Kiếp trước, tôi là một đứa bé sứt môi, người thân bọc tôi trong tã lót kèm theo một bức thư, nửa đêm bỏ tôi ở cạnh cửa cục cảnh sát. Sáng sớm, lúc người vệ sinh phát hiện ra tôi, cả người tôi đã lạnh cóng và tím bầm, thiếu chút nữa đã đi.
Cảnh sát đưa tôi vào viện phúc lợi cho trẻ em.
Đến hai tuổi, viện đưa tôi đi chữa sứt môi, hở hàm ếch.
Những đứa trẻ ở viện, phần lớn đều giống tôi, bởi vì bị bệnh bẩm sinh hoặc dị tật mới bị vứt bỏ. Tôi là bị lệch một bên sau đó biến chứng hở môi, đầu như một trái dưa hấu nứt ném đi, cho dù đã khâu lại thì nhìn vẫn giống một quả dưa hấu méo. Cả đời tôi cũng không thể đọc từng chữ rõ ràng.
Cho dù là dị dạng bẩm sinh ở viện rất nhiều, tôi là đứa xấu nhất.
Hàng năm đều có hàng chục đứa nhỏ được nhận nuôi. Bọn họ đều thiện lương, nhưng thích cái đẹp đều là bản tính. Từ khi tôi vào viện đến khi hết tuổi thích hợp nhận nuôi, đều không có đôi vợ chồng nào coi tôi là đối tượng nhận nuôi. Bọn họ thấy tôi đều thở gấp. Có lẽ do diện mạo của tôi làm người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, lại có lẽ bởi vì sợ nhìn thẳng sẽ làm tổn thương tự tôn của tôi, họ đều cúi đầu, không liếc mắt nhìn tôi một lần.
Chịu nhìn thẳng tôi chỉ có nhân viên của viện, còn có bọn nhỏ bởi vì lớn lên cùng tôi nên có thói quen nhìn mặt tôi.
Tôi rất xấu. Cho dù những đứa nhỏ quen nhìn mặt tôi cũng không chịu chơi cùng tôi. Nơi có trẻ con sẽ có nhóm, có đứa trẻ đứng đầu, còn một người như tôi, đóng vai nhân vật bị cô lập, bị bắt nạt. Những đứa trẻ ấy sử dụng mọi biện pháp có thể nghĩ ra để bắt nạt tôi, nhưng vô cùng may mắn, bị nhân viên viện phát hiện sẽ lập tức ngăn lại.
Có lẽ bản tính con người là tàn ác, trẻ con ngây thơ mà tàn nhẫn. Bọn họ vĩnh viễn không thể biết chỉ cần một câu “Kẻ quái dị” có thể làm tổn thương tôi như thế nào.
Có lần bị bắt nạt quá đáng, tôi khóc nói tôi muốn trở nên xinh đẹp. Viện trưởng ôm tôi lau nước mắt, ánh mắt phức tạp, rồi nói cho tôi biết chỉ cần lương thiện, có tri thức, có nội hàm thì nhất định sẽ xinh đẹp.
Bởi lời nói của viện trưởng, tôi bắt đầu đọc tự điển trong phòng sách, sau đó lại thật sự thích đọc sách. Sau tôi lên trung học thì viện trưởng làm cho tôi thẻ mượn sách của thư viện. Tôi vùi đầu vào đọc, không phân biệt chủng loại, không biết bao nhiêu lâu, giống như miếng bọt biển.
Có người hảo tâm giúp đỡ, tôi vào đại học. Không giống những người khác tìm được việc làm thêm, tôi không tìm được việc, bởi vậy cực kỳ túng thiếu. May mắn là tôi rốt cục cũng tốt nghiệp, tôi làm bác sĩ thú y, ở ngoại ô mở một cái trạm thú y. Thứ bảy lại đi tình nguyện ở trung tâm cứu hộ chó, mỗi tháng cố định để ra một số tiền gửi về viện phúc lợi, nơi tôi lớn lên.
Làm bác sĩ tôi có thể dùng khẩu trang che lại mặt, mà làm bác sĩ thú y là do chỉ có động vật mới không chú ý đến dung mạo của tôi.
Thời gian vui vẻ nhất chính là tiếp xúc với lũ chó ở trung tâm cứu hộ chó. Dù cho con chó nhát gan hay cực kỳ dữ tợn do chịu tổn thương do con người nhưng chỉ cần tôi chân thành, kiên nhẫn, cố gắng tiếp xúc với chúng, thì sau một thời gian ngắn chúng đều chấp nhận tôi.
Mùa đông năm tôi ba mươi tuổi, ánh nắng rất tuyệt. Tôi ngồi trong sân trung tâm cứu hộ phơi nắng, mấy chú chó đung đưa tiến tới. Tôi ôm một con vào ngực, gối lên một con khác, những con khác không vừa lòng chà chà vào tôi, dựa vào tôi nằm xuống.
Tôi hài lòng nhìn bầu trời, bị ánh nắng vào chiếu vào mắt.
Tôi hạnh phúc nằm giữa sự ấm áp của lũ chó, đây là tình yêu chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi.