Địch Thanh lòng đầy tâm sự vốn muốn hỏi chuyện của Phi Tuyết, thấy Cát Chấn Viễn uống sảng khoái, không muốn làm mất cảm hứng nên cũng đè ý niệm xuống.
Không ngờ sau khi Cát Chấn Viễn uống vài chén, nhìn đống lửa, đột nhiên lẩm bẩm nói:
- Ta thật không biết cô ấy tên Phi Tuyết, ta có thể nói quen cô ấy, nhưng chỉ là tình cờ gặp mặt, ta không ngờ cô ấy vẫn có thể nhớ ta.
Địch Thanh chấn động, không biết Cát Chấn Viễn là có lòng hay là vô ý nói chuyện cũ, để tâm lắng nghe.
Cát Chấn Viễn thấp giọng tự nói, giống như là nhớ lại cái gì:
- Lúc đó, cô ấy vẫn là đứa trẻ. Có một hôm Cát gia chúng tôi có một bà bà bị bệnh hấp hối, trong thôn đại phu có tiếng nhất đều lắc đầu nói không thể cứu nữa, bảo mọi người chuẩn bị hậu sự... Cô gái đó bỗng nhiên tới, cô ấy lúc đó là một tiểu cô nương, trước giường bệnh của bà bà, đột nhiên khóc rất thương tâm, giống như lão bà bà là người thân của cô ấy.
Y nói rất hoảng hốt, giống như là kể một giấc mộng, ánh lửa bừng lên, giống như tinh linh nhảy trong bóng đêm.
Cát Chấn Viễn thần sắc mê ly, làm người ta không phân biệt là tỉnh hay say, lại nói:
- Lúc ấy ta ở bên cạnh nhìn, không khỏi hỏi: “Tiểu cô nương, đây là người thân của cô sao?”. Tiểu cô nương đó liếc nhìn ta. Cái nhìn đó, làm người ta giống như rơi vào trong mộng...
Địch Thanh nhớ lại cảnh tượng gặp Phi Tuyết, cũng có chút thổn thức. Hắn có ấn tượng với Phi Tuyết, cũng là vì ánh mắt trong suốt đó của cô, giống như con ngươi không dính khói lửa nhân gian.
Cát Chấn Viễn vẻ mặt không tập trung, thấp giọng nói:
- Tiểu cô nương chỉ liếc nhìn ta, rồi quay đầu lại nói. “Các người đừng khóc, ta có thể cứu bà ấy.” Người thân của bà bà đó tất nhiên không dám tin, lại thấy tuổi cô ấy còn quá nhỏ, đều quát lớn. Ta ở bên nói: “Dù sao cũng đều là chết, để cô ấy thử xem có thể thế nào?” Lúc đó ta ở trong thôn có chút danh vọng, mọi người lúc này mới miễn cưỡng để tiểu cô nương đó thử. Tiểu cô nương đó lấy ra thứ giống viên đá. Viên đá đó vốn màu trắng nhạt, nhưng trong đó giống như có ánh sáng đom đóm chớp động, giống như đom đóm bồng bềnh trong thảo nguyên mịt mờ.
Y nói tới đây, khẽ run. Nhớ tới đêm tuyết đó, Phi Tuyết cũng lấy ra hòn đá đó, là để y tin là Phi Tuyết, để Phi Tuyết dẫn Địch Thanh đi.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Loại đá đó, cũng là hiếm thấy, chẳng trách được Cát Chấn Viễn vừa thấy khó quên.”
Cát Chấn Viễn lại nói:
- Tiểu cô nương lấy bát nước giếng, đem hòn đá kia bỏ vào, đợi một hồi, lấy tảng đá lại, đem bát nước cho bà bà uống, không ngờ...
Trên mặt y lộ ra sắc mặt khó tin:
- Bà bà đó rất nhanh tỉnh lại, còn có thể động đậy.
Liêu Phong vẫn cố kìm chế không ra tiếng. Lúc này kinh ngạc vạn phần, thất thanh nói:
- Trên đời còn có chuyện thế này?
Cát Chấn Viễn cũng không để ý tới Liêu Phong, lại uống một ngụm rượu, lẩm bẩm nói:
- Nếu ta không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự cũng không tin chuyện này. Ta cũng biết... sau khi nói ra, rất nhiều người cũng là không tin, ngược lại sẽ cảm thấy ta là đang nối dối.
Liêu Phong có chút hổ thẹn, nhất thời không nói.
Cát Chấn Viễn lặng lẽ cười, lẩm bẩm nói:
- Người nhà bà bà tất nhiên thiên ân vạn tạ đối với tiểu cô nương đó, nhưng tiểu cô nương đó ngược lại lạnh lùng nói: “Tự ta cứu bà ấy, không liên quan chuyện của các người.” Cô ấy nói xong thì đi, lại không liếc nhìn bà bà một cái. Mọi người đều rất kỳ lạ, nhưng không dám truy hỏi. Ta lại nhìn thấy trong thôn có hai người đàn ông chơi bời lêu lổng thầm nói hai câu đuổi theo tiểu cô nương đó.
Địch Thanh chau mày nói:
- Hai người này không có ý tốt, chỉ sợ nhìn thấy hòn đá trong ngực của tiểu cô nương.
Lại đang nghĩ: “Phi Tuyết mảnh mai, nhất định không địch lại hai thanh niên trai tráng, chẳng lẽ là Cát Chấn Viên ra tay cứu cô ấy sao?”
Cát Chấn Viễn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ai thấy hòn đá đó thần kỳ như vậy nhất định có ý chiếm hữu. Ta thấy hai người đó lén lén lút lút, rồi đi theo sau bọn họ, mới ra khỏi thôn, thì mất hành tung của hai người đó. Ta không khỏi lo lắng, lớn tiếng hô: “Các ngươi chớ hồ đồ, tiểu cô nương, cô ở đâu?” Ta tìm khắp nơi, đợi tới lúc trời tối, tới trước bãi tha ma bên ngoài thôn Cát gia, ta đánh gan đi qua, lại phát hiện hai người đó chính là hai tên du côn đuổi theo tiểu cô nương, còn tiểu cô nương sớm đã không thấy.
Địch Thanh chấn động:
- Hai người đó... thế nào?
Trên mặt Cát Chấn Viễn đột nhiên hiện ra ý kinh hãi, tay cầm bát rượu kịch liệt run rẩy giống như gặp quỷ, câm nửa hồi sau mới nói:
- Lúc đó là mùa hè, đom đóm bay qua bay lại, giống là ma trơ của khu nghĩa địa. Hai người kia quỳ ở đó, giống như là xác chết. Trong lòng ta sợ hãi, quát: “Các ngươi làm gì vậy?” Không ngờ sau một tiếng quát, hai người đó đột nhiên nhảy lên, một người lớn tiếng khóc: “Ta đáng chết, ta đáng chết.” Nắm tay y đánh vào mặt, đánh đến da mặt vỡ tan ra, máu tươi vẩy tung tóe, mà như không có cảm giác. Một người khác lại cười lớn: “Ha ha, hòn đá, ha ha. Trên trời đầy là đá”, y chỉ lên những con đom đóm trên trời, không ngừng cười điên cuồng giống như là điên. Hai người đó ban ngày vẫn là người đàng hoàng, nhưng đột nhiên điên. Hơn nữa từ đó về sau, lại không có tỉnh táo nữa.
Gió thu thổi qua, lửa sáng tắt. Địch Thanh và Liêu Phong thấy Cát Chấn Viễn cũng thần sắc điên cuồng, không khỏi lạnh sống lưng.
Hai người đàn ông đó tại sao điên, chẳng lẽ là vì nguyên nhân của Phi Tuyết.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, lay động một thanh củi trong đóng lửa, trong tiếng “đẹt đẹt” đốm lửa nhảy bay.
Cát Chấn Viễn bỗng nhiên nhảy lên, chỉ tay vào đốm lửa trên trời, nói:
- Là, chính là loại lửa này, đầy trời đều là loại lửa này.
Y vẻ mặt hoảng sợ, giống như phát cuồng, tình hình năm đó, rõ ràng đả kích cho y rất lớn.
Địch Thanh trong lòng kinh sợ, đột nhiên cầm tay Cát Chấn Viễn quát:
- Chấn Viễn, ngươi tỉnh lại.
Hắn quát to một tiếng. Cát Chấn Viễn thân hình chấn động, trán đầy mồ hôi, có chút mơ màng nhìn Địch Thanh nói:
- Địch chỉ huy, ty chức làm sao vậy?
Địch Thanh tràn đầy kinh hãi, thấy Cát Chấn Viễn thần sắc hoảng hốt, chỉ sợ y không kiểm soát được nữa, lắc đầu nói:
- Không có gì.
Hắn đưa một chén rượu, Cát Chấn Viễn uống một hớp, sau một hồi lâu mới tỉnh táo, nghĩ mà sợ nói:
- Lúc nãy ta có chút phát điên không.
Thấy vẻ mặt của Địch Thanh và Liêu Phong đầy kinh hãi, Cát Chấn Viễn toàn thân lại run lên, thấp giọng nói:
- Ta mỗi lần nhớ tới chuyện đó, không biết tại sao đều như vậy. Ta tìm các người uống rượu, là muốn dùng rượu thêm can đảm, ta mới dám nói những chuyện này.
Địch Thanh cực kỳ kinh hãi, không ngờ chuyện đó lại cho Cát Chấn Viễn ký ức kinh khủng như vậy.
Sau khi Cát Chấn Viễn uống hai bát rượu, lúc này mới trấn tĩnh lại, lẩm bẩm:
- Sau đó ta kinh hãi quá độ, bệnh nặng một trận. Còn hai gã du côn đó, cũng không có bình thường. Tới bây giờ, có khi trong mộng, ta còn có thể mơ thấy cảnh tưởng đó, luôn khủng khiếp. Sau đó ta trà trộn vào quân doanh, cũng không có gặp lại Phi Tuyết.
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Sau đó Phi Tuyết tới Tân trại, là cháu gái ông rèn sắt. Chẳng lẽ ngươi chưa biết bao giờ?
Cát Chấn Viễn cả kinh:
- Tân trại chỉ có một lò rèn. Ngài nói lão Lâm đó phải không? Ông ấy quả thật có một cháu gái. Nhưng không giống tiểu cô nương ta gặp. Tiểu cô nương đó khuôn mặt trắng như tuyết. Cháu gái của lão Lâm, hình như sắc mặt vàng, thật là một người không?
Y chau mày, suy nghĩ khổ sở không hiểu.
Địch Thanh thấy Cát Chấn Viễn trần đầy buồn rầu, an ủi nói:
- Có phải cô ấy hay không đều không sao nữa rồi...
Cát Chấn Viễn không hề suy nghĩ, thở dài nói:
- Cô ấy luôn thần bí như vậy, làm người ta khó hiểu. Chỉ huy sứ, ngài bị thương ở Bình Viễn, trên đường ty chức dẫn ngài tới Thanh Gian, đụng phải tiểu cô nương đó. Đương nhiên, cô ấy đã lớn rồi. Ty chức bắt đầu không nhận ra cô ấy, cô ấy nói có thể cứu ngài, nhưng phải dẫn ngài đi. Ty chức quả thật rất khó khăn, nhưng sau đó cô ấy lấy ra hòn đá. Hòn đá đó...chính là hòn đá trắng hiện ra đom đóm năm đó. Ty chức nhớ lại câu chuyện, mới biết là cô ấy. Ta biết có lẽ còn có người có thể cứu ngài, nhưng lúc đó chỉ có cô ấy có thể cứu ngài. Ty chức chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Liêu Phong xấu hổ nói:
- Nhưng lúc đó bọn ta hỏi ngươi, tại sao ngươi chết cũng không nói những chuyện này?
Cát Chấn Viễn nghiêm nghị nói:
- Ta nói, các ngươi tin không?
Liêu Phong ngơ ngẩn, không phản bác được. Lúc đó Địch Thanh mất tích, tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ Cát Chấn Viễn. Chuyện này lại bí hiểm như vậy, Cát Chấn Viễn cho dù nói thật, Liêu Phong trong lòng tự hỏi, cũng là không tin.
Nghi ngờ bắt đầu, sự thật cũng là mờ nhạt vô lực.