• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đã biết chứng bệnh của nam tử áo tím, Mộ Dung Khuynh Nhan không còn do dự nữa.

Ánh sáng bạc chợt lóe, Mộ Dung Khuynh Nhan trực tiếp mở quần áo của nam tử ra, tiếp theo cầm ngân châm trong tay. Ngay sau đó, không chút do dự dựa theo phương pháp điều trị ở trong lòng mình, bắt đầu thi châm ở trên người nam tử.

Thiên tuyền huyệt (天泉穴), huyệt hội huyệt (百汇穴)...... (xem hình minh họa)

Mộ Dung Khuynh Nhan không chút hoang mang động tác cũng rất nhanh chóng ưu nhã không hề lộn xộn

Mộ Dung Khuynh Nhan không chút hoang mang, động tác cũng rất nhanh chóng ưu nhã, không hề lộn xộn. Tay nàng giống như mang theo ma lực, khiến người không tự chủ được mà chìm đắm trong động tác của nàng.

Lý quản gia một bên, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Mộ Dung Khuynh Nhan, lo lắng trong lòng cũng từ từ buông xuống. Thật ra, ngay từ thời điểm ban đầu, lão không hề có chút tin tưởng nào đối với nữ tử đột nhiên xuất hiện này. Đặc biệt là khi nhìn tới nàng cư nhiên trực tiếp kéo áo trên người công tử xuống, lão đều muốn mở miệng can ngăn.

Tuy nhiên, thấy động tác tiếp theo của nữ tử, tất cả những lời lão muốn nói đều bị mắc kẹt ở trong cổ họng. Tuy rằng lão không hiểu y thuật, nhưng lão vẫn có thể nhìn ra được, nữ tử trước mắt tuyệt đối không phải là người thêu gối thêu hoa. Thời điểm nữ tử thi châm với kỹ xảo thành thạo, chỉ sợ còn cao hơn so với rất nhiều dược sư.

Qua một lúc lâu, sắc mặt nam tử áo tím vốn dĩ tái nhợt, môi đã chuyển sang màu tím, ướt đẫm mồ hôi, từ từ trở nên hồng hào hơn, hô hấp vốn dĩ dồn dập cũng bắt đầu trở nên ổn định hơn. Không bao lâu sau, nam tử cũng chậm rãi mở mắt ra.

"Công tử, rốt cuộc ngươi đã tỉnh." Nhìn đến công tử nhà mình rốt cuộc đã mở mắt ra, Lý quản gia thiếu chút nữa đã khóc vì mừng, "Thật là tốt vì ngươi đã không sao."

"Ta lại phát bệnh, phải không?" Trên mặt nam tử áo tím hiện lên một nụ cười khổ, nét mặt lại đang tự giễu mình, dường như không quan tâm tới sống chết của mình.

Tuy nhiên, Mộ Dung Khuynh Nhan vẫn nhìn ra được, sự cầu sống của nam tử vẫn là rất mạnh, nếu không trên mặt cũng sẽ không có nụ cười gượng gạo như vậy.

"Công tử, ngươi thật sự không biết, tình huống vừa rồi khẩn cấp bao nhiêu." Lý quản gia mở miệng giải thích nói, "Nếu không có vị tiểu thư này, chỉ sợ ——"

Lý quản gia quay đầu, nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, trên mặt tràn đầy cảm kích, "Tiểu thư, thật sự cảm tạ ngươi đã cứu công tử nhà ta. Nếu không có ngươi, hôm nay công tử nhà ta chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

"Ta bất quá chỉ góp chút sức mọn mà thôi." Mộ Dung Khuynh Nhan nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngay sau đó tiếp tục mở miệng, nói: "Hơn nữa, ta cũng không phải có nghĩa vụ giúp đỡ các ngươi."

Nói xong, Mộ Dung Khuynh Nhan vươn tay, ý rất rõ ràng, chính là muốn bọn họ trả tiền chuẩn bệnh.

Lúc này không chỉ có Lý quản gia, ngay cả những người xung quanh khi nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, ánh mắt đều mang theo một tia quái dị. Rốt cuộc ai cũng không nghĩ tới, nữ tử này cư nhiên sẽ trực tiếp mở miệng đòi tiền như vậy.

Đối với sự biến hoá của mọi người xung quanh, Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không thèm để ý. Nàng là bác sĩ, chữa bệnh lấy tiền vốn dĩ là sự tình bình thường.

"Là ta sơ sót." Nam tử áo tím nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, hơi mỉm cười, ngay sau đó mở miệng phân phó nói, "Lý quản gia, hãy đưa cho vị tiểu thư này một ngàn đồng vàng đi!"

Con số một ngàn đồng tiền vàng vừa ra, trong mắt mọi người xung quanh đều hiện ra một sự tham lam. Phải biết rằng, mỗi gia đình bình thường tiêu phí một năm bất quá cũng chỉ hết hai đồng tiền vàng mà thôi. Hiện tại, nam tử áo tím vừa ra tay chính là một ngàn đồng vàng, thật đúng là đủ rộng rãi. Không cần hỏi liền biết, hắn nhất định là đệ tử bên trong đại gia tộc.

Lý quản gia cũng không có bất cứ do dự nào, trực tiếp đưa một ngàn đồng tiền vàng cho Mộ Dung Khuynh Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK