"Đây là... Trận pháp?"
Trong hư không, bóng dáng của nam tử áo tím dần hiện ra, đón gió mà đứng, khuôn mặt tuấn mỹ kia đầy ngưng trọng, mắt tím thâm trầm nhìn chăm chú vào vậy mảnh trống không người ở quảng trường, trong miệng phát ra một tiếng thở dài: "Xem ra, ta đã đến chậm một bước, Như Phong, chờ ta..."
Dứt lời, cơ thể của nam tử áo tím chợt lóe, xông vào giữa trận pháp, vì thế khắp thiên địa lại khôi phục yên tĩnh trước khi hắn xuất hiện.
Trong trận pháp lại là quang cảnh khác, ánh mắt của Hạ Như Phong lạnh lùng nhìn tất cả trước mặt, bàn tay nắm chặt trường côn, cảnh giác nhìn bóng người những hung thần ác sát đó đánh đến, mày bất giác càng nhíu càng chặt: "Lần này, là gặp phải nguy cơ trước nay chưa có..."
Nếu như lúc trước, nàng còn có thể đi vào Phong Tà đại lục tị nạn, nhưng mà bây giờ, nàng căn bản là không thể câu thông với Phong Tà đại lục. Dù là chạy trốn cũng đều không thể, bởi vì cho dù trốn đi đâu, cường giả trong trận pháp này, đều đuổi sát không tha, trừ phi... Phá trận.
"Đây... Đây làm như thế nào cho phải?"
"Chẳng lẽ, hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này?"
"Ta còn chưa hưởng thụ qua cuộc sống, còn chưa muốn chết."
Lúc này, trong lòng mọi người đều nhấc lên sợ hãi, nhất là cường giả Thánh Linh nào đó rất sợ chết, bọn họ có thể có được tu vi này, đúng là không dễ, tự nhiên cũng sẽ càng sợ chết.
Yêu Quái lạnh lùng nhìn đám người như sói đói đánh đến kia, bóng dáng đỏ xẹt qua, đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, thương đỏ trong tay cắm trên mặt đất, như thiên thần canh giữ ở bên cạnh nàng, mà ngay cả Yêu Quái, trong mắt xanh cũng dần hiện ra một tia cảnh giác.
Hắn có thể cảm nhận được nguy cơ gặp phải lần này, nhưng cho dù thế nào, hắn cũng phải bảo vệ tốt cho nữ thần, không để cho nàng bị một chút tổn thương.
"Chủ nhân." Vật Nhỏ rất nhanh chạy qua, kéo ống tay áo của Hạ Như Phong, chớp hai mắt tinh quang: "Chủ nhân, ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp."
Hạ Như Phong thở dài, ánh mắt xẹt qua hai người bên cạnh, khi nhìn về phía Ngân Luyến và Lý Nột đi về phía nàng, nhún vai: "Viện trưởng, Hắc Linh điện chủ, và sư tổ Doãn Nhân đâu? Các ngươi có nhìn thấy bọn họ không?"
"Không biết." Vật Nhỏ lắc đầu, hai mắt vẫn lộ ra ánh sáng ngọc: "Vừa mới nhìn thấy trận pháp sắp mở ra, chúng ta đồng loạt chấy đến bên chủ nhân, về phần ba tên kia, đại khái bởi vì trận pháp, nên đi chỗ khác rồi."
Trận pháp này như ngàn vạn thế giới, lớn thần kỳ, bọn họ tự nhiên không thể đứng ở chung một chỗ.
"Phải nhanh chóng tìm được mọi người." Đôi mắt của Hạ Như Phong híp lại, ngón tay chỉ ở không trung một cái, một quyển vương miện triệu hồi thư đập vào trong mắt mọi người: "Tuyết Cầu, đi ra!"
Mà theo tiếng quát của Hạ Như Phong, ánh sáng trắng trong triệu hồi thư hiện lên, một tiểu bàn cầu tuyết nhung hạ xuống, trực tiếp nhảy vào trong lòng Hạ Như Phong, thuận tiện cọ cọ ngực của nàng, ngẩng đầu đáng yêu lên, mắt to trong veo như nước nhìn về phía Hạ Như Phong.
Ánh mắt chứa nhiều hâm mộ ghen tị nhìn về phía tuyết cầu, không có biện pháp, nó là chỉ triệu hồi thú chưa biến hóa, có thể quang minh chính đại sỗ sàng.
"Nàng triệu hồi ra một linh sủng như vậy làm cái gì?"
"Thoạt nhìn tiểu thịt cầu này công kích cũng không có, chỉ có thể làm sủng vật nuôi dưỡng, loại thời điểm này triệu hồi ra còn chưa đủ để kẻ thù nhét kẽ răng."
Mọi người bị nhốt chung với Hạ Như Phong, nhìn thấy nàng lại triệu hồi ra một triệu hồi thú đáng yêu, không hề có lực công kích như thế, đều là bất giác thở dài một tiếng. Chỉ có viện trưởng viện Dược Sư Dược Tình kinh ngạc nhìn tuyết cầu, trầm tư nửa ngày, trong mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
"Nếu không có đoán sai, đây chính là Cơ Quan Thú tinh thông các hạng cơ quan trận pháp mà trên sách viễn cổ có miêu tả? Không phải loại sinh vật này đã sớm diệt sạch sao? Vì sao nàng có thể có được cơ quan thú đã biến mất từ viễn cổ thời đại?" Dược Tình vuốt chòm râu cẩu thả, thu tâm thần lại, bởi vì loại thời điểm này, đã không thực sự cho phép ông phân tâm.
Mặt nhìn địch nhân hùng hổ phía trước, dược tình nắm chặt nắm đấm, quay đầu nói với mọi người: "Chư vị, bây giờ không phải lúc sợ hãi, muốn sống, thì cùng nhau chém giết với ta."
Được nghe lời ấy, mọi người đều ngăn sợ hãi tràn đầy trong lòng, tất cả đều rút vũ khí tùy thân ra, đồng thời nhằm về phía kẻ thù đang xông đến...
"Tuyết Cầu, có thể phá trận này không?" Hạ Như Phong đưa tay chỉ một cái, đôi mắt đen nhìn tiểu tử tuyết nhung trong lòng kia, ánh mắt lộ ra ngưng trọng hỏi.
Tuyết Cầu chớp mắt to, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt nó vẫn chứa tia không lùi, sau khi thấy rõ địa thế xung quanh, quay đầu lại, dùng đầu cọ lên trên người Hạ Như Phong, nhẹ kêu hai tiếng: "Ô ô..."
"Ngươi là nói, ngươi cần thời gian?" Hạ Như Phong nhìn tình thế càng ngày càng bất lợi, mày lại nhíu: "Muốn bao lâu?"
"Ô ô, ô ô..." Tuyết Cầu vươn móng vuốt, ở không trung khoa tay múa chân hai cái, cũng không biết Hạ Như Phong nhìn có hiểu hay không, lại dùng một đôi mắt chờ mong nhìn nàng.
"Như Phong, nó đang nói cái gì?" Lam Phong bước chân đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn chứa ôn nhu thuộc về hắn, nhưng mà đôi mắt kia, khi nhìn Tiểu Tuyết Cầu trong lòng Hạ Như Phong, thì hơi hiện ra tia sáng kinh dị.
Tiểu gia hỏa này, cũng không phải là linh sủng, nó... Cũng không đơn giản...
"Nó đại khái nói là muốn phá giải trận pháp, cần tìm được mắt trận, chỉ cần tổn hại mắt trận, trận pháp sẽ tự động loại bỏ."
Mắt trận là trung tâm trận pháp, chỉ có một chút đại hình trận pháp, mới có thể có được mắt trận, nếu như có thể phá hỏng mắt trận của trận pháp, trận pháp này tự nhiên có thể phá mà đi ra. Nhưng mà muốn phá mắt trận, lại không đơn giản như vậy, ngay cả tìm kiếm mắt trận, cũng rất khó khăn.
"Tuyết Cầu, ngươi cũng biết mắt trận ở đâu sao?" Hạ Như Phong rũ mắt nhìn vào Tuyết Cầu trong lòng, nhíu mày hỏi.
Tuyết Cầu chớp đôi mắt, gật đầu, từ trong lòng Hạ Như Phong nhảy xuống, chạy về phía trước. Hạ Như Phong vừa định đuổi theo, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, dừng chân lại, ánh mắt nhìn về phía mọi người Dược Tình: "Các vị, ta có biện pháp bài trừ trận pháp này, nếu tin tưởng ta, thì đi theo ta."
Chỗ mắt trận nguy cơ tứ phía, chỉ dựa vào bọn họ có lẽ còn có chút khó khăn, cho nên cho dù thế nào, cũng phải kéo Dược Tình vị Thánh Linh bát cấp này đi.
Dược Tình dừng công kích trong tay, nhìn về phía khuôn mặt tuyệt sắc lạnh nhạt kai của Hạ Như Phong, nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, ngẩng đầu lên, nói: "Ta tin tưởng ngươi, nếu muốn sống hãy theo nàng đi, nói không chừng chúng ta còn có một đường sống."
Ánh mắt nhìn về phía người các thế lực lớn, giọng nói của Dược Tình chứa tia nghiêm túc, sau đó bỏ lại kẻ thù trước mặt, bước đi về phía Hạ Như Phong.
"Đi thôi!" Hạ Như Phong hơi gật đầu, thân hình chợt lóe, đuổi theo Tuyết Cầu chạy ở phía trước.
Phần lớn mọi người đều đi theo, chỉ có một ít người cũng không tin lời nói của Hạ Như Phong mà lựa chọn ở lại. Lúc này bọn họ ở bên ngoài trận pháp, kẻ thù cũng không phải hung hiểm, nếu như đến trong chỗ sâu, nhũng kẻ địch đó càng ngày càng mạnh, cho nên bọn họ vẫn lựa chọn chiến đấu với kẻ địch trước mặt.
Nhưng mà, những người lựa chọn ở lại đó, không có bao nhiêu thời gian, đã bị kẻ địch chém thành mảnh nhỏ.
Đây là không tin lời của nàng, sẽ sinh ra hậu quả, cũng không oán được ai.
"Tiểu nha đầu, không biết chúng ta đến đây là muốn đi thế nào?" Dược Tình vung kiếm chém kẻ địch trước mặt chặn ngang thành hai nửa, thừa dịp này không có nguy hiểm thì quay đầu hỏi.
"Đại khái sẽ nhanh đến." Hạ Như Phong nhíu mày, vẻ mặt đầy ngưng trọng, kẻ địch trước mặt càng ngày càng mạnh, còn có mấy Thánh Linh xuất hiện, cũng may có Dược Tình và Yêu Quái ngăn cản, nếu không nàng cũng sắp không chịu nổi.
"Lam Phong, cẩn thận!"
Mắt thấy một thanh kiếm bắn về phía trong ngực Lam Phong, trong lòng Hạ Như Phong nhất thời căng thẳng, dưới chân xuất hiện sấm sét, bóng dáng như lửa đỏ kia rất nhanh hiện lên, một tay đẩy Lam Phong ra, cũng chỉ trong nháy mắt, kiếm hung hăng chém về phía cánh tay của nàng.
"Phốc xích!"
Kiếm quang xẹt qua nháy mắt, máu tươi bắn ra, Hạ Như Phong nắm chặt cánh tay không ngừng đổ máu, lui ra phía sau hai bước, từ trong linh giới lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, sắc mặt trắng bệch dần phục hồi như cũ, sau đó nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, đôi mắt đen híp lại, nhìn vào kẻ địch không ngừng trước mặt.
"Nữ thần!" Nhìn thấy Hạ Như Phong bị thương, trong lòng Yêu Quái đau xót, mắt xanh tự trách nổi lên áy náy, đều là vì hắn không thể bảo vệ tốt cho nữ thần, mới dẫn đến nữ thần bị thương.
Nắm chặt nắm đấm, Yêu Quái giơ thương đỏ trong tay lên, từ từ xoay người, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên tóc đỏ, cả người như yêu mỵ khiến người ta sợ hãi, mắt xanh hiện ra âm lãnh chỉ Minh Giới mới có, thời khắc đó, sát khí dày đặc từ quanh người hắn tỏa ra: "Người tổn thương nữ thần, chết!"
Chỉ thấy hắn như một trận gió đỏ, rất nhanh xông về phía kẻ địch đả thương Hạ Như Phong kia.
Đường đường là Thánh Linh, đã bị phẫn nộ trong Yêu Quái trực tiếp chém thành mảnh nhỏ, mọi người đều bị thủ đoạn hung ác của Yêu Quái dạo kinh sợ, đều nhịn không được run rẩy. Bọn họ chưa từng nhìn thấy, có người hung ác đến trình độ như thế, cho dù kẻ địch là hư ảnh, hay coi như là người, nhưng lại trực tiếp bị hắn xé.
"Đáng chết, hình như những người đó vĩnh viễn đều giết không hết, rốt cuộc có phương pháp gì, mới khiến cho bọn họ biến mất?" Hạ Như Phong nhíu chặt mày, ánh mắt của nàng bỗng nhiên chú ý đến Tuyết Cầu chạy ở phía trước, vì sao từ đầu đến cuối, đều không có một kẻ địch đi tổn thương nó?
Bỗng nhiên, Hạ Như Phong trong lòng vừa động: "Ta đã biết, là ảo cảnh."
Đúng vậy, là ảo cảnh, không ngờ nàng có được tinh thần lực luyện dược sư cửu giai, lại bị chính là ảo cảnh che mắt.
"Chư vị, mọi người đều không cần xen vào kẻ địch trước mặt nữa, không cần lại suy nghĩ, làm được tâm không tạp niệm, khiến toàn bộ bọn họ cũng không tồn tại."
Dứt lời, Hạ Như Phong khẽ nhắm mắt, nháy mắt kia, thế giới như trở về yên lòng, tất cả nhân tố bất an đều thối lui, đại nháo, ồn ào, ngay lúc này đều biến mất, khắp thiên địa, như chỉ có một mình nàng tồn tại...
Lam Phong kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, cũng thu vũ khí lại, không quả kẻ địch trước mặt nữa, coi bọn họ không tồn tại, nhưng mà ngay vào lúc này, kẻ địch trước mặt như một trận sương nù hư vô mờ mịt, từ từ tiêu tán ở trong không khí.
Cho dù thế nào, đao kia ở ngay trước mặt, cho nên có một số người không thể làm được theo như lời của Hạ Như Phong, tất nhiên không thể xem địch nhân như người không tồn tại, đã trở thành vong hồn dưới đao của kẻ địch.
"Ảo cảnh, đây lại là ảo cảnh..."
"Thì ra là thế, chỉ cần coi họ không tồn tại, họ sẽ không có thật."
Tuy nói thì dễ dàng, nhưng rất nhiều người đều biết, khi nhìn đao chém về phía mình không né không tránh, đó là loại khó khăn cỡ nào? Hành động này của mọi người, tương đương giao mạng cho Hạ Như Phong. Cũng may bọn họ thành công thoát khỏi vây đánh của kẻ địch.
"Như Phong nha đầu, sao ngươi biết điểm này?" Dược Tình lau máu loãng trên mặt già, trong mắt nhìn Hạ Như Phong không che dấu tán thưởng chút nào.
"Bởi vì do Tuyết Cầu." Hạ Như Phong khẽ cười, đôi mắt nhìn về phía Tuyết Cầu, vẻ mặt mang chứa một tia nhu hòa: "Tuyết Cầu trời sinh tính đơn thuần, lại là Linh Thú chuyên môn nghiên cứu cơ quan trận pháp, nó một lòng một dạ chỉ đi tìm kiếm mắt trận, căn bản sẽ không lo lắng cái khác, ta thấy không có kẻ địch nào công kích nó, nên đã đoán, may mà ta không đoán sai."
Nghe vậy, mọi người đều bội phục sát đất với trí tuệ và sức quan sát của Hạ Như Phong, bọn họ đều đi chung với nàng, lại chỉ có một mình nàng phát hiện ra chỗ không bình thường này. Với thiên phú và phần tâm trí hơn người này của nàng, về sau tất nhiên sẽ bước trên vị trí làm cho người ta ngưỡng mộ.
Đúng lúc này, Tuyết Cầu dừng cước bộ, xoay người chạy đến bên cạnh Hạ Như Phong, cọ vào chân của nàng, khẽ kêu "Ô ô" vài tiếng.
"Chẳng lẽ, mắt trận ở trong này sao?" Vẻ mặt của Hạ Như Phong rầm xuống, một cảm giác nguy cơ cường đại bao lấy nàng: "Các vị cẩn thận, nơi này cũng không tầm thường."
"Ha ha, nguy cơ đều đã trôi qua, chẳng lẽ còn có nguy hiểm gì sao?"
Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, một nam tử trung niên nở nụ cười lạnh hai tiếng, chỉ là lời của ông còn không nói xong, "Ầm ầm" một tiếng, từ xa phát ra một tiếng oanh động, khắp mặt đất đều tùy theo rung rung hai cái. Nam tử trung niên vừa mở miệng nói chuyện kia, cơ thể run lên, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Ha ha, ta đói bụng lâu như vậy, không ngờ mấy tên kia thật sự giữ lời hứa, cung cấp một số người đến cho ta hưởng dụng, hả? Trong đó còn có một Thánh Linh bát cấp? Không tệ không tệ, Thánh Linh bát cấp, có thể khiến cho linh hồn của ta trở nên càng mạnh, a? Lại còn có tiểu tử Long tộc kia? Trong đó còn có một Long thần?"
Một người áo bào trắng khuôn mặt âm nhu từ hư không thoáng hiện ra, xung quanh người tỏa ra ánh sáng trắng thần thánh, hai tay đặt ở sau lưng, đôi mắt hung ác từ trên cao đối diện nhìn mọi người, ánh mắt hắn như là đang nhìn một đám con kiến nhỏ bé không đáng kể.
"Ha ha, thực lực của Long thần lại biến chất thành như vậy, như thế, không phải là tiện nghi cho ta sao?" Khẽ cong khóe môi lên, đôi mắt khinh thường của nam tử xẹt qua một khuôn mặt xa lạ, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, lại sửng sốt một chút: "Tinh thần lực cửu giai? Xem ra vận khí hôm nay của ta thật đúng là không tệ, mấy tên kia quả nhiên không khiến cho ta thất vọng."
Đói bụng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có người mang đi Sát Thánh Trận, nhốt vào một đám người thực lực không thấp, sao hắn có thể không đi hưởng thụ?
Liếm môi dưới, đôi mắt của nam tử dần hiện lên vui sướng, xem ra một đoạn thời gian thật dài hắn không cần đói bụng nữa, những người đó cũng đủ để hắn hưởng dụng rất lâu.
"Ngươi là ai?" Dược Tình nhíu mày, không biết vì sao, nam tử tuấn mỹ âm nhu trước mặt này, mang đến cho hắn cảm giác run sợ, có thể làm cho một cường giả Thánh Linh bát cấp đều sợ hãi? Chẳng lẽ hắn là một gã Thánh Linh cửu cấp?
"Thánh Linh cửu cấp? Loại rác rưởi này sao xứng với Quang Thần ta?" Nam tử hiển nhiên nhìn nghe thấy lời trong lòng Dược Tình, khinh thường cong khóe môi lên, như nói hắn là Thánh Linh cửu cấp, là sỉ nhục hắn vậy: "Nhớ kỹ, ta là người sáng tạo ra Sát Thánh Trận này, một cường giả Bán Thần, các ngươi có thể gọi ta là Quang Thần, ta tin tưởng không bao lâu nữa, ta có thể trở thành Thần Linh, rời khỏi địa phương quỷ quái này."