Dan ôm đầu gối ngồi cạnh August, kéo cổ áo khoác chống rét đến tận cằm. Trên cổ cậu vẫn quấn chiếc khăn August đưa cho lúc trước. Đôi mắt cậu khép hờ, trong bóng tối tĩnh lặng, các giác quan khác dường như càng nhạy bén hơn. Thậm chí cậu có thể tưởng tượng được cơn bão bên ngoài đang tàn phá cả cánh đồng băng như thế nào.
Đột nhiên, một tiếng “răng rắc” nhỏ bé phát ra từ bức tường băng đối diện. Dan chợt mở mắt.
Cùng lúc đó, trên bờ biển đối diện với đảo Hiệp hội Địa lý.
Một mỏm đất dài và hẹp trông như một mũi tên đột ngột đâm sâu vào biển băng, thềm băng trong suốt run rẩy, như có thứ gì đó sắp phá kén từ dưới lớp băng. Những vết rạn nhỏ như mạng nhện, dần dần lan khắp lớp băng. Vài giây sau, dường như cuối cùng mặt băng không chịu đựng được nữa. Cùng với những tiếng “răng rắc” khe khẽ, nó dần dần nứt vỡ.
Vết nứt lan ra cực nhanh. Không tới nửa phút, toàn bộ thềm băng ven biển vỡ thành bốn, năm mảnh. Những tiếng ầm ầm vang vọng từ đáy biển.
Mỏm đất dường như cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ đến từ biển sâu, lớp nham thạch cũng bắt đầu rung lắc, bốn bức tường của trạm nghiên cứu khoa học phía trên cũng bắt đầu rung chuyển. Sau vài giây ngoan cố chống chọi, không hề có một dấu hiệu báo trước, cả tảng nham thạch bị nứt một đường ngoằn ngoèo ở giữa. Khe nứt trông như một con rắn độc thè lưỡi, nó dùng tốc độ cực nhanh bò đến chỗ trạm nghiên cứu khoa học, không chút thương tình mà cắt khối kiến trúc này thành hai khúc. Có thể nhìn thấy những thiết bị bên trong, bao gồm máy tính, bàn ghế, giá sách đều rơi xuống vực sâu hun hút của khe nứt.
Bên trong hồ băng.
Khi âm thanh đầu tiên vọng tới, Dan còn nghi ngờ là ảo giác, nhưng khi những âm thanh tiếp theo vang vọng, cậu cảnh giác ngồi thẳng người, vặn đèn pha trên đầu.
Ánh sáng nhợt nhạt chiếu sáng trong bán kính vài mét. Cậu đứng dậy, đi đến bức tường băng cách đó vài bước. Không biết từ bao giờ, trên bức tường bóng loáng đã xuất hiện những vết rạn xấu xí, không tìm thấy khởi nguồn. Trong vài giây khi cậu đang quan sát, nó vẫn chầm chậm lan lên phía trên đầu họ.
Một dự cảm chẳng lành dâng trào, cậu quay lại ngồi xuống bên cạnh August, khẽ lắc vai anh: “Thiếu tá, thiếu tá?”
Cậu gọi tới tiếng thứ hai thì August mở mắt, anh giơ tay chắn ánh đèn trên đầu Dan, giọng hơi khàn: “Sao vậy?”
“E là chúng ta phải di chuyển. Có vết rạn trên bức tường băng đối diện.”
Nghe xong câu này, ánh mắt August lập tức tỉnh táo. Anh đứng dậy từ trong túi ngủ, bật đèn pha trên đầu mình. Đi tới chỗ tường băng, anh chỉ nhìn thoáng qua đã đưa ra phán đoán: “Xem ra động tĩnh bên ngoài vẫn chưa kết thúc. Không thể tiếp tục ở lại đây, bức tường này sắp vỡ.”
Dan ngẩng đầu nhìn về phía họ rơi xuống: “Đi lên?”
August đang định lên tiếng, một bóng đen đổ ập xuống nơi họ đang đứng. Dan phản ứng rất nhanh, cậu kéo anh về phía mình, nhũ băng rơi đúng vào chỗ anh vừa đứng. Không cho họ có thời gian nói chuyện, những khối băng đủ mọi kích thước từ trên đầu rơi xuống. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân họ cũng bắt đầu rung chuyển.
“Lui vào bên trong!” August chỉ kịp hét lên một tiếng. Hai người vội vàng nhặt ba lô và túi ngủ trên mặt đất rồi lùi sâu vào trong hồ băng.
Khi tới chỗ lối vào chỉ đủ cho một người đi qua, Dan dừng bước, ngập ngừng nhìn về phía August.
Bên ngoài vẫn tiếp tục chấn động, August cũng biết cứ thế xông vào không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng lúc này cả hai đã tới bước đường cùng. Hoặc là đứng im chờ băng rơi vào đầu, hoặc là đánh cược thử đi vào bên trong.
“Tôi đi vào trước, cậu theo sát phía sau, phải cẩn thận.” Anh nặng nề nhìn Dan rồi xoay người chui vào hang.
Dan quay đầu nhìn thoáng qua nơi họ ngã xuống, vết nứt thứ hai khiến con dốc không còn hình dạng ban đầu. Cậu cắn răng, xoay người theo August chui vào cửa hang chật hẹp.
Căn cứ cảng Faeringehavn, 6 giờ 45 phút sáng, ở sân tập.
Bầu trời vẫn còn u ám, một màu xanh lờ mờ lộ ra ở chân trời phía Đông, như thể đó là sự nhượng bộ lớn nhất của nó.
Một chiếc trực thăng đậu ở giữa sân, cánh quạt khuấy động luồng không khí mang đến cơn gió lạnh buốt. Heath và một vài thành viên đứng trước trực thăng, giáo sư Murphy đứng bên cửa cabin.
Sau khi chốt người và vật tham gia cứu nạn, Heath nói với Newman: “Trung tâm chỉ huy của căn cứ tạm thời giao cho cậu. Giữ liên lạc với phía trụ sở của giáo sư Murphy, nếu có gì thay đổi thì phải báo ngay cho chúng tôi.”
Vẻ mặt Newman trịnh trọng: “Anh yên tâm.”
Heath nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, chỉ vào những thành viên được nêu tên trước đó, y dẫn đầu leo lên cabin.
Ian là người cuối cùng leo lên, khi đi ngang qua Newman, đối phương đưa tay vỗ vai y: “Chú ý an toàn, dẫn August và Dan trở về.”
Ian nắm lấy bàn tay trên vai mình, lặng lẽ gật đầu.
Sau khi tất cả mọi người vào chỗ, chiếc trực thăng lao lên không trung, bay về bờ biển phía Đông Greenland.
Phía đông Greenland, bên trong hồ băng.
Khoảng trống hẹp dài vẫn kéo dài về phía trước, August và Dan nối đuôi nhau đi vào trong. Trên đầu và bốn bức tường đều là bóng tối sâu hun hút. Để tiết kiệm năng lượng, Dan tắt đèn của mình, chỉ để lại ngọn đèn của August phát ra ánh sáng mờ mờ. Ánh sáng chiếu vào bức tường băng, lại bị mặt băng khúc xạ khiến không gian càng thêm chật chội.
“Chúng ta đi cũng được mười phút rồi, vẫn chưa tới cuối sao?” Dan ngập ngừng nói.
August dừng bước, giơ đồng hồ lên xem. Anh nghiêm túc nói: “Dựa theo vị trí hiện tại, lúc này chúng ta đang ở rất gần đất liền của Greenland. Thềm băng ven biển không thể lấn quá sâu vào đất liền. Tôi đoán nếu cứ đi tiếp, có lẽ sẽ tới chỗ tiếp giáp giữa thềm băng và mặt đất. Dẫu sao bây giờ cũng không ra ngoài được, chúng ta cứ đi tiếp vào trong.”
Dan “vâng” một tiếng, không hề nhiều lời. Mạn sườn phải lại bắt đầu đau nhói, kèm theo đó là cơn tức ngực. Cậu không muốn August nhận ra sự khác thường của mình, đành nghiến răng giờ vờ không sao.
Họ đi thêm khoảng sáu, bảy trăm mét thì phía trước đột nhiên rộng mở. August tháo đèn xuống để cầm tay, anh thở phào: “Xem ra tôi đã đoán đúng.”
