Cảnh này rơi vào mắt August ở phía đối diện không biết biến thành điều gì. Kỳ nghỉ vốn dĩ rất ngắn, anh đã đợi ở đây hơn một tuần, ngày nào cũng chờ một tiếng ở bến cảng, anh thấy mình sắp biến thành hòn vọng phu ở Old Harbour. Cuối cùng, anh cũng đợi được Dan trở về, nhưng bên cậu đã có một người khác.
Dan và Charzo bước ra khỏi Old Harbour đúng lúc anh đi tới cổng, chỉ kịp nhìn thấy người đàn ông đó kéo tay Dan vào nhà hàng Kopar nổi tiếng gần đó. Các tòa nhà ở Iceland cũng không cao nên dù đứng ở ngoài đường anh vẫn có thể nhìn rõ hành động của hai người trên tầng hai của nhà hàng, bao gồm cả bông hồng do nhân viên phục vụ đặc biệt mang tới.
Giờ phút này, khi bốn mắt đối diện, phản ứng đầu tiên của Dan là nhìn sang người đàn ông xa lạ bên cạnh. Trong mắt August, hành động này biến thành chột dạ và giấu giếm, lại thêm nụ cười cưng chiều xen lẫn mập mờ…
Trong chớp mắt, August không biết anh đang tức giận nhiều hơn hay đau khổ nhiều hơn.
Anh cố ý dành cả kỳ nghỉ để đến đây nói rõ mọi chuyện với em, nhưng em lại hẹn hò với người khác như chẳng có chuyện gì.
Anh mím môi, hết nhìn Dan lại nhìn Charzo. Vẫn không nói gì, anh xoay người bỏ đi.
Phía bên kia, Dan vừa định lên tiếng chào thì đối phương đã bỏ lại bóng lưng. Không biết vì sao, ánh mắt cuối cùng của August khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.
“Ai thế?” Charzo lộ vẻ tò mò.
“Một người bạn của tôi, chắc tìm tôi có chuyện, tôi đi trước nhé. Anh về trước đi, Charzo. Chuyện anh nói tôi sẽ cân nhắc.” Dan giải thích một cách mơ hồ rồi định chạy sang con phố đối diện.
“Ồ? Nãy tôi hỏi hai chuyện, em đang nói tới chuyện nào?” Giọng Charzo rất thiếu đòn.
Dan bỏ lại một ánh mắt cảnh cáo, cũng không nhiều lời, cậu đang định cất bước thì một chiếc xe buýt tham quan lao tới từ bên trái. Tài xế thấy cậu bước xuống lề đường thì vội vàng đạp phanh, đồng thời nhấn còi inh ỏi.
“Cẩn thận nào!” Nicolas ở bên cạnh kéo tay Dan lại.
Dan cũng nhận ra mình hơi bất cẩn, cậu khoát tay xin lỗi tài xế xe buýt. Khi xe buýt chạy đi, cậu nhìn sang bên kia đường thì nào còn bóng dáng August.
Dan hơi nản lòng, Charzo thấy vẻ mặt cậu khác thường, tốt bụng nhắc nhở: “Anh ta đi rồi.”
Dan ủ rũ khoát tay ra hiệu đã biết: “Anh về trước đi, tôi đi dạo một lúc.” Nói rồi cậu vẫn đi sang bên kia đường.
“Để tôi đi cùng em…” Charzo chưa từ bỏ ý định, gọi một tiếng rồi định đuổi theo nhưng bị Nicolas túm lại: “Cháu không nhận ra tâm trạng thằng bé không tốt sao? Để nó yên lặng một mình. Còn cháu, đi theo tôi uống một chén.”
Charzo: “…”
Nicolas túm chặt tay hắn, cứ thế kéo người vào cabin của nhân viên quản lý cảng.
“Cháu nói này chú Nicolas, chú không thấy cháu đang theo đuổi Dan sao?” Charzo ngồi trên sô pha, giọng hơi bất mãn.
Nicolas đang bận rộn thêm củi vào lò sưởi: “Tôi không hiểu nổi chuyện của bọn trẻ mấy đứa.” Vừa nói ông vừa đặt ấm trà lên lò sưởi.
“Chú cố ý à?” Charzo vừa giúp ông lấy lá trà vừa trách móc.
Nicolas quay đầu nhìn hắn, cười theo kiểu “không biết gì đâu nhé”: “Ơ kìa, cháu hiểu lầm tôi rồi đó.”
Charzo nghiêng người nhìn về phía lò sưởi, bỗng hơi trầm ngâm: “Chú Nicolas, chú là nhân viên của Old Harbour. Dan thì làm việc ở đây, chú quen em ấy lâu chưa ạ?”
Nicolas nhìn hắn: “Sao, định moi thông tin từ tôi à?”
Charzo cười lấy lòng: “Không phải cháu vừa nói là đang theo đuổi em ấy sao. Đương nhiên cần phải hiểu em ấy nhiều hơn. Chú cứ coi như tán gẫu, nói chuyện gì về em ấy cũng được.”
Nicolas đảo mắt: “Lâu rồi không có ai uống rượu rum đích thực với tôi.”
“Đêm nay cháu ở lại đây, chú muốn uống bao nhiêu cháu cũng theo hầu. Chú muốn uống loại nào? Để cháu đi mua.” Charzo nói rồi đứng dậy.
Nicolas thấy buồn cười, giữ hắn lại: “Không cần, chỗ tôi có rượu sẵn rồi. Hơn nữa hôm nay còn có ca trực. Nếu cháu không chê tôi lải nhải thì cứ coi như nghe tâm sự.”
Charzo cười nịnh nọt: “Sao có thể, chú cứ nói đi ạ.”
Nicolas lấy chai rượu rum đang uống dở từ chiếc tủ bên cạnh, rót cho Charzo và ông mỗi người nửa ly. Ông ngồi xuống ghế sô pha, duỗi chân thoải mái: “Tôi ấy à, dù tôi và Dan quen biết chưa được bao lâu nhưng cũng nhận ra nó là kiểu người kiên định. Nó tới đây chắc cũng sắp hai năm rồi. Đừng thấy nó dễ cười nói với người khác mà nhầm, tôi làm việc ở Old Harbour lâu rồi, cũng coi như có mắt nhìn người. Trong mắt nó,” Ông chỉ vào mắt mình, “ẩn chứa tâm sự.”
Charzo thấy hứng thú: “Tâm sự? Chú hỏi em ấy bao giờ chưa?”
Nicolas nhìn hắn: “Có một số chuyện không cần phải hỏi. Cháu chỉ cần nhìn trạng thái làm việc của nó, thái độ và cách cư xử với mọi người là biết. Cháu tưởng mình là người đầu tiên muốn theo đuổi nó ư? Trong hai năm nó dẫn khách ra biển, tháng nào cũng có cô gái muốn mời nó đi ăn, nhưng không một ai thành công. Trong lúc làm việc nó có thể mỉm cười với tất cả mọi người. Nhưng chỉ cần xuống tàu, cháu đừng mơ lấy được chút thời gian cá nhân nào của nó. Tôi đã từng thấy rất nhiều thủy thủ thích chơi đùa, mỗi ngày có thể dẫn theo một cô gái khác nhau. Nhưng Dan thì khác. Tôi đã từng thấy những người mang nhiều tâm sự, có thể chia thành hai loại. Một là tìm niềm vui trong nỗi khổ, hai là tự đẩy mình vào ngõ cụt, Dan thuộc loại thứ hai. Nếu không phải thực sự không buông bỏ được, ai mà chẳng muốn sống vui vẻ cho nhẹ lòng?”
Dan bước đi vô định trên phố, chẳng biết đã đi bao xa nhưng chẳng thấy bóng dáng của August. Dù có cố thuyết phục bản thân rằng “Anh ấy tới đây cũng chẳng thể hiện được điều gì” thì thất vọng suy cho cùng vẫn là thất vọng.
Con đường này không phải trục đường chính, đã hơn 10 giờ tối, tuy vẫn là đêm trắng dài đằng đẵng nhưng trên đường chẳng có một bóng người. Dan cũng không muốn quay về nhà trọ, cậu đút hai tay vào túi, cắm đầu đi về phía trước, đột nhiên một tiếng gọi không dám chắc vang lên từ phía sau…
“Dan…?” Cậu quay đầu lại theo bản năng, suy nghĩ vấn vương về August nên vẻ mặt ngơ ngác, không nhận ra ngay là ai.
Phía sau cậu chừng mười mét là hai cô gái. Một người cao, mái tóc nâu dài được cột đuôi ngựa gọn gàng ở sau gáy, lộ ra vầng trán sáng sủa. Người còn lại thì thấp hơn, mái tóc đỏ tết thành đuôi ngựa ở trước ngực, trong đôi mắt xanh xám ngập tràn sự khó tin.
“… Mia?” Dan sững sờ một giây rồi mới nhận ra đối phương, bỗng ngẩn ngơ trong phút chốc. Lúc trước Ralph đã nói với cậu rằng Mia đang học đại phong cầm ở nhà thờ Hallgrímskirkja. Dù mới gặp Ralph cách đây nửa tháng nhưng nhiều chuyện xảy ra khiến cậu quên béng mất. Lúc này nhìn thấy Mia đứng ở trước mặt mình, cậu đột nhiên có cảm giác không chân thực.
Mia chậm rãi bước tới, như thể không biết nên nói gì, cô ngập ngừng rồi mới nói, “Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Cô gái bên cạnh tò mò nhìn Dan rồi lại nhìn Mia, rồi đưa tay ra trước: “Chào cậu, tôi là Catherine, bạn cùng lớp của Mia.”
Dan bắt tay cô: “Chào cô, tôi là Dan, bạn… của Mia.”
Khi cậu nói ra từ “bạn”, nét mặt Mia hoảng hốt như trăm mối tơ vò. Cô quay sang Catherine: “Xin lỗi Cathy. Tớ và Dan… bọn tớ đã nhiều năm không gặp, tối nay không đi bar với cậu được rồi.”
Catherine nhún vai, mỉm cười ranh mãnh: “Không sao, nhưng cậu có nhớ anh đẹp trai mà tớ gặp ở sân bay hôm trước không? Nếu tối nay tớ gặp lại anh ấy ở quán bar, đừng trách tớ không cho cậu cơ hội cạnh tranh.”
Mia gượng cười, khẽ đẩy cô: “Tớ không có hứng.”
Catherine bật cười: “Biết rồi biết rồi. Các cậu nói chuyện nhé, tớ đi trước.”
Tới khi bóng lưng của cô gái khuất sau góc phố cách đó không xa, bầu không khí giữa Mia và Dan vẫn cứ trầm mặc.
“Mấy năm nay cậu…”
“Cậu sống tốt chứ?”
Hai người gần như cất tiếng cùng lúc, nhìn nhau vài giây rồi không hẹn mà cùng bật cười.
“Cậu nói trước đi, sao lại đến Reykjavík, đang chấp hành nhiệm vụ à?” Cười xong, Mia lên tiếng trước.
Dan lắc đầu: “Không, tớ giải ngũ rồi.”
“Giải ngũ? Sao vậy?” Mia hơi ngạc nhiên, giọng cô lập tức trở nên lo lắng.
Dan nhìn về phía chân trời rồi quay sang Mia, thở dài xúc động: “Chuyện rất dài. Cậu thì sao, mấy năm nay… cậu sống có tốt không?”
Mia nhìn về phía thánh đường cách đó không xa, lát sau mới chậm rãi nói: “Không tốt cũng chẳng xấu. Thời gian lẳng lặng trôi qua sao mà thật mau.”
Lại là một khoảng lặng.
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi…”
Hai người lại đồng thanh lên tiếng, nhưng lần này chẳng có ai cười. Ánh mắt Mia nhìn Dan thoáng buồn: “Cậu không cần phải xin lỗi, người nên xin lỗi là tớ.”
Dan không muốn nhìn thấy ánh mắt cô như thế, cậu chỉ vào nhà thờ Hallgrímskirkja cách đó không xa: “Đi dạo với tớ không? Tuy ở đây gần hai năm nhưng tớ vẫn chưa tới đó bao giờ.”
“Hai năm?” Mia ngạc nhiên rồi nói đùa: “Chừng đó thời gian mà chúng ta chưa từng gặp lại, nhưng hôm nay… có vẻ tớ nên tin vào định mệnh.”
Dan nghe thấy hàm ý khác trong lời của cô, rồi lập tức nhận ra hôm nay là ngày mất của Jason.
“Tớ ở đây gần một năm. Những năm trước, năm nào tớ cũng đến thăm anh ấy, năm nay thì chỉ có thể cầu nguyện ở nhà thờ.” Mia nói rồi dẫn Dan về phía giáo đường.
“Mia, tớ xin lỗi …”
“Không cần phải xin lỗi,” Mia ngắt lời cậu, đôi mắt xanh xám yên lặng nhìn cậu: “Cậu nói xin lỗi quá nhiều rồi. Tớ cũng không còn là con bé không hiểu chuyện năm ấy. Tớ hiểu nếu không có cậu, rất có thể đêm đó tớ đã chết giống như Jason, sẽ chẳng có cơ hội đứng ở đây. Nếu không trải qua giây phút tính mạng nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc thì sẽ chẳng bao giờ biết được sống thôi đã là chuyện may mắn tới nhường nào.”