- Ngươi ăn gan gấu sao dám nói như vậy?
Địch Thanh thu đao vào vỏ nói:
- Đây là chuyện riêng của ta với Thánh công tử, mắc mớ gì tới ngươi? Thánh công tử không đồng ý, ta cũng không cần xen vào việc của người khác.
Hắn quay đầu định đi. Thầm nghĩ dù sao cùng với hai người này cũng có chút giao tình, mắt nhắm mắt mở thả bọn họ qua là được.
Thánh công tử kêu lên:
- Được, ta đáp ứng ngươi. Trước ngươi giúp ta chạy trốn rồi nói sau.
Địch Thanh rùng mình:
- Ngươi đã giết người.
Thánh công tử cười khổ nói:
- Ngươi thấy ta giống kẻ giết người sao? Ai nha, mau lên, ngươi giúp ta trước rồi nói sau.
Địch Thanh cảm thấy Thánh công tử không phải là kẻ xấu, liền quyết định ra tay, nói:
- Các ngươi đi theo ta!
Hắn dẫn hai người tới ngoài chỗ vừa mới mổ heo, nói:
- Bên trong là nơi giết mổ động vật. Hình như tạm thời không có ai. Chờ một lát ta nghĩ biện pháp đưa các ngươi ra ngoài.
Diêm tiên sinh cau mày nói:
- Chúng ta sao có thể đi qua chỗ bẩn thỉu này.
Địch Thanh vừa tức vừa cười:
- Vậy ngươi đến chỗ cao quý mà đi. Thánh công tử, công tử nghĩ sao?
Thánh công tử hướng chỗ cũ nhìn một cái, mơ hồ nghe thấy tiếng người. Sắc mặt biến hóa, khó xử nói:
- Nhưng ta không trèo qua được.
Địch Thanh ngồi xổm xuống nói:
- Dẫm lên đầu vai của ta trèo lên. Ta chịu chút thiệt thòi, ngươi nhớ phải báo đáp ta đấy!
Thánh công tử gật gật đầu, cuống quít dẫm lên đầu vai Địch Thanh. Địch Thanh dùng lực, Thánh công tử đã bay qua đầu tường. Diêm tiên sinh thay đổi sắc mặt, kêu lên:
- Địch Thanh, ngươi mau đưa ta sang, ta phải đi theo Thánh công tử.
Địch Thanh thở dài, nâng người lên:
- Ta lại không nợ ngươi cái gì, ngươi dựa vào cái gì muốn ta hỗ trợ.
Diêm tiên sinh giận dữ, sờ tay vào ngực, lấy ra thỏi bạc nói:
- Chỗ này đủ chưa?
Thánh công tử ở bên trong hô nhỏ:
- Diêm tiên sinh, ngươi nhanh lên, ta cảm thấy sợ.
Địch Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân ở phía Tập Anh Môn. Không kịp ra giá, lại đưa Diêm tiên sinh sang bên. Lúc này mới sửa sang lại áo giáp, ôm đao mà đứng.
Góc rẽ vang lên tiếng ồn ào, mắt thấy sắp đến, trong lòng Địch Thanh vừa động, nghênh đón nói:
- Ai ồn ào thế?
Trả lời là một đám người, tiến gần vây kín Địch Thanh. Địch Thanh cả kinh, tay cầm chuôi đao, đang định hô quát thì thấy một người con gái đội mũ phượng, khăn quàng vai, thần sắc kiêu căng, liền đem lời nuốt vào. Hắn vừa vào cung, mặc dù không biết cô gái này là ai. Nhưng nghĩ đến có thể mang theo một đám người chạy lộn xộn trong cung thì chắc không phải dễ đụng vào.
Bên cạnh nàng kia có năm sáu người cung nhân, bảy tám cung nữ, trên trán mỗi người đổ đầy mồ hôi. Nàng kia nhìn khắp nơi, thấy chung quanh không có người, dài giọng nói:
- Ngươi có thấy ai đi qua đây không?
