Đối với Mộ Dung Hùng, nàng thật sự là kêu không nổi hai chữ "tổ phụ". Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng, Mộ Dung Hùng thật sự đối đãi với nàng như cháu gái.
Đối mặt với sự vô lễ của Mộ Dung Khuynh Nhan, Mộ Dung Hùng càng thêm tức giận, "Mộ Dung Khuynh Nhan, ngươi rốt cuộc có biết mình đang nói chuyện cùng ai hay không? Ai cho ngươi lá gan, dám nói chuyện cùng ta như vậy?"
"Ha ha." Đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một tia châm chọc, tiếp tục mở miệng nói, "Gia chủ đại nhân, ngươi hôm nay kêu ta tới, chắc là không phải muốn ở chỗ này thảo luận về vấn đề giáo dưỡng ta đi!"
"Ngươi——" Đáy mắt Mộ Dung Hùng tràn đầy lửa giận, nếu không phải bởi vì phụ tử Nam Cung Đình Lễ còn ở nơi này, hắn nhất định sẽ hung hăng giáo huấn Mộ Dung Khuynh Nhan.
"Ngươi chính là Khuynh Nhan?" Đúng lúc này, Nam Cung Đình Lễ mở miệng, trên mặt hắn mang theo ý cười hiền lành, thời điểm nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, còn mang theo một tia xin lỗi, "Nháy mắt, ngươi đã lớn như vậy rồi."
"Nam Cung gia chủ." Mộ Dung Khuynh Nhan cười gật gật đầu, "Hôm nay Nam Cung gia chủ tới cửa, còn cố ý gọi ta tới, xem ra sự tình lần này, hẳn là có quan hệ cùng ta!"
Cho dù Nam Cung Đình Lễ thoạt nhìn như một trưởng bối hiền lành bình thường, Mộ Dung Khuynh Nhan tuyệt đối sẽ không thể không đề phòng. Cáo già giống như Nam Cung Đình Lễ, nàng tuyệt đối không thể xem thường. Vừa rồi còn đang thảo luận về sự tình thay đổi hôn sự, hiện tại đã lập tức biến thành một bộ dáng trưởng bối tốt bụng, thật đúng là khiến người nhìn cảm thấy không thoải mái.
Mà nàng ghét nhất, chính là loại mang hình người nhưng đội lốt hổ.
Thấy Mộ Dung Khuynh Nhan trực tiếp như vậy, Nam Cung Đình Lễ sửng sốt một chút, bất quá ngay sau đó hắn lập tức hồi phục lại tinh thần, "Đúng là có việc, bất quá ta đang thương lượng cùng Mộ Dung gia chủ."
"Mộ Dung Khuynh Nhan, nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện." Sau khi Mộ Dung Hùng lạnh lùng nhìn Nam Cung Đình Lễ liếc mắt một cái, tiếp tục mở miệng nói, "Nam Cung gia chủ, đề nghị vừa rồi của ngươi, ta cảm thấy rất khả thi, cứ quyết định như vậy đi!"
Lời vừa nói ra, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Tuyết đang đứng một bên hiện lên một tia mừng thầm, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan đang đứng nơi kia một cái, đáy mắt mang theo khinh bỉ cùng khinh miệt.
Tuy rằng Mộ Dung Khuynh Nhan là một nửa tỷ tỷ nàng (ý nói tỷ tỷ cùng cha khác mẹ), nhưng hai người lại đều không có một chút tình cảm nào. Từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất chính là Mộ Dung Khuynh Nhan. Nếu không phải bởi vì Mộ Dung Khuynh Nhan, nàng cũng sẽ không mất đi phụ thân. Còn có, Mộ Dung Khuynh Nhan bất quá chính là một phế vật, dựa vào cái gì mà chiếm danh phận con vợ cả, dựa vào cái gì mà có hôn ước cùng Diệp ca ca.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều luôn nỗ lực hơn bất cứ ai. Nàng muốn cho mọi người đều biết, chỉ có Mộ Dung Khuynh Tuyết nàng mới có tư cách xứng là nữ nhi của Mộ Dung Hi Chiếu, còn Mộ Dung Khuynh Nhan không có tư cách này.
Nàng biết, mình đã thành công, năng lực của nàng, đều được trên dưới gia tộc Mộ Dung thừa nhận. Bởi vì nàng có thiên phú, địa vị của nàng ở trong mắt tổ phụ cũng không hề nhỏ. Hiện tại ngay cả hôn sự của Mộ Dung Khuynh Nhan cũng đã trở thành của nàng.
Nàng là người chiến thắng, mà Mộ Dung Khuynh Nhan chỉ có thể cả đời bị nàng đạp dưới chân.
Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Mộ Dung Khuynh Tuyết, Mộ Dung Khuynh Nhan ngay cả nhìn đều không thèm nhìn một cái, khóe miệng nàng gợi lên một mạt cười trào phúng, "Xem ra hai người đều đã thương lượng rất tốt a! Đương sự là ta còn chưa có phát biểu ý kiến đâu!"