Đi qua mấy dãy nhà được đánh dấu từ A đến G và hệ thống sông nhân tạo, quảng trường đã gần ngay trước mắt.
Lâm Giác như được tiếp thêm năng lượng, hăng hái vọt vào quảng trường, sương mù nồng đậm xung quanh nháy mắt biến mất vô tung, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn hẳn.
Cậu liếc mắt liền thấy Tống Hàn Chương đứng dưới gác chuông, anh đang cùng một nam sinh thảo luận gì đó, người kia chỉ vào bảng điện tử khoa tay múa chân, Tống Hàn Chương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lãnh đam.
Ngoài ra còn có hai cô gái khác cũng đã tới quảng trường, đang đánh giá bọn họ. Một người hơi thấp, mặc một chiếc áo khoác nhung trắng, đội mũ đỏ, dung mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ là trông có vẻ lo lắng bất an; nữ sinh còn lại khí chất mạnh mẽ, mặc một chiếc áo vest đỏ và quần jeans cạp trễ, dưới chân là đôi bốt đế bằng, đại lưng ôm lấy vòng eo mảnh, cả người thẳng tắp đứng đó, trên tay là một đoạn ống nước bằng sắt dài nhỏ, khuôn mặt bình tĩnh đến không ngờ.
“Học trưởng!” Lâm Giác bước nhanh về phía trước.
Tống Hàn Chương gật đầu với cậu: “Đi lấy phần thưởng trước.”
Lâm Giác “ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua bảng điện tử, bảng bên trái hiển thị “số người sống sót: 11, thời gian quảng trường an toàn: 45 phút”, bảng bên phải lại không trống không như đêm đầu tiên, mà hiển thị một hàng chữ đỏ tươi ngắn gọn:
Quy luật của Judas: Sau khi có người chơi chết trong trò chơi, Judas sẽ xuất hiện, chọn ngẫu nhiên một người, cho sống lại, mượn thân thể, kế thừa ký ức và năng lực, không được tính vào số người còn sống.
Đây là… tin tức khi Lục Nhận giết Cao Nghệ Phỉ ở vòng trước lấy được, không ngờ lại được thông báo ở đây. Như vậy mỗi lần giết chết Judas thì thông tin lấy được sẽ đều hiện ở đây sao?
Lâm Giác bước lên bục cao, đưa tay đặt trên quả cầu thủy tinh lơ lửng trên không, dưới chân liền xuất hiện mấy dải băng tán loạn, chúng y như đèn kéo quân quấn quanh người cậu, từng mảng từng mảng lớn che hết những hình ảnh xẹt qua trước mắt.
Lần trước, cậu lấy được từ chỗ này vắc xin chống bệnh độc, thứ đó thiếu chút lấy mạng cậu và Tống Hàn Chương.
Lần này, sẽ là thứ gì đây?
Lâm Giác vươn tay, đầu ngón tay vừa đụng nhẹ trên mặt băng, những dải băng màu sắc sặc sỡ liền siết lại, ngay trên tay cậu hình thành một thanh vũ khí hẹp dài, nắm trong tay chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo của kim loại không ngừng lan ra.
Đó là một thanh vũ khí dài hơn một mét, đầu nhọn sắc bén, dưới ánh đèn lấp loáng màu lục đậm đáng sợ.
“Vũ khí lạnh, không bị mài mòn, có thuộc tính ăn mòn”. Trong đầu hiện lên một hàng chữ như vậy, Lâm Giác ngạc nhiên trừng mắt nhìn. Vòng đầu cậu trực tiếp rút được vắc xin bệnh độc ai cũng thèm muốn, trên ống thuốc đã có sẵn hướng dẫn sử dụng nên chưa từng thể nghiệm qua cảm giác có thông điệp truyền vào đầu óc này. Nhưng nghĩ lại cũng phải, ở vòng một có đến mấy người lấy được kỹ năng hoàn toàn không khoa học, chẳng hạn như dịch chuyển tức thời, lá chắn phòng ngự hoàn mỹ trong một thời gian nhất định, hoặc trong một thời gian ngắn che giấu sự tồn tại của bản thân. Nếu như không có hướng dẫn kiểu này thì chắc chẳng ai biết phải dùng thế nào cả.
Lâm Giác mừng rỡ từ trên đài cao nhảy xuống, đưa phần thưởng trông như cây thương cho Tống Hàn Chương xem.
Tống Hàn Chương cẩn thận nhìn đầu thương mang màu sắc đặc biệt một chút rồi trả lại cho Lâm Giác, một câu cũng không hỏi.
“Học trưởng, anh lấy phần thưởng chưa?” Lâm Giác nhỏ giọng hỏi.
“Cậu ta giống tôi, lấy được thuật chữa trị, chẳng lẽ là bạn cũ ngành y thưởng cho?” Người đứng bên cạnh Tống Hàn Chương cười nói, chìa cho Lâm Giác xem đồ đằng trên cổ tay phải: một ký hiệu tròn màu bạc trắng. Tống Hàn Chương liếc mắt, gật đầu với Lâm Giác.
“Đây là Lâm Giác, cũng là người sống sót sau vòng một như tôi, còn đây là bạn học của tôi, tên Thân Đồ Hồng.” Tống Hàn Chương giới thiệu.
Thân Đồ Hồng cười nói: “Cậu có thể gọi họ của tôi Thân Đồ là được, tuy nghe cứ như tên giết lợn, nhưng mà tôi là người học y thật đấy.”
Lâm Giác nhịn không được bật cười.
Ở đài cao bên kia Lục Nhận đã cầm chắc phần thưởng của mình, từ góc độ của Lâm Giác nhìn lại, trông như hắn đang cầm một cái lon kỳ quái, trạng thái có vẻ khổ não gãi gãi đầu, cuối cùng một phát nhét thứ kia vào túi quần, sau đó thuận lợi rút đường đao lấy được ở vòng một ra.
“Mấy ngày nay trên lớp có điểm danh không?” Tống Hàn Chương hỏi.
Thân Đồ suy nghĩ một chút nói: “Không, cậu coi như mạng lớn… Mà tiểu tử này, không phải cậu lập chí giành học bổng à? Liên tục nghỉ học, lá gan không nhỏ đâu.”
“Thế cậu có thấy tờ rao vặt thu mua trứng màu dán trong sân trường không?” Tống Hàn Chương lại hỏi.
“Có sao? Ở đâu? Tôi chỉ ham chút đồ miễn phí lấy một quả trứng màu bạc trắng thôi, còn chưa từng thấy cái gì liên quan.” Thân Đồ thở dài “Tôi mà biết trước có cái trò chơi này, đánh chết tôi cũng không thèm tí lợi nhỏ đó đâu.”
Lâm Giác nghi ngờ nhìn Thân Đồ, cậu dán quảng cáo khắp sân trường, sao anh ta có thể không thấy? Hay là chúng bị Lilith giấu đi rồi?
“Xin chào.”
Lâm Giác vừa quay đầu lại, hóa ra là hai cô gái đứng cách đó không xa.
Cô gái cao hơn đổi tay cầm vũ khí, đưa tay phải tới trước mặt Lâm Giác. Lâm Giác sửng sốt một chút, có hơi không quen với loại lễ nghi quá trang trọng này, nhưng vẫn đưa tay nắm. Cô nữ sinh mang mũ đỏ lại có chút khiếp sợ nhìn cậu, nhưng vẫn cố lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
“Tôi là Cố Phong Nghi, cậu là người sống sót từ vòng một sao?” Cô gái thu tay về, hỏi.
“Sao cô biết?”
“Cậu rất lãnh tĩnh, không giống đám người mới hoảng hốt hoang mang, hơn nữa cậu vừa mới giao thủ với lũ sâu, tôi ngửi được thứ mùi đó.” Cố Phong Nghi chỉ chỉ môi mình, thần thái tự nhiên nói.
Mùi? Lâm Giác giơ tay áo lên ngửi ngửi, cậu khẳng định trên người mình không bị dính chất lỏng từ mấy con sâu bọ kia.
“Cậu không ngửi được, đây là phần thưởng cô ta lấy được, giác quan của rắn.” Tống Hàn Chương ngăn lại hành vi mất mặt của Lâm Giác.
Cô gái mũ đỏ ở bên thấy thú vị, duyên dáng nở nụ cười. Bị người khác phái thấy mình làm hành động xấu hổ khiến Lâm Giác không khỏi đỏ bừng mặt.
“Xin chào, tôi là Liễu Thanh Thanh, đến quảng trường cùng Cố Phong Nghi.” Liễu Thanh Thanh vốn có bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, cười rộ lên trông lại càng có cảm giác ngọt ngào.
“Ừm… Xin chào, tôi là Lâm Giác.” Lâm Giác không thường tiếp xúc với người khác phái, có chút lúng túng dời đường nhìn đi chỗ khác.
Cố Phong Nghi quay đầu lại nhìn người may mắn còn sống đang đứng dưới gác chuông – Lục Nhận, rồi quay đầu lại nghiêm túc hỏi Lâm Giác: “Người đi cùng cậu là ai?”
“Lục Nhận, cũng là người sống sót từ vòng một.”
Cố Phong Nghi nhíu nhíu mày: “Trên người anh ta có mùi sâu rất nặng, không chỉ thế, còn có mùi máu tươi.”
Lâm Giác trầm mặc.
Cố Phong Nghi thấy cậu không nói lời nào liền hiểu rõ: “Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ cố gắng tránh xa anh ta.” Nói rồi kéo Liễu Thanh Thanh tới một bồn hoa bên cạnh, ngồi xuống.
Thân Đồ đứng một bên lúc này mới ngộ ra: “Cậu ta từng giết người?”
“Xin lỗi, tôi không ngăn kịp.” Lâm Giác cũng không biết tại sao mình phải xin lỗi, thế nhưng đối mặt ánh mắt không đành lòng của Thân Đồ, cậu vẫn không nhịn được nói vậy.
“Chờ một chút, cái trò chơi này chẳng lẽ không phải mọi người cùng đồng tâm hiệp lực để sống sót sao? Tại sao lại giết người?” Thân Đồ quay đầu hỏi Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương đẩy đẩy kính mắt: “Cậu ngốc sao? Nếu quả thật có thể đồng tâm hiệp lực, vòng một sẽ không chỉ còn ba người sống.”
“Ở vòng một rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thân Đồ Hồng chất vấn “Cậu không phải đã nói là các cậu chạy quanh trường trốn tang thi, chờ đến hừng đông sao?”
Tống Hàn Chương trầm mặc chốc lát, cuối cùng chỉ nói một câu: “Thân Đồ, cậu nghĩ đơn giản quá rồi. Đừng coi đây là một trò chơi bình thường, nó muốn lấy mạng cậu đấy.”
Từ bồn hoa bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, Cố Phong Nghi dựa vào người Liễu Thanh Thanh, nghiêng đầu nhìn Thân Đồ: “Thấy cái “quy tắc Judas” ở bảng điện tử không? Ha ha, Judas sống lại, kẻ đã chết đội lốt người sống, cậu cho rằng nó đến giúp chúng ta qua ải hay sao?”
Thân Đồ cau mày: “Theo như mấy câu đó, nó đến hẳn là để gây xích mích ly gián, nhưng nếu chúng ta nhất trí đồng tâm hiệp lực, nó có thể làm gì được chúng ta? Judas đáng sợ không phải ở chỗ nó có thể làm gì, mà là sự tồn tại của nó khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau kìa!”
Lâm Giác trộm giật mình.
Đúng vậy, mỗi người đều hoài nghi nên đội ngũ mới sụp đổ. Ai cũng làm theo ý mình khiến tín nhiệm cơ bản của một nhóm cũng không xây dựng được, nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, cuối cùng vung đao vào nhau.
Cố Phong Nghi từ bồn hoa đứng lên, Liễu Thanh Thanh cũng lập tức đứng lên, kéo tay áo cô lắc đầu, hiển nhiên là không muốn cô cùng Thân Đồ tiếp tục tranh cãi, thế nhưng chung quy cô cũng không thể ngăn cản Cố Phong Nghi.
“Đúng là buồn cười, thấy số người may mắn sống sót báo ở kia không? Đã có hai người chết, căn cứ theo quy tắc thì Judas rất có khả năng đã xuất hiện, cậu còn ở đây mà lừa mình dối người. Nói thật nhé, tuy còn có năm người chưa đến quảng trường, nhưng ở đây chẳng ai có đủ khả năng xây dựng một đội ngũ hoàn chỉnh cả. Nếu cậu định cứu vớt mọi người thì bạn học ạ, cậu nghĩ cậu là ai?”
Cố Phong Nghi nói xong liền chuyển đường nhìn sang một hướng khác: “Lại thêm người đến.”
Tống Hàn Chương vỗ vỗ vai Thân Đồ, bước nhanh về phía mấy người mới tới. Thân Đồ không cam lòng muốn tranh luận tiếp với Cố Phong Nghi, nhưng Cố Phong Nghi lại không muốn cãi cọ nữa, quay người không để ý. Liễu Thanh Thanh kẹt cứng giữa hai người, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Thân Đồ, cuối cùng Thân Đồ cũng đành ngậm miệng.
Lâm Giác đau đầu tránh xa họ một chút.
Lục Nhận chẳng biết từ lúc nào đã leo lên gác chuông tầng hai, ngồi trên phần mái chìa ra không có lan can cười híp mắt ngoắc ngoắc cậu. Lâm Giác quay mặt đi làm như không thấy.
Tống Hàn Chương vẫn đang đứng nhìn bên kia, ba người mới vừa chật vật xông qua cầu trên sông nhân tạo, trong đó có một nữ sinh vừa đến được quảng trường lập tức mềm nhũn ngã sấp xuống đất, hai nam sinh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, tựa vào cột đèn hổn hển thở dốc.
Lâm Giác cũng đi ra phía trước, nghe được Tống Hàn Chương đang hỏi một người mập mạp chuyện về quảng cáo thu mua trứng màu, sau khi lần thứ hai nghe được câu trả lời phủ định, anh cũng không lộ ra chút thất vọng nào, tựa hồ đã chấp nhận chuyện này rồi.
Sau đó anh bắt đầu giới thiệu sơ lược tình huống ở quảng trường, thuận tiện hỏi thăm những chuyện họ gặp trên đường đến đây. Lâm Giác đứng một bên nghe, thấy cô gái ngã dưới đất có vẻ mãi không dậy nổi, đang do dự có nên giúp một tay không lại nghĩ tới bài học kinh nghiệm đêm trước, có chút chần chừ.
Tống Hàn Chương trái lại rất lịch sự đưa tay về phía nữ sinh kia.
Cô gái nhìn anh một cái, lắc đầu, vỗ vỗ quần đứng lên: “Cám ơn.”
Tống Hàn Chương thấy cô cũng coi như trấn tĩnh, hỏi: “Cô không sợ sao?”
Cô gái sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Bởi vì sợ quá nên vô thức cười thôi. Tôi cũng không biết tại sao, trong phim kinh dị chẳng phải cũng thế này sao, sợ quá cuối cùng lại bật cười, chứ hiện tại chân tôi đã mềm cả ra rồi đấy. A, phải rồi, tên tôi là Trần Lộ.”
“Tống Hàn Chương, đến sớm hơn mấy người một chút.”
Tống Hàn Chương lại trò chuyện đôi câu với cái người béo đến mức người ta phải khó hiểu sao cậu ta vác cái thể trọng đó mà có thể chạy được đến đây. Người còn lại vịn cột điện thở gấp một lát, thấp giọng nguyền rủa đứng thẳng lên.
“Này, ở đây rốt cuộc con mẹ nó có chuyện gì xảy ra thế?” Cậu ta rốt cục cũng lấy đủ hơi, gọi Tống Hàn Chương lại hỏi.
Trần Lộ tới gần Tống Hàn Chương, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Người đó tên Lâm Vĩ, rất nổi danh ở khoa Lý bọn tôi, cậu tốt nhất đừng trêu vào hắn. Còn người béo mập tên Tần Hàn Văn, tính cách không tệ.”
Lâm Vĩ hung tợn trừng Trần Lộ: “Đồ con gái, lắm lời thế.”
Trần Lộ thấy ở đây nhiều người cũng không sợ hắn, giận tái mặt hừ một tiếng rồi đi về phía gác chuông, Liễu Thanh Thanh bên kia đang thân thiện vẫy tay với cô.
Lâm Giác liếc bảng điện tử – số người còn sống: 11, thời gian còn lại: 35 phút.
—
Lời tác giả:
Vốn định cho cả Cố Phong Nghi và Thanh Thanh đều mặc quần, thế nhưng vừa nghĩ mấy cô em xuất hiện từ đầu tới giờ hình như đều mặc quần hết, thế chẳng phải sẽ lộ ra việc tác giả trước giờ không thích em gái moe (dễ thương) mặc váy ngắn à, thế là dứt khoát sửa lại.
Mà Liễu Thanh Thanh hay khóc kia là em gái moe?