Âm thanh bén nhọn vang lên, con quái vật trên cầu thang vừa thổi chiếc còi trong miệng!
Quái vật hình rết mang tứ chi người tức khắc như lĩnh được lệnh khai chiến, mấy chục cặp tay chân ngọ nguậy bò về phía ba người. Chân nó rất nhiều nhưng chúng lại không hề phối hợp với nhau, bởi vậy động tác của nó trông vô cùng quái dị, dù đang vội vã bò đi nhưng những cặp tay chân đó vẫn không ngừng cấu xé nhau, mới bò được ngắn ngủi vài mét đường mà trên mặt đất đã rơi rụng vài đoạn chi bị chính nó kéo đứt. Cảnh tượng vặn vẹo này nhanh chóng biến thành cuộc ẩu đả hung ác, mỗi đoạn thân người đều uốn éo giãy giụa, cánh tay cẳng chân cả nam cả nữ đều quấn lại thành một cục, thoạt trông như một nắm giun lổm ngổm.
Tiếng còi càng lúc càng gấp gáp hơn, quái vật rết cuối cùng không bò nữa, thân thể dài gần chục mét oằn lên như mãng xà bị cầy cắn trúng bảy tấc điên cuồng quẫy đạp, đống thịt khổng lồ quét ngang nửa căn phòng.
Lâm Giác nhảy vọt lên, lăn vài vòng tránh khỏi phạm vi công kích của quái vật, Cố Phong Nghi cũng nhanh chân lùi khỏi vòng nguy hiểm, nhưng khả năng phản xạ của Liễu Thanh Thanh kém xa hai người, hét lên một tiếng bị quái vật quét bay đập mạnh vào lan can cầu thang, miệng hộc ra một búng máu.
Theo tiếng còi, quái vật nhanh như chớp bò tới gần Liễu Thanh Thanh!
“Cẩn thận!!” Cố Phong Nghi thét lớn, Liễu Thanh Thanh bị va đập đến đầu óc choáng váng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn con rết khổng lồ.
Không thể chết được, mình không thể chết ở nơi này!
Tay phải bị thương của Liễu Thanh Thanh bưng đồ đằng trên cổ tay trái, ánh sáng nhạt lóe lên, mặt đất chấn động, dưới thân quái vật chợt dựng lên một bức tường thấp, ngăn cản đường đi của nó!
Quái vật loanh quanh ở chân tường một hồi, do dự không biết có nên buông tha con mồi bị thương này không.
Tiếng còi đột nhiên sắc nhọn hơn, chúa chát đâm thẳng vào màng nhĩ!
Những đoạn thân thể của quái vật đang bị tường đất chặn lại bất ngờ trở nên ăn ý, đám tay chân vốn đang giằng giật nhau ra sức chèo chống bản thân leo lên tường thấp, chỉ mất vài giây nó đã nằm trên đầu tường, mắt nhìn xuống Liễu Thanh Thanh chết trân không nhúc nhích.
Quái vật quỷ dị, dữ tợn, méo mó kia, nó đang nhìn cô.
Liễu Thanh Thanh hoảng sợ nhìn nó, trong đầu trống rỗng. Tất cả lý trí của cô dường như đều đã tiêu biến không còn, chỉ còn lại bóng đêm vô cùng vô tận, vô số những âm thanh kêu gào thảm thiết, tiếng nguyền rủa, oán hận náo loạn trong đầu cô, văng vẳng bên tai cô là từng lời giễu cợt, mỗi một câu một chữ đều như cơn ác mộng bóp chặt những hồi ức thống khổ của cô.
“Thanh Thanh!” Giọng nói của Cố Phong Nghi tựa tia sét giữa trời đêm, đột ngột chiếu sáng toàn bộ bầu tời. Liễu Thanh Thanh run lên, bừng tỉnh lại.
Quái vật đã sắp leo xuống rồi, nỏ trong tay Cố Phong Nghi nhanh như chớp bắn ra, mũi tên ghim vào thân thể quái vật. Nó điên cuồng giãy giụa trên không trung, thế nhưng hoàn toàn không suy yếu vì bị thương chút nào.
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu, đồng tử đen láy tràn ngập vẻ không cam lòng, cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể chết ở đây! Nếu chết ở đây… mọi chuyện đều sẽ kết thúc!
Hỏa diễm hừng hực dấy lên, ngọn lửa lan tràn từ chân Liễu Thanh Thanh cháy tới tường thấp, trong khoảnh khắc đã bén lên thân thể quái vật. Quái vật bị lửa đốt nháy mắt chạy khỏi bức tường, bỏ qua kẻ địch khó xơi này, bò ngược lại tấn công Cố Phong Nghi và Lâm Giác!
Lâm Giác lập tức rơi vào hiểm cảnh, cậu không được linh hoạt như Cố Phong Nghi đã luyện tập vũ đạo từ nhỏ, trúng không ít chiêu của con rết đang nổi điên quằn quại kia. Mà nguy nhất là cái gọi là “trực giác chiến đấu” của cậu vẫn mãi không xuất hiện, không có khả năng phán đoán, không có động tác như được quay chậm, không có sức bật, cậu tránh né càng lúc càng thêm trắc trở.
Quái vật lại nhào tới, Lâm Giác vội lăn mấy vòng trên đất tránh khỏi công kích liên tục của nó, nhưng quái vật này đầu đuôi không phân biệt, chỗ nào cũng linh hoạt chết người, cậu muốn tránh khỏi nửa thân trước thì lại bị nửa thân sau cuốn quanh, mấy đôi tay chân quơ quào, nhanh chóng tóm chặt lấy cậu.
Đau quá! Quái vật này sức lực thật kinh người, sắp kéo đứt cả tứ chi của cậu rồi! Lâm Giác đau đớn kêu lên một tiếng, đường đao mạnh mẽ đâm vào thân thể quái vật. Con rết bị đau càng trở nên cuồng loạn, tay chân đang tóm chặt Lâm Giác siết đến muốn bẻ gãy xương!
Lâm Giác và rết lăn lộn trên đất, hỗn loạn vô cùng.
Tiếng còi liên tiếp vang lên, Cố Phong Nghi ngẩng đầu nhìn con quái vật đứng trên cầu thang, quát lên với Liễu Thanh Thanh: “Dùng lửa thiêu con ở trên kia!”.
Liễu Thanh Thanh không chút do dự làm theo. Một luồng lửa dài như tia sao băng bắn về phía quái vật, quái vật hình người hoảng hốt nhảy sang một bên, cái còi trong miệng rớt ra, tiếng còi thoáng cái tắt lịm.
Động tác của quái vật rết chậm lại, lực giằng xé cũng giảm bớt, Lâm Giác chớp thời cơ dồn sức đạp lên mình quái vật khiến nó buông lỏng tay chân, nhanh nhẹn lăn ra ngoài, ôm ngực thở hổn hển.
“Trước tiên phải giết con trên kia đã!” Cố Phong Nghi hô lớn với Lâm Giác.
Lâm Giác gật mạnh đầu, nắm đường đao cùng Cố Phong Nghi một trái một phải đánh lên cầu thang. Quái vật dài ngoằng bên dưới lộn vài vòng trên mặt đất rồi đột ngột dùng hết tay chân đuổi theo bọn họ, dáng vẻ kiên quyết phải liều mạng. Liễu Thanh Thanh cắn răng, tay phải một lần nữa nắm lấy cổ tay trái. Mặt đất lập tức rung chuyển, những vết nứt từ dưới chân cô ầm ầm mở rộng về phía con rết, phá sụp cầu thang!
Quái vật rết và tàn tích cầu thang đổ vỡ cùng rơi xuống, con quái cuồng nộ ngẩng đầu nhìn hai người đã xông lên đến ban công mà không còn cách nào đuổi theo, nổi giận đùng đùng vươn thân thể to lớn nhào đến Liễu Thanh Thanh!
“Thanh Thanh!” Mắt thấy Liễu Thanh Thanh đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Cố Phong Nghi bất an quay lại.
“Đừng để ý đến tớ! Giết nó trước đi!” Liễu Thanh Thanh cứng rắn chống đỡ thân thể, đỡ trái hở phải chật vật né tránh đòn tấn công của quái vật.
Cố Phong Nghi cũng biết trước tiên phải giết chết con quái vật ở trên, nhưng quan tâm quá ắt sẽ loạn, Liễu Thanh Thanh vốn đang bị thương, hiện tại lại càng chồng chất vết thương mới, nếu lỡ sơ ý…
Lâm Giác vừa xông tới ban công liền tiến vào trạng thái chiến đấu. Quái vật hình người muốn nhặt chiếc còi lên, nhưng trong nháy mắt nó cúi xuống thì đường đao trong tay Lâm Giác đã giết đến, một kích quét nó ngã sấp! Quái vật rên lên một tiếng, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, thế nhưng lúc này Cố Phong Nghi cũng đã chạy tới. So với Lâm Giác thì cô xuống tay còn thâm độc hơn nhiều, không dùng nỏ mà mạnh mẽ dùng xà beng đập thẳng vào đầu quái vật!
Quái vật đau đớn rên la, ngã quỵ trên đất quằn quại. Cố Phong Nghi giống như kẻ điên, một nhát lại một nhát nện mũi xà beng xuống đầu nó, nghiền nát xương sọ, máu me tung tóe. Dòng máu tanh tưởi bắn đầy người cô, nhưng cô cứ như không hề hay biết, dù cho quái vật trên đất đã bị đập lõm đầu, khí tuyệt bỏ mình cô vẫn tiếp tục.
Đi chết đi, ông là đồ ích kỷ rác rưởi, ông không xứng đáng làm cha tôi, tất cả những khổ đau trong cuộc đời tôi đều do ông ban tặng! Ông xem xem đám con trai con gái của ông đã biến thành thứ gì rồi! Chính bởi vì ông, tất cả mọi người đều đã biến thành quái vật!
“Được rồi, Liễu Thanh Thanh không chống đỡ được nữa đâu!” Lâm Giác kéo cánh tay Cố Phong Nghi.
Liễu Thanh Thanh đang co rúc trong góc phòng, cổ tay trái tỏa ra một luồng sáng nhạt, dùng lửa đẩy lùi con rết đang ngày càng tới gần. Một kỹ năng khác của cô còn đang trong thời gian làm lạnh, cô cũng biết bản thân không ngăn được nó bao lâu nữa, ánh mắt càng lúc càng tuyệt vọng. Sau khi quái vật hình người chết, quái vật rết càng thêm điên cuồng, mà kỳ dị hơn nữa là ở khúc thứ ba trên thân thể nó đột nhiên mọc ra một bướu thịt nhỏ hình đầu người, thứ quái dị đó vươn thẳng lên trên thân thể bóng lưỡng, trông không hài hòa một chút nào.
Cố Phong Nghi ngẩn người, ném cây xà beng Liễu Thanh Thanh đưa cho mình sang một bên, nhặt cây nỏ vừa bị quăng dưới đất.
Lên dây, nhắm bắn, bóp cò, mũi tên như tia điện vun vút bay về hướng bướu thịt mới mọc ra trên mình rết, một tên trúng đích!
Quái vật sững sờ dựng thẳng thân, điên cuồng cuộn mình, va đổ lan can, nghiền nát những mảnh vụn cầu thang còn sót lại, thế nhưng bất kể nó giãy giụa thế nào, cái chết vẫn bao vây nó, nó giần giật thân thể một lần cuối cùng, rốt cuộc nằm yên trên mặt đất.
Lúc này, phòng khách ban đầu gọn gàng sạch sẽ đã trở thành một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là vật trang trí bị quái vật phá hủy, còn cả tường đất mà Liễu Thanh Thanh dựng lên. Kinh khủng nhất chính là những mảnh tay chân quái vật do chính nó vặt gãy nằm rải rác tứ tán, sơ sơ cũng có hơn chục đoạn chi, cả căn phòng tràn đầy vết máu.
Cố Phong Nghi cúi đầu nhìn xác chết quái vật hình người, ánh mắt phức tạp.
Từ trước đến nay đều như vậy, chỉ vì một câu khích lệ của hắn mà tất cả mọi người phải dốc toàn lực, bởi vì đối với họ thì sự hài lòng của hắn là tất cả, nếu một ngày không còn được hắn ưa thích, họ sẽ chỉ còn là u hồn vất vưởng sống bám vào cái nhà này, sẽ không ai nhìn đến họ nữa.
Từ khi cô có trí nhớ đến giờ, mẹ cô đã luôn lặp đi lặp lại bên tai cô, dạy cô không được thua kém ai, dạy cô nghe lời, dạy cô phải chém giết để tranh giành địa vị. Trong mắt bà, con gái chẳng qua chỉ là vũ khí để bà cướp đoạt tình yêu. Cô không hận bà, cô chỉ thấy thương hại, thương hại bà đến chết cũng vẫn nghĩ rằng mình không được yêu thương là vì bản thân mình không tốt, thương hại bà chưa bao giờ nghĩ được căn nguyên của bi kịch này đơn giản là vì bà đã yêu một kẻ không xứng đáng suốt đời.
Chỉ vì một người không xứng đáng ấy mà tất cả mọi người đều biến thành kẻ điên. Tình chị em là cái thá gì, huynh hữu đệ cung là cái thá gì, tất cả đều không tồn tại trong tòa cung điện ấy, thứ có thể ở lại chỉ là ác độc và âm mưu.
Lẽ nào cuộc đời của mình là như vậy sao? Cố Phong Nghi tuyệt vọng tự vấn, chẳng lẽ cô không thể thật lòng yêu thương, không thể thật lòng tin tưởng? Chẳng lẽ vứt bỏ cái danh thất tiểu thư này thì cô không thể độc lập một mình? Cô không cần lấy lòng bất kỳ ai, cô không cần tranh đoạt với ai, cô chỉ muốn làm chính mình mà thôi!
Vì vậy cô bỏ đi, cô thoát khỏi cái lồng giam chen chúc những con thú cưng méo mó, đi tới một thành phố xa xôi, bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Cô sẽ chứng minh, cô có thể học được tin tưởng, học được yêu thương, cô có thể sống hạnh phúc!
“Phong Nghi…” Liễu Thanh Thanh yếu ớt kêu lên, Cố Phong Nghi lập tức bước tới.
Đó là một đôi mắt rất mực dịu dàng, khi cô gái kia chăm chú nhìn cô, ánh mắt đó giống như nói cô chính là đấng cứu rỗi. Cho nên cô rung động, nghĩa bất dung từ đảm đương vị trí người giám hộ của cô ấy, để ánh mắt sùng bái mê luyến ấy mãi mãi chỉ đặt trên người mình, giúp cô ảo tưởng bản thân đã đủ mạnh mẽ, tựa như cô chính là kẻ bất bại trước thế gian.
Cô ấy là một đóa hoa ăn thịt, nhưng cô ấy lại đội lốt dây leo tơ hồng; còn cô là một gốc xương rồng, nhưng lại kiên quyết gồng mình làm một thân vân sam.
Các cô đều dốc sức đóng kịch trước mặt nhau, mê muội bởi vỏ bọc hoàn mỹ của người kia, đồng thời các cô cũng căm hận chính mình, chỉ tôn thờ cái vỏ bọc mà bản thân phô bày trong mắt người đối diện. Mỗi khi hai người nhìn vào mắt đối phương, ở đó dường như mơ hồ có tình yêu mà các cô khao khát.
Lâm Giác nhìn Cố Phong Nghi bám rèm cửa tuột xuống, đi đến bên Liễu Thanh Thanh. Hai người ở rất gần, Cố Phong Nghi hỏi Liễu Thanh Thanh có đau không, Liễu Thanh Thanh mặt cắt không còn hột máu lộ ra nụ cười điềm đạm xinh đẹp, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Giác do dự chốc lát, cũng nắm rèm cửa nhảy xuống tầng. Hiện giờ trong lòng cậu tràn đầy hoang mang, Liễu Thanh Thanh thật sự là kẻ phản bội sao? Nhưng vừa rồi trong lúc chiến đấu, cô chẳng những không quấy rối mà còn tận chức tận trách giúp bọn họ thu hút sự chú ý của quái vật. Nếu như cô là kẻ phản bội, tại sao cô lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tại sao lại để cho họ bình an vô sự chiến thắng quái vật chứ?
Xét trên hành vi, cô thật sự không giống kẻ phản bội…
Lâm Giác cổ quái nhìn Liễu Thanh Thanh, lẽ nào cô không phải… Không, học trưởng đã nói chắc tám phần mười, không thể sai được!
Trong lúc Lâm Giác còn đang rối loạn, Cố Phong Nghi đã đỡ Liễu Thanh Thanh đứng lên: “Đi thôi, Tống Hàn Chương hẳn cũng đến rồi.”.
“…” Lâm Giác chột dạ nhìn mũi giày “À, ừ, đi thôi.”.
—
Cây vân sam đây này, giống cây thông nhưng mà khoa học bảo nó khác nhé.
—