Mục lục
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: hangdang33

Beta: Kim NC

Khó tin nhìn người trước mặt, trước giờ ta vẫn luôn cho rằng thân phận Tam tiểu thư nhà họ Tang của ta, ngoại trừ người của Tang phủ, sẽ không ai khác biết. Càng không ngờ tới, đường đường là Hoàng đế thiên triều, lại đã sớm biết ta là ai.

Bất giác bật cười, ta chưa bao giờ biết, hóa ra ta cũng đáng để hắn đi điều tra.

Hắn dường như hận đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Còn dám cười! Hậu cung không được tham gia vào chính sự, trẫm cho rằng, nàng không phải là không biết!”

Ngước mắt lên nhìn hắn, ta nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nếu biết thần thiếp là Tam tiểu thư của Tang phủ, hiển nhiên cũng biết, lúc trước  trong danh sách Cố đại nhân tiến cử chỉ có hai người, không có phần thần thiếp.”

Nếu không, sao ta phải thay thế Ngọc Nhi để tiến cung?

Hắn hừ một tiếng nói: “Đó mới là chỗ lợi hại của nàng, nấp trong bóng tối, lợi dụng coi trẫm như một tên ngốc?”

Ta buồn cười nhìn hắn, hắn ngốc sao? Thử hỏi, có ai dám bảo hắn là đồ ngốc!

“Đàn phi!” Hắn tức giận nắm chặt cổ tay ta, còn dùng sức rất mạnh, ta đau đến nhíu mày. Hắn vừa định mở miệng nói, lại bất ngờ nặng nề ho một cơn dài.

“Hoàng thượng.” Ta đỡ hắn, hắn thật sự nổi giận, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nhìn  thấy hắn như vậy. Hắn lúc trước dù có tức giận cũng không như vậy, tức giận nhưng rất nhanh lại hết giận.

Hắn ho khan rất nhiều khiến ta hơi lo lắng, chẳng biết tại sao lại khiến cho ta nhớ tới  ba năm chung sống cùng với Tô Mộ Hàn, mỗi lần y đều ho khan không ngừng, ta chỉ có thể đứng bên ngoài cách tấm màn kia, lo lắng nhìn bóng dáng mông lung của y.

Thế nhưng bây giờ, ta lại đang đỡ Hạ Hầu Tử Khâm. Giơ tay lên vỗ nhẹ lưng cho hắn, hi vọng có thể giảm bớt nỗi đau đớn của hắn.

Lần này hắn không hề đẩy ta ra, ho một lúc lâu, một tay hắn ấn ngực, hàng chân mày anh tuấn đã nhíu chặt lại. Ta đột nhiên cảm thấy hơi kinh hãi, hắn ho khan nặng như vậy, ngay cả ngực cũng  đau sao? 

“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Ta nghe thấy tiếng của Lý công công từ bên ngoài vọng vào, y dè dặt cẩn thận khẽ gọi, lo sợ sẽ làm hắn nổi giận. Nhưng mà ta biết, Lý công công đang lo lắng cho thân thể của hắn.

Hướng ra phía bên ngoài, định mở miệng truyền thái y, lại nghe giọng hắn khàn khàn nói: “Câm miệng cho trẫm!”

Ta biết hắn đang quát Lý công công ở bên ngoài.

Quả nhiên, nghe hắn nói như thế, Lý công công liền không dám nói tiếp nữa.

Hắn thở hổn hển, mệt mỏi dựa vào ta, ta vội lót phía sau hắn tấm đệm mềm, dìu hắn tựa vào. Vẫn đang sốt cao, lại ho khan, thật sự không cần truyền thái y đến khám sao?

Hắn liếc mắt nhìn ta, vẻ mặt mệt mỏi, một lát sau mới mở miệng nói: “Nhìn thấy trẫm như vậy, nàng có đau lòng không?”

Ta khẽ run rẩy, cuối cùng gật đầu.

Đau chứ, sao lại không đau? Hắn nửa đêm chạy tới đây, khiến cho ta càng thêm lo lắng

Hắn bỗng nhiên mỉa mai nói: “Đau chỗ nào, trẫm thật sự nhìn không thấy.”

Nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, hắn lại không cự tuyệt, ta nhỏ giọng nói: “Hôm nay Hoàng thượng đến Cảnh Thái cung, chính là cho thần thiếp một cơ hội giải thích, thần thiếp  sao có thể  lại không biết phân biệt tốt xấu? Người là Hoàng thượng, tất nhiên hiểu rõ, chỉ là một hộp thuốc mỡ không nói lên điều gì, không phải sao?” 

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: ” Đúng, nhưng nàng lại nói, thuốc mỡ do Ngự dược phòng mang đến, nếu lúc đó nói rõ ra, chẳng phải tốt hơn sao!”

Hơi kinh hãi, vì khi đó ta tưởng hộp thuốc mỡ Vãn Lương mang đến là của Cố Khanh Hằng đưa cho, sợ hắn hiểu lầm nên mới nói như vậy. Nếu như ngay từ đầu ta biết cái hộp kia của Thiên Lục đưa thì cần gì phải lừa gạt hắn?

Cho nên, khi hắn nhận ra hộp thuốc mỡ kia, liền tức giận hỏi ta nguồn gốc xuất xứ của nó. Có điều hắn không ngờ ta sẽ lừa hắn, thế nên mới tức giận vội vã bỏ đi.

Ta đang nghĩ ngợi xem nên nói thế nào, đã nghe thấy hắn nói tiếp: “Ngày ấy ở thạch động, trẫm còn phát hiện tảng đá bị dịch chuyển. Nàng không phải là muốn nói với trẫm, đó là nàng tự chuyển, hoặc là cung nữ của nàng chuyển chứ?”

Chi tiết này, lúc đó ta cũng nghĩ đến, hơi  khó hiểu sao hắn không hỏi ta. Xem ra, hắn không phải là không hỏi, hắn đang quan sát.

Ngước mắt nhìn, thấy sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, giọng nói sắc bén: “Trẫm còn biết, con trai Cố Địch Vân tiến cung gia nhập Vũ Lâm quân của trẫm!”

Trong lòng hoảng hốt, hắn cho rằng, ngày ấy ta cùng Cố Khanh Hằng ở trong sơn động hẹn hò sao? 

Hết cuốn 1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang