• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Thượng lương bất chính, hạ lương oai (上梁不正下梁歪): người trên không nghiêm, người dưới sẽ lệch lạc. (If the upper beam is not straight, the lower beam will be crooked)  {Edit & Dịch: Emily Ton}

"Ha ha, phải không?" Nghe Lâm Vi Vi nói lời hạ thấp như vậy, Mộ Dung Khuynh Nhan không giận mà cười phản công, "Không sai, đúng như lời ngươi nói, ta bất quá chỉ là một phế vật"

Nói tới đây, Mộ Dung Khuynh Nhan khinh miệt cười, "Tuy nhiên, ngươi không được quên, nếu như ta là phế vật, vậy bản thân ngươi còn kém xa so với một phế vật. Lâm Vi Vi, ngươi ngay cả một phế vật cũng không bằng."

Lâm Vi Vi vốn dĩ đã nổi trận lôi đình, sau khi nghe thấy những lời này của Mộ Dung Khuynh Nhan, gần như ngất di vì tức giận. Nàng không nghĩ tới, có một ngày, chính mình cư nhiên sẽ bị Mộ Dung Khuynh Nhan nhục nhã như vậy.

"Mộ Dung Khuynh Nhan, ngươi chờ, ta sẽ không buông tha ngươi." Lâm Vi Vi chỉ vào Mộ Dung Khuynh Nhan, sau khi nguyền rủa một câu thì lập tức rời khỏi phòng.

"Chủ nhân, sao ngươi có thể để nàng cứ rời đi như vậy?" Lâm Vi Vi vừa rời khỏi phòng, Tiểu Bạch lập tức chạy ra, "Ngươi nên hung hăng mà giáo huấn nàng mới đúng, ngươi xem, nàng đã đánh hỏng chiếc giường của ngươi."

"Yên tâm, người sửa giường rất nhanh sẽ tới cửa." Mộ Dung Khuynh Nhan phất phất tay không để ý chút nào, đáy mắt loé lên một tia ánh sáng, "Lần này, ta sẽ khiến nàng ta không chỉ phải trả phí tổn làm hỏng giường ta, còn có những sai trái trước kia. Đã đến lúc nàng ta phải trả hết nợ. Bằng không, đều cảm thấy rất tiếc khi Lâm Vi Vi tự mình tìm tới cửa nhắc nhở."

"Chủ nhân, ngươi đây là có ý gì?" Nghe Mộ Dung Khuynh Nhan nói, Tiểu Bạch lại giống như sương mù, hoàn toàn làm không rõ ràng lắm ý của nàng là gì.

"Ha ha, ngươi sẽ nhanh chóng biết đến." Mộ Dung Khuynh Nhan cười mà không nói.

Tầm mắt nàng chuyển tới chiếc giường đã sụp xuống trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng đen tối. Cho dù nàng đã hạ quyết tâm phải rời khỏi gia tộc Mộ Dung, cũng không có nghĩa là nàng sẽ mặc người xâu xé, không để bụng một chút nào.

Nếu hiện tại giường đã bị gãy, nàng cũng không có cách nào để nghỉ ngơi, vậy tự nhiên là phải chuẩn bị chờ đợi "khách quý" tới cửa.

Tiểu Bạch nhìn tươi cười trên mặt Mộ Dung Khuynh Nhan, cũng không hiểu vì sao. Nhưng, nếu chủ nhân đã nói như vậy, vậy nó cũng chỉ cần chờ xem diễn.

Không lâu sau, bên ngoài lại lần nữa truyền đến một loạt tiếng bước chân trầm ổn. Tuy nhiên, từ những tiếng bước chân, vẫn có thể nghe ra, trong lòng người tới không hề có sự bình tĩnh.

Rất nhanh, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra. Hai người một già một trẻ hùng hổ đi đến.

"Xem ra Lâm Vi Vi vô lễ, là do học theo từ Lâm quản gia!" Nhìn thấy Lâm Quang Hùng và Lâm Vi Vi đến vấn tội, khoé miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười hứng thú, "Lâm Vi Vi vừa rồi cũng trực tiếp đẩy cửa tiến vào như thế này, không có chút gia giáo nào. Bất quá, hiện tại nhìn đến cách làm việc của Lâm quản gia, ta đột nhiên nhận ra, đây hẳn là tình huống mà mọi người thường nói, trên bất chính dưới tất loạn!"

"Mộ Dung Khuynh Nhan, ngươi --" nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan nói không chút lưu tình như vậy, Lâm Vi Vi không kìm nén được, trực tiếp mở to miệng muốn mắng.

Hừ, hiện tại gia gia đã tới, nàng sẽ phải trả lại toàn bộ những vũ nhục vừa rồi cho Mộ Dung Khuynh Nhan.

Rốt cuộc, nàng ấy chỉ là một phế vật không thể nào tu luyện, cư nhiên dám đối xử như vậy với nàng. Gia gia nàng chính là quản gia trong gia tộc Mộ Dung, là tâm phúc của gia chủ. Địa vị của gia gia, căn bản không phải là một phế vật như Mộ Dung Khuynh Nhan có thể so được.

Lâm Vi Vi còn chưa khịp mắng ra lời, đã bị Lâm Quang Hùng ngăn lại.

"Gia gia?" Nhìn gia gia ngăn mình lại, đáy mắt Lâm Vi Vi đều rất khó hiểu. Nàng không rõ, gia gia vì sao không cho nàng phản bác lại Mộ Dung Khuynh Nhan?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK