Mục lục
Tà Phượng Nghịch Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Vào thời khắc này, trong lòng mọi người cũng bị nhấc lên.

Kiếm đã gần trong gang tấc cứu giúp cũng đã không còn kịp, chẳng lẽ hôm nay, thiếu nữ tuyệt sắc này phải bỏ mạng ở đây sao?

Mắt thấy lợi kiếm màu đen hướng ngay cổ họng của nàng, nhất thời mặt của mọi người đều xám như tro tàn, trong khoảnh khắc quan trọng này, một đạo ánh sáng màu bạc bay qua, thân hình nam tử cao thẳng thon dài, bất ngờ đập vào tầm mắt Hạ Như Phong.

"Xuy."

Âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể rõ ràng lọt vào tai mọi người, tay áo nam tử bay bay, trước ngực máu tươi tràn ra nhiễm đỏ xung quanh y phục.

"Phốc."

Lợi kiếm màu đen bị dùng sức rút ra, ngay lập tức máu tươi văng khắp nơi, rơi trên mặt đất giống như hoa hồng nở rộ kinh diễm đến chói mắt.

"Phanh."

Đột nhiên, hắn quỳ một chân xuống đất, kiếm trong tay chống trên mặt đất, dưới mặt nạ màu bạc là sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra một chút máu, ngẩng đầu lên, tròng mắt màu đen bình tĩnh nhìn Chiến Vô Ảnh.

Một màn vừa rồi kia xảy ra quá nhanh, cho nên hắn muốn ngăn thanh kiếm kia lại cũng không có cơ hội, chỉ đành phải dùng thân thể để ngăn cản một kiếm nhanh như sấm sét đó, nếu không, chỉ với năng lực của Chiến Vô Ảnh thì không có cách nào có thể làm cho hắn bị thương.

Cơ thể khẽ run lên, Hạ Như Phong nhìn bóng lưng của nam tử, trên gương mặt khó có thể che dấu nội tâm đang khiếp sợ.

Tại sao lại là hắn? Tại sao hắn lại đỡ kiếm thay nàng?

Tại sao hắn lại phải giúp nàng?

Mấy lần há miệng, cuối cùng Hạ Như Phong vẫn không hỏi nghi vấn ở trong lòng ra.

"Khụ khụ." Ngân Diện công tử ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, cơ thể vẫn như cũ chắn trước mặt Hạ Như Phong, kiếm trong tay chỉ về phía Chiến Vô Ảnh, giọng nói lạnh như băng và tàn nhẫn: "Đây là các người đang muốn chết."

Vào lúc này, Long Tường bay tới bên cạnh Chiến Vô Ảnh, đồng thời mặt của hai người đều nhìn Ngân Diện công tử, lần này bởi vì là ngoài ý muốn mà làm cho Ngân Diện công tử bị thương, bọn họ chắc chắn hắn sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.

Thì ra là thiếu nữ này chính là nhược điểm của Ngân Diện công tử, chỉ cần giết nàng, khó đảm bảo trong lòng Ngân Diện công tử không đại loạn, đến lúc đó, chém giết hắn cũng không phải là không thể.

"Ha ha, Ngân Diện công tử, ngươi có năng lực giết chúng ta sao? Nếu như ngươi không có bị thương cũng không có khả năng, huống chi bây giờ ngươi còn đang bị thương."

Ngân Diện công tử lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt hàm chứa một chút khinh thường, sự khinh thường không chút nào che dấu đó làm cho hai người đều là lửa giận ngút trời, đang lúc hai người họ muốn động thủ thì một giọng nói lạnh lùng chậm rãi từ trong miệng hắn thốt ra.

"Trò chơi này cũng đã chơi xong, cũng đã đến lúc nên kết thúc trận chiến này."

"Ngươi..." Hai người đều là vẻ mặt giận dữ, bởi vì Ngân Diện công tử tự cao tự đại mà cảm thấy tức giận.

Nhưng một màn kế tiếp, đồng thời làm cho hai ngươi kinh ngạc há to miệng, ngốc lăng không nói ra lời.

Chỉ thấy trên người Ngân Diện công tử, bộc phát ra hơi thở cường đại, cuồng phong đánh lại, ngân bào tung bay trong gió, một đầu tóc đen bay hỗn độn trong gió.

"Làm sao có thể? Làm sao khí thế của hắn lại đột nhiên tăng mạnh như vậy?"

"Linh Tôn, đây rõ ràng là khí thế của Linh Tôn." 

"Không, hắn chắc chắn là sử dụng bí pháp để mạnh mẽ tăng lên thực lực, nhưng loại bí pháp này thường để lại di chứng rất nghiêm trọng, nhưng mà để cho một Linh Quân trong thời gian ngắn thăng cấp lên Linh Tôn cũng thật là quá kinh khủng."

Cuộc chiến đều ngưng lại, nhìn khí thế của Ngân Diện công tử vẫn còn đang tăng lên, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Chiến Vô Ảnh và Long Tường nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được sự kinh ngạc.

"Chạy." Trong lòng hai người không có nắm chắc chiến thắng, để Linh Quân đánh nhau với Linh Tôn thì có khác gì với tự tìm cái chết đâu chứ? Nghĩ tới điểm này, hai người đều vội vàng xoay người  nhanh chóng bỏ chạy về phía sau.

"Chạy?" Khí thế đang tăng lên thì dừng lại, khóe môi Ngân Diện công tử mang theo độ cong khinh thường, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn về hai Linh Quân đang chạy trốn: "Các ngươi cho có thể chạy trốn sao?"

Kiếm trong tay dùng sức ném về phía Long Tường, sau đó thân hình chợt lóe biến mất tại chỗ, mọi người chỉ thấy một trận gió bạc nhanh chóng đánh về phía Chiến Vô Ảnh.

"Không tốt." Cảm giác được sau lưng có hàn ý đánh úp lại, Long Tường quay đầu nhìn lại, cái nhìn này, thiếu chút nữa làm cho linh hồn hắn bị hù dọa bay mất, dưới chân cũng không  nhịn được mà phải tăng nhanh tốc độ.

Đáng tiếc, cho dù hắn có nhanh bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng kiếm của Ngân Diện công tử.

"Phốc." Kiếm trực tiếp xuyên qua từ sau lưng, có thể từ lỗ máu bị đâm thủng kia thấy được cảnh tưởng trước mắt.

Long Tường mở to hai mắt chậm rãi từ không trung rơi xuống, "Ầm" một tiếng, té ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó, tay của Ngân Diện công tử xuyên thủng lồng ngực của Chiến Vô Ảnh, trong miệng Chiến Vô Ảnh phun ra một ngụm máu, cơ thể mềm nhũn té xuống, sinh mệnh từ từ mất đi.

Cái chết của hai Linh Quân Cửu cấp mang lại rung động quá lớn, làm cho mọi người đều sững sờ không thể suy nghĩ được gì.

Ngân Diện công tử thu hồi kiếm, dùng sức chống mũi kiếm xuống đất, một giọt mồ hôi trượt dài trên má rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.

Có thể thấy được, nếu mạnh mẽ tăng lên thực lực, thì cho dù có là Ngân Diện công tử cũng phải trả một cái giá cực cao.

Chiến Vô Ảnh chết đi nên Địa Ngục Ác Vượn ngừng chiến đấu, nhưng bởi vì Hỏa Diễm Sư hận Tiểu Bạch thấu xương nên vẫn như cũ chơi trò chơi mèo vờn chuột.

Hai cuốn sách màu vàng bay ra từ trong thi thể của hai người, nhanh chóng bay về khoảng không phía xa.

Triệu Hồi Thư từ Kim phẩm trở xuống, nếu chủ nhân chết đi thì sẽ hóa thành tro bụi, mà Triệu Hồi Thư khi đã là Kim phẩm thì sẽ mở ra một chút linh trí, sau khi chủ nhân chết sẽ bay trở về thế giới của mình, chờ đợi chủ nhân kế tiếp xuất hiện.

Mọi người đều biết điểm này vì vậy cũng không thấy có gì kỳ quái.

Tại thời điểm này, Triệu Hồi Thư của Hạ Như Phong tự bay về phía khoảng không, nhanh chóng đuổi theo hướng của hai quyển Triệu Hồi Thư Kim phẩm phía trước, sự việc đột ngột này làm cho mọi người đều không biết là tại sao.

'Này... Triệu Hồi Thư đang đánh nhau sao?"

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, mọi người đều không thể nói nên lời, bọn họ sống lâu như vậy nhưng còn chưa thấy qua Triệu Hồi Thư đánh nhau.

Sau khi Triệu Hồi Thư của Hạ Như Phong đuổi kịp hai quyển Triệu Hồi Thư kia thì bắt đầu dây dưa với nhau, có lẽ là có chút tức giận nên Triệu Hồi Thư Ngân phẩm mở trang sách ra, há to miệng giống như chậu máu một hớp nuốt vào quyển Triệu Hồi Thư Kim phẩm kia.

"Đây là ta đang nằm mơ sao?"

"Trời ạ, đó là Triệu Hồi Thư sao? Thật sự không phải là quái vật chứ?"

Ngay cả Hạ Như Phong cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nuốt vào hai quyển Triệu Hồi Thư kia, Triệu Hồi Thư bay trở về bên cạnh Hạ Như Phong, lần nữa mở trang sách ra, hai quyển Triệu Hồi Thư Kim phẩm từ trong quyển sách rớt xuống, đúng lúc rớt vào trên tay của Hạ Như Phong.

Trong lòng Hạ Như Phong tràn đầy kinh ngạc, nhưng trên mặt của nàng không biểu hiện gì, nàng đi về phía Ngân Diện công tử, vào lúc này, gương mặt thản nhiên kia hơi mang theo đường cong nhu hòa.

"Ngươi có khỏe không?" Nhíu nhíu mày, Hạ Như Phong nhìn ra được, lúc này cơ thể của Ngân Diện công tử đặc biệt suy yếu, dù cho là Đại Linh Sư cũng có thể làm hắn bị trọng thương.

Hạ Như Phong suy nghĩ rồi lấy ra một bình thuốc đưa tới trước mặt hắn: "Đây là đan dược Tứ phẩm Dưỡng Khí Đan có trợ giúp rất lớn đối với thương tổn bây giờ của ngươi."

Ngân Diện công tử nhìn nàng một cái nhưng cũng không nói gì, rồi nhận lấy đan dược từ trên tay của nàng.

Từ trong bình đổ ra một viên đan dược và đưa vào miệng, khi đan dược vào cơ thể thì có một cỗ cảm giác ấm áp làm kinh mạch toàn thân hắn dễ chịu hơn, đôi môi tái nhợt cũng dần dần khôi phục chút huyết sắc.

Chẳng qua là do di chứng quá nghiêm trọng, nên trong thời gian ngắn không có cách nào khỏi hẳn, nhất định phải chữa trị từ từ.

"Lời cảm ơn thì ta sẽ không nói." Ngẩng đầu nhìn thiếu nữ tuyệt sắc phía trước, khóe môi nhẹ nhàng kéo ra một độ cong nhàn nhạt: "Nếu ngươi cần giúp đỡ thì đến Thương Lang quốc tìm ta."

"Tốt." Nhàn nhạt cười một tiếng, Hạ Như Phong xoay người, ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên người của Nghiêm Lâm.

Nghiêm Lâm hoảng sợ lui về phía sau mấy bước nhưng lại đụng phải một người, trong nháy mắt lúc hắn quay đầu lại thì một cánh tay duỗi tới túm lấy vạt áo của hắn, xách hắn đi tới trước mặt Hạ Như Phong rồi dùng sức vứt xuống trên mặt đất.

Sau đó, Mộ Dung Thanh Nguyệt đi tới bên cạnh Hạ Như Phong, lúc nhìn về phía đối phương thì lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Nghiêm Lâm, Nghiêm Đại trưởng lão." Hai tay Hạ Như Phong ôm ngực, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

"Ha ha." Nghiêm Lâm cười khan hai tiếng: "Như Phong tiểu thư, ngươi gọi tên lão phu không biết có chuyện gì quan trọng không?"

"Là có chuyện muốn ngươi giúp một tay." Gương mặt Hạ Như Phong nở nụ cười, chẳng qua là nụ cười kia cứ thấy tà ác làm sao.

"Không biết Như Phong tiểu thư có chuyện gì cần lão phu giúp, dù cho có là núi đao biển lửa lão phu cũng sẽ hoàn thành vì Như Phong tiểu thư." Nghiêm Lâm thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ Hạ Như Phong động sát tâm, nếu nàng nói có chuyện cần mình hỗ trợ thì dĩ nhiên nàng sẽ không giết mình, rốt cục cái mạng này cũng đã được giữ lại.

"Hả? Núi đao biển lửa? Đây chính là ngươi nói nha." Trong mắt xẹt qua trò đùa độc ác, khóe miệng Hạ Như Phong lộ ra ý lạnh: "Thật ra thì cũng không có cái gì khó khăn như núi đao biển lửa, chẳng qua là ta tưởng niệm Minh Vương lão nhân, cho nên, liền phiền toái Nghiêm Lâm trưởng lão ngươi đi Minh giới một chuyến, thay ta thăm hỏi Minh Vương lão nhân, chuyện này dễ dàng hơn rất nhiều so với núi đao biển lửa của ngươi, khi thấy Minh Vương, có lẽ ngươi có thể cầu xin hắn kiếp sau để cho ngươi làm người tốt, đừng giống như kiếp này chỉ chuyên làm chuyện ác."

Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên, tư thái cao ngạo kia giống như đang nói ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi còn không cảm tạ ta.

Tưởng niệm Minh Vương, để cho hắn thay mặt nàng đi thăm hỏi? Chỉ cần là ai cũng có thể nghe được thì đây chỉ là đang lấy cớ.

Sắc mặt Nghiêm Lâm nhất thời biến đổi, vốn tưởng rằng có thể nhặt được một mạng trở về, hiện tại, mới biết được là đối phương hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho mình, loại thay đổi này khiến cho trong lòng hắn làm sao có thể chịu nổi?

"Thế nào, Nghiêm Lâm trưởng lão, không phải ngươi nói dù núi đao biển lửa ngươi cũng nguyện ý đi không phải sao?"

"Hạ Như Phong, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" Sắc mặt Nghiêm Lâm thay đổi mấy lần, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm thiếu nữ phía trước: "Mọi việc cũng nên để lại một con đường, ngày sau còn có thể vui vẻ gặp nhau, ngươi không nên làm quá mức."

Nhíu mày, Hạ Như Phong khinh thường cười: "Xin lỗi Nghiêm Lâm trưởng lão, ta cũng không có ý định sau này sẽ gặp lại ngươi, cho nên, ngươi vẫn nên lên đường đi! Các vị, động thủ! Ta muốn người ở nơi này một người cũng không lưu lại."

Nghe vậy, Vật Nhỏ đầu tiên là nổi giận gầm lên một tiếng, hảo cầu trong miệng liên tục không ngừng phun ra.

Mới vừa rồi nhìn thấy chủ nhân thiếu chút nữa bị thương, loại cảm giác vô lực đó xông lên đầu, nhất thời làm cho cừu hận đó háo thành lực lượng, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ người nơi này.

Tuyết Hồ lại lần nữa đánh về phía Địa Ngục Ác Vượn, mặc dù Chiến Vô Ảnh đã chết nhưng loại sinh vật tà ác này vẫn phải loại bỏ.

Chiến đấu nổ ra một lần nữa, Lâu Ngọc Thần cảm thấy xấu hổ vì không có ngăn cản được Chiến Vô Ảnh, vì vậy cũng không chút lưu tình mà múa quạt chém giết, giống như muốn lấy việc này để mà chứng minh.

Máu chảy thành sông, cung điện màu vàng huy hoàng bị nhuộm đỏ thành huyết sắc, giống như là Mạn Châu Sa Hoa nở đầy ở Minh giới (1).

