Đàn chó kéo xe bị giật mình bởi tiếng nổ đột ngột, chúng nhốn nháo dừng lại, mấy con phía sau chen lên thành một cục, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Peter dừng xe trượt tuyết, hắn vừa trấn an đàn chó kéo xe vừa lo lắng nhìn Dan, “Có chuyện gì vậy?”
Dan nhíu mày thật chặt, nhìn về phía phát ra âm thanh, vài giây sau, cậu quay sang Gail, giọng lạnh lùng: “Chuyện gì vậy?”
Ban đầu Gail tập trung lắng nghe, sau đó như thể xác nhận điều gì, gã cười gằn: “Không phải cậu rất thông minh sao? Đoán xem?”
Dan vô cảm đạp vào ngực gã: “Anh thật sự cho rằng tôi không dám làm gì anh? Để lại cho anh cái mạng chỉ vì tôi không có quyền hạn xử lý anh. Nhưng chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến 206 chiếc xương của anh không có chiếc nào còn nguyên vẹn nhưng vẫn đủ giữ mạng, anh có tin không?”
(*) Hệ thống xương người trưởng thành chứa 206 xương, trong khi đó trẻ em có thể có hơn 300 xương.
Peter bị giọng điệu của cậu dọa sợ, hắn lặng lẽ lùi sang một bên.
Gail bất cần ngẩng đầu: “Tôi cũng đã nói rồi, ai thua ai thắng còn chưa chắc. Cậu cứ thử đập gãy xương tôi xem còn kịp cứu người không.”
Dan cười lạnh lùng, cậu bắt lấy tay trái của gã, ngón tay cậu dùng sức, tiếng răng rắc vang lên, ngón út của gã rũ xuống mềm oặt.
Gail chảy mồ hôi lạnh, Dan vẫn không dừng tay, cậu tháo khớp ba ngón tay của gã: “Giờ thì sao? Có nói không?”
Gail tái mặt, gã cắn chặt răng, không hé lời.
Một thoáng hung dữ thoáng qua giữa hai hàng lông mày của Dan, cậu không nói một lời, bẻ gãy cổ tay gã.
“Á…” Rốt cuộc Gail không thể kìm nén tiếng hét thảm thiết.
“Thời gian của tôi có hạn, hỏi lại lần nữa, có nói không?”
“Là… Là thuốc nổ… Kẻ đó… Kẻ đó chôn ít nhất năm gói thuốc nổ ở những sườn núi khác nhau. Nếu tất cả cùng phát nổ, thì cũng đủ để gây ra một trận tuyết lở san phẳng vùng này.”
Dan chuyển ánh mắt từ gã sang Peter: “Đi.”
Vẻ mặt Peter biến thành kinh hãi, hắn sững sờ một lúc không nhúc nhích.
Dan xuống xe trượt tuyết, cậu đi tới trước mặt Peter cầm lấy dây cương trong tay hắn, hạ thấp giọng: “Sau khi quay về trại thì anh đi đi, tôi sẽ dẫn con gái anh ra ngoài.”
Peter ngơ ngác gật đầu, mãi tới khi xe trượt tuyết đi được vài mét thì hắn mới kịp phản ứng, chợt quay đầu nhìn Dan: “Cậu nói sẽ dẫn Datta ra ngoài? Là sao?”
Vẻ mặt Dan u ám, bồn chồn lắc đầu: “Trước khi tới đó, tôi không thể khẳng định điều gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ dẫn Datta ra ngoài.”
Ở bên cạnh, Gail khẽ cười, gió lạnh mang theo bọt tuyết đập vào mặt gã, khiến giọng của gã trở nên mơ hồ.
Dan nhìn gã, không nói gì.
Peter không hỏi thêm, run rẩy cầm dây cương, tăng tốc thêm chút.
Tiếng nổ vẫn chưa dừng lại, xen lẫn là tiếng băng nứt, rẽ vào ngọn đồi phía trước, có thể nhìn thấy đường nét doanh trại của họ từ xa. Lúc này đã có thể cảm nhận rõ ràng lớp băng dưới chân đang chấn động, đàn chó kéo xe rúc vào nhau, cho dù Peter thúc như thế nào, chúng vẫn không chịu tiến thêm một bước.
Sông băng phía bên trái trước mặt họ vốn sừng sững đã bị nứt một vết ngang rõ rệt, rộng chừng vài mét. Tuyết đọng trên đỉnh núi quanh năm đổ xuống như nước chảy xiết, vùi lấp doanh trại nhỏ bé chỉ trong chớp mắt.
Peter sững người tại chỗ, một giây sau mới nhớ ra Datta có thể vẫn còn ở trong trại. Hắn hét lên một tiếng như nổi điên lao về phía trước.
Dan vội vàng ngăn hắn lại, cánh tay cậu siết chặt eo hắn.
“Buông tôi ra! Datta vẫn còn ở đó!”
Dan bất đắc dĩ dùng đầu gối nện vào lưng hắn: “Anh bình tĩnh lại đi! Đội trưởng của tôi vẫn còn ở đó! Người duy nhất có thể cứu con gái anh lúc này, chỉ có thể là hắn! Tôi vừa nói gì với anh? Bảo anh đi thì mau đi. Tôi dùng tính mạng của mình để thề, tôi nhất định sẽ dẫn Datta ra ngoài!”
Peter quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cậu chằm chằm.
Dan nói thật khẽ: “Tin tôi đi.”
Lời nói của cậu như có sức mạnh trấn an lòng người, rốt cuộc Peter thở dài thỏa hiệp.
Dan cũng thở phào nhẹ nhõm: “Mang xe trượt tuyết và đàn chó của anh quay về thị trấn Paamiut, ít nhất phải rời khỏi khu vực nguy hiểm khi vụ nổ lan rộng, dọc đường chú ý xem có tin tức của giáo sư Mike và những người khác hay không. Sống hay chết, trước tối mai tôi sẽ cho anh một câu trả lời chính xác.”
Peter hít một hơi thật sâu, hắn thì thầm: “Datta… giao cho cậu.”
Dan tha Gail ra khỏi xe trượt tuyết, cậu phất tay với Peter. Người đàn ông trầm mặc nhìn cậu, cuối cùng đẩy xe trượt tuyết về phía Nam.
“Bây giờ,” Dan xốc vạt áo trước của Gail lên: “Nói cho tao biết Datta đang ở đâu.”
Gail châm chọc nhìn cậu: “Không phải chúng mày bản lĩnh lắm sao? Đội trưởng của mày có đoán được Datta thực ra không ở trong trại không? Hay là, chúng mày vẫn cho rằng Annie là tâm phúc của kẻ đó? Mày đoán xem Annie có biết Datta ở đâu không? Nếu biết thì có nói cho đội trưởng của mày không?”
Dan lặng lẽ nhìn gã hai giây, đột nhiên bật cười: “Gail, xem ra mày vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại. Bây giờ không phải là lúc cò kè mặc cả. Mày nói hay không, chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói xong, cậu lấy ra một con dao nhỏ từ mắt cá chân phải, dùng ngón tay vuốt lưỡi dao lạnh băng: “Tao không phải là thành viên chính thức của Sao Thiên Lang, tao không hiểu quy tắc của họ. Đối với tao, lúc cần thiết tao chỉ biết tuân theo quy tắc của riêng mình. Cho dù quy tắc của tao hơi…”
Mũi dao trượt một đường dọc theo ngực Gail, dừng lại ở xương sườn bên phải của gã: “Nếu tao đâm con dao này, mày có thể tưởng tượng được hậu quả không? Túi mật của mày sẽ vỡ, dịch mật sẽ tràn ra. Vi khuẩn trên con dao này sẽ xâm nhập vào mạch máu, đường ruột và gan của mày. Ban đầu mày sẽ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn theo phản xạ. Sau đó mày sẽ bắt đầu sốt, cảm nhận rõ ràng nội tạng của mày dần dần thối rữa. Ở đây cũng không có bác sĩ.”
Gail kinh hãi trợn to mắt: “Không… Mày không dám…”
Nụ cười trên mặt Dan dần lạnh giá: “Sao tao không dám? Đối với tao bây giờ, nếu mày không có tin tức tao cần thì cũng chẳng khác gì xác chết. Nếu cuối cùng tao không tìm được Datta, hoặc chỉ tìm được thi thể, hoặc đội trưởng của tao xảy ra chuyện gì, thì từ ngày mai, tao sẽ dùng mỗi một ngày của quãng đời còn lại để truy đuổi kẻ đứng sau mày và người nhà mày, khiến họ phải trải qua sự đau đớn giống như mày. Tao thề.”
Gail rùng mình vì sự giá rét trong giọng của cậu, gã thì thào, “Mày không thể… mày không thể làm được.”
Nụ cười trên mặt Dan nở rộ: “Cho tới bây giờ, tao vốn không phải là người tốt. Còn có thể hay không… ai biết. Nhưng, mày dám đánh cuộc ư?”
Trong nháy mắt, Gail không hề nghi ngờ rằng mình đang đối diện với đôi mắt của quỷ dữ, sâu thẳm và âm u, không chút tình cảm, mang theo sự tàn ác nơi sâu thẳm nhất của địa ngục. Đồng tử của Gail giãn ra vì sợ hãi, vài giây sau, gã cất tiếng như đã buông xuôi: “Tao chỉ biết tọa độ chôn thuốc nổ của hắn, về phần hắn mang Datta đi đâu… tao không rõ.”
…
Sau khi lấy được năm vị trí tọa độ khác nhau, Dan trói Gail vào một tảng đá gần đó. Mặc dù không quen thuộc với vùng này, nhưng kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ nhiều năm đã trau dồi cho cậu khả năng nhạy bén với phương hướng. Kết hợp với bản đồ để xác định vị trí đại khái, cuối cùng cậu nheo mắt nhìn sông băng phía trái trước mặt.
Năm tọa độ Gail cho cậu vẽ thành một đường dài quanh co từ xa đến gần trên bản đồ, đích đến cuối cùng rất rõ ràng, là nơi Peter mai táng vợ mình. Điều này cũng khẳng định suy đoán trước đó của cậu và August là đúng.
Câu hỏi duy nhất bây giờ là, nếu Datta không ở trong trại, đối phương đã mang cô bé tới tọa độ nào. Theo cách nói của Gail, trưởng quan của họ, tên khốn có biệt hiệu C, là một kẻ điên thích gì làm nấy. Hắn mang Datta đi, chỉ vì Datta từng chống đối hắn ở Paamiut. Hiển nhiên không thể dùng logic thông thường để thấu hiểu suy nghĩ của kẻ này. Còn August, Dan không hề lo lắng việc anh có thể rút lui hoàn toàn, vấn đề là phải cho anh biết Datta gặp chuyện, và hiện anh đang ở đâu.
Dan nhắm mắt lại, cố giữ hơi thở bình tĩnh, cố tưởng tượng về tình hình lúc đó… nếu như cậu là C. Không có gì để nghi ngờ, hắn dẫn Datta đi chỉ để trả thù, hoặc để thỏa mãn lòng tự trọng đã bị tổn thương, vậy thì chắc chắn hắn sẽ để Datta sống sót tới thời khắc cuối cùng, để cô bé nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt mình, nhưng xung quanh không còn ai để cầu cứu, người thân duy nhất cũng không ở bên cạnh. Bất lực nhìn cái chết đang từng bước tới gần, cô bé chỉ đành tuyệt vọng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Nếu là vậy, Datta ở điểm nổ cuối cùng có xác suất lớn nhất. Xem tình hình dọc đường vừa nãy, thuốc nổ ở năm tọa độ không phát nổ cùng lúc. C giữ lại một khoảng thời gian chênh lệch vừa khéo, đảm bảo mỗi một vụ nổ kết thúc, dư âm còn chưa tan hết thì đã tới vụ nổ kế tiếp. Như vậy, một loạt sóng xung kích* sẽ gây ra sạt lở tuyết ở những đỉnh núi lân cận. Cuối cùng, khi chúng chạm tới sông băng cao nhất, xung kích trước đó cộng với vụ nổ cuối cùng, có thể đảm bảo sông băng hoàn toàn sụp đổ.
(*) Shock wave: Sóng xung kích là một mặt gián đoạn lan truyền trong các môi trường vật chất mà khi đi qua mặt truyền sóng các thông số khí động, nhiệt động như mật độ, áp suất, nhiệt độ, vận tốc, entropy… bị gián đoạn với các bước nhảy hữu hạn.
Trên đường cậu đã cân nhắc, vừa nãy chắc là vụ nổ thứ hai. Không còn thời gian do dự, cậu quyết định đánh cược một lần, dốc toàn lực dùng giày trượt tuyết chuyên dụng chạy về phía sông băng cao nhất phía trên doanh trại.
Doanh trại, mười phút trước.
August nhét Lucia và John lên xe trượt tuyết. Anh chỉ lấy được vài tọa độ mơ hồ từ Annie. Trước khi đi, nữ đặc vụ nhìn anh, nét mặt mang theo sự hối hận hiếm hoi: “Nếu biết hắn sẽ lôi Datta vào chuyện mất trí như vậy, cho dù thế nào đêm qua tôi cũng sẽ không đưa người cho hắn. Tôi đến để đánh cắp tình báo, chứ không phải muốn lấy mạng người, nhất là sinh mạng của một đứa trẻ.”
August nhìn cô bằng ánh mắt bình thản: “Bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi.”
Annie thở dài: “Tôi biết, tôi chỉ… Nếu có thể, xin hãy cố hết sức cứu đứa trẻ đó.”
August không nói gì, đẩy cô lên xe trượt tuyết.
Không giống như trực giác và suy đoán của Dan, anh và C vốn là đối thủ nhiều năm. Như C đã nói, dù có bị tóm bao nhiêu lần thì kẻ này vẫn có cách chạy thoát. Anh hiểu sự điên cuồng trong xương tủy kẻ này, anh muốn cho kẻ này lên ghế điện hơn ai hết. Nhưng hết lần này tới lần khác, điều duy nhất anh có thể làm, là đích thân đưa kẻ này đến đại sứ quán để thả về nước. Có đôi khi cuộc đời nực cười như thế.
(*) Ghế điện là một dụng cụ dùng để tử hình, chỉ có ở Mỹ. Dụng cụ này giết chết kẻ tử tù bằng cách cho một dòng điện cực lớn chạy qua người.
90% có thể tìm thấy nơi Datta bị mắc kẹt, vấn đề còn lại là… có đủ thời gian để đưa người ra ngoài hay không. Hy vọng phía Dan mọi chuyện đều suôn sẻ, như vậy… chí ít… anh không cần lo lắng người một nhà sẽ xảy ra chuyện.
Hít một hơi thật sâu, August buộc ván dự phòng của xe trượt tuyết vào chân, tạm dùng như ván trượt tuyết, anh trượt về phía Đông của sông băng.