Sau khi thái hậu lâm bệnh qua đời, Triệu Trinh bắt đầu nắm quyền, cảm thấy triều đình thật vô vọng. Hàn Kỳ lúc này dâng lời can gián, nói bốn người của Lưỡng Phủ Chi Trung là Vương Tuỳ, Trần Nghiêu Tá, Hàn Ức, Thạch Trung Lập đều là những kẻ tài hèn sức mọn, ít có đóng góp xây dựng. Y khẳng khái nói ra, khiến cả triều đình đều rúng động.
Những người của Lưỡng Phủ Chi Trung đều là những nhân vật đệ nhất Tống Đình. Hàn Kỳ thẳng thắn khiển trách những người này, ai cũng nghĩ chức quan của y khó mà bảo toàn, nhưng kết quả là, Triệu Trinh bãi miễn hết chức vụ của bốn người Vương Tùy, mà trọng dụng Hàn Kỳ. Sau chuyện này, cả triều đình chấn động, danh tiếng Hàn Kỳ nổi lên như cồn.
Có một số người chỉ cần qua một chuyện, có thể khiến thiên hạ khắc cốt ghi tâm.
Huống chi, chuyện này bất quá chỉ là một trong vô số công trạng trong đời Hàn Kỳ. Lại thêm bao nhiêu tô vẽ thêm cho quầng sáng quanh người y khiến nhiều người thậm chí không dám nhìn thẳng vào y.
Hàn Kỳ nhìn thấy Địch Thanh, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, chỉ là chỉ vào một chỗ khá xa và nói:
- Địch Đô Giám, mời ngồi.
Hàn Kỳ hoàn toàn không hỏi Địch Thanh tới đây để làm gì, tựa hồ như trong mắt y, chuyện gì cũng không bằng màn ca múa này. Y là Hàn Công uy danh thiên hạ, cho phép Địch Thanh cùng thưởng thức ca múa với y, đã là nể mặt Địch Thanh lắm rồi.
Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống, đảo mắt nhìn qua những người đang xem ca múa. Hắn phát hiện nơi đây có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Đám người Vũ Anh, Vương Khuê, Chu Quan, Tang Dịch đều có ở đây.
Những người này đều đã từng sánh vai kề bước cùng với Địch Thanh, đã có giao tình từ lâu. Khi biên giới xảy ra chiến tranh, Triệu Trinh phái rất nhiều cấm quân tinh anh ra biên cương. Những người này ở biên cương, đều nhờ lập công mà được thăng chức, có những người chức quan còn lớn hơn Địch Thanh, nhưng đối với ân nghĩa năm đó của hắn, ai cũng đều cảm kích.
Những người này nhìn Địch Thanh, đều mỉm cười. Địch Thanh cũng cười đáp lễ.
Địch Thanh ngồi hàng ghế cuối.
Địch Thanh tuy là đệ nhất tướng trong số thủ hạ của Phạm Trọng Yêm, nhưng hắn chẳng qua chỉ là Binh Mã Đô Giám. Binh Mã Đô Giám là suất thần, cũng coi như là một viên quan được bổ nhiệm lâm thời.
Tống Đình vì đề phòng võ tướng tạo phản, luôn chọn phương pháp phòng thủ, không ngừng đổi tướng lĩnh đến trấn thủ biên ải, chinh chiến. Suất thần chính là kết quả của phương pháp phòng thủ này. Suất thần có nhiều loại, có An Phủ Sứ, Kinh Lược Sứ, Đô Bộ Thự, Bộ Thự, Bộ Kiềm Hạt, Đô Giám, Tuần Kiểm.
Địch Thanh vẫn là Binh Mã Đô Giám, tuy Phạm Trọng Yêm đã cho hắn làm Bộ Thự phụ trách hai đường Hoàn Khánh và Phu Diên, nhưng hắn suy cho cùng cũng chỉ là Đô Giám mà thôi.
Trong quân trướng này, những người cùng chức quan với hắn không ít, chức quan cao hơn hắn lại càng nhiều, do đó hắn chỉ có thể ngồi ghế chót. Hắn uống một hớp rượu, lẩm bẩm nói:
- Có rượu có đồ ăn, ngươi vẫn còn hy vọng cái gì hơn chứ?
