Sau khi xuống máy bay, Dan gọi taxi, Murphy nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu thì hơi lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Dan lắc đầu. “Tôi không sao. Cô nói với Heath là chúng ta đã tới, lúc nào cũng có thể qua đó.”
Murphy đi sang một bên để gọi cho Heath, Harvey nhảy xuống từ ghế phụ.
“Cần tôi giúp gì không?”
Dan cười biết ơn với y: “Anh đi cùng chúng tôi cả đêm đã là giúp nhiều lắm rồi. Những chuyện tiếp theo tôi sẽ tự xử lý, cảm ơn.”
Harvey lắc đầu: “Là bạn bè thì không cần phải khách sáo như thế. Chuyện quân sự của các cậu thì tôi không rành, đoán chừng cũng không giúp được gì. Nhưng nếu cần thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi về trước nhé.”
Nói rồi y bắt tay Dan và vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Dan gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Nhìn thấy trực thăng của Harvey lượn vòng và bay lên, Murphy cũng dắt tay Nina lại gần: “Khách sạn Westborough, Heath sẽ đợi chúng ta ở đó.”
7 giờ 42 phút sáng, Đan Mạch, Thủ đô Copenhagen, Khách sạn Westborough.
Lúc này đa phần các vị khách chưa thức giấc, trong đại sảnh khá trống trải.
Dan vừa vào đã thấy Heath đang ngồi trên ghế sofa trong khu tiếp khách.
Dan dẫn đầu bước nhanh tới: “Heath.”
Heath cũng đứng dậy, nắm lấy vai cậu, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói với Murphy ở phía sau: “Murphy, giờ bọn anh phải về tổng bộ gấp, em có thể… ớ… con nhà ai đây?”
Y ngạc nhiên nhìn Nina bên cạnh Murphy.
Nina không nói gì, chỉ nắm chặt vạt áo Murphy và tò mò nhìn y.
Murphy nhìn sang Dan: “Tình huống hơi phức tạp, chắc để giải thích sau ạ. Hai người cứ yên tâm tới tổng bộ, em sẽ dẫn cô bé này về trước. Có cần đặt phòng khách sạn cho Dan không ạ?”
“Anh làm xong thủ tục rồi, bọn em về trước đi, vất vả cho em.” Heath vừa nói vừa đẩy Dan ra ngoài: “Đi thôi, xe của tôi đang ở bãi đậu. Chúng ta phải nhanh lên, tôi sẽ giải thích chi tiết với cậu trên xe.”
Murphy dắt Nina ra cửa khách sạn, nhìn chiếc xe jeep của Heath vòng ra khỏi bãi đậu xe, lái ra đường chính rồi tăng tốc chạy về phía tổng bộ.
“Các chú đi đâu thế ạ?” Nina khẽ nhéo ngón tay Murphy.
Murphy khẽ thở dài: “Các chú đang có việc gấp. Đi thôi Nina, cô dẫn con về nhà, con có thể ở đó chờ Dan tới đón.”
“… Ý anh là, thẩm tra nội bộ kiểm tra ghi chép tuần tra của tôi và August vào mùa đông ba năm trước, chính là khi chúng tôi đụng độ đám săn bắt trái phép, giờ họ nghi ngờ cái chết của chúng là do August cố ý mưu sát?” Giọng Dan không thể tin nổi.
Heath thở dài, “Đúng vậy.”
“Nhưng tôi nhớ lúc đó anh gọi điện cho tôi, nói rằng August chỉ phản ứng quá khích, nhưng cảnh sát biển đã xử lý xong những việc liên quan rồi mà?” Dan chậm rãi cau mày.
“Theo thông tin họ gửi cho chúng ta thì sự cố này ‘đáng lẽ’ xử lý xong rồi.”
“Ý anh là, có người bên phía cảnh sát biển cung cấp hồ sơ liên quan không khớp với thông tin lưu trữ?”
“Chính xác mà nói, có một lá thư báo cáo nặc danh được gửi thẳng đến tổng bộ.”
“Tình hình hiện tại thế nào?”
“Nếu là người khác, có lẽ vụ này đã bị dẹp, nhưng lần này người tới thẩm tra lại là Hodge. Gã từng có mâu thuẫn với August, tóm được cơ hội này, gã ước gì có thể kéo August rớt đài. Cho nên hiện tại August đang bị cách ly ở tổng bộ, nếu trước 9 giờ sáng nay chúng tôi không thể cung cấp được bằng chứng liên quan để chứng minh đó là tự vệ, August sẽ bị kiện ra tòa án quân sự, bị buộc tội giết người và ngược đãi tù nhân. Chúng tôi cần cậu làm chứng với tư cách đồng đội của August khi đi tuần tra vào thời điểm đó.”
Dan im lặng một lúc.
Heath phóng như chớp tới tòa nhà tổng bộ, y đạp phanh gấp, cởi dây an toàn định xuống xe: “Đi thôi, tôi đưa cậu vào.”
Dan giữ tay y lại, nhìn thẳng vào Heath: “Nếu cần tôi làm chứng, vì sao lại trì hoãn tới bây giờ mới liên lạc với tôi?”
Heath vò đầu: “Sau khi bị đưa về tổng bộ, điện thoại của chúng tôi đều bị theo dõi, tôi phải nhờ Murphy tìm cậu…”
Dan vẫn không nhúc nhích: “Tôi không nói chuyện này, Heath, anh hiểu ý tôi mà. Tại sao ngay từ đầu không gọi tôi đến, mà phải đợi đến khi không còn cách nào khác?”
Cậu nói rất chậm, gần như từng chữ một: “Anh còn giấu tôi chuyện gì, hay đúng hơn là, August đang giấu tôi chuyện gì? Đó thực sự chỉ là tự vệ đơn thuần thôi sao?”
8 giờ 30 phút sáng, tòa nhà tổng bộ, dưới tầng hầm.
Hai tên lính gác mở cửa phòng tạm giam của August, và Hodge xuất hiện.
“Tới lúc rồi thiếu tá, xem ra các thành viên trong đội của ngài cũng không thể cung cấp bằng chứng có lợi cho ngài.”
August mặc thường phục, vẫn rất chỉnh tề chỉn chu. Anh nhìn Hodge, giọng bình thản: “Những gì tôi nói đều là sự thật, cho dù có ra tòa án quân sự cũng không thay đổi.”
“Ồ? Tôi chỉ tò mò một điều thôi thiếu tá, ngài thực sự không biết nếu phải ra tòa án quân sự thì sẽ có ảnh hưởng thế nào tới tương lai của ngài ở Sao Thiên Lang ư, hay là ngài không bận tâm?”
August yên lặng nhìn gã vài giây rồi nói, “Tôi đã khai rất rõ rồi. Tố cáo mưu sát của mấy người, không đủ cơ sở thành lập.”
“Ngài vẫn nên để dành những lời này cho tòa án.” Giọng Hodge lạnh lùng, gã ra hiệu cho hai tên lính gác bên cạnh. Hai tên này bước vào, một trái một phải đứng bên cạnh August: “Xin mời, thưa thiếu tá.”
Tòa án quân sự không nằm trong tòa nhà tổng bộ, họ vừa mới đi thang máy nội bộ lên sảnh tầng một thì đụng phải mấy người phụ trách trực tiếp của Sao Thiên Lang: Một trung tướng với mái tóc hoa râm, theo sau là mấy thành viên Sao Thiên Lang, Heath cũng nằm trong số đó.
“Ồ, trung tướng, tôi có thể giúp gì cho ngài đây?” Hodge dừng bước, kính cẩn chào trung tướng.
“Thiếu tá, tôi nghĩ hành trình của các cậu cần phải thay đổi.” Giọng trung tướng lạnh lùng, ông nghiêng người về phía sau: “Chúng tôi đã tìm được trung úy Dan Smithton, cựu thành viên Sao Thiên Lang cùng đi tuần tra với thiếu tá August năm ấy. Có lẽ các cậu sẽ có hứng thú nghe lời giải thích của cậu ấy.”
Hodge nheo mắt, phô bày một nụ cười giả tạo trên gương mặt: “Tất nhiên.” Rồi ra hiệu cho hai tên lính gác phía sau: “Đưa thiếu tá August đến phòng thẩm vấn số 2.”
Trong chớp mắt nhìn thấy Dan, đồng tử của August chợt co lại, nét mặt vốn bình tĩnh không hề dao động của anh như thể rạn nứt, tiếp đó anh nhìn về phía Heath.
Heath mất tự nhiên quay đầu đi, không đối diện với ánh nhìn của anh.
