Đan Đan vẫn như cũ, mặc bộ đồ màu tím, làm hiện rõ vòng eo mảnh khảnh. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, đối diện gương, tay cầm phấn hoa, xem bộ là đang trang điểm.
Hiện tại, Địch Thanh đang trên lầu các, Đan Đan tay cầm phấn hoa, đột nhiên cứng ngắc, Địch Thanh chỉ trông thấy dung nhan trong gương dường như có chút trắng bệt, có chút kinh hoàng.
Một tiếng “ba” vang lên, Đan Đan không biết tại sao, Đan Đan dập chiếc gương đồng xuống mặt bàn, âm thanh khẽ run:
- Huynh …thực sự …đến rồi?
Địch Thanh đứng tại đó, nhất thời không biết làm sao trả lời.
Đến giờ hắn vẫn không lên tiếng, Đan Đan làm sao biết người đến là ai? Đan Đan đang đợi hắn? Đan Đan làm sao lại biết hắn đến? Tại sao Đan Đan lại úp chiếc gương đồng lại, nàng từ trong gương đồng trông thấy Địch Thanh? Nàng úp chiếc gương lại vì không muốn nhìn thấy Địch Thanh?
Hoang mang quanh quẩn một hồi, Địch Thanh cuối cùng cũng nói:
-Ta là Địch Thanh.
Trong lầu các rơi vào sự yên lặng khó nói. Một lúc lâu, Đan Đan mới đáp:
-Ta biết, ta cảm giác được.
Lời nàng nói dường như có chút kì quái, nàng ấy cảm giác được? Nàng vẫn không luôn không xoay người lại, chẳng lẽ không phải thông qua gương đồng mà phát hiện Địch Thanh sao?
Địch Thanh nhìn bóng lưng sắc tím, một lát rồi lại đáp:
-Đan Đan, ta không biết ta tại sao lại đến, nhưng ta muốn nói với nàng một câu, ta….
-Chờ đã!
Đan Đan bỗng nhiên đứng dậy, tay chống xuống bàn, đè lên chiếc gương đồng, thân thể mềm mại có chút run lên. Địch Thanh trông thấy như vậy, nhất thời nói không nên lời, chỉ nghe Đan Đan nói:
-Huynh đừng nói gì cả, bảy ngày sau…bảy ngày sau, huynh đến gặp ta! Huynh đi ra đi.
Nàng nói thật lạnh lùng, không có chút tình cảm, cuối cùng cũng không xoay người qua.
Địch Thanh chau mày, nghĩ không ra tâm sự của Đan Đan. Trầm mặc phút chốc, xoay người xuống lầu. Trong lòng hắn mờ mịt lên lầu, rồi lại mờ mịt xuống lầu, nhưng vẫn duy trì sự yên lặng.
Mã Chinh cùng với đám người đợi ở dưới lầu, sau khi trông thấy Địch Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, không biết là mừng vì Địch Thanh không có bỏ chạy, hay là mừng vì Đan Đan công chúa không có chuyện gì.
Có người đến, sắp đeo lại xích sắt cho Địch Thanh, Địch Thanh biết với năng lực hiện tại, căn bản không phải là đối thủ của những vệ binh thông thường, càng đừng nói đến việc chạy thoát khỏi chốn vương cung canh phòng cẩn mật này. Cười khổ, Địch Thanh cũng không có phản kháng. Vào lúc này, có một thị vệ thân mặc giáo vàng đi đến, Mã Chinh trông thấy. sắc mặt hơi biến đổi, nhanh bước qua nghênh đón.
Kim giáp thị vệ thấp giọng nói câu gì đó, Mã Chinh khúm núm, xoay đầu lại, sắc mặt có chút kì quái, đi đến trước mặt đám thuộc hạ, thấp giọng:
-Giải Địch Thanh đến Thiên Đô điện.
Bọn thị vệ đều kinh ngạc, nhưng vẫn y lệnh mà làm.
Địch Thanh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ:
-Thiên Đô điện là thiên điện của Nguyên Hạo, bình thường Nguyên Hạo luôn tại đây nghe đàn, thưởng múa, chẳng lẽ ý muốn nói là Nguyên Hạo muốn gặp ta?
Mọi người lặng lẽ đi đến trước Thiên Đô điện, thì nghe đàn sáo du dương truyền đến, trước điện có có một vài ca vũ nhảy múa. Lúc này trời đã chiều tối, ánh tà dương chiếu vào trong điện, chiếu lên người những ca cơ váy hồng đang nhảy múa, thấp thoáng ánh lên sắc kim rực rỡ.
Bọn người Mã Chinh dừng bước tại nơi xa xa, Địch Thanh cùng với chiến sĩ kim giáp vừa đến trước điện, tiếng nhạc véo von ngừng bặt, chỉ vì người bên trong điện-người mang quan đen, áo trắng hất tay.
Ca cơ lui xuống, sảnh đường yên lặng, ánh mặt trời chiều tà trừ chiếu trước điện, còn chiếu lên trên người Địch Thanh, nhưng không chiếu đến được Nguyên Hạo với cặp mắt đầy chí lớn. Ánh nhìn của Nguyên Hạo dừng tại Địch Thanh, Địch Thanh cũng đang nhìn lại Nguyên Hạo!
Hai người này, đây là lần thứ hai gặp mặt!
Có một số người, cuộc đời này định trước là phải kề vai sát cánh, mà bọn họ hai người, cuộc đời này định trước là phải gặp nhau lần nữa.
Không biết mất bao lâu, năm ngón tay Nguyên Hạo chống trên bàn bắt đầu di động nhẹ nhàng, thoải mái theo nhịp điệu. Địch Thanh lần trước trên thanh xà tại Thiên Hoà điện, đã từng quan sát kĩ Nguyên Hạo, biết được mỗi lần Nguyên Hạo nghĩ đến vấn đề khó khăn gì, năm ngón tay sẽ di động như thế. Khi năm ngón tay ngừng lại, chính là lúc Nguyên Hạo ra quyết định.
Nguyên Hạo đang nghĩ vấn đề gì?
-Địch Thanh, ngươi biết ngươi có khuyết điểm gì không?
Nguyên Hạo vẫn âm thanh nhẹ nhàng, nhưng đầy hàm ý một cách quyết tuyệt như cũ.
Địch Thanh không nghĩ Nguyên Hạo mở miệng ra chính là vấn đề này, cười cười, thản nhiên đáp:
-Khuyết điểm của ta rất nhiều, đếm cũng đếm không hết.
Hắn không phải muốn chống đối Nguyên Hạo, mà là lời nói thật lòng. Không biết tại sao, hắn đối với Nguyên Hạo không có địch ý quá mãnh liệt, cho dù hắn có bị Nguyên Hạo bắt.
Hắn chưa bao giờ từ bỏ lòng tin xoay chuyển cục diện, nhưng thất bại chính là thất bại, hắn cũng không oán trách, hối hận.
Có lẽ anh hùng vốn yêu quý người tài, đối địch là ý trời, nhưng anh hùng thật sự sẽ tôn trọng đối thủ!
Nguyên Hạo cũng cười, y nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, trong nụ cười của y, lại không có sự trào phùng, lừa gạt nào, y có thể giết đối thủ, tuy rất dễ lường gạt đối thủ.
Nhưng y không muốn lãng phí thời gian.
-Ngươi thật sự có rất nhiều khuyết điểm, khó đếm hết, nhưng khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là hay xử lí theo tình cảm.
Nguyên Hạo lạnh nhạt nói.