Địch Thanh nói:
- Có ạ.
Thánh công tử đứng bên trong nghe được, suýt chút nữa hôn mê bất tình. Nàng kia vui vẻ nói:
- Người nọ đâu?
Địch Thanh nói:
- Không phải là các ngươi sao?
Một cung nhân đứng bên cạnh kêu lên:
- Lớn mật! Ngươi dám nói như thế với Hoàng Hậu à?
Địch Thanh chấn động, suýt nữa té ngã. Hắn không ngờ tới người con gái này lại là Quách Hoàng hậu trong cung. Mặc dù Địch Thanh không quen thuộc tình hình trong cung, nhưng cũng biết đương kim Thiên tử có một Hoàng hậu họ Quách. Quách Hoàng hậu muốn tìm Thánh công tử là cớ làm sao? Chẳng lẽ là Thánh công tử tham luyến sắc đẹp, cho dù là Quách Hoàng hậu cũng dám thông đồng làm bậy? Địch Thanh âm thầm kêu khổ. Thầm nghĩ đen đủi chọc vào Hoàng hậu. Nếu bị nàng phát hiện Thánh công tử, Thánh công tử không trượng nghĩa, lại khai ra hắn, vậy sau này hắn không cần phải đứng ở Tập Anh Môn rồi, cho dù chăn heo cũng không thể.
Quách Hoàng hậu đã trợn mắt tròn xoe, rồi đột nhiên vươn tay đánh tới. Địch Thanh cắn rang một cái. Chỉ nghe “Bốp” một tiếng. Cung nhân vừa vuốt mông ngựa (nịnh hót) đã bị Hoàng hậu cho một bạt tai. Cung nhân kia bụm mặt, vô cùng sợ hãi. Địch Thanh không bị đánh, cảm thấy hồ đồ. Chẵng nhẽ Quách Hoàng hậu hôm nay uống nhầm thuốc?
Đôi mắt tròn đen lánh của Quách Hoàng hậu trừng lên, chỉ vào đám cung nữ mắng:
- Một đám ngu xuẩn! Không để ý người chạy đi còn ở đây đùn đẩy trách nhiệm? Nơi này không có, thì không biết tìm nơi khác sao?
Nàng quay đầu liền cất bước, bất chấp để ý Địch Thanh.
Có một cung nữ tới nói:
- Hoàng hậu, Thái hậu gọi người. Mời người sang.
Quách Hoàng hậu lại đánh tới một cái tát. Cung nữ kia hét thảm một tiếng, trên mặt đã có vài vết máu. Quách Hoàng hậu nói:
- Tự ta không biết đi sao? Cần ngươi phải lắm miệng?
Ồn ào qua đi, một lúc sau, Quách Hoàng hậu đã không còn thấy thân ảnh. Địch Thanh không kìm nổi sờ sờ mặt. Âm thầm may mắn, nghĩ Quách Hoàng hậu chắc có bệnh. Thảo nào Thánh công tử muốn chạy trốn chết. Ai gặp phải loại nữ nhân này, cũng phải chạy mất dạng. Nhưng mà cái người có bệnh này sao phải vội vàng tìm Thánh công tử nhỉ?
Địch Thanh nghĩ mãi không rõ, cũng thuận chân nhảy qua tường. Đợi đến khi vào đến cửa chính khu giết mổ, nhìn quanh thấy không ai liền lắc mình mà vào. Trong viện vắng tanh, ngay cả tạp dịch cũng không có. Chắc là đi nghỉ hết rồi. Địch Thanh thầm kêu trời xanh có mắt. Xem ra qua mấy ngày là có thể lại thấy Vũ Thường rồi. Hóa ra Địch Thanh muốn cùng Thánh công tử cò kè mặc cả là vì chuyện của Dương Niệm Ân.
Vào hậu viện, Địch Thanh thấy Thánh công tử và Diêm tiên sinh đang ngồi trong viện, nhìn lợn chết mà nhăn nhó. Địch Thanh thở dài nói:
- Cũng may ta giải quyết tốt, Thánh công tử, vì sao Hoàng hậu muốn tìm công tử?
Địch Thanh nghĩ lại còn sợ, không kìm nổi muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
Trong mắt Thánh công tử hiện lên vẻ giận dữ. Giây lát lại bị thay thế bởi sự u sầu, thở dài nói:
- Đừng nói nữa, đó là một nữ nhân điên.
Địch Thanh tràn đầy đồng cảm. Thấy Thánh công tử không muốn nhắc lại, thầm nghĩ mặc cô ta là Hoàng hậu hay Thái hậu, mình trước đem yêu cầu đề xuất ra đã. Đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, sắc mặt Địch Thanh biến đổi, vội la lên:
- Chẳng lẽ bọn họ đuổi tới? Các ngươi mau trốn!
Thấy bên cạnh có một chuồng heo, chất đầy cỏ khô, liền ra hiệu cho Thánh công tử trốn vào.
Diêm tiên sinh cả giận nói:
- Điều này sao có thể?
Thánh công tử cau mày nói:
- Trước cứ trốn đã, tiến vào chuồng heo còn hơn bị Hoàng hậu bắt được.
Dứt lời y liền chui vào chuồng heo. Diêm tiên sinh mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi theo. Hai người đã giấu kỹ thân mình. Địch Thanh chợt nghe tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân rất nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe, rất khó phát hiện. Địch Thanh cảm thấy rét run, nói:
- Ai ở bên ngoài, nơi này sao không có người? Ta muốn tìm các ngươi có việc.
Một người lắc mình vào, đã đứng trước mặt Địch Thanh. Địch Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu mới nói:
- Quách đại ca, sao huynh lại tới đây?
Người tới là Quách Tuân. Quách Tuân nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Ngươi đến nơi này làm cái gì?
Địch Thanh ấp úng nói:
- Không có gì, chỉ là nghe thấy tiếng giết heo, liền chạy sang nơi này xem. Quách đại ca, huynh đến nơi này làm gì?
Quách Tuân chậm rãi nói:
- Ta biết ngươi mới thăng chức, cho nên sang đây xem. Mới vừa rồi thấy ngươi nhảy vào, cho nên cũng đi theo.
Địch Thanh không biết Quách Tuân nghe được nhiều ít, nói tránh đi:
- Chỗ giết heo, không có gì đẹp mắt. Quách đại ca, chút ta đi ra ngoài nói sau.
Hắn vừa mới bước đi, Quách Tuân đã nói:
- Trong chuồng heo là ai?
Địch Thanh cả kinh. Không đợi nhiều lời, Quách Tuân đã lắc mình tiến đến, xốc rơm rạ trong chuồng heo lên. Địch Thanh thấy không tốt, chỉ cho là Thánh công tử phạm tội, Quách Tuân lại tới đây tập nã, vội kêu lên:
- Quách đại ca, chớ tổn thương anh ta. Anh ta là bằng hữu của đệ.
Thân hình Quách Tuân cứng lại, nhìn Thánh công tử chui từ đống rơm rạ ra, thần sắc trở nên cực kỳ cổ quái, thấp giọng nói:
- Bằng hữu của ngươi?
Thánh công tử nhìn thấy Quách Tuân, chỉ có thể cười khổ nhưng không có ý sợ hãi. Địch Thanh không có lưu ý đến vẻ mặt của Thánh công tử, không ngừng nói:
- Đúng vậy, bọn họ là bằng hữu của đệ…
Chưa nói xong, Địch Thanh đã há mồm trợn mắt, bởi vì hắn nhìn thân Quách Tuân quỳ một gối xuống, hướng Thánh công tử thi lễ nói:
- Điện Tiền Chỉ huy sứ Quách Tuân, tham kiến Thánh Thượng!
Địch Thanh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, thất thanh nói:
- Thánh…Thánh Thượng? Anh ta là Thánh Thượng?