Đó là một hang động hình phễu nằm ngang. Dọc theo con đường họ đi, lớp băng của bốn bức tường mỏng dần, tiếp giáp rồi dần dần chìm sâu vào trong tầng dung nham của vỏ trái đất. Trước mặt họ là cửa hang, chỉ bằng ánh đèn thì không thể nhìn thấy không gian rộng tới mức nào. Bóng tối vô tận tựa như con thú khổng lồ đang chực chờ nuốt chửng họ.
Dan đi tới bên cạnh August, cậu bật đèn pha trên đầu, khẽ nhíu mày: “Là hang động dưới lòng đất?”
August gật đầu, vừa định lên tiếng thì cơ thể bỗng chao đảo.
Dan đỡ lấy anh, có phần lo lắng: “Thiếu tá, ngài không sao chứ?”
August khoát tay, đặt ba lô xuống đất, anh bám vào cánh tay Dan để chầm chậm ngồi xuống: “Không sao.”
Dan cảm nhận được sự khác thường từ làn da trên mu bàn tay anh – quá nóng. Dưới ánh đèn mờ mờ, cậu cẩn thận quan sát gương mặt August. Vẻ mặt anh vẫn như thường, chỉ có đôi môi là hơi tái. Dan đặt tay lên trán anh, quả nhiên nóng bỏng tay.
Cậu nhíu mày thật chặt: “Ngài đang sốt.”
August thở dài: “Tôi biết, không phải là vấn đề lớn.”
“Giờ chúng ta không còn bao nhiêu vật tư, chưa chắc đã có thuốc kháng sinh. Một khi vết thương trên cánh tay ngài bị nhiễm trùng, thì đó cũng không phải là vấn đề nhỏ.” Dan gần như cưỡng ép August nằm vào túi ngủ.
Có thể do sốt cao nên August không phản bác, để mặc cậu nhét mình vào túi ngủ. Anh cởi áo khoác đắp lên nửa người trên, sau đó dùng cái mũ lành lặn của hai người làm gối đầu.
“Tôi nhớ trong túi vật tư vẫn còn ít thuốc sơ cứu, để tôi tìm thử.” Dan quỳ gồi bên cạnh anh, bắt đầu lục tung ba lô. Tới khi bỏ hết đồ đạc ra ngoài, cậu thực sự tìm thấy hai ống thuốc kháng sinh trong ngăn kéo nhỏ.
August để cậu chích một ống vào tay mình, không hề chống cự khi cơn buồn ngủ ập đến, thiếp đi dưới đất.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của August, Dan mới chầm chậm kéo khóa áo khoác của mình.
Trước kia cậu từng tìm hiểu một số kiến thức sơ cứu cơ bản. Phán đoán dựa theo cơn đau ở mạn sườn phải thì rất có thể cậu đã bị gãy xương. Nhưng khi vén áo lên, dưới ánh đèn mờ tối, cậu thấy rõ ràng chỗ gần xương sườn bị sưng lên, có thể nhìn thấy những vết xuất huyết dưới da.
Cơn đau đớn bị cố tình đè nén nay nhân lên gấp bội, Dan hít một hơi sâu rồi gượng cười. Cậu đã quen với việc chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, huống chi với tình hình hiện tại của họ, với vật tư hữu hạn, liệu có thể chống chọi được tới lúc đội cứu nạn đến hay không cũng là một vấn đề. Phía căn cứ Faeringehavn, Heath đã nhận được tin tức chưa? Đã xuất phát chưa? Với điều kiện thời tiết hiện tại thì họ có thể hạ cánh hay không? Không có bộ đàm, không thể định vị chính xác. Cho dù mọi người tìm thấy hồ băng mà họ rơi xuống, liệu có thể tìm thấy khe hở mà họ đã tiến vào? Nếu đợt gãy thứ hai làm chặn lối vào thì sao?
Cậu thực sự không thể tự thuyết phục bản thân về khả năng được giải cứu.
Mặc lại áo, cậu khuỵu gối, nhắm mắt lại. Cố ép mình thôi nghĩ ngợi, cậu để mặc bản thân chìm vào bóng tối vô tận.