Lúc này gần trung tâm Dược Thành, một khung cảnh tuyệt đẹp đang thu hút sự chú ý của người qua đường.
Một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng lại không hề ảnh hưởng tới dung mạo tuyệt sắc, y phục màu vàng nhạt vây lấy dáng người đang từng bước trở nên hoàn mĩ, hay tay ôm gáy, trên khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười thản nhiên. Mà nam tử tuấn mỹ tuyệt luân bên cạnh nàng, đẹp không giống người trần, hắn nhếch khóe môi, tử mâu tà mị như thạch anh tím.
“Oa, không nghĩ tới Dược thành còn có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, lúc trước vẫn luôn liên tục tu luyện, lại chưa từng ra ngoài ngắm cảnh.” Hôm nay Hạ Như Phong thay đổi một bộ váy màu vàng nhạt, so với lúc nàng mặc bạch y thì có vẻ xa cách hơn, so với mặc hồng y có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo hơn, nhưng khí chất lại cao quý hơn một phần.
Có lẽ là do thói quen từ kiếp trước, nàng vẫn không thích mặc độc một màu áo, chẳng qua mỗi lần thay đổi, đều có thể đổi một loại khí chất khác nhau.
“Ta cảm nhận được, khí tức của cô hình như lại tăng lên, có lẽ không bao lâu là có thể đột phá đến Linh Sư tứ phẩm.” Tử mâu của Dạ Thiên Tà nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh. Nói không kinh ngạc là giả, nhớ rõ lúc mới gặp nàng, hình như cũng mới chỉ là Linh Sĩ bát cấp đúng không? Thế mà mới qua mấy tháng, nàng đã đến Linh Sư tam cấp, thậm chí chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa là có thể phá tan bình cảnh tứ cấp. Cho dù nàng có viễn cổ thú hỗ trợ, đột phá như vậy cũng quá nhanh.
Hạ Như Phong mỉm cười, dời tầm mắt về phía phía trước, đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc ánh vào mi mắt, làm cho nàng không khỏi sửng sốt.
"Là ông ta?" Hạ Như Phong thả tay xuống, khẽ vuốt cằm, nói: "Ta thấy được một người quen, chúng ta đi nhìn xem!"
Phía trước cách đó không xa, lão giả đang giữ chặt tay một nữ tử, tranh cãi tới mức cả hai đều mặt đỏ tai hồng, ngay cả xung quanh đã tụ tập đầy người cũng không biết. Ngay tại lúc lão giả còn muốn nói gì, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thản nhiên: "Lâm Cốc đại sư, lâu rồi không gặp, ông làm gì ở đây vậy?"
"Ai?" Lão giả giật mình một cái, bàn tay đang nắm chặt tay nữ tử kia vẫn không buông ra, nhưng sau khi xoay người nhìn thấy thiếu nữ phía sau, trong mắt ông tràn đầy đầy khiếp sợ. "Cô là Như Phong gì đó của Hạ gia? Cô... Sao cô lại ở chỗ này?"
Hạ Như Phong chớp mắt, ánh mắt đảo qua Lâm Cốc và nữ tử đang bị giữ kia, trên mặt mang theo nụ cười đùa bỡn tàn bạo: "Không ngờ rằng Lâm Cốc đại sư còn có ham mê này?"
Sắc mặt lão giả đỏ lên, giống như có thể nhỏ ra máu, trừng mắt nhìn nữ tử đang bị mình giữ chặt: "Xú nha đầu này dám lấy trộm đồ của ta, ta vừa mới mua một cây dược liệu, trong nháy mắt đã bị nha đầu kia trộm đi, cô ta còn không thừa nhận."
Nghe vậy, Hạ Như Phong mới quay sang đánh giá nữ tử này, chỉ thấy trên khuôn mặt trái xoan khéo léo của nàng ta có một đôi mắt to trong veo như nước, lông mi dày như quạt hương bồ nhẹ nhàng chớp, trên lông mi còn vương nước mắt trong suốt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta hoàn toàn không tin được nàng ta là một tên trộm.
Quan trọng là, nàng ta cũng là một Luyện Dược Sư, nhưng lại là Luyện Dược Sư nhất cấp thấp nhất.
Luyện Dược Sư cấp thấp nhất phẩm tuy rằng cũng là một Luyện Dược Sư, nhưng nhất phẩm cấp thấp thì ngay cả dược thủy cơ bản nhất cũng không luyện được, chỉ có thể nói bọn họ chỉ biết một ít kiến thức lý luận cơ bản, hơn nữa khảo hạch nhất phẩm cấp thấp không phải luyện dược mà là văn bản miêu tả. Vậy mới có chuyện đều là Luyện Dược Sư, Luyện Dược Sư nhất phẩm cấp thấp có thể nói một chút địa vị cũng không có.
"Ta không có ăn trộm, ông mới vu oan cho ta..." Nữ tử ủy khuất mân mê môi mọng, trong mắt to chứa đầy nước mắt khiến cho lòng đồng cảm của đám người vây xung quanh lập tức tràn ra, xôn xao mắng Lâm Cốc đại sư.
"Hừ, lão già ngươi thật là khiến Luyện Dược Sư chúng ta mất mặt, vậy mà lại vu oan cho một nữ tử, còn là nữ tử xinh đẹp như vậy."
"Ta thấy vị tiểu thư kia căn bản là không giống kẻ trộm, không chừng lão già này nhắm trúng nàng mà lại không chiếm được nên mới sử dụng phương pháp đê tiện này."
"Đúng vậy, lão già, thà rằng ta tin ông là kẻ trộm, nàng ấy cũng không thể là kẻ trộm."
Trên mặt Lâm Cốc hiện lên vẻ xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lời vừa tới cửa miệng đã ngừng, đứng tại chỗ mà không biết nên làm gì. Ngay tại lúc ông xấu hổ tới cực điểm, giọng nói của Hạ Như Phong vừa vặn truyền đến: "Lâm Cốc đại sư, ông bị mất thứ gì?"
"Là Mộc Linh Hoa."
Mộc Linh Hoa? Hạ Như Phong hơi sửng sốt, nếu nàng không đoán sai, thứ mà Lâm Cốc đại sư muốn luyện chế có lẽ là Mộc Linh Tán nhị phẩm trung cấp, có thể tăng lên sức chiến đấu của Linh Sư hệ mộc trong một thời gian ngắn, hơn nữa trong hàng ngũ đan dược tam phẩm cũng có tác dụng nhất định, chỉ là lấy năng lực của Lâm Cốc thì vẫn chưa thể luyện chế đan dược tam phẩm.
"Mộc Linh Hoa sao?" Hạ Như Phong đi đến bên cạnh nữ tử, khoanh tay trước ngực đi xung quanh nữ tử một vòng, trên mặt bỗng nhiên nổi lên nét cười quái dị. "Ta có thể chứng minh Lâm Cốc đại sư không hề vu pan cho nàng ta, bởi vì ta đã biết Mộc Linh Hoa ở chỗ nào rồi."
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Nữ tử nhìn thấy Hạ Như Phong thò tay vào áo mình thì kinh hoảng, vươn tay muốn ngăn lại nhưng vẫn không thể chống lại Hạ Như Phong, rất nhanh Hạ Như Phong đã thu tay lại, trên tay có thêm một cây hoa nhỏ màu xanh thẫm.
"Mộc Linh Hoa, là Mộc Linh Hoa của ta..." Lâm Cốc đại sư nhận Mộc Linh Hoa như nhận tâm can bảo bối của mình, thật cẩn thận bỏ vào linh giới, sau đó liếc nhìn nữ tử.
Nhất thời trên mặt nữ tử đầy vẻ hoảng sợ. Ả biết ăn cắp nguyên liệu luyện dược sẽ bị trừng phạt, hơn nữa trong thánh địa của Luyện Dược Sư, ả chỉ là một Luyện Dược Sư nhất phẩm cấp thấp, thiên phú không tốt, lão sư cũng qua đời, vì cuộc sống mới phải ăn cắp dược liệu đi bán.
Hơn nữa đối tượng trộm đồ của ả đều là nam nhân, chỉ vì khi nam nhân nhìn bộ dạng đáng thương của ả sẽ không nghi ngờ, đương nhiên cũng có những kẻ không hề háo sắc nên ả mới để dược liệu vào trước ngực, như vậy là không còn ai dám điều tra. Nếu như bị ai ngấm ngầm điều tra, ả cũng có thể dùng bộ dạng đáng thương qua mặt đám đông, tìm kiếm sự che chở.
Không ngờ rằng ả vậy mà lại thất bại... Đều do nữ nhân này, nếu không phải tại nàng, ả đã đắc thủ từ lâu.
Đôi mắt nữ tử lặng lẽ chuyển động, nhìn xung quanh tìm kiếm một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Dạ Thiên Tà, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức coi nam tử tuấn mỹ kia là mục tiêu che chở cho bản thân, trên người hắn còn hơi thở tôn quý, hẳn là đệ tử của một đại gia tộc nào đó. Nếu có thể dựa dẫm vào hắn, ông già kia sẽ không thể làm gì ả.
"Vị công tử kia, chàng hãy mau cứu tiểu nữ, nếu công tử cứu tiểu nữ, từ nay về sau tiểu nữ chính là người của công tử."
Ả dừng trước mặt Dạ Thiên Tà, trên khuôn mặt trái xoan đỏ ửng, điềm đạm đáng yêu nhìn nam nhân tà mị kia. Nhìn thấy hắn thờ ơ, ả không khỏi sửng sốt, cuối cùng khẽ cắn môi, thân thể mềm mại yếu đuối ngả về phía Dạ Thiên Tà.