Hắc y nam tử hiển nhiên không nghĩ để Mộ Dung Khuynh Nhan cứ như vậy rời đi, hắn đi bước một đến gần Mộ Dung Khuynh Nhan, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, "Bản tôn thật đúng là chưa từng gặp qua người có suy nghĩ như vậy như ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ bản tôn sẽ giết ngươi sao?"
"Các hạ nếu như thật sự muốn giết ta, sẽ không nhiều lời vô nghĩa với ta ở nơi này." Đối với lời của hắc y nam tử giống như mang theo một tia uy hiếp, Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không có cảm giác sợ hãi, "Chỉ là, ta không biết các hạ muốn lưu ta lại, là vì cái gì?"
Từ lời nói và hành động của hắc y nam tử, Mộ Dung Khuynh Nhan có thể nhìn ra được, nam tử trước mắt cũng không phải chỉ nói nói mà thôi. Ở trong mắt hắn, mạng của những người đó bất quá chỉ là con kiến. Tuy nhiên, trên người nam tử trước mắt cũng không có sát ý, cho nên cái danh nhỏ của nàng, hôm nay hẳn là có thể giữ được.
"Ha ha, ngươi có thể nhìn xuyên qua ta," nghe những lời vô lễ của Mộ Dung Khuynh Nhan, hắc y nam tử không giận, thay vào đó cười nói, "Mạng của ngươi, bất quá chỉ là một cái búng tay của bản tôn mà thôi. Tuy nhiên, có một câu, nếu ngươi nói đúng, hôm nay bản tôn có ý định sẽ không giết ngươi."
Nói xong, hắc y nam tử cũng không nhìn thấy bất kỳ biến hoá nào từ trên mặt Mộ Dung Khuynh Nhan. Điều này càng làm cho hắn thêm tò mò đối nữ tử trước mắt, người bình thường dưới tình huống như thế, không phải đều nên cảm thấy nhẹ nhõm hay sao? Nàng như thế nào mà ngay cả một chút thả lỏng cũng không có?
"Tên của ngươi là gì?"
Giọng nói của hắc y nam tử trầm thấp mang theo từ tính, vang lên bên tai Mộ Dung Khuynh Nhan, làm nàng nhịn không được cảm thấy có chút phù phiếm. Bất quá, đối với vấn đề hắc y nam tử vừa nói, nàng cũng không trả lời.
Hai người chỉ nhìn chằm chằm vào nhau.
Thật lâu sau về sau, hắc y nam tử rốt cuộc thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Nếu ngươi không muốn nói, vậy bản tôn cũng sẽ không miễn cưỡng. Bất quá, bản tôn tin tưởng, sau này chúng ta sẽ còn tái kiến."
Nói xong, hắc y nam tử vẫy vẫy ống tay áo, xoay người rời đi. Bất quá trong nháy mắt, bóng dáng hắc y nam tử liền biến mất trong mắt Mộ Dung Khuynh Nhan.
Khi hắc y nam tử đã rời đi, thần kinh căng chặt của Mộ Dung Khuynh Nhan bây giờ rốt cuộc có thể buông lỏng xuống. Thực lực của nam tử kia thật sự là cao thâm khó đoán, cho nên mặc dù nam tử đối nàng không có bất luận ác ý gì, nàng vẫn không có cách nào buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
Lần gặp gỡ ngẫu nhiên này, Mộ Dung Khuynh Nhan hoàn toàn không để ở trong lòng. Đối với nàng, đây bất quá chỉ là một đoạn ký ức nho nhỏ trong cuộc đời này của nàng mà thôi. Nhưng, nàng sẽ không thể nào nghĩ tới, cuộc gặp gỡ đầu tiên này, đã đặt nền móng cho tương lai vướng vào. Tuy rằng, hiện tại hai người bọn họ còn chưa biết biết tên đối phương.
........Edit & Dịch: Emily Ton........
Sau khi rời đi không lâu, Mộ Dung Khuynh Nhan liền nhìn đến Tiểu Bạch đã trở lại với hai chú thỏ hoang.
Rất nhanh, Mộ Dung Khuynh Nhan lập tức nướng hai con thỏ hoang, cùng Tiểu Bạch vui vẻ ăn uống thỏa thích.
Con thỏ rất béo, làm miệng của Tiểu Bạch dính đầy dầu. Sau khi ăn no, nó thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ của mình. Ngày tháng như bây giờ thật sự là quá mỹ mãn, sau này đi theo chủ nhân có thịt ăn a!
Ăn xong, cả hai đều nghỉ ngơi, Mộ Dung Khuynh Nhan lập tức bắt đầu huấn luyện thể chất của mình. Thời gian còn lại không nhiều lắm, nàng cần phải nắm bắt lấy, trước khi đại hội gia tộc bắt đầu, nàng phải khôi phục sức mạnh thể chất trước kia của mình.
Mặc kệ thế nào, lần đại hội gia tộc lần này, nàng nhất định phải thắng.