Dan đứng giữa đám lính đặc chủng mặc đồ rằn ri và thường phục trông có vẻ hơi lạc lõng, cậu đút hai tay vào túi quần, tư thế vẫn thẳng tắp, lông mi hơi rủ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Từ đầu tới cuối cậu không hề nhìn August.
Trong phòng thẩm vấn số 1.
Dan ngồi vào ghế, với một tư thế khá thoải mái, Hodge ngồi đối diện với cậu.
“Vậy thì, trung úy Dan Smithton?”
Dan gật đầu.
Hodge lật giở tờ giấy trong tay: “Nói như vậy, vào ngày 27 tháng 9 năm 2022, cậu và thiếu tá August Field xuất phát từ căn cứ Sao Thiên Lang ở cảng Faeringehavn để bắt đầu cuộc tuần tra mùa đông kéo dài 5 tháng?”
“Đúng vậy.”
“Theo lời khai của cậu, ngày 30 tháng 11 năm 2022, các cậu phát hiện một nhóm săn bắt trái phép trên thềm băng dọc bờ biển của đảo Kollawi. Đối phương có 6 người và tấn công các cậu trước?”
“5 người.”
Hodge dừng lại: “Xin lỗi, cậu nói sao cơ?”
“Tôi nói, 5 người, đối phương có 5 người.” Giọng Dan rất bình tĩnh.
Hodge nhìn cậu vài giây rồi mỉm cười: “À đúng, là 5 người, tôi nhìn nhầm.”
“Cậu nói đối phương tấn công trước, vậy cậu có thể kể lại chi tiết tình hình lúc đó không?”
Dan lộ vẻ trầm ngâm, một lúc sau cậu mới lên tiếng: “Lúc đó sắp tới đêm vùng cực, trong thời gian giao mùa hành trình của chúng tôi thường chậm lại. Sáng sớm hôm ấy chúng tôi phát hiện thi thể của một con hải cẩu trên thềm băng ven biển, chính xác mà nói, thì đó không phải là một thi thể nguyên vẹn, nó đã bị lột da và xẻo thịt hơn nửa…”
“Tôi xin phép ngắt lời, trung úy. Sau ngần ấy thời gian, ngài vẫn có thể nhớ chính xác những chi tiết này ư?”
Dan giương mắt lên nhìn gã, giọng vẫn rất bình tĩnh: “Nếu đó là lần đầu tiên ngài nhìn thấy thủ đoạn tàn ác của lũ săn trộm, tôi tin ngài cũng sẽ nhớ rất lâu.”
Hodge nhún vai: “Xin hãy tiếp tục.”
“Thiếu tá August nhắc tôi phải cảnh giác suốt chặng đường. Đến khoảng 7 giờ tối, chúng tôi chọn địa điểm cắm trại. Vì phát hiện lúc ban ngày nên chúng tôi quyết định canh gác theo ca. Tôi gác đêm trước, 1 giờ sáng thì thiếu tá August đến thay ca, tôi về lều nghỉ ngơi. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ mình bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau…”
“Tiếng đánh nhau?” Hodge lại ngắt lời cậu.
“Đúng, tiếng đánh nhau. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, xốc lều lên rồi xông ra. Ở bên ngoài August đang vật lộn với hai người, một kẻ bị đâm vào chân, một kẻ nằm dưới đất gọi đồng bọn, ba người khác thì tiếp cận chúng tôi từ sườn dốc phủ tuyết phía bên phải.”
“Có nghĩa là, cậu và August, hai người các cậu, đối phó với 5 người của đối phương. Với hiểu biết của tôi về lực lượng đặc biệt, hai thành viên Sao Thiên Lang được vũ trang đầy đủ đối phó với 5 kẻ săn trộm chỉ có vũ khí lạnh, có cần phải giết sạch đối phương không?”
“Chúng tôi không có súng.”
“Không có súng?” Hodge nhíu mày.
“Vũ khí của thiếu tá August chắc đã bị văng mất trong cuộc chiến, lúc tôi đi ra từ trong lều thì không có súng. Đồng thời vũ khí của đối phương đều được tẩm độc.”
Dan dừng lại, hơi nghiêng người về phía trước và chống khuỷu tay lên bàn: “Mặt khác, nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ có 2 trong số 5 người bị giết bởi vũ khí của chúng tôi, 3 người còn lại bị đâm bởi chính vũ khí của họ, sau đó bỏ mạng vì trúng độc. Nếu đã đọc kỹ bản báo cáo chi tiết, chắc hẳn ngài cũng biết điều này.”
Trong thoáng chốc Hodge không trả lời, lát sau gã mới cười nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm hiểu rõ.” Nói xong, gã cuộn tài liệu trong tay, đứng dậy và bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, vị trung tướng tóc hoa râm đứng trước màn hình theo dõi, nhìn thấy Hodge đi ra, trên mặt ông nở nụ cười giễu cợt: “Sao rồi thiếu tá Hodge, có được kết quả như ý chưa?”
Vẻ mặt Hodge vẫn không thay đổi, gã lễ phép chào hỏi lão trung tướng: “Tôi đã hỏi xong, sau đó sẽ có một loạt kiểm tra chéo. Vất vả cho ngài, trung tướng.”
Vị trung tướng khịt mũi, phớt lờ gã.
Ngay khi Hodge bước ra khỏi phòng giám sát, một sĩ quan phụ tá canh gác ở cửa tiến lên đón gã với vẻ mặt lo lắng: “Thiếu tá, trung tướng Loren đang đợi ngài trong phòng làm việc của ngài ấy, xin hãy đến ngay.”
Hodge cau mày: “Chuyện gì vậy?”
Sĩ quan phụ tá hơi căng thẳng: “Không rõ cụ thể, nhưng có vẻ thượng tướng Field đã biết chuyện và gọi điện hỏi thăm tình hình.”
Hodge khẽ nguyền rủa một tiếng: “Tôi biết rồi, cậu canh chừng ở đây.”
Trên tầng 16 của tổng bộ, trong phòng làm việc của tướng quân.
Hodge gõ cửa, nghe thấy tiếng “Mời vào” bèn đẩy cửa bước vào.
Trung tướng Loren trông chỉ hơn 50 tuổi, lúc này đang ngồi sau bàn làm việc với vẻ phiền lòng.
“Trung tướng, ngài tìm tôi ạ?” Hodge bước tới và kính cẩn chào.
“Thẩm tra sao rồi?”
“Hiện tại vẫn chưa phát hiện lỗ hổng nào, nhưng hãy cho tôi thêm vài ngày…”
“Cậu còn muốn bao nhiêu ngày nữa?!” Giọng trung tướng đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Hodge sững sờ trước tiếng gầm của ông, giọng gã bất giác nhỏ dần: “Nhiều nhất là một tuần. Tôi cam đoan có thể tìm ra bước đột phá.”
“Một tuần? Tôi đã cho cậu thẩm vấn August gần nửa tháng! Cậu có hỏi được gì không? Giờ họ cung cấp được nhân chứng mới, cậu còn định giam giữ người trong bao lâu? Cậu có biết tổng bộ đã bắt đầu loan tin đồn hay không?”
Hodge phản bác: “Nhưng ngài không cảm thấy cậu trung úy này xuất hiện quá trùng hợp ư? Ngay khi chúng ta định đưa August ra tòa án quân sự? Ai có thể đảm bảo họ không phải là đồng lõa?”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây. Đưa cậu ta trở về Greenland để xác nhận vị trí xảy ra sự cố, nếu khớp thì thả người theo đúng quy trình.”
“Nhưng…”
“Tôi nói, chuyện này kết thúc ở đây!”
Hodge im lặng vài giây rồi nói: “Tôi nghe nói tướng quân Field đã gọi về tổng bộ?”
Trung tướng Loren nhướng mi nhìn gã: “Nếu không cậu nghĩ tại sao tôi gọi cậu qua đây? Không chỉ tướng quân Field, thư ký Bộ Quốc phòng cũng vừa gọi điện thoại hỏi chuyện này. Thu xếp gọn gàng trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm với, nếu cậu vẫn còn muốn giữ vị trí của mình.”
Hodge không cam lòng há miệng, như thể vẫn muốn phản bác điều gì.
Sắc mặt Loren sa sầm: “Nếu cậu cố ý tiếp tục điều tra, tôi sẽ không can thiệp, nhưng tôi sẽ không cho cậu quyền hạn vượt cấp nào. Nghe rõ chưa?”
“… Đã rõ.”
“Cậu đi đi.” Loren xua tay.