Căn nhà rất trống trải, có một chiếc tủ dựa vào tường, không có đồ đạc gì ngoài chiếc ghế sô pha và chiếc bàn trà. Chủ nhân của ngôi nhà ngồi ở cuối ghế sô pha, một tay cầm tách trà, tay kia giở cuốn tạp chí.
August bước vào, chủ nhà nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu. Vẻ mặt hắn thoáng trầm tư rồi nở nụ cười thật tươi, đứng lên từ ghế sô pha nghênh đón August, cho anh một cái ôm thắm thiết: “Đã lâu không gặp, ông bạn cũ.”
August cũng ôm hắn, anh nở nụ cười: “Thời gian trôi nhanh quá. Lần cuối chúng tôi tới đây chắc cũng phải ba, bốn năm trước?”
“Ít nhất là ba năm. Sao đột nhiên qua đây mà không báo trước một tiếng? Tháng trước chúng tôi vừa có một lô kiểu mới, công suất động cơ được cải thiện rất nhiều, muốn thử không?” Chủ nhà vừa ra vẻ bí ẩn vừa tự hào nháy mắt với August.
August lắc đầu: “Lần này tới không phải vì công việc, thực ra tôi đang nghỉ phép.”
Chủ nhà tròn mắt kinh ngạc: “Mùa này mà nghỉ phép, các cậu bỏ huấn luyện mùa hè rồi hả?”
“Vẫn còn Heath mà.”
Chủ nhà trừng mắt nhìn, chợt thấy Dan phía sau anh: “Đây là?”
August quay đầu lại: “Dan, người yêu tôi.” Rồi anh chỉ vào chủ nhà, nói với Dan: “Đây là Bill, nhà cung cấp xe trượt tuyết duy nhất ở Longyearbyen. Trước kia chúng ta từng hợp tác với họ.”
Dan bước tới bắt tay Bill: “Rất vinh hạnh được biết ngài.”
Bill cười tỏ vẻ đã hiểu: “Hai người muốn thuê xe trượt tuyết đúng không?”
August gật đầu: “Đúng, sáng mai tàu của chúng tôi sẽ rời cảng. Thuê xe trượt tuyết cho tiết kiệm thời gian.”
Bill vỗ tay: “Là bạn cũ nên tôi cũng không nói nhiều. Hai cậu cứ lấy X96, là mẫu xe mới mà tôi vừa nhắc đến. Thích lái bao lâu tùy thích, nhớ trả lại trước khi đi là được.” Nói rồi hắn mở cửa sau của căn nhà, nơi đó nối liền với sân sau rộng rãi, có khoảng 50, 60 chiếc xe trượt tuyết đậu bên trong.
“Đang là mùa du lịch cao điểm. Nếu là trái mùa thì hết chỗ luôn đúng không?” August vừa giới thiệu cho Dan vừa quay đầu hỏi Bill.
“Gần như thế, mấy năm gần đây ngành du lịch phát triển, mùa này rất sôi động.” Bill nói rồi bước đến dãy xe trượt tuyết trông khá mới bên trái, lấy chìa khóa và khởi động một chiếc. Hắn thử một lát rồi tắt máy, ném chìa khóa cho August: “Thử xem?”
August nhận lấy, bước tới chỗ ngồi và nổ máy, chạy một vòng chầm chậm trong sân rồi dừng lại trước mặt Bill và Dan: “Không tồi, lấy nó luôn nhé.”
Bill gật đầu: “Được. À đúng rồi, các cậu có mang súng không?”
August khoát tay: “Chúng ta chỉ loanh quanh gần đây, không đi quá xa nên chắc không gặp phải gấu.”
Bill do dự một lúc rồi gật đầu: “Thôi được, cẩn thận nhé. Mùa này có thể ngắm xương băng* ven biển. Chắc các cậu đã nhìn chán sông băng ở Greenland rồi, nhưng xương băng ở đây sẽ khiến các cậu thấy rất khác.”
(*) 冰脊 Xương băng: Chủ yếu là sống thuyền bị vỡ vụn dưới tác động của gió, sóng và dòng chảy.
Dan mỉm cười cảm ơn rồi nhảy lên ghế sau của xe trượt tuyết.
Rời khỏi sân sau, cả hai không vào thành phố ngay mà đi dọc theo con đường phía Bắc Longyearbyen.
Họ đi không nhanh, August lái rất vững. Bên tay trái là biển khơi xanh sẫm, có thể nhìn thấy sông băng cao vút trùng điệp đằng xa. Bên tay phải là đồi núi nhấp nhô phủ đầy tuyết.
August đậu xe trượt tuyết ở một vịnh hẹp. Bãi sỏi sẫm màu nối dài đến bờ biển, đối diện là xương băng gồ ghề. Nước biển dịu dàng liếm đáy sông băng, vài tảng băng lớn nhỏ nổi lềnh bềnh xung quanh.
“Đi xem nhé?” August quay đầu nhìn Dan.
Khi còn ở Greenland, phần lớn hoạt động của họ đều gần đất liền, Dan chưa bao giờ nhìn thấy xương băng ven biển gần như vậy. Cậu gật đầu rồi bước xuống xe trượt tuyết.
Svalbard ở nơi tận cùng thế giới, nhiều khu vực trên đảo đóng băng quanh năm, ngay cả vào mùa hạ khi nhiệt độ tăng cao nhất. Lúc này, ven đường vẫn còn đọng ít tuyết bẩn khi xe trượt tuyết của họ dừng lại, vệt trắng trải dài khoảng mười mét trên bãi sỏi rồi mới hoàn toàn biến mất.
Hai người nối đuôi nhau bước lên bãi cát sẫm màu. Gió biển thổi bay vạt áo Dan, không ngừng vỗ vào chân cậu, không khí lạnh lẽo không tương xứng với ánh nắng trên đầu.
Xương băng ở phía đối diện không phải là màu trắng bất biến, mà có cảm giác giống như đường vân trên đá cẩm thạch. Tích tụ qua hàng ngàn năm, lưu giữ ở tận cùng tâm hồn những con người trên mảnh đất cực Bắc. Nhìn con quái vật màu xanh với những vết rạn tối màu, những bọt muối trắng như tuyết, tựa như có thể nhìn thấy lịch sử vượt qua cả không gian và thời gian xa xôi.
“Anh từng tới đây à?” Dan đứng gần mặt biển, quay đầu hỏi August.
“Ừ, lúc đó căn cứ cân nhắc dùng xe trượt tuyết thay cho loại truyền thống để tuần tra. Đây là nơi sử dụng xe trượt tuyết nhiều nhất trên toàn Bắc Cực. Bọn anh đến đây khảo sát khoảng hai tuần.”
“Có vẻ kết quả khảo sát không mấy lý tưởng.” Dan mỉm cười.
Khi ánh mặt trời chiếu vào mặt biển, màu sắc biến ảo phản chiếu trong đôi mắt màu ngọc bích của cậu, như hồ nước trong vắt chứa đầy vụn đá quý, khiến người ta không thể dời mắt.
August mê muội nhìn vào mắt cậu, một lúc sau mới lơ đãng gật đầu: “Quả thực.”
Anh vừa nói vừa bước tới, mãi đến khi sắp chạm vào mặt Dan mới dừng lại.
Dan đối diện với ánh mắt anh, bỗng cảm thấy tim đập hơi nhanh, cậu cố bình tĩnh nói: “Sao vậy?”
August đưa tay vuốt mái tóc bị gió biển thổi lòa xòa trên trán cậu. Anh hơi cúi đầu, trán hai người chạm vào nhau, chóp mũi cách nhau mấy milimet: “Mắt em, đẹp lắm.” Giọng anh rất khẽ, mấy chữ này như bật khỏi môi răng theo hơi thở.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt kinh ngạc của Dan. Anh khẽ cười, vừa định hôn cậu…
“Bùm…”
Một tiếng rơi nặng nề vang lên phía sau.
Cả hai giật mình ngẩng đầu, vì khoảng cách quá gần nên mũi August đụng vào trán Dan. Anh rên lên một tiếng, ôm mũi nhìn theo Dan về phía phát ra âm thanh.
Là xương băng.
Một khối băng cao khoảng 7, 8 mét vỡ khỏi tảng băng, rơi ầm ầm xuống biển tạo thành một ngọn sóng cao vài mét bắn tung tóe. Sóng nước lan ra theo hình tròn, những tảng băng bắn tung tóe như kim cương vỡ dưới ánh mặt trời, lấp lánh nhiều màu.
Khi Dan hoàn hồn, ánh mắt cậu rơi xuống gương mặt August, không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ chật vật ôm mũi của anh. Âm thanh vang vọng trong vùng vịnh hẹp hoang vu, va vào xương băng rồi quay trở lại, bỗng có vẻ ồn ào.
“Buồn cười thế à?” August bất lực thả tay ra.
Một tay Dan chống nạnh, một tay xua xua, cười không nói nổi.
Thấy cậu cười nửa phút vẫn không dừng, August bất mãn kéo tay cậu, cúi đầu hôn.
Trong lúc hôn, anh vẫn thấy đôi mắt cậu cong cong như mảnh trăng khuyết.
Có tiếng lạo xạo khe khẽ từ vùng biển gần đó, hai người quay lại nhìn, thấy một con sư tử biển nhỏ màu nâu nhô đầu trên mặt biển, chi trước ngắn ngủn đang cào vào một tảng băng gần bờ. Nó hơi rướn nửa người trên, lộ ra phần bụng sáng màu, đôi mắt đen tròn xoe tò mò nhìn hai người trên bờ.
Dan bất giác nín thở. Vừa định lại gần thì August đã ấn tay lên vai cậu, thì thào: “Đừng qua đó.”
Nhưng chân cậu dẫm lên sỏi phát ra tiếng khiến sư tử biển giật mình, bộ râu sáng màu của nó run lên, quay đầu nhảy “ùm” xuống nước. Động tác của nó tạo thành bọt nước, qua làn nước trong vắt có thể nhìn thấy lờ mờ một cái bóng màu nâu đang bơi nhanh về phía sông băng cách đó không xa.
Dan lúng túng sờ mũi: “… Bị em dọa chạy mất ạ?”
August nhìn vẻ mặt cậu, bất giác mỉm cười, dịu dàng nói: “Sư tử biển vốn nhát, Greenland cũng có rất nhiều, khi nào về anh dẫn em đi xem.”
Nói rồi anh quàng lại chiếc khăn trên cổ cậu, bàn tay đeo găng của anh vụng về nắm lấy tay Dan, xoay người nói: “Đi thôi.”
.