Trận chiến vừa rồi khiến cô bị thương nhẹ, mùi máu tươi nồng nặc xông lên vô cùng khó chịu, xà cảm nhạy bén cũng bị ảnh hưởng. Cô lắp thêm một mũi tên vào nỏ, lên dây, đặt cây nỏ trong trạng thái sẵn sàng công kích, đây là một thói quen cô đã luyện được trong trò chơi chết chóc rình rập khắp nơi này.
Liễu Thanh Thanh ngồi bệt dưới dất dường như còn chưa hoàn hồn từ tình cảnh hung hiểm chỉ mành treo chuông, cô nhìn xác quái vật đờ ra, hồn bay phách lạc.
“Thanh Thanh?” Cố Phong Nghi gọi tên cô.
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu, khó khăn đứng lên từ vũng bùn đỏ máu, một thân váy liền trắng như tuyết đã bẩn lem luốc, cổ tay bị nỏ bắn xuyên vẫn quấn nguyên một cục vải dày.
Cô cong khóe miệng, tựa hồ muốn cười với Cố Phong Nghi, nhưng chính vào lúc này, một thông báo như trái bom nguyên tử đột ngột phát nổ trong đầu hai người.
[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 4 người, di chuyển 6 vết khắc.]
Cố Phong Nghi ngây người, vào lúc này lại giảm quân số… Lâm Giác? Tống Hàn Chương? Lục Nhận? Thiện Lượng?
Không phải Lục Nhận, vết khắc của Lục Nhận không chỉ có 6, Lâm Giác và Tống Hàn Chương luôn hành động cùng nhau, khả năng có một người chết còn bị mất vết khắc không lớn, vậy chắc chắn là Thiện Lượng rồi?
Không phải, nếu như Thiện Lượng là kẻ phản bội, thì cái chết của hắn sẽ không được thông báo.
Hắn sẽ không được thông báo.
Cố Phong Nghi đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô quay đầu lại. Liễu Thanh Thanh đang mở to mắt trân trân nhìn cô, tay phải áp lên cổ tay trái, kỹ năng hỏa diễm nháy mắt kích phát, ánh lửa chói mắt lập tức cắn nuốt toàn bộ tầm nhìn của Cố Phong Nghi.
Đây là một chớp mắt ngắn ngủi đến hư không, tất cả lớp ngụy trang hoàn mỹ, tất cả suy nghĩ lý trí, tất cả những đắn đo hơn thiệt đều không kịp bắt đầu, chỉ có lòng người trần trụi, tàn nhẫn xé nát mặt nạ giả ý hư tình.
Tránh khỏi ngọn lửa quấn quanh, nỏ trên tay nhắm thẳng, bóp cò. Chuỗi động tác lưu loát không hề do dự, tựa như Cố Phong Nghi đã từng luyện tập trong tiềm thức vô số lần.
Ánh lửa sượt qua bên người cô, bắn trúng con quái vật nhỏ sau lưng cô. Thân thể gầy nhom của con quái giãy giụa thét chói tai, ngã lăn trên đất.
Mũi tên từ tay cô bật ra, bắn trúng Liễu Thanh Thanh trước mặt. Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên che ngực, hai mắt mở to, từ từ gục xuống.
Giờ khắc này, vận mệnh phá ra một nụ cười lạnh nhạt, so với châm biếm lại càng thêm châm biếm, so với ác độc lại càng ác độc hơn.
Một khắc dây nỏ bắn ra kia, sức phán đoán và lý trí cũng đã trở lại trong đầu Cố Phong Nghi, cô biết mình sai rồi. Nếu như Liễu Thanh Thanh là kẻ phản bội, cô ấy sẽ không thể trực tiếp giết cô. Cô ấy ra chiêu tấn công như vậy, tuyệt đối không phải để làm hại cô!
Nhưng đã quá muộn, mặt đất bị nước mưa dơ bẩn thấm sâu, sớm đã vô thanh vô tức nở đầy những bông hoa đen đúa. Một mồi lửa nghi ngờ hạ xuống, cánh đồng cỏ lập tức hỏa hoạn lan tràn, thế lửa che trời ngập đất, đốt trụi tất cả những đẹp tươi còn rơi lại đâu đây.
Cố Phong Nghi quăng nỏ trên tay, điên cuồng lao tới quỳ sụp bên Liễu Thanh Thanh đang ngã gục.
Cô ấy yên tĩnh nhìn cô, đôi mắt hạnh to tròn đong đầy bi ai lặng lẽ. Lúc này đây, cô ấy không khóc, cô ấy thậm chí đang mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ, cậu đã tin tớ chưa?”.
