“Đại Hùng, ngươi chừng nào thì thăng cấp thành Đại Linh Sư?”
“Trương Á, một đoạn thời gian trước ngươi không phải giống ta đều là Linh Sư cửu cấp, như thế nào trong mười ngày đã trở thành Đại Linh Sư?”
“Không, ta không tin, như thế nào có khả năng, bọn hắn như thế nào có khả năng trở thành Đại Linh Sư...”
Người không rõ tình huống đều cho rằng những người này do Vân Ly dong binh đoàn tạm thời thu nhận, chỉ có những dong binh phản bội mới biết được, những Đại Linh Sư kia, đều là người từng cùng chính mình kề vai sát cánh làm bằng hữu a! Rốt cuộc trong nội bộ Vân Ly Dong binh đoàn đã xảy ra chuyện gì? Bọn hắn như thế nào trong thời gian ngắn lại đột phá được?
“Ha ha, lý cái giỏ, chuyện này ngươi không thể không tin, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải do các ngươi phản bội đội trưởng, nói không chừng cũng là một thành viên trong đó.”
“Trương Á, ngươi đừng nói nữa, việc này là chính bọn họ lựa chọn, không oán ai được.”
“Hừ, đội trưởng có nói qua, các ngươi nhất định sẽ hối hận, trông thấy không, không chỉ chúng ta, ngay cả thiếu chủ cũng đã đột phá đến Đại Linh Sư, thế nhưng là Đại Linh Sư a, cùng Linh Sư hoàn toàn khác nhau, chỉ có đạt đến Đại Linh Sư, mới có thể chân chính được gọi là tu luyện giả.”
Trương Sấu Tử dừng lại động tác trong tay, lăng lăng nhìn những gương mặt quen thuộc kia, lời nói của những người đó giống như tiếng vang không ngừng vang lên trong đầu hắn, không nhịn dược, vẻ mặt hắn hiển lộ ra một tia điên cuồng, hai mắt đỏ bừng quát: “Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, Hạ Vân Ly mới là Linh Sư bát cấp, như thế nào có thể đột phá đến Đại Linh Sư? Ta không tin, không tin.”
“Trương Sấu Tử, ngươi không thể không tin” Triệu Nhiên lắc mình một cái, đến trước mặt Trương Sấu Tử, cười lạnh một tiếng: “Đây chính là cái giá phải trả cho việc các ngươi phản bội đội trưởng.”
Trương Sấu Tử sống chết lắc đầu, hắn không tin, cũng không muốn đi tin tưởng đội trưởng bị chính mình vứt bỏ còn có thể đứng lên một lần nữa.
“Triệu thúc, nếu hắn không tin, liền để ta đến cùng hắn luyện luyện tập đi!” Hạ Vân Ly nhẹ chạy đến, tóc dài phất phới, da thịt màu tiểu mạch ở dưới ánh sáng mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt sáng bóng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một chút ý cười, nhưng trong nụ cười này lại lộ ra cái lạnh thấu xương: “Ngươi không phải không tin sao? Chúng ta đây chiến đấu một hồi, ngươi sẽ tin.”
“Thiếu chủ?” Triệu Nhiên do dự nhíu nhíu mày, dù sao Trương Sấu Tử tiến vào cảnh giới Đại Linh Sư cũng đã được vài năm thời gian, thiếu chủ chỉ vừa mới bước vào, trong lúc đó vẫn là có chút chênh lệch.
“Không có việc gì, Triệu thúc” giống như là bị Hạ Như Phong lây nhiễm sự tự tin, giờ khắc này, bên môi Hạ Vân Ly giơ lên mỉm cười tự tin, tay cầm đại kiếm, dưới nắng sớm, quang mang từ thân kiếm chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Triệu Nhiên than nhẹ một tiếng, không ngăn cản nữa, hắn yên tĩnh đứng phía sau Hạ Vân Ly, không để Trương Sấu Tử có cơ hội thương tổn hắn.
Người của Vân Ly dong binh đoàn phối hợp khéo léo, có Đại Linh Sư bảo vệ hộ tống, nhóm Linh Sư chỉ bị thương nhẹ, không hề xuất hiện tử vong. Tuy rằng nhân số Thuỷ Vực Dong binh đoàn rất nhiều, nhưng số lượng Linh Sư và Đại Linh Sư lại chênh lệch không nhiều lắm.
Chứng kiến người của Thuỷ Vực dong binh đoàn một đám người nối tiếp nhau ngã xuống, Thủy Đằng rốt cục nhẫn nại không được ra tay trước, bàn tay mang theo gió sắc bén đánh về phía Hạ Quân Mạc, Hạ Quân Mạc vẫn chú ý từ trước trông thấy động tác của hắn, thân thể hướng về phía trước nghiêng qua, tránh thoát công kích bất ngờ này.
“Ngươi nói, bọn hắn ai sẽ thắng?” Trong đám người, Dạ Thiên Tà vuốt vuốt cằm, nét mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười tà mị, đôi mắt tử sắc nhìn sang thiếu nữ bên cạnh.
Thiếu nữ thản nhiên cười, đứng thẳng dưới nắng sớm, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt thủy chung đặt trên hai đạo bóng dáng giao nhau trên quảng trường, trong mắt mang theo nồng đậm tự tin: “Ta tin tưởng cậu, trận đấu này, cậu sẽ không thua.”
Huống chi, còn có nàng cấp phục linh tán cùng huyết chỉ tán, như vậy, sao có thể thể thất bại được?
“Hoá thạch chưởng.”
“Thiên bàn miên duyên kiếm.”
Trên tay Thủy Đằng phát ra kim quang*, giống như một tảng đá đánh về phía đầu Hạ Quân Mạc. Ngay tại giờ phút này Hạ Quân Mạc cầm kiếm lên, kiếm kia mềm nhũn giống như mảnh vải, lại không có người nào cho rằng nhuyễn kiếm này không có lực công kích, chỉ là thân kiếm tràn ra khí thế không chút thua kém so với Thủy Đằng.
*kim quang: ánh sáng màu vàng
“Tư tư.”
Nhuyễn kiếm đâm vào tay Thủy Đằng, một trận hỏa hoa* bắn nhanh mà ra, phát ra âm thanh thanh thúy.
*hỏa hoa: tia lửa
Hoá thạch chưởng, chiêu thức như tên, biến bàn tay người sử dụng trở nên cứng như tảng đá, không những có thể công kích, mà còn có thể phòng ngự, trong linh kỹ đồng cấp cũng được xem là tồn tại đứng đầu, lúc trước Thủy Đằng phải tốn rất nhiều sức lực mới đạt được linh kỹ này.
“Hừ, tiếp tục, thiên bàn miên duyên kiếm.”
“Hoá thạch chưởng.”
“ Thiên bàn miên duyên kiếm.”
“Hoá thạch chưởng.”
“...”
Đối với các thế lực bất nhập lưu của Phong Chi thành mà nói, thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy trận đấu của hai Đại Linh Sư cao cấp, hẳn là nên hưng phấn mới phải. Thế nhưng, đập vào mắt lại là, hai Đại Linh Sư lục cấp, bọn hắn công kích khác cũng không cần, chỉ dùng hai loại linh kỹ chơi va chạm, vậy đó lại là một loại tra tấn.
Hai Đại Linh Sư, một người công kích một người phòng ngự, lại chỉ sử dụng có hai loại linh kỹ, bảo bọn hắn làm sao có thể không buồn bực?
“Cậu hắn thật đúng là...” Hạ Như Phong không biết làm sao lắc lắc đầu, nàng thế nào đoán không ra, ý tưởng của hai người thế nhưng lại nhất trí.
Có thể nói trong trận chiến đấu này, bọn hắn chính là hai nhân vật chính, một khi có một phương thắng lợi liền đại biểu cho thế lực của phương đó thắng lợi. Nhưng mà lực lượng của bọn hắn lại không sai biệt lắm, như vậy chỉ có thể so đấu linh lực mà thôi.
Thủy Đằng tự tin, hắn có phục linh dịch của công hội luyện dược sư, chỉ cần làm tiêu hao linh lực Hạ Quân Mạc, chính mình lại dùng phục linh dịch, như vậy người thắng trận chiến đấu này sẽ là mình. Đồng dạng Hạ Quân Mạc cũng nghĩ như vậy, trước làm tiêu hao linh lực của Thủy Đằng, cuối cùng lại dùng phục linh tán, kết cục liền rõ ràng.
Tuy nhiên quần chúng lại không biết ý nghĩ của bọn hắn, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, sau khi phục hồi tinh thần liền bắt đầu mắng chửi.
“Ta kháo, hai ngừơi này, một người sử dụng kiếm thích đâm vào tay đối phương, một vị lại lấy tay ngăn trở kiếm của đối phương, đến bây giờ ngay cả cước bộ cũng chưa di chuyển, điều này cũng quá giả đi?”
“Đúng vậy, tốt xấu gì bọn hắn cũng là Đại Linh Sư, có biết tự giác của Đại Linh Sư không vậy? Đánh nhau giống hệt Linh Sĩ, không đúng, Linh Sĩ đánh nhau còn phấn khích hơn so với cái này nữa.”
Vô luận người phía dưới nhục mạ thế nào, hai người đối chiến vẫn như trước làm theo quyết định của chính mình, liều mạng làm tiêu hao linh lực của đối phương. Hiện tại bọn hắn so đấu không còn là lực lượng, mà là so đấu sự kéo dài linh lực, ai có thể kéo dài lâu hơn thì đó là người thắng cuộc.
“Hô...”
Đang lúc mọi người ồn ào bàn luận, hai người rốt cục ngừng lại, liều mạng thở gấp, trận chiến đấu này cuối cùng lấy song phương linh lực tiêu hao hết mà kết thúc.
“Hai gia hỏa này, rốt cục đánh xong” mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn hắn chiến đấu như vậy, nếu cứ tiếp tục thêm nữa, người khác nhất định sẽ điên mất. Hai người này căn bản không giống như đang chiến đấu, quả thực chính là tiểu hài tử đùa nghịch a.
“Ha ha ha” ngay lúc mọi người cho rằng ác chiến sắp chấm dứt, Thủy Đằng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười của hắn tràn ngập sung sướng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lấy ra bình đựng phục linh dịch, mở nắp bình ra, tham lam ngửi một chút, lúc ngẩng đầu trên mặt mang theo nụ cười đắc ý: “Hạ Quân Mạc, đồ ngu ngốc, cùng ta so đấu linh lực, quả thực là tìm chết.”