Tất cả người bên kẻ địch đều ngã xuống, mà Mộ Dung Thanh Nguyệt lại một mình chiến đấu với ba trưởng lão của Huyết Quy môn, thậm chí khi bị hắn công kích thì ba trưởng lão đều bị trọng thương.

"Đáng chết, tại sao hắn tăng lên thực lực trong thời gian ngắn ngủi rồi mà vẫn không có trở lại như cũ?"

Đồng thời trong lòng ba người đều sinh ra loại ý nghĩ này, sau đó liều mạng vung đao bổ về phía đối phương, đáng tiếc, bọn họ ngay cả vạt áo của Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng đụng không tới được.

Lúc này, chuyện ba người nghĩ đến không phải là cho mình, mà là sau khi bọn họ mất đi thì Huyết Quy Môn sẽ như thế nào đây?

Đột nhiên, bọn họ hối hận vô cùng, vì sao phải xen vào vũng nước bùn này? Đây hết thảy đều là lão tạp chủng Nghiêm Lâm kia, nếu không phải là hắn, thì họ đã sớm rời khỏi lăng mộ, làm sao có thể gặp phải những người này?

Nếu Huyết Quy môn mà mất đi ba Linh Quân thì chắc chắn sẽ rớt xuống là môn phái thứ hai.

"Huyết Thanh, Huyết Lân, ta ngăn cản hắn, các ngươi xông ra ngoài cho ta!" Dường như đã quyết định, Huyết Phiến quay đầu nhìn hai người bên cạnh quát.

Trong mắt hắn hiện đầy tơ máu, thần sắc giống như đã già đi mấy tuổi nhưng trong mắt là kiên quyết, làm cho hai người đều run lên.

"Không, ba người chúng ta đã là cộng sự với nhau cũng hơn trăm năm, lần này, bất luận là sống hoặc chết, chúng ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi." Huyết Lân kiên quyết lắc đầu, bước chân của hắn từ đầu chí cuối không có lui về phía sau.

Huyết Thanh cũng không nói gì nhưng lại dùng hành động biểu lộ quyết tâm của mình.

"Huyết Thanh, Huyết Lân." Mắt Huyết Phiến lộ ra ánh sáng cảm động, cắn môi thật chặt, rống to một tiếng: "Đi đi! Hai người các ngươi đi cho ta, ta đây không phải là vì các ngươi mà là vì mấy ngàn năm cơ nghiệp của Huyết Quy môn! Huyết Quy môn không thể mất đi ba Linh Quân, cho nên các ngươi nhất định phải đi."

"Huyết Phiến..." Hai người đều thống khổ hô to một tiếng, đao nắm trong tay khẽ run.

Đúng vậy, nếu như bọn họ mà chết, thì chờ đợi Huyết Quy môn chính là sự đả kích mãnh liệt?

Đây là Huyết Phiến vì Huyết Quy môn mà đấu tranh phục vụ quên mình, bọn họ làm sao có thể phụ lòng nổi khổ tâm của hắn được chứ?

"Ngoài ra, nói với môn chủ, ngàn vạn lần đừng đi báo thù, nếu không Huyết Quy môn sẽ gặp phải tai họa khủng khiếp, cũng cảnh cáo Huyết Hoàng tiểu thư đừng ở khắp nơi châm chích hai mẹ con kia, nàng không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc." Huyết Phiến cười khổ một tiếng, cho dù không cam lòng thì như thế nào?

Chỉ với thân phận Luyện Dược Sư Lục phẩm của nàng thì Huyết Quy môn cũng đã không trêu chọc nổi!

Nếu như nàng đi tới Hoàng gia nói rõ thân phận, chắc chắn hoàng đế sẽ coi nàng như khách quý.

Cho dù thực lực Huyết Quy môn rất mạnh nhưng làm sao có thể so sánh với Hoàng tộc được? Hơn nữa, bên người của nàng còn có một triệu hồi thú Lục giai thực lực cường đại, chỉ sợ tất cả những người có thực lực mạnh của Huyết Quy môn hợp lại cũng không thể nào làm nàng bị thương.