Hàn Kỳ thấy Địch Thanh biết phép tắc liền khẽ nhếch miệng cười, khách khí nói với một người kế bên:
- Quốc cữu, mời ngài thưởng thức màn ca múa này.
Hàn Kỳ ngồi bên cạnh một người, trên trán đầy nếp nhăn, tóc bạc, chợt nhìn thì giống như một người già, nhưng nhìn thật kĩ, thì cảm thấy người này rất trẻ.
Tóm lại cho dù nhìn ra sao, người này cũng vô cùng kì quái.
Địch Thanh cảm thấy kì quái, trong lòng nghĩ .
-Quốc cữu gia ? người này là em của Hoàng hậu đương triều ?
Tuy Địch Thanh khá lâu không về kinh thành, nhưng biết Triệu Trinh phế hậu không bao lâu thì lập Tào Thị làm Hoàng hậu. Tào Hoàng hậu là cháu gái Tào Bân, tướng lĩnh khai quốc của Đại Tống , một vị công thần , có thể nói là xứng đôi với Triệu Trinh
Chẳng biết vì sao Địch Thanh lại nhớ đến năm ấy tại Tập Anh Môn, Triệu Trinh buồn bã, thất vọng, trên miệng nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn không biết Triệu Trinh cưới Tào hoàng hậu, có bị người ta bắt buộc hay không nhưng hắn cũng không muốn biết.
Tào Quốc Cữu đột nhiên nói :
- Không biết Địch Đô giám cười gì vậy?
Tào Quốc Cữu vừa mở miệng, tiếng đàn sáo trong màn trướng chợt lắng xuống.
Bạch Mẫu Đơn cũng không giận nữa, thu bớt vẻ phóng túng lại.
Kì thực rất nhiều người trong trướng cũng đang nhìn Địch Thanh, nhưng Hàn Kỳ cố ý tỏ ra lạnh nhạt, mọi người muốn nói cũng không thể mở miệng nói được.
Mọi người đều biết, Hàn đại nhân và Phạm đại nhân tuy đều là những người tài trấn thủ biên cương, nhưng lại có chút mâu thuẫn, Phạm đại nhân chủ trương phòng thủ, Phạm đại nhân thích tấn công, Hàn Kỳ cố ý lạnh nhạt với Địch Thanh, mọi người tuy không biết, Hàn Kỳ có phải biểu hiện bất mãn hay không, nhưng mọi người đều là thủ hạ của Hàn Kỳ, đương nhiên phải biết thức thời.
Ở đây chỉ có Tào Quốc Cữu không thức thời, tuy sắc mặt Hàn Kỳ trở nên nghiêm trọng nhưng vẫn không nói lời nào.
Hàn Kỳ là một người hết sức cuồng ngạo, cũng có bản lĩnh, nhưng đồng thời cũng là một người biết thời cơ, chỉ có cơ hội xuất hiện , y mới ra tay. Bởi vậy, y không giống như Phạm Trọng Yêm, ngỗ nghịch với Thái Hậu, xúc phạm chọc giận thiên tử, đối nghịch với đệ nhất nhân đương triều Lã Di Giản. Tào Quốc Cữu không có thực quyền gì, nhưng ông ta là hoàng thân, Hàn Kỳ cảm thấy không cần chấp nhất hạng người này.
Hàn Kỳ không biết vì sao Tào Quốc Cữu muốn đến biên cương, y chỉ biết, người này lại rồi, y tỏ ra lá mặt lá trái là được. Hắn càng không hiểu vì sao Tào Quốc Cữu sau khi vào trướng của Địch Thanh thì luôn nhìn chằm chằm Địch Thành, nhưng Hàn Kỳ không nhất thiết phải hiểu điều này.
Con người ở trên đời cái nên biết thì biết, cái cần hồ đồ thì phải hồ đồ, biết nhiều cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Trong doanh trướng trở nên yên tĩnh, Địch Thanh thấy Tào Quốc Cữu nhìn chằm chằm vào mình, liền nói :
- Hạ quan nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của Phạm đại nhân nên bật cười.
Tào Quốc Cữu hiếu kì nói :
- Phạm đại nhân, có phải Phạm Trọng Yêm không? hắn có dặn dò điều gì buồn cười à ?
Địch Thanh đột nhiên phát hiện, âm thanh của Tào Quốc Cữu có chút hơi cao, hắn gần như cho rằng Tào Quốc Cữu là một thái giám, nhưng nhìn thấy dưới cằm Tào Quốc Cữu có hàm râu rậm rạp, nên đè nén sự nghi hoặc, trầm giọng nói :
-Phạm đại nhân nói, quân tình khẩn cấp, bảo hạ quan phải đi ngưạ không ngừng nghỉ đến đây, hạ quan cảm thấy, Phạm đại nhân thực sự quá lo lắng rồi, cho nên mới buồn cười.
Tào Quốc Cữu nháy nháy mắt, hầu như không hiểu ý châm chọc của Địch Thanh. Sắc mặt Hàn Kỳ trầm như nước, các tướng quân trong trướng cũng hơi lo lắng.
Nhâm Phúc vỗ án quát to :
-Địch Thanh, ngươi biết cái gì? Hàn đại nhân đã sớm bày mưu tính kế, lần này đãi tiệc các tướng …
Nói chưa xong, Hàn Kỳ xua tay bảo Nhâm Phúc ngừng lại, thản nhiên nói :
-Địch Thanh, ngươi có quân tình khẩn cấp gì?
Địch Thanh lấy ra thư của Phạm Trọng Yêm dâng lên, Hàn Kỳ nhận lấy, hoàn toàn không mở ra, hỏi :
- Ngươi không ngại nói tóm tắt một chút cho ta biết chứ
Địch Thanh hỏi ngược lại :
- Trước khi hạ quan nói quân tình, xin hỏi một chuyện.
Hàn Kỳ có chút kiêu ngạo nói :
- Chuyện gì ?
Địch Thanh thoáng nhìn nhạc sư trong quân và Bạch Mẫu Đơn đã ngừng nhảy múa, nói từng chữ :
- Chẳng lẽ mỗi lần trước khi Hàn đại nhân thảo luận quân tình, đều cần những nhạc sư, vũ nữ thế này sao ?
Trong lời nói của Địch Thanh thể hiện chút bất mãn, những tin tức này là do thủ hạ của hắn liều chết mới có được, lỡ như bọn nhạc sư nữ công này biết được thì mất hết giá trị rồi, hắn làm sao đối mặt với các binh sĩ đã hi sinh ?
Doãn Thù chau mày, thầm nghĩ rằng tên Địch Thanh này cũng biết điều, té ra Hàn Kỳ lúc ở kinh thành, thì không có rượu thì không vui, không có kĩ nữ lại càng không vui, tác phong này khi đến biên cương cũng vẫn như thế, mặc dù có bớt đi nhưng không hề cấm đoán.
Những quan văn được phái đến Tây Bắc, rất nhiều người đều muốn mang tới làn gió xa hoa lãng phí của kinh thành tới.
Xa như Phạm Ung, gần như là Hạ Tủng, tựa hồ như là cả ngày chỉ uống rượu nghe nhạc, ca múa không ngừng nghỉ, không nghĩ đến nghĩa vụ giữ gìn biên cương.
Doãn Thù thấy, tác phong này của Hàn Kỳ chỉ có thể nói là phong lưu, không thể nói là làm hỏng việc được, bởi vì mấy ngày nay Hàn Kỳ đang tích cực chuẩn bị tác chiến. Địch Thanh lúc này khiển trách không kiêng nể, làm sao Hàn Kỳ có thể nhẫn nhịn được chứ ?
Trong lòng Hàn Kỳ vô cùng tức giận, y vốn là Trấn An Phó Sứ Thiểm Tây, cho dù là Hạ Tủng đối với y cũng phải khách khí, không ngờ đến một Đô giám binh mã mà dám bới lông tìm vết trách móc y. Nếu là thời bình, Hàn Kỳ đã ra lệnh chém đầu Địch Thanh từ sớm rồi, nhưng y cảm thấy Tào Quốc Cữu nhìn hắn cảm thấy rất có hứng thú, Hàn Kỳ bình tĩnh trở lại, cố gắng điềm nhiên mà nói:
- Nếu như ngươi muốn ta cho tả hữu lui ra, thì nhất thiết phải nói rõ quân tình, để ta đánh giá xem có đáng phải cẩn thận như thế không?