"Hạ cô nương, vị này chính là trượng phu của ngươi sao?" Ánh mắt của Thi Văn Vũ nhìn về phía Dạ Thiên Tà, dù là hắn cũng không thể không thừa nhận, nam nhân tà mị trước mặt này, cho dù là đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.
Nhưng mà không biết vì sao, lời nói của nam nhân này khiến cho lòng hắn cảm thấy một chút không vui.
Cảm nhận được địch ý cất dấu trong mắt Thi Văn Vũ, Dạ Thiên Tà chuyển ánh mắt, cười vô tư trong sáng, vươn tay ra kéo Hạ Như Phong lại một cái, ngay lập tức đã kéo nàng vào trong lòng.
Cơ thể của Hạ Như Phong đột nhiên cứng đờ, ngửa đầu lên, đập vào trong mắt là khuôn mặt hiện vẻ tà mị của nam tử.
"Tà, chàng..."
Không cần nghĩ cũng biết, đây khẳng định là chủ ý của Tiểu Bạch.
Cái gì mà có chuyện vẫn chưa xong muốn đi làm với Dạ Thiên Tà, căn bản đó là lấy cớ, đây mới là âm mưu chân chính của Tiểu Bạch.
Xem ra, ở chung một chỗ với Dạ Thiên Tà đã lâu, Tiểu Bạch cũng trở nên rất phúc hắc rồi...
"Ta đương nhiên là trượng phu của Như Phong, chúng ta sớm đã bái đường, từng động phòng, mà lần này ta là vì Như Phong mới đến, nàng nói đúng không, Như Phong?"
Lặng yên chớp mắt, khóe miệng tươi cười của Dạ Thiên Tà càng thêm tà mị âm hiểm, nắm tay nàng cũng bất giác thấy căng thẳng.
Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy một chút, không nói gì đảo cặp mắt trắng dã.
Khi nào thì nàng bái đường rồi động phòng với hắn? Sao nàng cái gì cũng đều không biết?
Cho dù nghĩ như thế, Hạ Như Phong vẫn không đi phá san khấu của Dạ Thiên Tà, nàng khẽ cười, ở dưới cái nhìn chăm chú của Thi Văn Vũ, khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, trái tim của Thi Văn Vũ chợt co rút nhanh, ngay cả hắn cũng không biết, vì sao lại có loại cảm giác này.
"Hạ cô nương, ta nhớ ta còn có việc, phải rời khỏi đây trước, Hạ cô nương bảo trọng." Thi Văn Vũ ôm quyền, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi, từ đầu đến cuối, hắn đều nhíu chặt lông mày lại.
Sau khi Thi Văn Vũ rời đi, Hạ Như Phong chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà, khẽ gõ bờ vai của hắn, dịu dàng cười: "Tà, chàng thật đúng là phúc hắc."
Mở cánh tay ra, bất đắc dĩ nhún vai, đôi mắt tím của Dạ Thiên Tà chứa đầy ý cười: "Như Phong, nếu không, chúng ta giả thành thật thế nào? Nàng không biết là Tiểu Bạch rất đáng yêu sao? Hài tử về sau của chúng ta, cũng sẽ đáng yêu xuất sắc như hắn?"
Hạ Như Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hài tử? Đây. . . Hình như Dạ Thiên Tà có chút đi xa rồi?
"Tà!" Hạ Như Phong nhịn không được gọi một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Chuyện vừa rồi, là chủ ý của Tiểu Bạch à?"
"Ừ, sau khi Tiểu Bạch ra chủ ý này, sợ rước lấy bất mãn của nàng, nên nhanh chóng trốn đi rồi." Dạ Thiên Tà cong môi cười, hai tay lười biếng ôm cái gáy, ánh mắt hiện lên một chút tàn bạo đùa bỡn: "Nhưng nói thật, nếu chúng ta sinh một hài tử, nhất định sẽ kế thừa hai ưu điểm của chúng ta, cho nên Như Phong, nàng có thể cân nhắc suy xét."
"Ưu điểm? Phúc hắc như chàng sao?" Khóe miệng của Hạ Như Phong lại run rẩy một chút, không nói gì đáp.
"Ừ." Ngón tay thon dài vuốt cằm, ánh mắt của Dạ Thiên Tà đầy ý cười nhìn Hạ Như Phong: "Đôi khi, Như Phong nàng cũng rất phúc hắc, như vậy, không phải tất cả chúng ta đều phúc hắc sao? Như vậy, thật đúng là không tệ."
Hạ Như Phong nhất thời đầu đầy hắc tuyến, tuy trong lòng nàng thừa nhận Dạ Thiên Tà, nhưng nàng vẫn không đáp ứng gả cho hắn.
"Ha ha, Như Phong, bộ dáng nàng không nói gì, thật đúng là. . . Đáng yêu. . ."
Được nghe lời ấy, Hạ Như Phong càng thêm không nói gì, sau khi liếc Dạ Thiên Tà một cái, thì dời đề tài đi, nói: "Tà, chúng ta đi thôi, không biết tên Tiểu Bạch kia chạy trốn đi đâu rồi."
Bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng Hạ Như Phong cũng không có trách cứ Tiểu Bạch nhiều.
Nàng biết, Tiểu Bạch chỉ là quá mức bảo vệ nàng mà thôi, Tiểu Bạch như thế, nàng yêu thương còn không kịp, sao lại vì việc này mà trách cứ hắn?
Dạ Thiên Tà mỉm cười nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ động lòng người bên cạnh, ở sâu trong đáy mắt hắn, không khỏi hiện lên một chút âm hàn.
Có một số việc, Tiểu Bạch làm tiểu gian tế đã nói với hắn, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, ai dám nạp Như Phong làm thiếp? Lại là nữ nhân nào dám vũ nhục Như Phong?
Nữ nhân của hắn, hắn nguyện ý che chở hết đời, lại rất yêu thương, sao lại cho phép có người bắt nạt nàng?
Lâm gia phải không? Được, tốt lắm, hắn sẽ để cho bọn họ biết, ăn hiếp nữ nhân của hắn, sẽ phải chịu đại giới!
"Thái tử, ngài đã trở lại..."
Phủ thái tử, Thi Văn Vũ mới vừa đi vào phủ đệ, lập tức có người xông đến, cung kính cúi đầu gọi.
Thi Văn Vũ nhướng mày, khuôn mặt ôn nhuận hiện lên một chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
"Là trắc phi nương nương bảo để thái tử trở về thì đi xem."
Nghe xưng hô này, Thi Văn Vũ hơi sửng sốt, nói vậy ở một đoạn thời gian hắn rời khỏi, thánh chỉ đã đến phủ thái tử, cũng không biết Ngọc Đồng nàng có tốt không?
Nghĩ đến khuôn mặt nữ tử ôn nhu xinh đẹp, khóe miệng Thi Văn Vũ cong lên cười ôn nhuận, phất áo bào trắng, bước chân đi về phía lầu các.
Mới vừa đi đến ngoài lầu các, bên trong đã truyền đến tiếng nức nở nhỏ, không tự chủ được, Thi Văn Vũ dừng chân lại, thật lâu sau mới đẩy cửa ra, rồi đi vào.
Tiếng đẩy cửa quấy nhiễu nữ tử trong lầu các.
Lâm Ngọc Đồng vội vàng đứng lên, lau nước mắt ở khóe mắt, khuôn mặt nở nụ cười xinh đẹp, đi lên nghênh đón.
"Thái tử, chàng đã trở lại?"
"Haiz!" Thi Văn Vũ thở dài, đưa tay ôm Lâm Ngọc Đồng vào trong lòng, ôm chặt thân hình mềm mại của nàng, dùng con ngươi trìu mến kia nhìn nữ tử ở trong lòng: "Ngọc Đồng, nàng chịu ủy khuất rồi."
Lâm Ngọc Đồng cắn chặt môi, hạ đôi mắt xuống, trên lông mi dài còn có một giọt nước mắt trong suốt, giọng nói dịu dàng từ môi anh đào phát ra.
"Thái tử, Ngọc Đồng không ủy khuất, vị trí chính phi hay là trắc phi, đều không có gì khác nhau, chỉ là Ngọc Đồng nghĩ đến, có lẽ về sau hầu hạ thái tử chung với người khác, trong lòng Ngọc Đồng đã đau đớn khó chịu..."
Nâng đôi mắt lên, Lâm Ngọc Đồng đầy nước mắt, đáng thương nhìn Thi Văn Vũ.
Nhìn khuôn mặt yếu ớt trong lòng này, không biết vì sao, trong đầu Thi Văn Vũ nhớ lại khuôn mặt tuyệt sắc lại lộ ra một vẻ kiên cường kia.
Hắn đây là làm sao vậy? Vì sao, luôn nhớ đến nàng?
"Thái tử..." Nhận thấy được Thi Văn Vũ nhất thời xuát hiện hoảng hốt, Lâm Ngọc Đồng nắm chặt tay, khẽ gọi một tiếng.
Thi Văn Vũ nhất thời sửng sốt, thu suy nghĩ ại, nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài, vuốt hai má trắng nõn non mềm của Lâm Ngọc Đồng, trìu mến nói: "Ngọc Đồng, nàng yên tâm, cho dù thế nào, lòng ta sẽ không thay đổi với ngươi."
Sắc mặt hơi đổi, Lâm Ngọc Đồng cúi đầu xuống.
Chết tiệt, vì sao mình đều đã như vậy rồi, mà hắn lại không thể cho mình một cam đoan?
Cạnh giường, sao có thể để người khác ngủ? Nam nhân của nàng, tuyệt đối không thể lấy nữ tử khác, chẳng lẽ thái tử thật sự thích nữ nhân đó? Không thể, nàng quyết không cho phép việc này xảy ra.
Nữ nhân đó phải chết! Chỉ có như thế, mới giữ lại tâm của thái tử.
"Thái tử điện hạ, ta tin tưởng chàng, bây giờ, để cho Ngọc Đồng đến hầu hạ thái tử điện hạ, được không?"
Thu sát ý trong mắt lại, Lâm Ngọc Đồng cười vô cùng dịu dàng, vươn ngón tay trắng nõn, khẽ giúp Thi Văn Vũ cởi thắt lưng áo.
"Ngọc Đồng."Thi Văn Vũ nhíu mày lại, cầm tay Lâm Ngọc Đồng, nhẹ giọng nói: "Ta mệt mỏi."
Hình như vừa rồi hắn bắt được một chút sát khí trong mắt của nàng, sao Ngọc Đồng nàng có thể hiện ra cảm xúc như thế? Nhất định là hắn nhìn lầm rồi!
Nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của Ngọc Đồng, Thi Văn Vũ ôn nhuận cười: "Ngọc Đồng, ta muốn tu luyện linh kỹ, ngươi đi theo giúp ta được không?"
Sửng sốt một chút, Lâm Ngọc Đồng cắn chặt môi, gật đầu.
Rõ ràng hắn nói mình mệt mỏi, nhưng lại muốn tu luyện linh kỹ, chỉ cần không phải người ngu ngốc, cũng biết đó là hắn lấy cớ.
Thái tử hắn. . . Không thích mình sao? Bằng không, vì sao lại cự tuyệt mình?
Nắm đấm lại tăng thêm lực đạo, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nàng hít sâu vào một hơi, cố gắng ngăn phẫn nộ và không cam lòng ở trong lòng.
"Tiểu Bạch, ngươi đứng lại!"
Đình viện Nam Cung gia, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà sóng vai đi vào, ngay lúc này, nàng phát hiện bóng dáng đang tránh né kia, chớp mắt, gọi.
"Cái kia, mỹ nhân tỷ tỷ..." Tiểu Bạch nuốt nước miếng, từ từ xoay người, đứng thẳng người, thật cẩn thận nhìn Hạ Như Phong, chu môi lên: "Mỹ nhân tỷ tỷ, đây không phải là chủ ý ta ra, thật không phải ta..."
"Tiểu Bạch, ngươi đây là không đánh đã khai?" Khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên một nụ tươi cười, bước chân đi đến trước mặt Tiểu Bạch, vươn tay xoa tiểu đầu Tiểu Bạch: "Ngươi trốn cái gì? Ta cũng không nói ta sẽ trách ngươi."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi thật không tức giận ta đưa ra chủ ý cho Tà lão đại?" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chớp hai mắt, nhỏ giọng lên tiếng.
Hắn còn cho rằng, mình để cho Tà lão đại đến trước mặt thái tử gọi mỹ nhân tỷ tỷ là nương tử, mỹ nhân tỷ tỷ sẽ nổi trận lôi đình mới đúng, nhưng hình như nàng thật sự không tức giận.
Hạ Như Phong lắc đầu, ánh chiều tà chiếu xuống khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, tỏa ra tia sáng rực rỡ.
Hai tay Dạ Thiên Tà ôm ngực, khuôn mặt tuấn mỹ cong lên cười tà mị, đôi mắt thâm trầm nhìn hai người trước mặt, tà khí lại không mất ôn nhu.
Tiểu Bạch cảm động nhìn Hạ Như Phong, khịt mũi, nhào mạnh vào lòng Hạ Như Phong.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi thật tốt, ta chỉ biết, cho dù ta làm cái gì, mỹ nhân tỷ tỷ cũng sẽ không tức giận..." Bỗng nhiên, một bàn tay đưa đến nhấc hắn lên, Tiểu Bạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào đôi mắt trong suốt kia là một khuôn mặt tuấn mỹ.
"Tà lão đại, mau thả ta xuống!" Hai chân Tiểu Bạch ở trong không khí khua loạn, vung tay nhỏ bé, phồng má tức giận nhìn Dạ Thiên Tà: "Tà lão đại, sớm biết thế, ta sẽ không làm tiểu gian tế của ngươi, hừ!"
"Như Phong, ta hối hận rồi." Dạ Thiên Tà nhẹ buông tay, thả Tiểu Bạch trên mặt đất, mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, nói: "Về sau, hài tử của chúng ta vẫn là đừng như Tiểu Bạch."
Khóe miệng của Hạ Như Phong co rút, lấy tay che trán, vì sao đến cuối cùng lại quay lại đề tài này?
"A?"Tiểu Bạch từ trên mặt đất bò lên, đột nhiên trừng lớn hai mắt, ánh mắt kinh ngạc: "Mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại, sao các ngươi phát triển nhanh như vậy, đều đã muốn đến loại trình độ này sao?"
"Tiểu Bạch!"Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi hiểu lầm rồi!"
"Nhưng cũng là vấn đề sớm muộn, không phải sao?" Dạ Thiên Tà lười biếng ôm gáy, khóe miệng tươi cười càng thêm tà mị, gió nhẹ thổi qua, áo tím khẽ bay, lại có một mỹ cảm không nói ra được.
"Như Phong, ta nghe Tiểu Bạch nói, nàng cần Tị Thủy Châu? Thật ra, đại lục trân bảo không ít, nàng hoàn toàn có thể dùng phương thức bán đấu giá đan dược, đổi lấy vật nàng cần."
Lời nói của Dạ Thiên Tà, nhất thời làm cho ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên.
Vì sao nàng không thể nghĩ đến điểm này? Chỉ là đan dược thất phẩm, không đủ dụ hoặc một số thế lực lớn có được trân bảo, trước đó phải đột phá đến bát phẩm.
Mấy ngày nay, nàng chưa từng buông bỏ tu luyện tinh thần lực, giờ phút này tinh thần lực đã đến thất giai đỉnh, không bao lâu nữa, là có thể đột phá đến bát phẩm.
Lúc đó, nàng có thể dùng đan dược bát phẩm, đến trao đổi những thiên tài địa bảo đó.
"Ta hiểu rồi, Tà, bây giờ ta sẽ bế quan tu luyện..."
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, sau khi nhắc nhở hai người vài câu, đi vào trong tu luyện tinh thần lực.
May mắn Bạch Thần cho nàng phương pháp tu luyện tinh thần lực, nếu không, nàng muốn đạt đến tinh thần lực bát giai, ít nhất cũng cần mấy mười năm.
Lần này tu luyện, đó chính là trải qua nửa tháng.
Một ngày nửa tháng sau, "Ầm vang" một tiếng, một cổ cường đại áp bách đến từ chính phòng của Hạ Như Phong.
"Đây... Đây đã xảy ra chuyện gì? Không phải là cường giả Chân Linh, xâm nhập vào Nam Cung gia tộc ta chứ?"
Cảm nhận được cỗ áp bách không thua gì Chân Linh kia, sắc mặt của Nam Cung gia chủ đại biến, tuy Nam Cung gia tộc ông cũng không sợ cường giả Chân Linh, nhưng cỗ uy áp kia là từ phòng của Hạ Như Phong truyền đến.
" Chân Linh Chẳng lẽ là người Lâm gia? Nhưng khi nào thì Lâm gia có một cường giả?"
Nam Cung gia chủ phất áo bào, thân hình chợt lóe biến mất ở trong phòng, một lát sau, đã đến ngoài phòng Hạ Như Phong, chỉ thấy hai tay ông đặt ở sau lưng, đón gió mà đứng, hét ớn một tiếng: "Là vị bằng hữu nào đến Nam Cung gia tộc ta?"
Vừa mới nói xong, cửa phòng từ rừ mở ra, vẻ mặt của Nam Cung gia chủ nhất thời cảnh giác, nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng đỏ bước ra, ông đều ngây ngẩn cả người.
"Như Phong cô nương, vừa rồi ngươi có phát hiện ra dị thường không?" Nhướng mày, Nam Cung gia chủ nhìn Hạ Như Phong, hỏi.
Không biết vì sao, ông phát hiện, bây giờ cả người Hạ Như Phong đều đã xảy ra một chút biến hóa.
Đó là một thay đổi về bản chất, từ đầu tới đuôi đều rực rỡ hẳn lên, lúc này nàng nhẹ nhàng như tiên, quanh thân còn có một cỗ không khí cường đại khiến người động dung, để cho rất nhiều lão nhân cũng không nhịn được phát ra một tiếng thầm than.
Rốt cuộc nửa tháng này nàng đã làm cái gì? Vì sao lại có loại biến hóa hoàn toàn mới này?
"Dị thường?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nàng vừa hoàn thành đột phá tinh thần lực, cũng không có cảm nhận được cái gì dị thường.
Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi Nam Cung gia chủ, ta cũng không cảm nhận được dị thường gì?"
"Phải không?" Trong lòng Nam Cung gia chủ nhẹ nhàng thở phào: "Vậy là tốt rồi, vậy. . ."
Hạ Như Phong nhíu mày, khuôn mặt đầy nghi hoặc không hiểu, đôi mắt đen nhìn về phía lão giả, vừa còn muốn hỏi, lúc này, trên bầu trời, một bóng dáng hư vô mờ mịt dần hiện ra.
"Thái thượng hoàng?" Trong lòng Nam Cung gia chủ ngẩn ra, cung kính ôm quyền, nói: "Không biết thái thượng hoàng giá lâm, có cái gì chỉ giáo sao?"
Cho dù hai người đều là cường giả Chân Linh, nhưng rõ ràng người sau cấp bậc cao hơn ông.
"Ha ha, là do ta cảm nhận được khác thường, nên mới đến xem." Lão giả vuốt ve chòm râu, hơi cười, đôi mắt nhìn Hạ Như Phong, đầu tiên là nhíu mày, sau đó là đã phát hiện ra cái gì đó, kinh ngạc há miệng: "Nha đầu, ngươi có thể thả tinh thần lực của ngươi ra để cho ta xem hay không?"
Đôi mắt đen xẹt qua kinh ngạc, Hạ Như Phong nhìn lão giả, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của ông.
Một lát sau, một cổ cường đại uy áp bỗng nhiên từ trên người Hạ Như Phong tỏa ra, cảm nhận được cổ uy áp này, lão giả và Nam Cung gia chủ đều là cả kinh trừng lớn hai mắt.