Giọt lệ nóng bỏng trào ra khóe mắt, Cố Phong Nghi nghẹn ngào gật đầu, một lần lại một lần xin lỗi.
Nỗi hổ thẹn hành hạ cô, sự căm hận đối với thất bại của bản thân sẽ đeo bám cô cả cuộc đời.
Khoảnh khắc thông báo tử vong kia vang lên, một động tác nguy hiểm của Liễu Thanh Thanh nháy mắt châm ngòi tất cả ngờ vực vô căn cứ, ánh sáng như pháo hoa nhức nhối chiếu rọi linh hồn cô – một linh hồn ích kỷ, đa nghi, linh hồn mà chính cô cũng không muốn nhìn lại.
Vì sao nội tâm của cô chỉ biết dựng lên những suy đoán ngờ vực? Vì sao cô cứ luôn giả bộ tin tưởng người ta? Rốt cuộc, cô nhận ra mình vốn không thể nào học được cách tin tưởng. Cô và người đàn ông kia giống nhau, thiên tính lạnh lùng ích kỷ đã được thiết lập sẵn trong chuỗi gien mà cô nhận được, cô căm thù ông ta tận xương tủy, kết quả vẫn chỉ là trào phúng vô tình. Cô khác ông ta ở chỗ nào chứ? Cô chính là con gái của người đó, cô chính là tượng trưng cho huyết mạch dơ bẩn kéo dài, cô mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không học được cách thật lòng yêu thương.
Cô cho rằng rời xa cái gia đình vặn vẹo kia thì mình sẽ thoát khỏi tất thảy, thế nhưng sự thực cuối cùng đã chứng minh, tất cả cố gắng của cô chỉ là vô nghĩa.
Thất bại lớn nhất đời cô chính là tự cho rằng bản thân có thể học tin tưởng, có thể học yêu thương, nhưng cô không thể.
Liễu Thanh Thanh bình thản nhìn Cố Phong Nghi suy sụp gào khóc, lồng ngực đau đớn khiến cô không thở nổi, một mũi tên này xuyên thủng lá phổi của cô, tuy không khiến cô lập tức tắt thở nhưng cũng không để cô cầm cự được bao lâu nữa rồi.
Cô chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, cô sẽ chết, sau đó… Bí mật mà cô đau khổ giấu giếm sẽ bại lộ trước mắt Cố Phong Nghi.
Cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng, khi cô trăm phương nghìn kế tính toán, cô cam tâm mạo hiểm, cô liều mạng bất chấp nguy cơ bị một tên bắn chết để dùng cảm tình lừa gạt phán đoán của Cố Phong Nghi, mũi tên kia giúp cô đạt được mục đích. Thế nhưng khi cô thật tâm muốn bảo vệ cô ấy, kết quả lại là một tên tiêu diệt cô. Mà hung khí đó, là thứ cô tự tay dâng đến cho cô ấy.
Giờ cô sắp chết, ý niệm vẫn luôn bị cô mạnh mẽ dìm sâu trong biển ý thức lần nữa gầm thét muốn chiếm lấy cơ thể cô, nhưng cô chỉ lẳng lặng cười: Các người nằm mơ đi, chỉ cần tôi còn một hơi thở, các người đừng hòng ép tôi ngoan ngoãn làm con rối.
Cô đời này đã từng nhịn lạnh giá, nhịn đói khát, nhịn khuất nhục, cô tâm cơ thâm trầm, mục tiêu kiên định, không từ thủ đoạn. Ý chí vượt xa người bình thường ẩn dưới bề ngoài nhu nhược vô hại của cô, ý chí đó còn bao bọc một tình yêu vặn vẹo vô cùng vững chắc, ngay cả ý thức của kẻ phản bội cũng không thể thực sự điều khiển cô.
Nhưng cô vẫn sẽ chết, tựa như khi chết trong tay quái vật ngay ở ảo cảnh đầu tiên, giống như lúc này, chết trong tay Cố Phong Nghi.
Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Cố Phong Nghi, cô bỗng nhiên thấy lòng mình không nỡ. Vừa nghĩ tới cảnh tượng Cố Phong Nghi sẽ nhìn thấy quy tắc hiện lên bên xác mình, tim cô như bị dao sắc cứa qua. Làm sao có thể để cho cô ấy thấy được? Làm sao có thể để cho cô ấy biết? Sao có thể hủy diệt hình ảnh hoàn mỹ vô khuyết của bản thân trong mắt cô ấy đây? Cô luyến tiếc, cô luyến tiếc, cô không nỡ để cô ấy phải sống một mình.
Quái vật nhỏ bị thiêu sống sau lưng Cố Phong Nghi lặng lẽ bò dậy, Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nhìn qua.
Nó nhỏ như thế, gầy như thế, người mặc áo bông cũ nát, luôn khiếp đảm trốn trong bụi cỏ, nó sợ bị người khác nhìn thấy, ngay cả xà cảm của Cố Phong Nghi cũng không phát hiện nó tồn tại ở đây. Nhưng khi nó tìm được cơ hội thích hợp, nó sẽ đổi sang một khuôn mặt khác, nó không chút lưu tình nhào lên, cắn chặt lấy cổ họng con mồi.
Liễu Thanh Thanh nở nụ cười, suy yếu đặt tay lên tay Cố Phong Nghi, cầu khẩn nói: “Phong Nghi, tớ lạnh quá, cậu ôm tớ một cái được không?”.
Cố Phong Nghi chân tay luống cuống ôm lấy cô, chỉ sợ sinh mệnh yếu ớt của cô sẽ cạn khô trong tức khắc.
Liễu Thanh Thanh tựa đầu trên vai cô ấy, ngửi mùi máu tươi hòa vào mùi hương cơ thể quen thuộc, thân thể càng lúc càng lạnh thốt nhiên tìm lại được yên bình đã xa cách quá lâu. Cái ôm giữa khung cảnh nhuốm đầy máu tươi, nhẹ nhàng gợi lên hồi ức về vô số cái ôm cô đã từng có.
Cô cứ thế nhìn “chính mình” nhỏ bé không một tiếng động áp sát lại phía hai người, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Tựa như cô khi còn tấm bé liều lĩnh chạy về phía mình trong giấc mộng tương lai, ngày đó, cô tin tưởng rằng rồi mình sẽ có được tất cả. Cô cũng tin rằng, chỉ cần có thể cười đến giây phút cuối cùng, cô không ngại con đường gian khổ, cũng sẽ tuyệt không hối hận.
[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 3 người, mất 0 vết khắc.]
Quái vật “kèn kẹt” gặm cắn đầu khớp xương của Cố Phong Nghi, tham lam tựa như chính cô trong một đêm đói rét năm xưa, cố gắng đổ canh nóng bỏng lưỡi vào cổ họng mình.
Liễu Thanh Thanh nhìn nó.
Nó có một đôi mắt rất đẹp, một khuôn miệng rất xinh. Tuy hiện giờ trong miệng nó chỉ toàn máu thịt, nhưng trong đôi mắt nó lại không ngừng trào lệ.
Đây là một con quái vật khóc nỉ non, tham lam đói khát.
Tại sao lại khóc? Liễu Thanh Thanh ưu thương hỏi nó, rõ ràng mày đã đạt được ước muốn rồi, vì sao mày vẫn cố sức ăn, vẫn không ngừng rơi nước mắt?
Tử thần bắt đầu nhảy múa quanh cô, Liễu Thanh Thanh nhìn màn trời âm u, chợt nhớ tới một ngày rất nhiều năm trước, ngày cuộc sống mới của cô bắt đầu.
Cô bước xuống khỏi xe của người đàn ông, giả bộ ung dung từ biệt hắn, tâm hoảng ý loạn đi vào quán nhỏ trong góc đường, gọi một tô mì sợi, lang thôn hổ yết ăn, ăn đến hai bát lớn.
Nước mì nóng bỏng khiến cô không ngừng hít vào, thế nhưng cô vẫn ngoan cường nhét mì vào miệng mình, vừa nhét vừa rơi lệ.
Điện thoại di động rung lên, là người đàn ông vừa rồi gọi tới, cô liếc cũng không buồn liếc một cái đưa tay tắt đi, lại rung, lại tắt đi.
Bụng cô đã no đến sắp vỡ, nhưng cô vẫn không ngừng ăn, tham lam tựa như không biết cái gì là thỏa mãn.
Bà chủ tiệm mì là một người phụ nữ hiền hòa, nhìn cô vừa ăn vừa khóc, còn không ngừng tắt điện thoại, dịu dàng hỏi: “Cãi nhau với bạn trai à? Dù sao cũng không thể hành hạ mình như thế, ăn không vào nữa thì đừng cố ăn.”.
Cô đột nhiên giật mình, đặt đũa trong tay xuống, lau đi khuôn mặt ướt đẫm: “Cháu không có bạn trai.”.
Điện thoại di động mới tinh vẫn còn đang rung, cuộc gọi từ người đàn ông vừa lưu tên vào danh bạ.
Cô ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, khóe môi nở ra một nụ cười tuyệt đẹp, dùng giọng nói ôn hòa mà kiên định lặp lại: “Cháu không có bạn trai.”.