Beta: Quyền Khuyên
"Rốt cuộc con vẫn khiến mẹ phải lo lắng…" Tôi thấp giọng nói.
"Nếu con đã nhận ra được điều này, con yêu, vì vậy đừng để mình gặp phải nguy hiểm nữa nhé! Dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng đừng lơ là cảnh giác, con không thể trông chờ ai đó lúc nào cũng bảo hộ con." Blaise buông tôi ra, lười biếng vặn eo một chút, "Ít nhất trong kỳ nghỉ hè này, mẹ nghĩ con vẫn nên ở yên trong nhà Black!"
"Đương nhiên!" tôi nói, "Mẹ cũng biết mà, con cũng không thích ra ngoài nhiều, vả lại con cũng không muốn có phiền phức gì…" Dừng một chút, tôi chần chờ nói, "Còn mẹ…"
"Mẹ ấy à?" Blaise nói, "Đương nhiên mẹ cũng ở đây!"
"Con nghĩ chắc giáo sư Snape sẽ ghét con lắm…" Tôi cau mày, "Không gian riêng của hai người cũng mất luôn rồi…"
"Đương nhiên là không rồi!" Blaise an ủi nói, "Khi anh ấy biết con bị đám Tử Thần Thực Tử bắt đi, anh ấy đã rất lo lắng đấy!"
"Mẹ cũng khoa trương quá rồi!" tôi khẳng định, "Dùng từ ‘lo lắng’ cho giáo sư Snape là vô cùng không thích hợp!"
"Được rồi, mẹ thừa nhận là có chút khoa trương…" Blaise cười khanh khách, "Nhưng mà con cũng không thể hoài nghi anh ấy không lo lắng cho con!"
"Con không có!" Tôi đảm bảo, "Không có ai hiểu viện trưởng nhà Slytherin là một người sống nội tâm hơn một Slytherin đâu!"
"Ah~" Blaise có vẻ rất hưng phấn, nói.
"Mẹ đừng làm ra vẻ mình không biết như thế!" Tôi giận dỗi nói, "Các Slytherin khác cũng giống giáo sư, thích cái gì cũng không chịu nói. Nhưng mà con thấy hình như mẹ rất thích khiêu chiến sự nhẫn nại của giáo sư!"
"Ah, đó là lạc thú giữa những người yêu nhau, con chưa hiểu được đâu!" Blaise cười tít mắt, nói.
"Đúng là tính tình của giáo sư Snape có chút…" Tôi châm chước từ ngữ, "Uhm…không được tự nhiên, nhưng con cũng phải thừa nhận giáo sư rất quan tâm con. Chẳng hạn như lần đầu bị thương ở Hogwarts hoặc là lúc ma lực bạo động rồi sau đó…Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng giáo sư luôn xuất hiện lúc quan trọng nhất. Có đôi lúc con cũng có sợ giáo sư nhưng có lẽ từ rất lâu rồi, con cảm thấy giáo sư là người rất đáng tin…"
Tôi thấy ý cười trên gương mặt Blaise, "Con có nói chưa nhỉ? Con rất vui mừng nếu giáo sư trở thành cha dượng của con!"
"Nếu con nói cho anh ấy biết suy nghĩ của con…" Blaise nói, "Mẹ nghĩ anh ấy cũng sẽ rất cao hứng."
"Con không làm thế đâu…chuyện này bỏ qua đi…" Tôi ngượng ngùng.
"Được rồi, vậy thì chúng ta không cần tiếp tục thảo luận về người yêu của mẹ nữa!" Blaise mỉm cười, "Chúng ta nói về chuyện của con đi!"
"Con?"
"Bạn trai nhỏ của con!"
Tôi cảm thấy cả người trở nên nặng nề.
"Chuyện này...thật ra cũng không có gì đáng nói…" Tôi miễn cưỡng cười cười.
Sau khi tỉnh lại tại Bệnh viện thánh Mungo, tôi không nghĩ đến cậu ấy. Không, phải nói là tôi không nghĩ mà là cố tình không nghĩ đến cậu ấy.
"Con vẫn chưa biết nhỉ? Bọn họ không bắt được Lucius Malfoy tại Bộ Pháp thuật nhưng ông ta vẫn bị bắt, lúc đó con vẫn chưa tỉnh. Tháng này sẽ tiến hành xét xử ông ta." Blaise bình tĩnh nhìn tôi.
Sau một lúc trầm mặc, cuối cùng tôi lên tiếng, "Con cảm thấy rất hỗn loạn…con phải suy nghĩ đã…"
Blaise gật gật đầu.
"Mẹ hy vọng con có thể thông suốt. Con không cần gây áp lực cho chính mình, dù con làm bất kỳ điều gì, mẹ sẽ luôn ủng hộ con!" Cô hôn tôi, "Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon." Tôi đáp lời.
Blaise tắt đèn. Tôi xoay người lại, trong bóng tối, tôi vẫn mở mắt, chẳng có chút buồn ngủ nào.
Tôi không phải là một phù thủy nhóc con được nghe kể về tội ác của đám Tử Thần Thực Tử. Nhưng tôi có thể hiểu những phù thủy biết rõ chân tướng chán ghét và e ngại Lucius Malfoy đến mức nào. Giống như khi đám người Muggle biết rõ có tên tội phạm giết người điên cuồng, một kẻ khủng bố nguy hiểm sống ngay bên cạnh mình nhưng lại chẳng có đủ bằng chứng để tống hắn vào tù.
Tôi vốn biết Lucius Malfoy là một Tử Thần Thực Tử. Nhưng mãi cho đến hôm đó, khi trông thấy ông ấy tại trang viên Malfoy, tôi mới chân chính hiểu rõ ý nghĩa của từ đó. Khi đó, tôi đã vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ông ấy.
Blaise nói Lucius Malfoy bị bắt, ngay lúc đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vô cùng may mắn, dù rằng tôi biết Draco sẽ khổ sở thế nào.
Tôi biết Draco không giống cha cậu ấy, tôi cũng từng nói với bọn Harry, cậu ấy không muốn đi theo người kia như cha mình.
Dù Lucius Malfoy có là ác nhân không thể tha thứ nhưng cũng là cha của Draco, cậu ấy vĩnh viễn không có khả năng bỏ mặc ông ấy.
Blaise luôn luôn là người mẹ tâm lý, cô sớm biết tình cảm của tôi và Draco nhưng cũng không hề can thiệp, tựa như cô hoàn toàn tin tưởng vào tôi.
Nhưng tối hôm nay, cho dù cô không nói rõ ý nghĩ của mình, cô hy vọng tôi có thể suy nghĩ lại. Quan hệ của tôi và Draco giống như tiết mục xiếc đi dây, mà việc tôi gặp nguy hiểm chính là việc cô không thể bỏ qua.
Tôi xoay lưng về phía cô, vô thức nhìn ra cửa sổ, từ khe hở giữa tấm rèm, tôi có thể thấy ánh trăng bạc chiếu trên sàn nhà. Nội tâm của tôi hoàn toàn rối rắm.
Tôi, giáo sư Snape và Sirius, Draco và cha cậu ấy, chưa bao giờ tôi lại nhận thức rõ ràng như hôm nay, chúng tôi ở hai bên đối địch.
Trước kia, tôi và Draco chưa từng nghĩ đến việc che dấu mối quan hệ tình cảm của chúng tôi, đây là công khai nhưng cũng là sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi chắc chắn chỉ cần không nhắc đến thì mối quan hệ của tôi và Sirius sẽ không bị bất kỳ kẻ nào biết được, là vốn là như thế.
Trong lớp tôi, tôi biết có vài Slytherin là con của Tử Thần Thực Tử. Nếu bọn họ vô tình nhắc đến quan hệ của tôi và Draco trong lúc nói chuyện với cha mẹ họ thì sao?
Tôi sẽ đem lại cho cậu ấy phiền toái không thể tưởng tượng được.
Hôm đó, tôi đã bảo đảm với Draco, tôi chỉ rời đi khoảng ba giờ. Nhưng từ khi rời khỏi trường học đến giờ, chúng tôi chưa hề liên lạc với nhau. Tôi không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì.
Cám ơn một điều rằng những người bên cạnh tôi dù sao cũng rất hiểu lòng người, dù là Harry không có cách nào chung sống hòa bình được với Draco, cũng rất tôn trọng mà không can thiệp vào mối quan hệ của chúng tôi. Đúng vậy, đến hiện tại, cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được tính nghiêm trọng mà mối quan hệ này mang lại cho chúng tôi…
Và cho tới hôm nay, tôi mới có thể cảm nhận được Draco đã bất an đến dường nào. Áp lực mà cậu ấy gặp phải lớn hơn tôi rất nhiều. Không thể nói tôi không xúc động.
Ngoại trừ Draco, tôi có thể tìm được ai yêu tôi như vậy sao? Vì đảm bảo cho sự an toàn của tôi, cậu ấy còn kiên trì muốn xác lập khế ước linh hồn với tôi…
Tâm tình của tôi rối bời, cho đến lúc trời bắt đầu sáng mới chìm vào giấc ngủ.