Nói đến đây, sắc mặt Địch Thanh đột nhiên phấn chấn lên. Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên khuôn mặt cô đơn giống như cái âu yếm của tình nhân lại vừa giống như những lời nói ngọt ngào của người tình vậy.
- Người thứ tám trong Tây Bắc Thập sĩ kỳ thực sớm đã bắt đầu sắp xếp xong rồi. Mặc dù Chủng Thế Hành chưa giúp ta tìm được Hương Ba Lạp nhưng ta biết từ trước tới giờ y chưa từng quên lời hứa với ta. Còn người thứ tám này tên là Phượng Minh! Bọn họ đã thành công rồi…
Lời của hắn còn chưa dứt thì đột nhiên có tiếng bước chân vọng tới.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn, hắn vốn nghĩ đó là Diêm Sĩ Lương tới tìm hắn, không ngờ đó lại là một cung nữ. Người cung nữ đó thướt tha đi tới trước mặt Địch Thanh, thấy Địch Thanh có vẻ ngạc nhiên, liền cười nói:
- Địch tướng quân, là trưởng công chúa sai nô tỳ tới tìm ngài!
Địch Thanh đứng dậy nói:
- Trưởng công chúa có chuyện gì muốn sai bảo sao?
Đối với một Thường Ninh uyển chuyển dịu dàng, trong lòng Địch Thanh có chút cảm kích.
Người cung nữ kia nói:
- Trưởng công chúa đi gặp Trương mỹ nhân thì thấy Trương mỹ nhân đã ngủ rồi, tối nay chắc chắn sẽ không nghe Địch tướng quân kể chuyện Tây Bắc được!
Địch Thanh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu đã như vậy thì tại sao Triệu Trinh không nói cho ta biết sớm? Người cung nữ kia dường như nhìn thấu được tâm tư của Địch Thanh, cô nói:
- Hoàng thượng vốn định sai cung nữ đi nói lại với Địch tướng quân, bảo ngài có thể về rồi nhưng trưởng công chúa nói để người tới nói với ngài là được rồi.
Nói xong nàng liền che miệng cười trộm.
Địch Thanh có chút xấu hổ, thầm nghĩ Hoàng thượng chắc chắn sẽ cho rằng Thường Ninh và ta có chuyện muốn nói với nhau. Đối với những chuyện như thế này Hoàng thượng rất mẫn cảm. Ngay cả cung nữ này e rằng cũng đã biết được chuyện giữa ta và Thường Ninh rồi. Nhưng trước giờ ta với Thường Ninh chỉ là bạn bè , lần trước vội vội vàng vàng rời đi, lần này sai cung nữ tới thông báo với ta, chẳng nhẽ lại có gì muốn nói sao?
Cung nữ kia quả nhiên nói:
- Thường Ninh công chúa mời Địch tướng quân tới Triêu Phượng các một lát. Người sẽ không làm phiền Địch Tướng quân lâu đâu!
Địch Thanh có chút do dự, thầm nghĩ ta mặc dù được Thánh thượng hạ chỉ cho ở lại trong cung nhưng tùy tiện đi lại như vậy có vẻ như không thích hợp cho lắm. Lẽ nào Thường Ninh sợ có người nhìn thấy nên không dám tới gặp ta sao, vì thế mới sai người bảo ta tới đó?
Cung nữ kia thấy Địch Thanh do dự, hơi oán giận nói:
- Dù sao thì trưởng công chúa cũng đã giúp Địch tướng quân nhiều chuyện, lẽ nào Địch tướng quân không nể mặt sao?
Địch Thanh nhìn cung nữ kia, đột nhiên lại nhớ lại Tiểu Nguyệt lòng dạ thẳng thắn, hắn than thầm rồi gật đầu nói:
- Được rồi! Vậy phiền cô dẫn đường!
Hắn thầm nghĩ: “Triêu Phượng các? Trước đây khi còn ở cung hắn chưa từng nghe thấy cái tên này. Nhiều năm như vậy, đâu chỉ có mỗi Hoàng cung là thay đổi đâu? Không biết Thường Ninh tìm ta có chuyện gì? Gặp cô ấy rồi phải nhanh chóng rời khỏi cung mới được, tránh chuyện rắc rối.”
Địch Thanh theo cung nữ kia đi qua vườn hoa, qua đình, cách một rừng trúc nhỏ nữa thì thấy cái mái cong cong của lầu các. Chiếc mái cong như mây lưu chuyển, lầu các ghi Nhã Thanh Ninh, trên lầu hai đèn thắp sáng trưng. Cung nữ đi tới trước cửa, đưa tay ra, mặt đột nhiên đỏ lên:
- Địch tướng quân, trưởng công chúa đang ở bên trong đợi ngài. Nô tỳ sẽ ở ngoài!
Nói xong cung nữ liền quay người rời đi.
Địch Thanh ngẩn ra, lại không tiện lớn tiếng, hắn vừa quay mắt lại nhìn thì cung nữ kia đã biến mất tích rồi. Địch Thanh chau mày thầm nghĩ, nếu như chỉ có Thường Ninh ở trong, cô nam quả nữ như vậy thật không tiện. Địch Thanh ta tuy không thẹn với lương tâm nhưng chuyện này liên quan tới danh tiết của Thường Ninh…
Hắn bồi hồi một lát rồi cuối cùng cũng phải gõ cửa nói:
- Thường Ninh công chúa, thần Địch Thanh thỉnh kiến!
Không thấy bên trong có tiếng đáp trả, Địch Thanh đang định nói lại nhưng đột nhiên hắn thấy rùng mình. Trong lòng hắn lo lắng, lúc này hắn mới để ý tới trước chiếc cửa đang bị đóng chặt kia có mấy vết máu.
Là vết máu!
Địch Thanh ngồi xuống ngửi một cái thì biết chắc đó là vết máu. Hắn không khỏi lạnh toát cả người, hắn thấp giọng nói:
- Thường Ninh công chúa?
Trong lầu vẫn không có tiếng đáp trả. Địch Thanh lo lắng đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hoàng.
Phía sau cánh cửa không xa, một cô gái nằm ngửa trên mặt đất, yết hầu đã bị cắt đứt. Máu tươi vẫn còn chảy ra làm đỏ cả mặt đất, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.