Mục lục
[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyen_Khanh

Chúng tôi ba người sáu mắt nhìn nhau.

“Sirius đâu?” Tôi hỏi, “Không phải Harry rất tin tưởng chú ấy sao? Tại sao không nói cho chú ấy?”

“À thực ra thì chú Sirius dạo này cũng khá bận rộn, chú ấy còn phải dạy cho năm thứ bảy mà.” Hermione nói, “Chủ nhật thì Harry phải tập với đội Quidditch. Từ lúc khai giảng tới giờ, hai người bọn họ ít có thời gian ở cùng nhau.” (Khanh: thực sự…lúc edit đến câu này, mình cứ cảm thấy ái muội thế nào ấy, thông cảm cho bạn editor, dạo này đi đâu cũng đam mỹ vs Shounen-ai ko à; Khuyên: Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ sâu và xa thôi. Hehe)

“Vậy có nghĩa là dạo này tất cả mọi người đều ít quan tâm đến cậu ấy…” Tôi nghĩ nghĩ rồi nói, “…nhưng cậu ấy vốn không như thế…”

“Đương nhiên không phải vậy!” Hermione nhíu mày nói, “Tớ nhớ hình như tâm trạng cậu ấy không tốt từ hồi nghỉ hè rồi… như vậy cũng không phải vì chỉ vì những lời nói đả kích người của mọi người trong trường.”

“Thật ra Harry cũng không phải là người biết cách biểu lộ cảm xúc của mình.” Tôi sờ sờ mũi nói.

“Ừ, đúng vậy!” Hermione nói, “Tớ nghĩ chúng ta phải nói chuyện với Harry.”

“Càng sớm càng tốt.” Tôi nói.

“Bây giờ chắc là được.” Ron nói, “Tớ mới cùng tập Quidditch với cậu ấy xong.”

Chúng tôi tìm một phòng học trống, sau đó Ron về Tháp Gryffindor kéo Harry đến.

Harry vừa bước vào đã bị dọa sợ bởi dáng vẻ sẵn sàng đón địch của tôi và Hermione.

“Các cậu…” Harry chần chờ hỏi, “….làm gì vậy?”

“Harry.” Hermione tiên phát chế nhân nói, “Bọn tớ đã nghe Ron nói về hình phạt thực sự của Umbridge.”

Harry quay đầu lại nhìn Ron, Ron vội vàng quay mặt đi.

“À…” Harry dùng giọng điệu không được tự nhiên trả lời, “…không có gì cả!”

“Không có khả năng không có gì, Harry!” Hermione phỏng đoán, “Chúng ta nên nói cho Dumbledore.”

“Không cần phải thế…tớ nghĩ tớ có thể tự xử lý chuyện này!” Harry lạnh lùng nói.

“Cậu nói ‘tự xử lý’ chính là nói việc cậu ngoan ngoãn chịu phạt như thế sao?” Hermione tức giận nói, “Lẽ ra ngay sau ngày đầu tiên cậu nên nói cho các giáo sư biết!”

Tôi vội vàng ngắt lời Hermione, “Harry, cậu ngồi xuống đi!”

Hermione muốn tốt cho Harry. Vì thế tôi có thể cảm nhận được sự buồn bực của Hermione, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến người khác khó có thể chấp nhận sự quan tâm của cô ấy cũng chỉ vì cô ấy quá mức cường thế.

“Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện chút. Cậu biết hôm nay bọn tớ đến đây cũng chỉ vì quan tâm cậu mà, đúng không?” Tôi nhẹ nhàng nói.

Harry dừng một chút, cuối cùng không tình nguyện mà kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Gryffindor chỉ ăn mềm không ăn cứng, nhất là Harry, tôi dám đánh cuộc chỉ cần có ai đó nói chuyện ôn hòa một chút là cậu ấy chẳng thể từ chối được người ta.

“Cậu cũng biết…dù bọn tớ có quan tâm đến cậu nhiều như thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào biết được cậu đang cảm thấy thế nào. Bọn tớ lo lắng cho cậu, Harry.” Tôi chậm rãi nói, “Cậu có thể nói tại sao cậu kiên quyết không muốn nói cho giáo sư Dumbledore biết được không?”

“Vì giáo sư Dumbledore rất bận.” Harry có phần ngập ngừng.

“Đây không phải là nguyên nhân chân chính!” Hermione nói, “Cậu có thể nói cho bọn tớ biết nguyên nhân thực sự không?”

“Đây chính là nguyên nhân thực sự! Không phải thầy ấy rất bận rộn sao?” Harry kích động phản bác, ánh mắt xanh biếc đầy lửa giận, “Từ tháng sáu đến giờ thầy ấy còn chẳng nói với tớ câu nào!”

Sau đó khi đã nhận ra bản thân vừa nói cái gì, mặt cậu ấy đỏ bừng.

Hermione cũng đỏ mặt, mà tôi cảm nhận hình như mình đang đau ruột thì phải.

“Này này…Harry bé nhỏ đáng thương…” tôi giả mù sa mưa mỉm cười, cảm thán, “Trong suốt thời gian dài như vậy mà giáo sư Dumbledore không quan tâm đến cậu…Thật sự rất không nên nha~~ Nhưng cậu cũng không cần lo lắng nhiều đâu, Harry thân mến, tôi dám chắc người mà giáo sư Dumbledore thiên vị nhất chính là cậu.”

Harry trông như thẹn quá hóa giận, nhưng cậu ấy chậm rãi hít một hơi, có vẻ đã bình tĩnh lại đôi chút, nhưng hai vệt hồng hồng trên mặt vẫn cố chấp hiện rõ.

“Không phải chỉ có thế, Sylvia!” Harry chậm rãi nói, giống như đang cố gắng khống chế cơn giận dữ lúc nào cũng có thể bùng nổ, “Bế quan bí thuật của tớ hiện tại rất tệ, tớ biết được vì sao họ không nói cho tớ biết bất kỳ việc gì…đúng như cậu đã nói hồi hè, không ai muốn mạo hiểm…Nhưng…“.

Harry nói đến đây thì dừng lại.

Tôi nghĩ tôi có thể hiểu đại khái ý của cậu ấy. Cho dù biết mọi người không sai nhưng vẫn khó mà chấp nhận được. Mặt khác, những gì mà Nhật báo Tiên tri đã viết về cậu, sự hoài nghi của bạn học cùng với việc Hogwarts bị Bộ pháp thuật giám thị. Không thể trách nếu cậu ấy cảm thấy buồn bực như thế, dù sao thì cậu ấy cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

“Harry, cậu biết giáo sư Dumbledore bận rộn. Tớ nghĩ thầy ấy cũng không muốn như thế…” Hermione lắc đầu, vỗ nhẹ lên tay của Harry, “Hiện này giáo sư đã mất đi địa vị của mình trong giới pháp thuật, nhưng thầy ấy cũng chẳng quan tâm đến. Thầy ấy còn rất nhiều việc phải làm như lãnh đạo Hội Phượng Hoàng…và đang cố gắng khiến mọi người tin rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại.”

“Chính vì vậy đấy! Tớ hy vọng mình có thể giúp đỡ một chút nhưng mọi người lại nói tớ đừng làm gì cả…” Harry nói, “Điều này làm tớ cảm thấy bản thân mình thật sự rất vô dụng.”

“Tại sao cậu lại vô dụng?” Ron nhếch miệng nở nụ cười, “Sirius không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần cậu sống sót trở thành nhân chứng, cậu đảm bảo cho giáo sư Dumbledore là người đầu tiên biết kẻ đó đã trở lại!”

“Đúng vậy!” Hermione vuốt vuốt mái tóc của mình, “Cậu khiến hắn không thể núp trong bóng tối được!”

“Chỉ là giáo sư Dumbledore làm không được hoàn hảo lắm…” Ron nói, “Lại để cho người phụ nữ như Umbridge vào được Hogwarts!”

“Thầy ấy là bất đắc dĩ!” Hermione tức giận nói.

“Đó là do Hội đồng phê chuẩn…ngay cả giáo sư Dumbledore cũng không có quyền cự tuyệt.” Tôi nói.

“Huống chi, nếu thầy ấy vẫn công khai đối nghịch với Bộ pháp thuật…” Hermione sắc bén nói, “Thầy ấy có thể sẽ bị bắt giam vào Azkaban!”

“Cậu đùa à?” Ron nhìn Hermione với vẻ khó tin.

“Bộ pháp thuật có cái quyền này.” Hermione bình tĩnh nói, “Nếu bọn họ có thể có được chứng cứ xác thực cho cái gọi là ‘dùng tà thuyết hoặc chúng’.”

“Như vậy…” Ron nói, “Cho dù nói cho giáo sư biết cái hình phạt vô nhân tính mà Harry đang chịu cũng không được gì sao?”

“Giáo sư có thể cảnh cáo bà ta, có thể nghiêm chỉnh nói rõ Hogwarts không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác!” tôi nói,

“Nhưng giáo sư không thể kết tội bà ta, không có chứng cứ!”

“Lời nói của Harry không phải chứng cứ sao?” Ron tức giận.

“Đối với Bộ, tớ hiện là thằng nhóc ưa dối trá nhất!” Harry bĩu môi.

“Này…” Ron chán nản nằm lên bàn, “Tớ còn đang trông chờ giáo sư có thể đuổi người đàn bà kia ra khỏi Hogwarts…”

“Thật đáng tiếc! Chỉ sợ là không thể được!” Hermione không cam lòng nói.

“Harry!” Tôi nhìn Harry, “Sau này cậu định làm như thế nào? Ý tớ là chuyện về kẻ đó?”

“Tớ sẽ không bởi vì người đàn bà kia liền thay đổi lời nói của mình!” Harry kiên định nói, “Nếu tớ thay đổi, chẳng khác nào chứng thực cho Bộ rằng tất cả lời nói trước đây của tớ đều là dối trá!”

“Trời ạ!” Ron cả kinh kêu lên, “Cậu sẽ bị bà già đó cấm túc cho đến chết mất thôi!”

Tôi trầm ngâm một chút.

“Thật ra…cậu không cần thiết phải đối chọi với bà ta như thế!” Tôi chậm rãi nói, “Làm như thế chỉ có thể chọc giận bà ta, chẳng đem lại được chỗ tốt nào!”

Ron dũng cảm nói: “Cô sợ?”

“Tôi hy vọng cậu nên có chút đầu óc đi, Weasley.” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, tiếp tục nói, “Có lẽ các cậu không chú ý nhưng đã có khá nhiều học sinh bắt đầu bất mãn với bà ta…mà chỉ mới là tuần thứ hai sau khi khai giảng…”

“Này, thế thì làm sao?” Ron mất kiên nhẫn hỏi.

“…ý tôi là…sẽ đến lúc họ bùng nổ sự bất mãn của mình…”

“Ah! Ý cậu là…” Sắc mặt Hermione đỏ bừng vì hưng phấn, “Quần chúng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

“Đúng vậy!” Tôi nói, “Một học trò bất mãn với bà ta, bà ta có thể trừng phạt người đó. Nhưng nếu là mười, một trăm người rồi toàn bộ thì sao?”

“Bà ta sẽ bị đuổi…tuy không thể khiến Bộ bỏ qua việc giám thị trường nhưng ít nhất sẽ thay người khác!” Hermione cười nói, “Bộ pháp thuật cũng không thể bỏ qua ý kiến của nhiều người như thế…”

“Nói không chừng người khác đến còn tệ hơn cả Umbridge.” Ron liếc trắng mắt, bị Hermione dùng khuỷu tay đánh cho một cái.

“Được rồi…” Hermione hưng phấn lấy giấy bút ra, “Chúng ta xem thử chút… đa phần Gryffindor đều bất mãn bà ta, phải không? Ravenclaw cũng có rất nhiều người chán ghét bà ta…Bây giờ chúng ta thành lập một Hội thì thế nào?”

“Cậu đam mê thành lập Hội sao?” Ron bất khả tư nghị nói, “ ‘Nôn mửa’ của cậu thế nào rồi?”

“Là S.P.E.W.!” Hermione lớn tiếng nói.

“Hội phản đối Umbridge?” Harry thử nói.

“Nếu các cậu muốn thu hút sự chú ý của bà ta sớm!” Tôi đáp lời.

“Gọi là G.H.R.S. đi!” Hermione cười, “Chữ cái đầu của bốn Nhà?”

“Thôi đi!” Ron nói, “Slytherin sẽ chẳng có gì bất mãn với Umbridge đâu! Bọn họ còn mừng nữa đấy!”

Cậu ta lại bị Hermione dùng khuỷu tay đánh.

“Là một Slytherin, tôi muốn nói rằng thật ra là Nhà chúng tôi cũng không có hảo cảm với bà ta!” Tôi mỉm cười nói.

Nhưng tôi cũng xác định sẽ chẳng có ai tham gia Hội này. Slytherin sẽ lợi dụng quyền thế, sẽ thỏa hiệp vì quyền thế, nhưng sẽ không phản kháng quyền thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK