Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Đây là đâu?"
Trong phòng u ám, nữ tử từ từ mở hai mắt, lông mi nhẹ nâng, trong mắt xuất hiện một tia nghi ngờ, muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại phát hiện tứ chi của mình không có lực.
Bà nhớ rõ, sáng nay đi chợ muốn giúp nữ nhi chọn chút quần áo, muốn sửa thiếu sót của những năm gần đây, thì có một người bỗng nhiên xông đến, đả thương hai người của chiến đội Nghịch Thiên, cũng làm mình mê hôn bất tỉnh, khi mình tỉnh lại, cũng đã ở trong này.
Xoa huyệt thái dương đau đớn, bà dùng sức đứng lên, bước chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mắn phía sau chính là vách tường, bà dựa vào mặt tường, mới không ngã xuống nữa.
"Chẳng lẽ, những người đó bắt cóc ta là muốn dùng ta để uy hiếp Phong Nhi?" Đôi mắt vừa xoay, bà đã đoán ra nguyên nhân những người đó bắt bà đi, lông mày nhỏ nhíu lại, sau đó thả lỏng ra, trong mắt tỏa ra tia kiên định.
"Ta tuyệt đối không để những người đó uy hiếp đến Phong Nhi, những năm gần đây, Phong Nhi đã đủ vất vả rồi, sao còn có thể bị ta liên lụy? Không thể, ta không thể ở đây ngồi chờ chết, ta phải thoát khỏi đây."
Đột nhiên nhớ đến hôm qua Hạ Như Phong giao cho bà mấy viên đan dược, mắt của bà sáng lên một chút, vội vàng sờ soạng y phục của mình một phen, lấy ra một bình ngọc.
May mắn là những người đó không soát người, mới cho bà để lại đan dược.
Mở bình ra, đổ ra một viên đan dược trong suốt, đưa vào trong miệng, ở lúc ăn vào, thể lực dần bắt đầu khôi phục, cũng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, bà vội vàng giấu đan dược ở trong ống tay áo, ánh mắt không cẩn thận nhìn đến vôi trong góc, nhất thời có chủ ý.
"Két…!"
Tiếng cửa bị đẩy ra, một tia ánh mặt trời chiếu vào, Hạ Chi Nhược cảm thấy một trận khó chịu, vươn tay che tia sáng chói mắt lại, chờ thích ứng lại, mới từ từ thả tay xuống.
Đi vào là một nam tử cái lấm la lấm lét, lúc hắn nhìn thấy Hạ Chi Nhược, ánh mắt sáng lên, xoa nắm đấm, nước miếng suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.
"Ngươi là ai?" Hạ Chi Nhược kiềm chế chán ghét ở trong lòng, ra vẻ trấn định nhìn nam nhân kia.
Nam nhân này là một cao thủ, lúc trước hắn chỉ dùng mấy chiêu đã đánh bại hai người trong chiến đội Nghịch Thiên, cấp bậc của hắn, ít nhất cũng là Linh Tướng.
"Ha ha, tuy ngươi khá lớn tuổi, nhưng khuôn mặt này vẫn tuyệt thế như vậy, nhưng mà nhị điện hạ nói, muốn dùng ngươi để dẫn nữ nhi của ngươi ra, mà ngươi... Ha ha, sau khi việc thành, tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta."
Nam nhân chớp mắt, cười tủm tỉm nói.
"Nhị điện hạ?" Hạ Chi Nhược hơi sửng sốt, nhíu lông mày lại: "Ngươi nhận mệnh lệnh của nhị điện hạ?"
"Đó là tất nhiên, nhị điện hạ đã sớm thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nữ nhi ngươi, vì đạt được nàng, bất đắc dĩ ủy khuất ngươi, ha ha, yên tâm đi, không cần bao lâu, ngươi và nữ nhi của ngươi có thể... A..."
Ngay lúc nam nhân nói chuyện, Hạ Chi Nhược vội vàng nắm lên một nắm vôi, vung về phía nam nhân, ở lúc nam nhân dụi đôi mắt, bà nâng y phục lên, bỏ chạy ra ngoài cửa.
Nam nhân lau vôi rơi vào mắt, đôi mắt đỏ bừng mở to nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: "Ngươi thật cho rằng với thực lực của ngươi, thật sự có thể đánh lén đến ta sao? Nhưng mà diễn trò còn phải diễn trọn vẹn, tốt nhất có thể để cho bà ta bị trọng thương, như vậy thiếu nữ kia mới có thể càng thêm phẫn nộ, kế hoạch của đại điện hạ, có thể có kết quả hoàn mỹ nhất."
Thì ra, hắn cũng không phải nhận mệnh lệnh của Âu Dương Doãn, mà là Âu Dương Du nhìn trúng năng lực của Hạ Như Phong, mới thiết kế cạm bẫy này để hãm hại Âu Dương Doãn, muốn mượn tay Hạ Như Phong, giúp hắn trừ khử kẻ địch mạnh.
Có thể thấy được Âu Dương Du cũng không chỉ là tham luyến sắc đẹp, dù sao có thể đạt được đến thành tựu ngày hôm nay, thì sao lại không có một chút tâm kế chứ?
Nhưng mà gian kế của hắn có thành công hay không, vậy còn chưa biết được... Người ở trong sơn mạch rất thưa thớt, Hạ Chi Nhược chạy về phía trước, chỉ là váy dài trên người rất vướng víu, bà ngồi xổm xuống, dùng sức xé một cái, xé váy dưới đùi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn.
Bây giờ Hạ Chi Nhược không quản được nhiều như vậy, bỏ lại vải dệt trong tay, lại bước chân ra chạy đi.
Nhánh cây cắt qua da thịt non mềm của bà, y phục cũng trở nên rách nát tung toé, Hạ Chi Nhược cắn chặt hàm răng, không dám dừng lại một chút, nhưng ngay cả như thế, một đạo khí tức phía sau vẫn đuổi theo đến.
"Chẳng lẽ, hôm nay ta thật sự lại bị bắt trở về sao?"
Trong mắt Hạ Chi Nhược hiện ra tia tuyệt vọng, đúng lúc này, một cục đá phía sau xẹt qua phía chân trời, mang theo cơn gió sắc bén, đánh vào trên đùi của bà.
Chân khụy xuống đau xót, cơ thể của bà đột nhiên ngã về phía trước, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, xoay người lại, nam nhân kia đã đuổi đến trước mặt, một đôi mắt chuột cười gian nhìn bà.
"Ngươi trốn đi, xem ngươi có thể chạy trốn đến đâu?"
Mặt cười tức thì trắng bệch, khóe miệng của nàng nở một nụ cười khổ, những người đó, quả nhiên là vì Phong Nhi mới bắt mình, nhưng sao có thể để cho Phong Nhi vì một phế vật là mình mà bị liên luỵ?
Cho dù bà không thể giúp Phong Nhi, cũng tuyệt đối không làm trói buộc của nàng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của bà chứa vẻ quyết liệt, từ trong ống tay áo lấy ra một chủy thủ, hung hăng chọc hướng về phía ngực của mình. Nhìn thấy hành động không muốn sống của bà như vậy, nam nhân kia bị dọa cho choáng váng, không ngờ diễn trò diễn vượt quá sức chịu đựng, nếu bà chết, mình biết ăn nói thế nào với đại hoàng tử?
Dù sao, hắn cần nữ nhân này truyền tin tức ra, để cho thiếu nữ kia lầm tưởng là nhị hoàng tử bắt bà đi.
Ngay ở lúc quan trọng, một cục đá bỗng nhiên bay đến, đánh thật mạnh vào cổ tay của bà, ăn đau, bà hạ tay xuống, chủy thủ rơi mặt đất.
Nâng mắt lên, chỉ thấy một thân bạch y thịnh tuyết từ không trung bay xuống, hạ xuống trước mặt của bà, y phục bay bay, sau đó một giọng nói ôn hòa tao nhã như gió mùa xuân ấm áp, từ từ xẹt qua trái tim.
"Ăn hiếp một nữ tử nhu nhược, ngươi không biết là rất quá đáng sao?"
Nam nhân lấm la lấm lét mới đầu kinh ngạc về khuôn mặt của nam tử, sau đó đột nhiên nhớ lại, nam nhân này là từ trên trời giáng xuống, có thể ở trên không bay thì chỉ có... "Linh Quân? Ngươi... Lại là Linh Quân?" Nam nhân bị dọa cho choáng váng, hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống mặt đất: "Đại nhân, tiểu nhân cũng không phải cố ý mạo phạm vị phu nhân này, xin đại nhân tha lỗi, tha cho tiểu nhân một mạng."
Nhưng hắn vừa mới nói xong, tia sáng hiện lên, một dòng máu tươi bắn ra, đầu của nam nhân kia lăn trên mặt đất, máu tươi chảy xuống nhiễm đỏ mảnh núi này.
Nhìn thấy nguy cơ giải trừ, Hạ Chi Nhược khẽ thở ra, từ trên mặt đất đứng lên, nói: "Hôm nay đa tạ ân công cứu mạng, ngày khác tiểu nữ tử nhất định hồi báo ơn huệ của ân công."
"Ha ha, từ biệt hơn hai mươi năm, ngươi không nhận ra ta sao?"
Hạ Chi Nhược ngây ngẩn cả người, giọng nói này có chút quen thuộc, bà lại vẫn không nhớ nổi, đã nghe qua ở đâu... Nam tử đưa lưng về phía bà từ từ xoay người lại, lúc này, Hạ Chi Nhược mới thấy rõ khuôn mặt của nam tử, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy nam tử kia, bà nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nam nhân trước mặt có khuôn mặt xuất trần, mặt mũi tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhu, tóc tung bay ở trong gió, hai tay của ông đặt ở sau lưng, hai mắt ôn hòa nhìn bà.
"Là ngươi? Lâu công tử?"
Là ông? Sao lại là ông ấy? Hơn hai mươi năm trước, trong lúc vô tình chính mình cứu người nọ?
Hơn hai mươi năm trước, Hạ Chi Nhược còn chưa gả đến Nghiêm gia, cũng ngay lúc đó, vì Lâu Ngọc Thần bị cường giả bằng cấp đánh lén, bản thân bị trọng thương, vừa vặn bị Hạ Chi Nhược nhặt được.
Nếu không phải Hạ Chi Nhược đi qua nơi đó, chỉ cần tùy tiện một người, hoặc một linh thú đều có thể giải quyết tính mạng của ông.
Sau đó Hạ Chi Nhược bí mật chăm sóc cho ông, sau khi thân thể khôi phục, ông vì báo thù mà rời khỏi thành Hỏa Vân, đợi cho ông tập hợp lực lượng của bằng hữu, báo thù cho mình, quay trở lại thành Hỏa Vân, mới nghe nói bà đã xuất giá rồi.
Tuy rất muốn tạm biệt bà một lần, nhưng cũng không muốn đi quấy rầy cuộc sống của bà, cho nên ông vẫn chưa từng hỏi thăm tin tức của bà, lựa chọn rời đi như vậy, mà lần từ biệt này, chính là hơn hai mươi năm.
Lần đầu gặp Hạ Như Phong ở Hỏa Sơn, khuôn mặt của bà có mấy phần tương tự với nữ tử gặp lúc trước, vì vậy ở lúc đội ngũ của nàng bị người đả kiếp, ông không nhúng tay vào, nhưng mà với tính cách của ông, cho dù không nhúng tay, cũng sẽ không xen vào việc của người khác.
Chỉ là không ngờ, lần này vì chuyện của Nguyệt gia mà đến Thương Lang quốc, lại có thể lại nhìn thấy bà... "Khụ khụ." Chú ý đến da thịt ẩn ẩn bại lộ của Hạ Chi Nhược, Lâu Ngọc Thần có chút xấu hổ quay đầu đi, cởi y phục của mình xuống, đưa đến trước mặt của bà.
Hạ Chi Nhược hơi ngẩn ra, vẫn không từ chối ý tốt của Lâu Ngọc Thần, nhận lấy bạch y, khoác ở trên người mình.
"Những năm gần đây, ngươi có khỏe không?" Thấy bà mặc y phục của mình vào, Lâu Ngọc Thần mới quay đầu lại, khuôn mặt tuấn mỹ đường nét đầy nhu hòa: "Lần đó, ta trở về tìm ngươi, chỉ là nghe nói ngươi đã xuất giá, ngươi..."
"Lâu công tử." Hạ Chi Nhược chặn ngang lời nói của ông, khẽ cười, nhưng nụ cười kia lại mang theo một chút cay đắng: "Hôm nay, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp, nếu như trở về chậm, nữ nhi của ta sẽ sốt ruột, cho nên ta nên rời khỏi đây thôi."
Ánh mắt tối sầm lại, khuôn mặt của Lâu Ngọc Thần lại vẫn cười như trước: "Được rồi! Chỉ là trên đường rất nguy hiểm, vẫn nên để ta đưa ngươi trở về! Coi như... Trả lại ân cứu mạng lúc trước của ngươi..."
Gật đầu, Hạ Chi Nhược vẫn không từ chối, bà cũng không biết, phía trước còn có người chặn đường mình hay không, nếu Lâu Ngọc Thần nguyện ý đưa về, lại cớ sao mà không đồng ý?
Ở lúc Lâu Ngọc Thần đưa Hạ Chi Nhược trở về, Hạ Như Phong, Nghiêm Phong Hành, còn có những người của chiến đội Nghịch Thiên, đều ở bên ngoài tìm kiếm tin tức của Hạ Chi Nhược.
"A?" Bỗng nhiên, cảm nhận được một cỗ sát khí từ sau lưng đánh úp lại, bước chân của Hạ Như Phong không khỏi dừng lại, xoay người, thì trông thấy một bóng dáng màu xám từ từ bay xuống.
Khuôn mặt của lão giả lộ vẻ tang thương, hai mắt sắc bén như kiếm, phảng phất có thể đâm thủng Hạ Như Phong, miệng của ông từ từ nở một nụ cười lạnh: "Lần này ta muốn nhìn xem, Ngân Diện công tử còn có thể đúng lúc cứu ngươi hay không."
"Thương Hải?" Hạ Như Phong nhướng mày, hai mắt lạnh lùng nhìn lão giả trước mặt: "Ngươi đến đây chỉ vì muốn giết ta, đơn giản như vậy thôi?"
"Ha ha, chẳng lẽ còn đến tìm ngươi nói chuyện phiếm sao?" Khóe môi của Thương Hải trưởng lão cong lên, nâng tay, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay của ông: "Giết ngươi cũng là bất đắc dĩ, ai bảo ngươi nguy hiểm như vậy, nếu như hôm nay không diệt trừ ngươi, ngày khác, ngươi nhất định sẽ san bằng hoàng thất, cho nên, ta không thể không làm như vậy."
"Ngươi nói đúng, nếu là ta, cũng sẽ lựa chọn giống ngươi, chỉ là ngươi không nên bắt một nữ tử nhu nhược bình thường, chẳng lẽ ngươi không biết việc này làm tổn hại mặt mũi của cường giả sao?"
"Nữ tử bình thường?" Thương Hải trưởng lão sửng sốt một chút, nhíu mày: "Loại chuyện này ta chưa từng làm qua, cũng không đáng, cường giả có uy nghiêm của cường giả, tuyệt đối không đi tổn thương một nữ tử nhu nhược."
Lần này, đến lượt Hạ Như Phong ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt của Thương Hải trưởng lão cũng không phải là giả vờ, chẳng lẽ không phải ông ta bắt cóc mẫu thân? Như vậy thì là ai?
"Hừ, mặc kệ ngươi nói cái gì, hôm nay đều không ngăn cản được đại nạn này, ngươi hãy đi chết đi!" Sát ý trong mắt Thương Hải trưởng lão hiện lên, thanh kiếm tỏa ra tia sáng xanh, ở trên không xẹt qua độ cong đẹp đẽ, đâm về phía Hạ Như Phong.
Vẻ mặt của Hạ Như Phong thu lại, vội vàng tránh thoát công kích của Thương Hải trưởng lão, nhưng dù sao thực lực kém rất xa, mắt thấy kiếm thứ hai đến gần, nàng khẽ nhíu mày, lần này, đành phải tiến vào Thiên Linh Hộp tránh né.
Mà ngay lúc nàng vừa định trốn vào Thiên Linh Hộp, trên bầu trời, một tiếng gầm truyền đến: "Thương Hải lão cẩu, ngươi con mẹ nó thật to gan, ngay cả người của Nghiêm lão ta cũng có can đảm thương tổn, có phải ngươi chán sống hay không, tin lão tử tiễn ngươi về Tây thiên hay không, con mẹ nó, tức chết lão tử."
Danh Sách Chương: