Trên con phố dài tĩnh mịch, Địch Thanh bước thấp bước cao, như cô hồn đi về phía Hoàng cung. Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là tới Hoàng cung gặp Vũ Thường. Hắn chỉ biết đi, thần sắc hoảng hốt nên không để ý đến, không biết từ khi nào phía sau hắn không xa có người đang âm thầm đi theo, thoắt ẩn thoắt hiện.
Địch Thanh không biết đã đi được bao lâu rồi, hắn bước vào con ngõ nhỏ phía trước, trong ngõ tối đen, thậm chí có luồng khí âm u. Địch Thanh đờ đẫn đi xuyên qua, chưa đến cửa ngõ thì một cơn gió lạnh thổi tới, phía trước có bóng người bay đến. Còn người đi theo hắn phía sau kia đột nhiên chìm vào trong bóng tối.
Đêm khuya như vậy, bóng người phía trước bồng bềnh như ma quỷ lơ lửng giữa không trung, kể cả người can đảm nhìn thấy cũng sợ chết khiếp.
Địch Thanh dừng lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đó. Trong đêm tối, hắn không nhìn rõ diện mạo của người này, toàn thân hắn run rẩy, kêu lên:
- Vũ Thường, là nàng sao?
Hắn bất ngờ lao lên, chỉ muốn ôm lấy bóng người đó. Hắn cứ cho rằng đó là Dương Vũ Thường và cũng hy vọng đó là Dương Vũ Thường.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người đó chợt lùi lại phía sau, thân pháp mơ hồ, bật cười khanh khách nói:
- Địch Thanh, ngươi hãy để mạng lại cho ta.
Trong đêm tối, ánh mắt người đó lại xanh biếc, ẩn hiện hào quang di chuyển, lúc nhạt lúc đậm. Cặp mắt đó khi có màu nhạt thì xanh như cây cỏ, khi đậm lại như cỏ rêu nơi chân tường, thể hiện vẻ kỳ dị không thể tả nổi.
Nếu không phải quỷ, người đó sao có đôi mắt như vậy được?
Địch Thanh nhìn bóng dáng đó với vẻ mặt đờ đẫn, chợt hỏi:
- Ta thiếu mạng ngươi sao?
Người đó giật mình, y xuất hiện đột ngột, cứ nghĩ rằng không dọa Địch Thanh sợ chết khiếp thì cũng khiến hắn hồn bay phách lạc, đâu ngờ công sức lần này đã tan theo mây khói. Y đảo mắt, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, khi ngươi ở Lăng Vĩnh Định đã làm kinh sợ hồn phách của ta, nhất định phải chết!
Người đó mới nói ra chữ “chết”, bỗng giơ tay nắm lấy lồng ngực Địch Thanh. Móng tay y như dao, năm ngón tay phải dài hơn một nửa so với người thường.
Người đó đúng là ma quỷ của Lăng Vĩnh Định sao? Tay dài rộng hơn người thường, chẳng phải rất giống cánh tay để lại vân tay trên bàn đá ở lăng tẩm sao?
Địch Thanh kinh hãi, lẽ nào… y chính là Triệu Hằng? Lần này cố ý từ Quan Quách tới tìm Địch Thanh gây phiền toái chăng?
Y làm điệu bộ, đột ngột ra một đòn. Không ngờ thần sắc Địch Thanh hoảng hốt, căn bản không suy nghĩ nhiều, nghe giọng y dù thê lương nhưng tuyệt đối không phải giọng nữ nhi, hắn hận đó không phải Vũ Thường liền quát:
- Cút!
Hắn đánh một quyền vào bàn tay của bóng người đó.
Một tiếng phịch vang lên, người đó lùi về sau một bước, Địch Thanh cũng đau đớn toàn thân, nhưng hắn mặc kệ, chỉ muốn toàn lực xông lên. Bóng người đột nhiên chặn trước mặt Địch Thanh, ánh mắt sáng rực, hét một tràng dài:
- Úm ma ni bá mễ - hồng!
Âm thanh đó như tiếng sấm rền, đợi khi chữ “hồng” vừa dứt, âm thanh như sấm sét kinh người dội thẳng khắp người Địch Thanh. Hắn chỉ thấy toàn thân run rẩy dữ dội, khoảnh khắc đó, đầu óc nổ vang…
Địch Thanh lập tức đứng ngây bất động.
Người nọ bước đến gần, chậm rãi nói:
- Địch Thanh, ngươi từ đâu đến?
Y tiến sát tới Địch Thanh mới hiện ra thân hình cao gầy, đầu rất to và hai tay kết ấn. Ánh xanh trong mắt y càng lúc càng yêu dị.
Tên này chính là Bất Không! Một trong ba đại cao thủ dưới trướng của Thổ Phiên Vương Giác Tư La - Bất Không!
Địch Thanh ngơ ngác nhìn Bất Không, dường như đã không còn nhận ra y, chỉ đáp lại:
- Ta từ Quách phủ tới.
- Ngươi muốn đi đâu?
Bất Không hỏi tiếp.
Khuôn mặt Địch Thanh tỏ vẻ đau khổ:
- Ta muốn đi tới Hoàng cung tìm Vũ Thường.
Bất Không có vẻ trầm ngâm, cũng không biết Vũ Thường là ai, y bèn hỏi:
- Ngươi ở lăng Vĩnh Định có cùng Triệu Trinh tìm được Ngũ long không?
Địch Thanh lẩm bẩm nói: - Ngũ long ư? Lăng Vĩnh Định không có. . .
Ánh mắt Bất Không lóe sáng, quắc mắt nhìn chằm chằm Địch Thanh, từ từ nói:
- Lăng Vĩnh Định không có Ngũ long, vậy ở đâu có?
Địch Thanh dường như đã hoàn toàn bị mê hoặc liền đáp:
- Ngũ long ở trên người ta.
Bất Không tỏ vẻ mừng rỡ, không ngờ lại có phát hiện bất ngờ như vậy.
Hóa ra Bất Không đã có tâm kế, y là cao thủ mật tông của Tàng Bắc, tinh thông tam mật, ý chí cực kỳ kiên cường, thấy Địch Thanh ra quyền rất uy lực, chỉ sợ không thể bắt Địch Thanh, thế nhưng thấy vẻ mặt Địch Thanh hoảng hốt, trong lòng y nảy ra một kế là dùng Đại Minh chú sáu chữ để khống chế tinh thần của Địch Thanh.
Y ngẫu nhiên gặp Địch Thanh, vốn định tìm hiểu một số chuyện. Y sợ Địch Thanh không nói nên mới giả làm ma quỷ, không ngờ lại biết được tung tích của Ngũ long. Trong sự mừng rỡ, y không ý thức được trên bức tường cao bên cạnh có một đôi mắt đang theo dõi y.
Đôi mắt đó lấp lánh như sao trên trời, khi nghe thấy “Ngũ long” cũng không khỏi kinh ngạc.
Bất Không dễ dàng có được tung tích của Ngũ long nên dường như không dám tin bèn hỏi:
- Ngũ long sao lại ở trên người ngươi?
Địch Thanh nói:
- Ta nhặt được.
Bất Không giật mình kinh ngạc mãi, thầm nghĩ Lưu thái hậu thà phải trở mặt với Giác Tư La cũng không lấy Ngũ long ra, rõ ràng rất xem trọng Ngũ long. Sao Ngũ Long giờ lại rơi vào tay Địch Thanh được? Đang muốn để Địch Thanh lấy Ngũ long ra thì không ngờ Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Ngũ long lại xuất hiện, nước mắt tuôn không ngừng…
Hắn vốn đã bị mê hoặc, nhưng hai từ Ngũ long bỗng nhiên mở ra ý thức hỗn độn của hắn, trong lòng đau khổ, đường bóng trắng đó đột nhiên thoáng hiện trong đầu óc hắn, khuôn mặt tuấn tú của Địch Thanh méo xệch, nghiến răng nói:
- Ta phải đi rồi.
Bất Không rùng mình, chưa bao giờ nghĩ rằng có người vẫn còn nói ra được những lời này dưới sự khống chế của y.
Y thở dài một hơi, hai tay vặn vào nhau kết ấn, ánh mắt càng thêm phần yêu dị, chăm chú nhìn Địch Thanh nói:
- Ngươi không được đi đâu cả.
Địch Thanh chỉ cảm thấy trong ánh mắt của Bất Không như hồ nước thiên cổ, ẩn chứa không biết bao nhiêu bí mật. Hắn bị ánh mắt của Bất Không tác động, tình cảm kích động đã dần dịu xuống, hắn hỏi:
- Ta không thể đi đâu sao?
Bất Không khá mừng rỡ, hạ giọng nói, càng lúc càng hòa nhã:
- Ngươi hãy ở đây, không đi đâu cả, cũng không cần phải tìm ai…
Y sợ chần chừ lại có biến cố nên không dám nhắc đến Ngũ long nữa, đưa tay sờ vào lồng ngựa Địch Thanh, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Ngươi không cần tìm ai cả…
Chưa dứt lời, Địch Thanh đã điên cuồng gào thét:
- Vũ Thường! Không ai có thể ngăn cản ta đi tìm Vũ Thường!
Vừa nói xong, hắn đã ra một đòn đánh trúng vào lồng ngực của Bất Không.
Bất Không nằm mơ cũng không ngờ rằng, Địch Thanh đang bị thôi miên kia sẽ đột nhiên xuất chiêu, y bất ngờ không kịp trở tay nên đã bị một đòn của Địch Thanh đánh mạnh vào ngực.
Phịch một cái, Bất Không kêu rên, hộc máu miệng. Y vốn có gân cốt rắn chắc như thép, thế nhưng bị một quyền của Địch thanh đã thấy xương ngực nứt ra, toàn thân mệt mỏi.
Uy thế từ đòn đánh của Địch Thanh không ngờ lại mạnh thế.
Bất Không hoảng sợ trong lòng, cho rằng Địch Thanh cố tình ra vẻ bị khống chế, đợi khi y không phòng bị mới phản kích. Nghĩ đến đây, y không dám ở lại liền tung người chìm vào trong bóng tối.
Bất Không rút lui, Địch Thanh đã không còn bị khống chế nữa, đầu óc hắn ầm vang, cơ thể lắc lư, ngã quỵ xuống đất. Hắn bị thương trước cửa Hoàng cung, vết thương vốn đã rất nặng, hoàn toàn nhờ vào ý chí để lao ra. Ban nãy Bất Không đã dùng tinh thần hủy hoại chút ý chí còn sót lại của hắn, Bất Không vừa rời khỏi, Địch thanh không còn chống cự nổi nữa liền ngất đi.
Hắn ngã ở trong ngõ, chìm sâu trong hôn mê, nhưng trên khuôn mặt vẫn khắc nỗi đau tận xương tủy. Nỗi đau kinh người ấy sống chết vẫn không rời.
Đôi mắt trên bức tường cao kia cũng không ngờ có sự thay đổi này, đợi Bất Không đi, người này liền xoay người xuống, nhẹ nhàng như chim yến bay tới cạnh Địch thanh. Chiếc ô dài được bật ra để che mưa gió cho hắn.
Hóa ra ban nãy người đi theo sau Địch thanh chính là gã!
Mưa vẫn rơi tí tách như những giọt nước mắt đau lòng của tình nhân. Người đó đứng rất lâu trước Địch Thanh, nhìn nỗi đau đớn và khổ sở trên mặt hắn, hàn ý trong ánh mắt như mưa phùn bay trên bầu trời.