọng tưởng cứu vớt mọi người. Điều đầu tiên phải làm trong trò chơi này chính là bảo vệ bản thân.”

“Tôi đồng ý.” Cố Phong Nghi nhanh chóng giơ tay “Từ đầu tôi đã không trông chờ những người chơi cũ giúp đỡ người mới sống sót. Dù sao theo lời các anh thì khả năng Judas nằm trong số người chơi mới cao hơn, nếu như tôi là các anh tôi cũng muốn cùng người đã sống sót qua vòng trước hợp tác.”

Ánh mắt lạnh lùng của cô đảo qua mặt tất cả mọi người một lượt, kể cả Lục Nhận đang ngồi trên tầng hai.

“Phần thưởng của tôi là “xà cảm”, nghe tên cũng hiểu tác dụng rồi, nói chung là một năng lực rất tốt.” Cố Phong Nghi mỉm cười, không biết có phải do ánh sáng mà con ngươi của cô cũng có vẻ hẹp dài y hệt như mắt rắn vậy “Không phải khoe khoang, nhưng thân thủ của tôi cũng không tồi. Liễu Thanh Thanh cũng đi với tôi, năng lực của cô ấy là lửa, cơ bản là khắc hoàn toàn với bọn sâu bọ kia. Tôi muốn lập thành một đội ngũ cơ bản thì còn thiếu hai thành viên nữa, chí ít phải có một người có khả năng trị thương, có ai muốn gia nhập không?”

Tuy nói là tìm đồng đội, thế nhưng ánh mắt Cố Phong Nghi lại chỉ nhìn Hạ Hoan và Trần Lộ.

Hai cô gái lộ vẻ do dự, Cố Phong Nghi lại bổ sung một câu: “Trong hoàn cảnh nguy hiểm lại hoàn toàn không có chút ràng buộc luật pháp nào như đêm nay, hai người thật sự muốn cùng mấy tên con trai xa lạ hành động sao?”

Thân Đồ Hồng nhíu nhíu mày: “Cố Phong Nghi…”

Cố Phong Nghi lập tức cắt lời anh ta: “Tôi không có ý gì khác, nếu lỡ gặp tình huống nguy hiểm, ốc còn không mang nổi mình ốc, tôi cảm thấy không chắc các anh có thể cứu hai cô gái giá trị vũ lực kém đâu. Mà tôi, chí ít cũng có thể khiến các cô ấy không trở thành gánh nặng.”

Hai cô gái cuối cùng vẫn quyết định đi cùng Cố Phong Nghi, Thiện Lượng cũng chỉ thoải mái chào tạm biệt Hạ Hoan, Thân Đồ Hồng không thể ngăn cản các cô, đành quay sang thuyết phục mấy người còn lại.

Đến khi thời gian an toàn của quảng trường chỉ còn lại 15 phút, việc phân đội rốt cuộc đã xong.

Tống Hàn Chương và Lâm Giác cùng nhau hành động; Lục Nhận nhất định chỉ đi một mình; Cố Phong Nghi, Liễu Thanh Thanh, Trần Lộ và Hạ Hoan bốn nữ sinh là một tổ; Thân Đồ Hồng thành công thuyết phục Tần Hàn Văn, Thiện Lượng, Lâm Vĩ cùng lập một tổ.

Số người sống sót: 11; thời gian còn lại: 15 phút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK