"Thật ra ta cũng không muốn làm khó Lâm quản gia." Mộ Dung Khuynh Nhan nhún vai, một bộ dáng bất đắc dĩ, ngay sau đó chỉ tay vào giường của mình, "Chỉ tiếc, hôm nay cháu gái ngoan của ngươi đã tìm tới cửa. Ngươi xem, giường của đều bị nàng đánh sập."
"Ngươi nói xem, ngay cả nơi ngủ ta đều không có. Nếu như ngủ không ngon giấc, tâm tình của ta sẽ không tốt. Nếu chạy đi đâu đó hay nói gì đó không nên nói ra bên ngoài, như vậy cũng không tốt."
Nhìn bộ dáng Mộ Dung Khuynh Nhan, trong bụng Lâm Quang Hùng nóng như lửa cháy, nhưng cũng biết lúc này mình không làm gì được Mộ Dung Khuynh Nhan, chỉ có thể cắn răng, mở miệng nói, "Đại tiểu thư yên tâm, lão phu sẽ lập tức tìm người tới giúp ngươi sửa lại giường."
"Ta đây đa tạ Lâm quản gia trước." Mộ Dung Khuynh Nhan cười gật gật đầu, tiếp tục mở miệng nói, "Đúng rồi, còn có một việc."
"Tuy rằng ta không được gia chủ coi trọng, nhưng mấy năm nay, chi tiêu hằng ngày của ta tựa hồ thật sự ít đi không ít. Ta cẩn thận tính toán một chút, bạc tiêu mỗi tháng dường như thiếu mất một nửa. Không biết Lâm quản gia có thể thu hồi lại cho ta hay không?"
"Ta cũng biết, chuyện này nhất định không phải do Lâm quản gia tính sai. Lâm quản gia quản lý Mộ Dung gia lớn như vậy, nhất định không thể chiếu cố hết tất cả các nơi, ta có thể thông cảm."
Nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan nói vậy, Lâm Quang Hùng thiếu chút nữa là phun ra một búng máu. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn trực tiếp tát Mộ Dung Khuynh Nhan một cái.
"Lời đại tiểu thư nói rất đúng, hết thảy này đều do lão phu quản lý không tốt." Ánh mắt Lâm Quang Hùng nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan giống như đang muốn giết người, "Chờ một chút, lão phu sẽ phái người đem bạc tiêu hàng tháng còn thiếu mấy năm nay của đại tiểu thư tới đây."
Nói xong, Lâm Quang Hùng cố gắng chịu đựng tức giận, bất bình lôi kéo Lâm Vi Vi, rời khỏi sân của Mộ Dung Khuynh Nhan.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
"Chủ nhân, ngươi thật là quá lợi hại."
Hai ông cháu Lâm Quang Hùng vừa mới rời đi, Tiểu Bạch liền hóa thành một luồng ánh sáng trắng, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Mộ Dung Khuynh Nhan, trên mặt tất cả đều là bội phục, "Ngươi bất quá chỉ nói dăm ba câu, đã khiến cho lão thất phu: vừa mất phu nhân lại thiệt quân."
Trong khi nói chuyện, ánh mắt lấp lánh của Tiểu Bạch vẫn luôn khâm phục mà nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan. Vừa rồi thời điểm khi nghe chủ nhân nói chuyện, nó cũng không hiểu chuyện xảy ra như thế nào. Hiện tại nhìn đến bộ dáng nghẹn khuất của lão thất phu kia. Nó thật đúng là muốn ngửa mặt lên trời cười to! Chủ nhân quả thật là quá ghê gớm.
"Kỹ xảo như vậy cũng chỉ có thể dùng một lần mà thôi." So với hưng phấn của Tiểu Bạch, Mộ Dung Khuynh Nhan có vẻ bình đạm hơn nhiều, "Hơn nữa, ta sợ rằng còn phải cảm tạ Nam Cung Diệp đã tới cửa từ hôn. Nếu không phải bởi vì hắn nháo như vậy, hiện tại ta cũng sẽ không trở thành tiêu điểm của mọi người."
"Cũng chính là vì nguyên nhân này, hiện tại, ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Điểm này, trong lòng Lâm Quang Hùng cũng là biết rõ ràng. Bất quá, lúc này tuy rằng hắn đã thỏa hiệp, nhưng trong lòng khẳng định sẽ rất hận ta. Về sau, tuyệt đối sẽ âm thầm ngáng chân."
"Chủ nhân cứ yên tâm." Tiểu Bạch vỗ vỗ bộ ngực, mở miệng cam đoan nói, "Về sau ta sẽ bảo hộ ngươi thật tốt."
Nhìn một đoàn Tiểu Bạch nho nhỏ, bộ dáng nghiêm túc cam đoan, Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được phụt cười ra tiếng.