Granger luôn luôn là học sinh giỏi nhất trong khóa chúng tôi, nhưng đối với cuộc thi sắp tới thì cô ấy thực sự quá mức khẩn trương.
Potter cùng Weasley không thể không cùng cô ấy ôn tập chăm chỉ, nhưng hai người đều ngáp ngắn ngáp dài than thở.
Mấy ngày nay tôi vừa xem mấy bộ sách thú vị vừa xem tổ ba người đó tranh chấp. Granger ngoài việc học của mình còn nghiêm khắc đốc thúc Potter và Weasley học, tôi thấy mệt thay cô ấy.
Cho dù việc không thông qua cuộc thi sẽ bị ở lại lớp, nhưng hai cậu ấy cũng không nghiêm túc, Granger phí sức như vậy làm gì ?
Nhưng mà… cậu nhóc mười hai tuổi, hình như cũng chưa ý thức được tầm quan trọng của việc học tập đâu.
Tôi hoảng hốt nhìn bọn họ đến sững sờ, không chú ý, quyển sách trong tay bị một cái áo da màu đen chạm rớt.
Rõ ràng, chủ nhân chiếc áo da không biết điều này. Tôi thở dài, tự nhặt quyển sách lên.
«Bác Hagrid ! Bác đến Thư viện làm gì vậy ? “ Ron ngạc nhiên hỏi.
Tôi nhận ra cái người cao lớn không giống người bình thường này là người đã dẫn chúng tôi vào trường, người canh gác khu rừng cấm của Hogwarts. Có thể thấy, nhóm ba người rất thân thiết với ông ta.
Ông ta ậm ừ nói : “ À, không có gì đâu… “
Hai tay ông ta nắm quyển sách giấu sau lưng. Nhưng hiển nhiên là ông ta không biết sau lưng còn có tôi, quyển sách của ông ta đâm thẳng vào bả vai tôi, làm tôi suýt ngã.
Được rồi, ông ta rất to lớn, không thể phát hiện được sinh vật nhỏ bé là tôi đây. Vì phòng ngừa có tình huống nào đó tôi đứng dậy ngồi ra xa một chút.
Hagrid cùng ba người nói chuyện một lúc, mặc dù nhóm ba người không ngừng nháy mắt, nhưng tiếng nói của ông ta vẫn ù ù giống tiếng sấm, ông ta nghiêm khắc ngăn cản bọn họ tiếp tục nghiên cứu Nicolas Flamel…
Nicolas Flamel ?
Potter căng thẳng nhìn tôi, tôi cúi đầu giống như đang xem sách.
Hagrid cuối cùng cũng đi.
Weasley với vẻ mặt bí hiểm đánh giá xung quanh, sau đó đi đến chỗ bà Pince, một lát sau ôm một đống sách trở lại, ba người lại ríu rít thảo luận.
“ Rồng ! “ Tôi nghe thấy Weasley nhỏ giọng nói.
“ Tất cả đều liên quan đến sách về rồng, bác Hagrid muốn làm gì ? “ Granger nói.
Tôi nghe mà lòng hiếu kỳ nổi lên, thực sự, tôi không nghĩ người giữ khóa là người thích đọc sách. Nhưng nhóm Potter không mời tôi cùng nhau thảo luận (đây là đương nhiên) tôi cũng thu hồi sự hiếu kỳ của mình.
Nhưng một tuần sau, tôi nghe thấy nội dung đã làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình tại phòng sinh hoạt chung Slytherin.
“ Đó đúng là một con rồng, một con Hắc Long Na Uy, tớ tất nhiên là nhận ra ! “ Malfoy ngồi trước lò sưởi tự đắc nói, “ Đồ ghê tởm, dơ bẩn bán khổng lồ, lão ta dám ở trong trường nuôi rồng. “
Zabini Blaise giống một con báo lười biếng nằm dựa vào ghế sofa, ánh sáng chiếu ra từ lò sưởi làm làn da ngăm đen lòe lòe sáng. Cậu ta nghe thế hoài nghi liếc mắt nhìn Malfoy : “ Uhm… Cậu xác định ? “
“ Tuyệt đối không nhìn nhầm ! “ Malfoy sung sướng khi có người gặp họa, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên hồng hồng, đôi mắt xanh lơ lóe sáng “ Chờ xem, Potter cùng tên bán khổng lồ dơ bẩn, tao chờ mong đến thời điểm bọn chúng phải rời trường học ! “
“ Tốt lắm. “ Huynh trưởng Hugh Coffey đi ngang qua dùng âm thanh lạnh lẽo của mình nói, “Nhưng tôi hi vọng cậu nhớ kỹ lời tôi đã nói, cậu có thể dùng mọi biện pháp, chỉ cần không mang phiền toái đến bản thân.”
“ À, đương nhiên. “ Malfoy nói, tuy vậy cậu ta không có cao hứng như vừa rồi.
Thù hận giữa Malfoy với Potter làm sao kết tôi cũng không biết, nhưng thật hiển nhiên mỗi lần gặp Potter thì lý trí sẽ biến mất trong đầu cậu ta. Tôi vẫn ngạc nhiên là làm thế nào mà cậu ta vừa nghiến răng vừa nói từ “ Potter “ mà vẫn tao nhã, không phun nước miếng tung tóe.
Dù sao mỗi lần cản trở Potter, ngoại trừ việc làm cho Potter càng thêm ghê tởm, cũng không thể làm hại cậu ta một tí nào.
Tôi thu hồi ánh mắt từ trên người bọn họ, đến ngồi ở góc sáng hơn.