Tôi đứng bên giường, lay lay cô.
Cô không tình nguyện thở dài một tiếng, ôm cổ tôi kéo tôi lên giường, lăn mấy vòng.
Tôi bị bộ ngực cô ép không thở nổi, ra sức giãy dụa.
Cô nhắm mắt lại, hôn trán tôi một cái.
“Chào buổi sáng, con yêu.”
“Bây giờ đã là năm giờ chiều, Blaise.”
“A ~~~” cô lẩm bẩm trong cơn đau đầu, không tình nguyện mở mắt ra, xuống giường, “Được rồi, mẹ đi nấu cơm ngay.”
“Con đã nấu rồi, Blaise, nếu mẹ không nhanh lên sẽ đến muộn…”
“Con yêu, con thật giỏi.” Cô kéo tôi qua hôn một cái, lung lay đi vào phòng rửa mặt, một lúc sau lau mặt đi ra, lục lọi tủ quần áo.
Tôi đã mang bữa tối lên bàn ăn nhỏ từ sớm. Cái bàn có chút lung lay, tôi dùng tờ báo cũ gập thành một khối nhỏ kê dưới chân bàn.
Cô đã thay xong quần áo, đến soi ở chiếc gương duy nhất trong phòng.
Bốn năm trước, tôi cùng Blaise mua gương tại chợ bán đồ cũ, thủy ngân ở mặt sau đã có vài chỗ bị bong, nên soi cũng không rõ ràng lắm. Dù vậy, cô vẫn rất vui vẻ soi gương, cô vén tóc hỏi tôi: “Con yêu, mẹ xinh không?”
Tôi nghiêm túc nói: “Cô Blaise, mẹ cực kỳ mê người, nhưng nếu mẹ không nhanh lên, con nghĩ mẹ bị muộn rồi đấy.”
Cô khanh khách cười, hôn nhẹ tôi, sau đó lướt qua tôi đến bàn ăn cơm ngậm miếng bánh, mở cửa, nói không rõ ràng “Tạm biệt, con yêu” cô quay đầu lại “Mẹ hôm nay tan ca sớm, nhất định về trước ngày sinh nhật mười một tuổi của con.”
Tôi nói: “Tạm biệt, Blaise”
Thực ra Blaise cũng không phải rất xinh, nhưng cô còn trẻ, đầy sức sống, con mắt đen huyền luôn luôn vui vẻ, tiếng cười rất có sức cuốn hút, mái tóc quăn đen dày búi ở sau đầu. Khuôn mặt của nàng tròn tròn, bộ ngực đầy đặn, có thể bởi vì như vậy, tôi luôn cảm thấy từ trên người cô tỏa ra hơi thở ngọt ngào.
Tôi cũng có mái tóc quăn đen, nhưng thật tiếc là không di truyền từ cô đôi mắt màu đen, tôi có đôi mắt màu xám. Dáng vẻ cửa Blaise cực kỳ dịu dàng êm dịu, đường nét của tôi lại cứng rắn hơn, khuôn mặt rõ ràng hơn so với cô. Tôi đoán, cha tôi chắc chắn là một người đàn ông đẹp trai có đôi mắt màu xám.
Blaise chưa từng đề cập đến cha tôi, cả hai đều không nhắc tới chuyện này. Nhưng tôi nghĩ người có thể xuống tay với một cô gái mười bốn tuổi nhất định là cầm thú.
Tôi cực kỳ biết ơn Blaise, cô không thể cho tôi gia đình hoàn chỉnh như tôi mong muốn, nhưng cô lại cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, còn có một người mẹ.
Vài năm đầu, một cô gái nhỏ mang theo đứa trẻ, cuộc sống thật quá khổ, thậm chí có thể nói là thê thảm. Đến cả việc nhà cô đều làm rất vụng về, thường xuyên làm đổ, nhưng tôi biết, cô thật sự muốn làm một người mẹ tốt. Nhưng một người ngôn ngữ thường ngày đều viết sai, cũng không có thời gian, một cô gái một nghề cũng không có, lấy gì đến nuôi dưỡng đứa nhỏ của mình?
Chỉ cần có đủ tiền mua sữa bột cho tôi, vài năm trước cô… cái gì cũng đều làm.
Nụ cười của cô thực quyến rũ, mặc váy đỏ ngắn đứng ở đầu đường, rất nhanh nhận được “việc làm”. Sau đó cô đi siêu thị mua đồ ăn cho trẻ con, thỏa mãn nhìn tôi ăn.
Những năm cô bán thân thể, có thể được xem là rất đau khổ, nhưng mà bởi vì cô yêu tôi nên cô không quan tâm.
Tôi biết là cô yêu tôi nên tôi cũng không để ý đến quá khứ đó.
Tình hình mãi cho đến khi tôi khôi phục trí nhớ. Tôi chứng minh với cô là tôi có khả năng chăm sóc chính mình. Lúc này cô mới yên tâm, bắt đầu tìm chút công việc đơn giản, ví dụ như làm phục vụ các loại. Thậm chí có khi công việc phục vụ cũng không tìm được, chỉ có thể làm công việc bán thời gian.
Khi đó chúng tôi thường xuyên không có chỗ ở cố định, đi từ nơi này đến nơi khác của nước Anh. Thường xuyên vì không trả tiền thuê nhà mà bị đuổi ra ngoài, nhưng chúng tôi vẫn rất vui vẻ, chúng tôi chỉ cần nhìn nhau cười là đã cảm thấy toàn bộ thế giới đã ở trong tay.
Cô chưa bao giờ nhắc tới gia đình mình. Khi điều giấy nhập học, tôi hỏi cô là họ nên viết như nào, cô hôn tôi nói đơn giản: “A, tùy con, Sylvia”
Tôi nghĩ rồi viết ở trên giấy “Hopper”.
Blaise bắt tôi đi học,tôi đi theo một đám nhóc chân chính học được ba năm thì nghỉ. Một là giáo dục tiểu học đối với tôi không có ý nghĩa, hai là tôi không muốn gia tăng gánh nặng kinh tế cho Blaise.
Sau đó chúng tôi lên London. Blaise tìm được công việc là nữ tiếp viên cho một quán bar, tôi đi làm thẻ thư viện. Mỗi buổi sáng, Blaise tan ca, chúng tôi ăn cơm cùng nhau, sau đó tôi đến thư viện, cô đi ngủ. Buổi tối ăn cơm xong, cô đi làm, tôi đi ngủ. Đã nhiều năm chúng tôi sống như vậy, thời gian ở bên nhau rất ít, nhưng lại cảm thấy cuộc sống có nề nếp, nhàn nhã mà phong phú.