Hơi đau một chút, nhưng so với lúc vừa mới bị trật cũng không đáng gì.
Y tỉ mỉ kiểm tra một lát, mới mở miệng nói: “Không nghiêm trọng, nương nương chỉ cần nằm nghỉ ngơi hai ngày, kết hợp với thoa thuốc mỡ thì sẽ không sao. Thần sẽ lấy thuốc mỡ cho nương nương.” Y nói, rồi lấy một hộp thuốc mỡ ra, đặt lên bàn.
Ta đưa mắt nhìn thoáng qua, hộp thuốc bằng sứ có màu men xanh rất đẹp, nhưng kiểu dáng lại rất tầm thường.
Thái y lui xuống, Vãn Lương lấy hộp thuốc mỡ đến thoa cho ta, ta không nhịn được cầm lấy hộp thuốc trong tay nàng thử ngửi, quả thật, không ngửi thấy một chút mùi vị bạc hà mát lạnh nào. Đúng như lời Ngọc Dung Hoa nói, thái y ở viện thái y đối với vấn đề này, đều rất cẩn thận.
Ta đưa hộp thuốc mỡ cho Vãn Lương, nàng nhận lấy, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi giày của ta ra.
Ánh mắt dừng lại trên chỗ bọc vải bông màu xanh trên bàn, phía dưới đặt thuốc mỡ, trong lòng ta tất nhiên ghi nhớ.
Ra hiệu bảo Triêu Thần thu lại, khi nàng tiến lên, ta lại nói: “Mang hộp thuốc mỡ phía trên có hoa mai đến đây, các hộp khác cất đi.”
Triêu Thần đáp lời, chỉ để lại hộp thuốc của Thiên Lục.
Ta nhìn Phương Hàm nói: “Phiền cô cô đến phủ nội vụ hỏi thăm một chút, thuốc mỡ này sao lại có trong cung?”
Phương Hàm cũng nhận thấy việc này rất nghiêm trọng, vội vàng gật đầu nói: “Nô tì đi ngay đây ạ.” Vừa dứt lời, lại nhìn thoáng qua ta, xoay người rời đi.
“Nương nương.” Triêu Thần đã bọc hai hộp thuốc mỡ xong, hỏi ta: “Hai hộp thuốc này, nương nương muốn để ở đâu ạ?”
Ta suy nghĩ một lát, thuận miệng nói: “Tạm thời để ở trong cung của bản cung đi.” Ta nghĩ, nên tìm một cơ hội, trả lại cho Cố Khanh Hằng thì hơn.
Vãn Lương bôi thuốc cho ta xong, liền đứng dậy đỡ ta nói: “Nương nương qua giường nghỉ ngơi đi ạ, thái y đã căn dặn nương nương phải nghỉ ngơi.”
Ta gật đầu, để nàng đỡ qua đó ngồi. Nàng bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói bên tai ta: “Nương nương, nô tì….” Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, ta cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
Ta ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Triêu Thần, bản cung cảm thấy hơi đói, ngươi đi chuẩn bị một chút điểm tâm đi. Tường Hòa, ở đây không còn việc gì nữa, ngươi cũng lui xuống đi.”
“Dạ.”
“Dạ.”
Cả hai đáp lời, lui xuống.
Ta nhìn thoáng qua Vãn Lương, nhỏ giọng nói: “Có gì muốn nói, cứ nói đi.”