Mục lục
Sáp Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có rất nhiều chuyện Địch Thanh không hiểu.

Hắn không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, hắn không hiểu vì sao Phi Tuyết lại đến, hắn không hiểu sao Quách Tuân bỗng dưng xuất hiện, mấy năm nay đã đi đâu...

Địch Thanh rất mệt mỏi, dù hắn không muốn tham dự chém giết, nhưng say mộng anh hùng vẫn luôn áp chế hắn, con đường này quá bôn ba đau đớn, hắn thật sự mệt mỏi rồi.

Nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng nhìn vào đôi mắt Nguyên Hạo.

Rất nhiều chuyện dù ngươi có hiểu hay không thì sự việc cũng sẽ kết thúc. Nguyện vọng con người luôn luôn thay đổi, Nguyên Hạo cũng không ngoại lệ. Nguyên Hạo muốn diệt trừ phản nghịch, Nguyên Hạo muốn thu phục Quách Tuân và Địch Thanh, Nguyên Hạo muốn nhất thống thiên hạ, nhưng cuối cùng Nguyên Hạo vẫn muốn giết Địch Thanh.

Nguyện vọng của Địch Thanh cũng nhiều, nhưng hắn lúc này chỉ muốn để Phi Tuyết chạy trốn.

Hắn không quan tâm vì sao Phi Tuyết lại đến, nhưng hắn biết nếu không có Phi Tuyết, hắn đã sớm không thể đứng ở chỗ này. Dưới sự bức ép của Nguyên Hạo, Địch Thanh lại tiến lên một bước, hít một hơi thật sâu.

Hắn dù không có chút lực để liều mạng, nhưng vẫn có dũng khí chiến đấu.

Cho đến bây giờ hắn vẫn không hề sợ chết, năm xưa lúc rời khỏi quê hương, hắn biết mình có thể sẽ chết, nhưng vẫn xuất một kiếm đâm chết Tăng Trưởng Thiên Vương. Cho tới bây giờ, nếu như đúng là phải chết, hắn cũng muốn chiến đấu.

Nguyên Hạo ngồi đó nhìn Địch Thanh, trong mắt lộ ra tia cảm khái. Nếu y không phải Nguyên Hạo, y có thể cùng Địch Thanh trở thành bằng hữu.

Nhưng y là Nguyên Hạo, cuộc đời này đã định trước là kẻ địch với Địch Thanh, cũng là chết!

- Ta cho ngươi ba chiêu.

Sắc mặt Nguyên Hạo lạnh lùng bình tĩnh, ngữ điệu đã bình ổn.

Đột nhiên Địch Thanh cười, nói:

- Có phải ngay cả ngươi cũng không có lực?

Còn chưa nói xong đã thấy Nguyên Hạo bật đứng lên, lạnh lùng nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh đang cười bất ngờ cắn lên cổ tay mình.

Nguyên Hạo, Trương Diệu Ca cùng ngẩn ra, không biết Địch Thanh giở chiêu cổ quái gì? Ngay giây phút đó đột nhiên hai mắt Phi Tuyết đẫm lệ. Nhớ năm xưa lúc ở trong mật thất, Địch Thanh cũng cắn cổ tay bị thương. Lần đó, Địch Thanh là vì Phi Tuyết, lần này cũng vậy.

Máu tươi chảy ra, Địch Thanh bị sự đau đớn kích thích, khí lực bộc phát.

Cái chết hắn còn không sợ, huống hồ là chảy máu? Gầm khẽ một tiếng, Địch Thanh dùng lực giậm chân bay đến trước Nguyên Hạo, đánh một quyền.

Một quyền này không quy tắc, không chiêu thức, chỉ có lửa giận.

Nguyên Hạo hừ một tiếng, cổ tay khẽ lật đã nắm được cổ tay Địch Thanh, tay kia bắt lấy cổ Địch Thanh.

Tuy Địch Thanh có lửa giận nhưng khí lực đã giảm, bị một chưởng của Nguyên Hạo đánh trúng động mạch cổ, đầu óc choáng váng mê muôi nhưng cuồng nộ trong lồng ngực không hề giảm, bước chân lảo đảo tay vươn ra kéo vạt áo Nguyên Hạo, hắn mượn lực ôm lấy lưng Nguyên Hạo, quát to:

- Phi Tuyết, chạy đi.

Hắn dùng khí lực toàn thân giữ chặt Nguyên Hạo, vốn tưởng rằng bất lực.

Mặc dù thống hận Nguyên Hạo nhưng biết Nguyên Hạo rất mạnh, sự mạnh mẽ đó khiến người khác có cảm giác bất lực. Bất luận là ai đến ám sát Nguyên Hạo cũng sẽ thất bại mà quay về.

Hắn cũng không nghĩ cú ôm này sẽ lật ngã Nguyên Hạo!

Nguyên Hạo đã như nỏ mạnh hết đà.

Cho dù Nguyên Hạo có chí lớn vô biên, có uy nghiêm thiên tử nhưng vẫn không thể chống lại được sự ăn mòn của kịch độc và vết thương, y còn có thể kiên trì đơn giản là vì y không muốn bại dưới tay Địch Thanh. Y vốn tưởng rằng có thể bóp chết Địch Thanh dễ dàng, không ngờ mới chỉ dùng lực một chút mà trong ngực lại đau đớn như bị cắn nát.

Khí lực toàn thân y bỗng nhiên trở nên trống không.

Quyền kia của Địch Thanh đánh đúng vào gáy Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo choáng váng, thậm chí ngay cả máu cũng không nôn ra được, y đã mất đi sự lưu thông của máu. Cắn lưỡi để kích động tinh thần, y đột ngột huých khuỷu tay về đánh vào ngực Địch Thanh.

Hai người đều là cao thủ hiếm thấy, nhưng số phận trêu người đều không thể nào phát lực, chỉ có thể dây dưa chém giết như dã thú. Ngực Địch Thanh đau đớn căn bản không thể né tránh, chỉ ôm chặt Nguyên Hạo, cắn lấy cổ y.

Chưa bao giờ Địch Thanh cho mình là cao thủ, là giữ tính mạng, chiêu gì hắn cũng dùng!

Đúng lúc này, một cánh tay thò qua nắm lấy thắt lưng Địch Thanh, rung lên đã hất văng hai người Địch Thanh và Nguyên Hạo ra.

Nguyên Hạo chợt hét lên:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK