Giáo sư McGonagall đã bắt đầu thống kê học sinh nhà Gryffindor ở lại, giáo sư Snape đem công việc này cho huynh trưởng Coffey.
Huynh trưởng Coffey lạnh lùng liếc tôi cao hứng vui vẻ thu thập hành lý vài ngày trước, trên danh sách điền một chữ “không”, Slytherin có truyền thống đón lễ Giáng sinh.
Một ngày trước khi về nhà, tôi lại đến Thư viện, hi vọng có thể mượn được sách thú vị và ý nghĩa, để kỳ nghỉ đông của tôi phong phú hơn.
Ở đây, tôi lại gặp nhóm Chúa cứu thế, bọn họ hình như đang tra cái gì đó.
Granger nhìn tôi, do dự đi tới: “Hopper? Câu có thể giúp mình một việc không?”
Ron Weasley khiếp sợ nhìn cô ấy, gào lên: “Bồ điên rồi. Cô ta chính là học sinh nhà lão Biên bức đầu đầy mỡ đấy!”
Tôi kịp phản ứng “Lão Biên bức - đầu đầy mỡ” là nói đến ai, trong lòng không thoải mái.
Giáo sư Snape ngăn cản giúp tôi không phải tiếp tục chịu nhục, mang tôi đi Bệnh thất chữa trị. Là chủ nhiệm nhà tôi.
Tôi biết ơn ông ấy, hơn nữa tôi rất ngưỡng mộ kiến thức của ông ấy… tuy rằng tôi vẫn sợ khuôn mặt dữ dằn của ông ấy…
Granger hung hăng nhìn chằm chằm Weasley: “Tớ biết! Nếu trong hai tuần liền chúng ta không tìm thấy, người duy nhất cũng chỉ có Hopper, tin tưởng mình, học thức của cô ấy rất uyên bác.”
Weasley tức giận làu bàu câu gì đó.
Potter cẩn thận nhìn tôi.
Tôi so với Potter nhỏ gầy thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu, có thể là cậu ta cũng không thấy tôi có gì uy hiếp, vì thế ấp úng hỏi tôi: “À… Bồ có biết… Nicolas Flamel là ai không?”
Tôi có chút bực bội với thái độ của bọn họ, quả thật tôi có xem qua sách nói về ông ấy, mà Granger khen ngợi làm tôi không thể nói ra chữ “không”, đành kiềm chế trong lòng sự khó chịu.
“Người này rất nổi tiếng trong lịch sử Châu Âu. Truyền thuyết, ông ta cầm theo quyển luyện kim thuật của người Do Thái, trở thành một giả kim thuật nổi tiếng, Newton cũng có dịch sách của ông ta…”
“Newton” Granger kêu lên.
“Đúng vậy, không chỉ có ông ấy, 600 năm qua có rất nhiều rất nhiều người…”
“600 năm!” Ron ngắt lời tôi.
“Đúng vậy”, tôi đối với cậu ta cũng không khách khí, giọng nói lạnh lùng, “có người nói ông ta luyện thành hòn đá phù thủy và vẫn sống đến bây giờ.”
Potter kinh hô một tiếng, hình như muốn nói gì đó lại vội vàng im lặng.
“Quả nhiên là bồ có biết!” Granger hưng phấn nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “À, tớ nhìn thấy ở một quyển truyện ký phong tục tập quán. Tớ nghĩ cậu có biết, Granger. Ông ta cũng rất nổi tiếng ở Muggle không phải sao?”
Granger rối rắm một chút: “Tớ chỉ là… chính là, a! Tớ muốn nói ông ta sống ở niên đại xa như thế, tớ không có đem tên này cùng với truyền thuyết không liên hệ với nhau. Xem ra ông ta cũng là phù thủy, đúng không ? “
Cô ấy hưng phấn đến đỏ bừng hai má.
Potter ở phía sau kìm nén vui mừng đến đỏ mặt, Weasley vui vẻ mà kéo tay áo cậu ta.
Tôi nghĩ rằng bọn họ đang thảo luận cái gì đó không muốn tôi biết, gật đầu chào Granger, tôi ôm sách đi xa.
Tôi cũng không quan tâm vì sao bọn họ lại tìm người này, vì sao không muốn bị giáo sư Snape phát hiện. Nhưng thái độ của họ, khi cần tôi trợ giúp vẫn đề phòng (bởi vì tôi là người nhà Slytherin !) làm tôi không thoải mái.
Tôi rời khỏi Thư viện, đi vào tháp cú, mượn cú của trường học gửi thư cho Blaise, báo cho cô chiều mai tôi về nhà.
Lúc về nhà, thật khéo là tôi vẫn ngồi cùng toa với cô ấy. Cô ấy là người duy nhất trong nhóm ba người Chúa Cứu thế mà tôi có cảm tình.
Sau đó tới sân chín ba-phần-tư, trải qua sự chờ đợi buồn chán, xuyên qua cột đá, đến London của Muggle.
Granger hỏi tôi : «Ồ. Tớ đã nhìn thấy ba tớ. Không có ai đón bồ sao ? Có cần mình đưa về không ? “
Tôi nhìn thấy cách đó không xa, Blaise đi ra từ trong đám đông cười rạng rõ vẫy tay với tôi.
Tôi nói : “ Không cần đâu. Mẹ mình đến đón rồi. “
Granger nhìn theo ngón tay tôi, giật mình nói : “ Đó là mẹ bồ sao ? Thật trẻ ! “
“ Đương nhiên ! “ Tôi không thể phủ nhận rằng tôi rất đắc ý và tự hào.