"Ha ha ha." Huyết Phiến ngửa mặt lên trời cười lớn, lúc này, dường như hắn đã bỏ xuống tất cả tâm sự, nụ cười kia lộ ra tâm tình thoải mái: "Hôm nay, tính mệnh Huyết Phiến ta sẽ phải giao ra đây, nhưng ta cũng không hối hận."

So sánh với Nghiêm Lâm ủy khuất cầu toàn, thì tính tình Huyết Phiến ngược lại rất được Mộ Dung Thanh Nguyệt thưởng thức.

Chẳng qua, hắn nhất định phải chết, nguyên nhân không phải vì hắn mà chỉ vì hắn là kẻ địch của Hạ Như Phong, nếu đã là kẻ địch của nàng thì bất kể là ai thì đều không thể sống đến ngày mai.

Sau khi Huyết Phiến nói xong, Huyết Lân và Huyết Thanh nhanh chóng xoay người chạy như bay về phía sau.

Mộ Dung Thanh Nguyệt cười lạnh, cũng không có đuổi theo hai người mà là xòe bàn tay ra, bao quanh lòng bàn tay là nhàn nhạt ánh sáng màu xanh nhạt, dùng sức chưởng về phía Huyết Phiến.

"Phốc."

Huyết Phiến phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài, sắc mặt đau đến tái nhợt lại hết sức cắn chặt răng không để phát ra một tiếng nào.

Linh Quân Lục cấp và Linh Quân Tứ cấp chênh lệch lớn như vậy sao? Hơn nữa, hắn lại còn bị buộc phải mạnh mẽ tăng lên thực lực, nhưng vì sao chính mình khi đối chiến cùng hắn thế nhưng lại không thể chịu nổi một chiêu?

"Đi tìm chết đi!" Kiếm trong tay tỏa ra lạnh lẽo khiếp người đâm vào cổ họng Huyết Phiến.

Khi rút kiếm ra huyết dịch bắn ra ngoài đỏ tươi như máu, nhiễm đỏ kiếm trong tay hắn.

Dường như Huyết Lân và Huyết Thanh cảm nhận được cái gì, cơ thể run lên, gương mặt lộ ra bi thương, tốc độ nhanh hơn mấy phần, mắt thấy gần tới cửa, bỗng nhiên bạch quang lóe qua, chỉ thấy một con hồ ly tuyết trắng chặn ở  trước cửa, đang vẫy tay với bọn họ.

"Cái gì?" Vội vàng dừng lại, lúc này bọn họ lui cũng không được mà tiến cũng không xong, trên mặt không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.

"Ta nói, các ngươi chạy lâu như vậy cũng đã chạy mệt rồi phải không?" Tuyết Hồ ngáp một cái, tròng mắt màu thủy lam chớp chớp: "Vì vậy, ta liền đại phát thiện tâm tiễn các ngươi đi an nghỉ."

Dứt lời, cả người nó biến mất ở cửa. Hai người chỉ thấy ánh sáng màu trắng đánh thẳng tới, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm giác được trước ngực chợt lạnh, cúi đầu, xuyên qua lỗ lớn trước ngực có thể thấy rõ ràng Tuyết Hồ ngoắt ngoắt cái đuôi rời đi.

Hai người nhìn nhau, sau đó song song ngã trên mặt đất.

"Xấu xí, ngươi.... Ngươi đứng lại đó cho ta." Hỏa Diễm Sư mệt mỏi thở hồng hộc, con mắt màu đỏ hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Xấu xí, nếu để cho ta bắt được ngươi, ta sẽ tháo ngươi thành tám khối."

Chẳng qua là chạy quá lâu làm cho thể lực của nó đã tiêu hao hết, chạy hết nổi nên nó đặt mông ngồi trên mặt đất.

Tiểu Bạch xoay người lại làm mặt quỷ với Hỏa Diễm Sư rồi chạy thật nhanh về phía Hạ Như Phong, khi gần đến Hạ Như Phong thì thân thể bị bạch quang bao phủ dần dần thu nhỏ lại.

"Hưu."

Sau khi biến thành kích thước bằng con mèo, Tiểu Bạch nhảy vào trong ngực Hạ Như Phong, móng vuốt nắm chặt váy của nàng, chôn đầu ở trước ngực của nàng, gương mặt hài lòng.

Ngô, quả nhiên vẫn là trong ngực của mỹ nữ tỷ tỷ là thoải mái nhất, thật là thơm nha!

Đột nhiên, một ánh mắt mang theo cảnh cáo bắn tới đây, cả người Tiểu Bạch đánh cái giật mình, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chỗ đó một cái, vội vàng nhảy xuống đất, lắc lắc bước mèo đi tới trước mặt Nghiêm Lâm.

Mặc dù giờ phút này không ai trông coi hắn nhưng Nghiêm Lâm cũng không có lá gan dám trốn đi.

"Này, đoạn lưng, ai cho ngươi khi dễ chủ nhân của bổn tiểu gia? Hiện tại bổn đại gia để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết." Tiểu Bạch bị Hỏa Diễm Sư đuổi theo tự nhiên mất thể diện rất lớn, dĩ nhiên cần phải tìm người khác để cho nó hả giận.

Mà Nghiêm Lâm không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

"Ha ha, Bạch Hổ tiểu gia." Cơ thể Nghiêm Lâm run lên, vội vàng lộ ra nụ cười nịnh hót: "Bạch Hổ tiểu gia, ta sai rồi, ta thật sự sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta đi! Sau này, ta đảm bảo sẽ không phạm phải sai lầm giống như vậy nữa."

Khinh bỉ đảo cặp mắt trắng dã, Tiểu Bạch sờ sờ lỗ mũi: "Sau này, ngươi cho rằng ngươi còn có sau này sao? Yên tâm, tiểu gia sẽ không  để cho ngươi chết nhanh như vậy, tiểu gia sẽ làm cho ngươi từng chút từng chút một chết đi."

Dứt lời, nhếch môi lên lộ ra hai hàng răng nanh bén nhọn.

"Chẳng qua, thịt ngươi rất thúi, tiểu gia không thích ăn." Giọng nói Tiểu Bạch vẫn còn non nót như cũ làm cho người ta cảm giác một loại âm u, nó xoay đầu qua hét lên với Hỏa Nhi đang đánh nhau: "Hỏa Nhi, tới đây ăn thức ăn ngon, đây chính là thịt của Linh Quân cường giả nha! Ăn hắn sẽ làm cho thực lực của ngươi tăng lên rất lớn."

"Ngao vâng." Hỏa Nhi đáp một tiếng rồi phun người trong miệng ra và lao tới thật nhanh.

Đôi mắt nó tràn đầy ánh sáng thị huyết, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Lâm, dường như có chút do dự.

"A, ta quên mất, ngươi không phải là đối thủ của hắn, như vậy đi! Ta giúp ngươi phế hắn đi, như vậy ngươi có thể tha hồ mà hưởng dụng." Móng vuốt đầy lông vuốt vuốt lỗ mũi, sau đó Tiểu Bạch mở miệng cắn cổ tay của Nghiêm Lâm.

"A! Không." Nghiêm Lâm bị đau rống to lên, đau đến mức trên đầu đều đổ mồ hôi lạnh.

Hắn làm sao có thể là đối thủ của Tiểu Bạch? Mấy giây sau, gân của cổ tay cổ chân đều bị cắn đứt, máu tươi chảy không ngừng, sắc mặc Nghiêm Lâm trắng bệch, trong mắt phát ra ánh sáng căm thù.

"Hạ Như Phong, cho dù lão tử có thành quỷ thì tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! A..."

Hạ Như Phong nhàn nhạt nhìn Nghiêm Lâm bị Hỏa Nhi làm như thức ăn mà gặm, trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng mà Lam Đồng nhìn thấy cảnh này thì đều đánh một cái rùng mình.

Thật sự là quá kinh khủng, loại tư vị này hoàn toàn là sống không bằng chết...

"Chủ nhân, giống như ta muốn đột phá." Tuyết Hồ đứng trước mặt Hạ Như Phong, ngẩng đầu, ngoắt ngoắt cái đuôi nói.

"Đột phá?" Hạ Như Phong đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thì trong lòng tràn đầy vui mừng.

Tuyêt Hồ đã là Lục giai Cửu cấp, nếu nó lại đột phá thì không phải là sắp sửa đạt tới Thất giai sao?

"Chẳng qua là, bộ tộc tuyết Hồ chúng ta có phương thức đột phá không giống với những Linh Thú khác, đột phá giữa các giai tầng, cần phải mất thời gian rất lâu, hơn một trăm năm trước, tại thời điểm ta đột phá Ngũ giai thì phải mất tới ba năm, lần này, ít nhất cũng phải cần ba năm, nhiều nhất thì cần phải năm sáu năm." Nhíu mày, ánh mắt Tuyết Hồ có một chút lo lắng.

"Tuyết Thiên, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi cứ yên tâm tiến vào Triệu Hồi Thư đột phá đi! Ta sẽ bảo vệ mình thật tốt." Hạ Như Phong khẽ mỉm cười, khom lưng vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch.

Tuyết Hồ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao cơ hội lần này tới không dễ, hơn nữa,nếu có lực lượng cường hãn thì mới có thể bảo vệ chủ nhân không phải sao?

Thân thể hóa thành một chùm ánh sáng tiến vào bên trong Triệu Hồi Thư, mà Hạ Như Phong thì ngẩng đầu lên nhìn bên trong trận chiến.

Tất cả địch nhân đã hoàn toàn ngã xuống, Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đều bị trọng thương, mười Đại trưởng lão thì chết bốn người, số lượng người Hoa gia thì thiếu đi một nửa.

"Chủ nhân, bây giờ phải làm sao với nó?" Tiểu Bạch chỉ Hỏa Diễm Sư đang nằm trên đất nghỉ ngơi, chớp chớp mắt rồi nhìn Hạ Như Phong, mặc dù có mâu thuẫn với Hỏa Diễm Sư nhưng không biết tại sao nó lại không muốn Hỏa Diễm Sư chết.

"Ta, ta muốn đi cùng các ngươi." Hỏa Diễm Sư vội vàng đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, chỉ cần đi cùng với hắn thì còn không tìm được cơ hội để trả thù sao?

"Hả?" Ánh mắt Hạ Như Phong sáng lên, nàng đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên.

Sau khi dung hợp với linh hồn của Linh Sư hệ hắc ám, tinh thần lực của Hạ Thiên tăng lên rất nhiều, đại khái đã có thể triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, nếu để cho Hỏa Diễm Sư khế ước với hắn, chẳng phải hắn lại có thêm nhiều trợ lực hơn sao?

"Tốt, chẳng qua, chủ nhân của ngươi là người khác."

Hỏa Diễm Sư thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là khế ước với ai, nó chỉ cần tìm được con xấu xí này là tốt rồi.

Huống chi, thiếu nữ này còn là Luyện Dược Sư Lục phẩm, với năng lực của nàng, đột phá Thất phẩm hoặc Bát phẩm chỉ là chuyện sớm muộn, nói không chừng Hỏa Hình Đan còn cần nhờ nàng luyện chế.

Cho nên, đây mới là nguyên nhân chân chính mà Hỏa Diễm Sư muốn rời đi cùng với nàng.

"Như Phong..."

Giải quyết toàn bộ địch nhân, mọi người ở đây lập tức đi tới bên cạnh Hạ Như Phong.

"Lâu quốc sư, Ngân Diện công tử, hôm nay đa tạ hai vị đã giúp đỡ, nhất định sau này sẽ tới bái phỏng hai vị." Hạ Như Phong cảm kích cười cười, sau đó nhìn về phía mọi người nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên rời đi."

(1) Mọi người có thể đọc truyền thuyết về hoa Mạn Châu Sa Hoa 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK