Thời tiết đẹp trời, vạn dặm không mây.
Phía trên sơn cốc, nam tử tuấn mỹ khẽ ôm nữ tử bên cạnh, trường bào hoa mỹ màu tím theo gió mà bay, hắn rủ mắt xuống, nhìn về phía nữ tử trong lòng, trong mắt tím xẹt qua ôn nhu khác thường, khóe môi giơ lên, ôn nhu nói: "Như Phong, nàng định hấp thu Quang Linh sao?"
Nữ tử tuyệt sắc im lặng đứng ở trong ngực hắn, sợ run một chút, khóe môi cong lên đường cong nhu hòa: "Ừ, viện trưởng là Linh Sư hệ Quang Minh, có ông ấy giúp đỡ, ta không có chuyện gì xảy ra, chàng có thể yên tâm."
"Có ông ta ở bên giúp đỡ, ta rất yên tâm." Dạ Thiên Tà ngửa đầu nhìn về phía trời xanh trong lành, khẽ thở dài, khuôn mặt tuấn tú mất đi tà mị lúc trước, mà chứa một vẻ nhu hòa: "Như Phong, thật cứ muốn ôm nàng cả cuộc đời như vậy, đối với chúng ta đều có chuyện mình muốn đi làm, chờ sau khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đi đến nơi không người ẩn cư, được không?"
"Ẩn cư sao?" Khẽ cong khóe môi, Hạ Như Phong ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần ở trước mặt này, đôi mắt đen càng thêm nhu hòa: "Như thế cũng tốt, luôn không ngừng chiến đấu, cảm giác rất phiền phức, nhưng ta lại không thể không tiếp tục chiến đấu, có lẽ, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ có thể yên tâm rời khỏi nơi này, lúc đó, hãy đi quê quán của ta đi!"
Nếu lực lượng của Nghịch Thiên Quyết có thể vượt thời gian, vậy nói không chừng, có thể dẫn mình trở về Hoa Hạ, ở đó, nàng còn có chuyện vẫn chưa xong, ít nhất những người hại mình, không thể tiếp tục ung dung.
(Lời của edit: Vì edit quá lâu mà quên mất lý do vì sao Hạ Như Phong xuyên không rồi. Kaka :D)
"Được." Dạ Thiên Tà dịu dàng cười, cũng không hỏi gia hương của nàng ở đâu, đã đáp ứng: "Đến lúc đó, Như Phong nàng đi đâu, ta sẽ theo nàng đi đấy, cho dù là lên trời hay Cửu U hoàng tuyền, nơi nào có nàng, nơi đó sẽ có ta, hai người chúng ta đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ."
"Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ." Hạ Như Phong lập lại lời nói của Dạ Thiên Tà, mà nàng đắm chìm trong ánh mắt thâm tình nồng đậm của Dạ Thiên Tà, trong lòng ấm áp trước nay chưa từng có, từ từ thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía cảnh sắc xa xa, nói: "Tà, Tử bá phụ đang đợi chàng, chàng cũng nên rời đi rồi."
Vừa mới nói xong, một đôi môi cực nóng dán ở trên môi của nàng, hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, ngay lập tức thu trở về, lập tức hô hấp ấm áp kia đập vào hai má của nàng, một giọng nói dịu dàng ở bên tai khẽ vang lên: "Như Phong, gặp lại ở Tây Vực, ta ở đó chờ nàng..."
Ngày ma chiến sắp xảy ra, các thế lực lớn đều đang chuẩn bị trước, nhưng Dạ Thiên Tà còn cần phải trở về tiếp tục nhận truyền thừa, Hạ Như Phong phải hấp thu Quang Linh tăng thực lực lên, mọi người đều có cảm giác nguy cơ, bởi vì mỗi lần ma chiến, đều đã tổn thương thê thảm.
"Được, chúng ta gặp lại ở Tây Vực."
Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt tuyệt sắc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ngây thơ lúc đầu thuộc về thiếu nữ kia đã sớm bị thời gian mài đi, bây giờ nàng trổ mã càng thêm tuyệt thế, chỉ là phần kiên nghị trong xương, lại vẫn không thay đổi.
Không biết vì sao, trong lòng Hạ Như Phong có một cảm giác, đường đi Tây Vực về sau, cũng sẽ không đơn giản như nàng tưởng tượng như vậy...
Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa, ngày tu luyện vĩnh viễn không có chừng mực, nửa năm thời gian, nàng vượt qua ở trong chiếm đoạt Quang Linh, bởi vì cấp bậc của Kha Kính Lâm ở Thánh Linh cửu cấp, có ông ấy ở bên phụ trợ, lần hấp thu này, Hạ Như Phong chỉ mất hơn nửa năm.
Nửa năm này, đại lục đã xảy ra biến hóa lớn.
Đầu tiên là biết trận pháp bị phá, Lệ Nham và Tề Cộng chạy trốn đến Phiêu Miểu Tiên, ngay sau đó bốn thế lực mạnh nhất đại lục viện Linh Sư, viện Dược Sư, Tử Minh phủ, Ma Cung này liên thủ, tiêu diệt Phiêu Miêu Tiên, nghe nói Bách Linh tiên tử Phiêu Miểu Tiên vì mạng sống, muốn quyến rũ thiếu gia Tử Minh phủ, kết quả bị Dạ Thiên Tà trong lòng đã sớm có giai nhân dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết chết.
Bởi vậy, Dạ Thiên Tà tâm ngoan thủ lạt cũng xâm nhập vào lòng người, nhưng thật ra khiến cho những nữ tử đó chen chúc vỡ đầu muốn gả vào Tử Minh phủ bọn họ chịu kinh hãi, không dám đánh chủ ý lên hắn nữa.
Thương hoa tiếc ngọc? Thật xin lỗi, hắn sẽ không. Bởi vì trừ Hạ Như Phong thân là phó viện trưởng viện Linh Sư, luyện dược sư cửu phẩm, hắn chưa bao giờ sẽ dùng ôn nhu của mình cho người dư thừa. Huống chi sau khi năm thế lực lớn tụ hội, thanh danh của Hạ Như Phong đã truyền ra, so với Dạ Thiên Tà còn vang dội hơn.
Dạ Thiên Tà lại không phải là tên ngốc, sẽ vứt bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng sao? Có vẻ không ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Bách Linh tiên tử ngươi nhan sắc đẹp như tiên, là thiên tài đệ nhất đại lục, vậy Hạ Như Phong thì tính là cái gì? Như cho dù là khuôn mặt, thiên phú, tính tình, Bách Linh tiên tử đều không thể so với nàng. Hơn nữa Hạ Như Phong sớm được coi là thiên tài luyện dược không bao giờ có, không ai có thể vượt qua.
Sau khi kết thúc việc ở phiêu miểu tiên, cũng không biết là ai nhiều chuyện, truyền việc Dạ Thiên Tà vì bảo vệ Hạ gia mà vứt bỏ tính mạng, Hạ Như Phong vì cứu Dạ Thiên Tà mà đi vào Minh Giới ra, ngay cả những cường giả Thánh Linh ở đại lục đều kinh ngạc, bọn họ ở đại lục thậm chí địa vị cao quý, sao có thể không biết Tây Huyễn đại lục có cửa đi thong đến Minh Giới? Nhưng mà lại nguy hiểm rất mạnh, dù là hai Thánh Linh cửu cấp Dược Tình và Kha Kính Lâm này đều không nắm chắc đi qua, lúc trước nàng lấy tu vi Linh Tôn xuyên qua cấm địa phong như thế nào?
Hơn nữa, Dạ Thiên Tà vì Hạ gia mà mạnh mẽ tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực để tăng thực lực lên, cuối cùng rơi vào kết cục thân chết cũng rung động lòng người.
Hắn không phải là vì nữ tử yêu thương mà chết, chỉ là vì người nhà của nàng mà thôi, thử hỏi trên đời này, có ai có thể làm được trả giá mà không oán không hối hận như hắn?
Sau đó, có người biên chuyện xưa hai người trải qua đến nay thành truyền kỳ, mỗi ngày ở trong quán trà tuyên truyền, mà Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong nghiễm nhiên trở thành một đôi được đại lục công nhận, cho dù tan nát rất nhiều trái tim của nam nữ trong đó.
Chỉ sợ không ai biết, thật ra chuyện này là Tử Minh Dạ cố ý lan truyền ra, mà mục đích chỉ là vì nói với rất nhiều nam nữ đại lục, nhi tử của ông và nhi tức tương lai tình cảm rất sâu sắc, trăm ngàn lần đừng đánh chủ ý lên nhi tử của ông, cũng đừng đi tiếp cận nhi tức của ông, thế giới của hai người này, bất kì kẻ nào cũng đều chen vào không lọt.
Hiệu quả... Tự Nhiên rất rõ rệt...
Mà ngay ở lúc đại lục nghị luận chuyện xưa của hai người này, trong viện Linh Sư, phát ra một hơi thở cường đại...
"Ầm ầm!"
Trong tháp cao truyền ra một tiếng vang mãnh liệt, viện Linh Sư Bị kinh động đều rung rung, mọi người đều chạy ra, ánh mắt nhìn về phía tháp cao ngất trong mây xa xa kia...
Không ai không biết tháp cao của viện Linh Sư kia là chỗ tu luyện của viện trưởng, nhưng nửa năm trước Hạ Như Phong đi vào bên trong thì không đi ra, chỉ là từ khi nàng đi vào tháp cao, nửa năm này không biết đã đột phá bao nhiêu cấp, từ Chân Linh lục cấp đến Chân Linh thất cấp, lại từ Chân Linh thất cấp đến Chân Linh bát cấp, sau đó lại đến Chân Linh cửu cấp... Mọi người như đã muốn chết lặng rồi.
"Lần này đột phá là Bán Thánh đi?"
"A? Bán Thánh? Hai năm tuổi là Bán Thánh? Đoán chừng đại lục lại gia tăng đề tài câu chuyện rồi, không ngờ nàng không chỉ có thiên phú luyện dược biến thái, tu luyện cũng không kém, đây cũng quá đả kích người mà."
"Haiz, vì sao trên đời này lại có loại biến thái này, loại biến thái này lại là một nữ tử, ta vẫn cho rằng ta là thiên tài, sau khi biết nàng mới phát hiện, so với nàng ta tính là cái quái gì chứ."
Thật sự là biến thái này rất đả kích người, dù bọn họ không thể nói tục như đệ tử trung tâm viện Linh Sư, thậm chí còn mắng mình ngay cả rắm cũng đều không tính bằng. Chẳng lẽ ông trời thấy bọn họ đều quá tự phụ? Mới để cho biến thái này đến đả kích bọn họ?
"Như Phong nàng lại tiếp tục biến thái rồi." Trong Tây Uyển, Lam Đồng dựa lưng vào thân cây, mắt xanh nhìn về phía chỗ tháp cao kia, tóc dài màu xanh ở trong gió phất phới, khẽ xẹt qua hai má bóng loáng nhẵn nhụi: "Nhớ khi vừa đến viện Linh Sư, nàng cũng chỉ là mới đột phá Linh Quân, vài năm ngắn ngủn, đã từ Linh Quân đến Bán Thánh..."
"Ha ha, lão đại ta đương nhiên là biến thái, bằng không sao Lâm Bản Khanh ta sẽ nhận nàng làm lão đại?" Ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Lâm Bản Khanh lộ vẻ đắc ý, thật giống như vị nhân vật nổi danh đại lục kia là hắn vậy: "Lam Đồng, tên Liễu Vân Phi kia đi đâu rồi?"
"Ta không biết." Lam Đồng lắc đầu, vẻ mặt dần chứa một tia ảm đạm: "Hắn đại khái lại đang tu luyện đi? Từ sau khi chuyện kia qua đi, hắn đã thành như vậy rồi... Cho dù cuối cùng Như Phong giúp hắn báo thù, hắn cũng muốn dựa vào cố gắng của mình, khiến cho người khác sẽ không xem thường hắn."
Nghĩ đến Liễu Vân Phi, trên mặt tươi cười của Lâm Bản Khanh dần biến mất, thở dài thật mạnh: "Vốn hắn đã đủ lạnh, bây giờ càng thêm lạnh, ta thật sự làm không thông hắn, không phải là nữ nhân nịnh bợ thôi sao, không phải là lòng tự trọng bị thương thôi sao? Có cái gì lớn chứ."
Loại nữ nhân nịnh bợ, có gì đáng giá? Muốn hắn nói, chỉ có nữ tử kiệt xuất như lão đại, mới xứng được người khác thích.
"Ta đi tu luyện." Khuôn mặt của Lam Đồng trầm xuống, liếc Lâm Bản Khanh một cái, sau khi nàng bỏ lại một câu này cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn bóng dáng Lam Đồng rời đi, Lâm Bản Khanh như hòa thượng sờ không được đầu, thì thào lẩm bẩm: "Nàng làm sao vậy? Ta nói cái gì sai sao? Thật sự là khó hiểu, nhưng bọn họ đều đi tu luyện, ta đây cũng đi tu luyện, haiz!"
Lại thở dài, Lâm Bản Khanh lắc đầu, đi về phía sân đệ tử ngoại môn tu luyện.
Lúc này trong tháp cao, Hạ Như Phong và Kha Kính Lâm nhìn nhau, nhưng vẫn do Kha Kính Lâm phát ra một tiếng thở dài: "Không ngờ rằng, lần hấp thu này lại trực tiếp giúp ngươi đột phá đến Bán Thánh, nói vậy lấy thiên phú của ngươi, đến Thánh Linh cũng không lâu nữa."
"Đây còn may mà là viện trưởng hỗ trợ." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, ánh mắt của nàng vừa không chứa tia khiêm tốn, cũng không có kiêu ngạo, chỉ có tia lạnh nhạt trước sau như một.
"Nếu ngươi không có nghị lực, cũng không thể thành công hấp thu, thật không biết ngươi có không phải là người không, sao nghị lực lại mạnh như thế." Ánh mắt vui mừng của Kha Kính Lâm đặt ở trên người Hạ Như Phong, vuốt râu bạc, khẽ cười: "Người khác chỉ nhìn thấy thành tựu của ngươi, nhưng có bao nhiêu người phát hiện cố gắng của ngươi? Lúc trước, ngươi đã thành công chiếm đoạt ngũ Linh đi? Cũng đã nói, ngươi trải qua năm lần thống khổ này, nha đầu, ta tin tưởng, với phân kiên cường này của ngươi, về sau ngươi sẽ bước lên vị trí cao nhất."
Nghe vậy, Hạ Như Phong chỉ là lạnh nhạt cười, không nói gì, cho dù nàng có loại tự tin này, nhưng nàng chưa bao giờ sẽ nói quá vẹn toàn.
"Đúng rồi, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút, nam nhân của người, hình như hắn là Thánh Linh đúng không?" Có lẽ là nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt đầy mong chờ của Kha Kính Lâm nhìn Hạ Như Phong.
"Tà quả thật là Thánh Linh." Nhắc đến nam tử tuấn mỹ tà mị, lại luôn dịu dàng thắm thiết nhìn nàng kia, vẻ mặt của Hạ Như Phong nhu hòa đi, ngay cả cười cũng đều là dịu dàng trước nay chưa từng có, nàng như thế, ngược lại thật sự là hiếm thấy.
Xem ra như bên ngoài đồn đãi như vậy, tình cảm của bọn họ cũng không bình thường.
"Thật đúng vậy, nhưng cũng chỉ có hắn mới xứng đôi với ngươi." Ánh mắt của Kha Kính Lâm hiện ra tia vui mừng, có lẽ là càng hiểu nàng, cũng sẽ càng yêu thương, bởi vậy ông tất nhiên hy vọng Hạ Như Phong có thể có được hạnh phúc của mình, hiển nhiên Dạ Thiên Tà là duyên tốt của nàng.
Nam nhân này, khuôn mặt tuấn mỹ, thiên phú trác tuyệt, không hai lòng, không háo sắc, chỉ một lòng say mê Hạ Như Phong, nam nhân tốt như thế, trên đời có thể có mấy người? Phụ thân của Dạ Thiên Tà, miễn cưỡng xem như là một người đi!
"Đúng rồi, vài ngày này, Tử Minh phủ, tứ thú gia tộc, còn có Long tộc đều đưa đến một ít dược liệu, nói chính là ngươi cần, ngươi còn không mau đến xem?"
Dược liệu? Vậy tất nhiên chính là dược liệu luyện chế Vạn Linh Đan.
Ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên, nếu như luyện chế thành Vạn Linh Đan, thực lực bên cạnh nàng lại nhận được biến hóa tăng mạnh, ma chiến Tây Vực sắp xảy ra, tất nhiên là thực lực càng mạnh càng tốt.
Vì thế một tháng tiếp theo, Hạ Như Phong không phải nhận chỉ đạo của Kha Kính Lâm, thì chính là vượt qua ở trong luyện dược, mà tìm thời gian dài như thế, đan dược đều đã luyện chế thành công, người của chiến đội Nghịch Thiên và các triệu hồi thú đều cố gắng đột phá đến Chân Linh và thất giai, thậm chí còn lại không ít đan dược.
Hơn nữa, trong một tháng này, người của viện Dược Sư biết Hạ Như Phong đang tìm dược liệu, lại đưa đến không ít hàng trữ, cuối cùng cũng đều biến thành đan dược nằm ở trong giới chỉ Không Gian Vô Tận.
Sau khi giúp chiến đội Nghịch Thiên và các triệu hồi thú từng người đột phá, Hạ Như Phong lại cho mọi người Lam Đồng mỗi người giữ lại một viên Vạn Linh Đan, rồi dẫn theo Ngân Luyến đi về phía Nam Hải. Cũng là lúc giải trừ nghi hoặc trong lòng nàng rồi.
Trong long cung, nam tử ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ thủy tinh, một tay chống đầu, tóc dài màu xanh xõa xuống ở trên mặt đất lạnh như băng, lúc này ông đang nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia không biểu cảm gì, có lẽ là cảm nhận được tiếng đi đến, nam tử từ từ mở mắt, mắt xanh như biển ôn nhu nhìn thẳng phía trước.
Nữ tử ở trong cái nhìn của ông, rốt cuộc cũng đi từ xa đến gần, khi nhìn thấy bóng dáng đỏ phong hoa tuyệt đại kia, khóe môi của ông ta cong lên nhàn nhạt, giọng nói như tẩm gió xuân vang lên ở trong Long cung yên tĩnh: "Ngươi đã đến rồi? Chắc là ngươi đã phát hiện ra bí mật trên người Ngân Luyến."
Dừng chân lại, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, mày khẽ nhíu lại: "Chắn Ngân Luyến ở bên ngoài, nhất định ngươi có chuyện gì đó không muốn để cho nàng biết, mà ngươi để cho nàng đến bên cạnh ta, cũng sẽ không phải là truyền lời đơn giản như vậy, nói đi, rốt cuộc Ngân Luyến là cái gì."